Giữa hè rất nhanh đã trôi qua, thời tiết càng ngày càng mát mẻ hơn. Đêm đã khuya. Chu Tử đọc sách ở dưới đèn hồi lâu, đọc sắp hết một tập thơ mà Vương gia vẫn chưa về. Gần đây Vương gia tương đối hay về sớm, hôm nay không biết vì sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng. Chu Tử có chút sốt ruột. Nàng đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sân trăng sáng sao thưa soi rõ con đường nhỏ. Nàng lại đứng ngồi không yên một lát, cuối cùng sửa sang lại quần áo, không thắp đèn lồng liền đi ra ngoài. Thay phiên nhau trực trong nội viện, Tĩnh Túc và Tĩnh Mục đã ngủ say, Chu Tử không đánh thức họ, trực tiếp ra khỏi cửa nội viện. Đến cửa ngoại viện của Diên Hi cư, nàng báo một tiếng với mấy vị ma ma trực đêm đang lau chùi quét dọn, liền một mình ra khỏi cửa chính của Diên Hi cư. Sau khi ra cửa, nàng dựa theo trí nhớ, vẫn đi về phía trước, đi tới con đường lớn trước chính viện thì có một khúc quanh, sau đó dọc theo đường lớn trước cửa chính viện mà đi theo hướng nam. Nam An vương trấn thủ một phương, hiển nhiên Vương phủ không nhỏ, nhưng bởi vì Vương phủ chỉ có một Vương gia thiếu niên chưa thành thân, nên số người trong phủ dĩ nhiên là có hạn, vì vậy mà Vương phủ có vẻ thật sự quá lớn, trống rỗng. Hơn nữa đã là đêm khuya, Chu Tử đi đã lâu rồi, cũng không đụng phải một người, dọc theo đường đi chỉ nghe được tiếng côn trùng kêu to liên tục, ngay cả một tiếng người cũng không có. Không biết từ đâu thổi qua một trận gió, thổi đến cành liễu bên hồ không ngừng phất phơ, Chu Tử cũng cảm thấy có chút lạnh lẽo, trên người nổi lên một tầng da gà. Nàng không khỏi khép chặt hai vạt áo. Cảm giác đã đi thật lâu, ở cửa sổ trước mặt có thể mơ hồ nhìn thấy được ánh đèn trong phòng, Chu Tử vội bước nhanh hơn về phía trước. Nàng vừa tới cửa, xa xa đã thấy đèn lồng Du Long liên tiếp uốn lượn đi đến, biết là Vương gia đã trở lại, trong lòng mừng thầm, vội bước nhanh ra đón. Triệu Trinh trên mặt có hơi hồng, ánh mắt nhìn tỏa sáng. Chu Tử biết đây là bộ dáng của hắn sau khi uống rượu. Triệu Anh Triệu Dũng một người cầm một cái đèn Lưu Ly theo sát sau hắn, phía sau còn có một chuỗi thị vệ đốt đèn lồng đi theo. Chu Tử vội vàng bước lên phía trước hành lễ một cái. Triệu Trinh liếc nhìn nàng một cái, không chút để ý phân phó Triệu Anh Triệu Dũng ở phía sau: "Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, tự ta trở về!" Triệu Anh Triệu Dũng cùng bọn thị vệ đồng thanh "Dạ" một tiếng, sau khi hành lễ liền nháy mắt với Chu Tử, giơ đèn Lưu Ly trong tay lên cao. Động tác nhỏ này của bọn họ bị Triệu Trinh nhìn thấy được, hắn vừa xoay người vừa khoát tay áo: "Ánh trăng rất sáng, không cần đèn!" Triệu Trinh sải bước về phía trước. Triệu Anh Triệu Dũng đành phải mang theo một đám thị vệ rời đi. Triệu Trinh một mình đi về phía trước, hắn thân cao chân dài, bước chân lại rất lớn, sải bước đi thật nhanh. Chu Tử vội vã chạy chậm đuổi theo sau. Chu Tử đi theo sau lưng Triệu Trinh, mơ hồ ngửi thấy chút mùi rượu, biết Triệu Trinh có uống rượu, nàng sợ hắn say rượu loạn tính, im lặng không lên tiếng nhắm mắt theo sát phía sau. Bước chân Triệu Trinh rất nhẹ rất nhanh, mặc dù nhanh, đại khái bởi vì mang giày đế mềm, nên lúc đi đường cũng không gây ra một chút tiếng động nào, chỉ phát ra một chút thanh âm khi hắn vén hoa rẽ liễu. Lúc này Chu Tử phát hiện Triệu Trinh đã đi vào con đường nhỏ, nàng không dám gọi Vương gia, chỉ có thể liều mạng chạy theo sau. Mặc dù đêm lạnh như nước, nhưng nàng đuổi theo đến cả người thấm một lớp mồ hôi mỏng. Đúng lúc này, Triệu Trinh ở đằng trước đột nhiên ngừng lại, Chu Tử không kịp đề phòng, liền đụng đầu vào, nàng đang muốn kêu thành tiếng, Triệu Trinh nhanh chóng bụm miệng nàng lại, duỗi cánh tay dài ra, ôm nàng vào trong ngực mình. Chu Tử theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng mùi rượu trên đầu tràn lấp xuống, nàng lập tức không dám cử động —— lúc Triệu Trinh không say đã là Diêm Vương sống rồi, lúc say nàng lại càng không dám trêu chọc. Chu Tử yên tĩnh lại, vừa muốn giùng giằng nhìn ngó, bàn tay to của Triệu Trinh liền dời lên, bưng kín ánh mắt của nàng. Hắn thấp giọng nói: "Đừng nhìn!" Nhưng Chu Tử đã nhìn thấy được. Nàng nhìn thấy trên một khối tảng đá lớn bằng phẳng bên hồ, bóng hai người đè lên nhau, bóng đen sì phía trên che lên bóng phía dưới, chỉ thấy phía dưới vươn hai chân dài trắng như tuyết gắt gao câu lên ngang hông của người phía trên. Động tác của hai người kia đang liều mạng nghênh hợp, thân thể chạm vào nhau phát ra tiếng bành bạch cùng tiếng rên rỉ gầm nhẹ đè nén, trong đêm thanh tĩnh nghe càng đặc biệt rõ ràng. Chu Tử vạch hai tay Triệu Trinh ra, nàng không dám công khai nhìn xuân cung sống, vì vậy lén liếc nhìn Triệu Trinh một cái. Nàng trông thấy Triệu Trinh, thân mình thẳng tắp nhìn xuân cung sống động trước mắt. Chu Tử biết bởi vì Quý phi nương nương trong cung ra lệnh hạ nhân sống chết cũng phải canh phòng nghiêm ngặt bao vây cấm vận Vương gia, nhìn xem hình như thật sự là rất nghiêm, nên Triệu Trinh đã qua mười tám tuổi vẫn còn là một đồng nam, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút nhộn nhạo. Nàng đưa tay nhẹ nhàng lôi kéo tay Triệu Trinh, thấp giọng nói: "Vương gia, đi về thôi!" Ánh mắt của Triệu Trinh vẫn thẳng tắp nhìn phía trước, dường như không nghe thấy lời của nàng. Triệu Trinh vẫn ôm chặt Chu Tử, chặt đến có chút khó chịu, Chu Tử vội giật giật, ai ngờ nàng vừa động, liền cảm thấy sau lưng có một vật to lớn cứng rắn nóng hầm hập thẳng tắp chống lên. Chu Tử lúc này liền hiểu rõ, không dám lộn xộn nữa, thân mình căng thẳng chờ đợi tiểu huynh đệ của Triệu Trinh tự xếp cờ yên trống. Bên kia, đôi nam nữ dã – hợp (làm chuyện đó ngoài trời) đã chiến đấu xong, nam đem nữ ôm vào trong ngực ngồi trên tảng đá lớn mặc sức vuốt ve, hai người thấp giọng trêu đùa. Chu Tử mơ hồ nghe được nữ nhân kia nói một câu gì đó, không có nghe rõ ràng; nam nhân kia lại cao giọng cười nói: "Vương gia tuổi tuy còn nhỏ, cũng không thể cứ nghiêm chỉnh đứng đắn như vậy mãi được, nàng cứ chờ xem, bây giờ hắn đoan chính, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trèo lên thân mình của ả hồ ly tinh Chu Tử lẳng lơ kia, chờ khi hắn hiểu được việc mất hồn giữa nam nữ này, không phải là nàng có cơ hội sao? Hiện tại gấp cái gì? Vương gia thích cưỡi ngựa, chờ ta xem xét tìm một cơ hội, để nàng ở chuồng ngựa vô tình gặp được Vương gia một lần, tốt nhất là hoàn thành chuyện tốt tại chỗ luôn!" Hắn luồn tay vào sờ soạng trên người nữ nhân kia một chút, cười đê tiện nói: "Đến lúc đó ta và Vương gia có thể tính là huynh đệ hay không, huynh đệ trên giường! Ha ha!" Nàng ta nũng nịu một tiếng, không biết nỉ non câu gì. Hai người lại quấn chặt lại hôn nhau. Chu Tử lập tức trở nên thực căng thẳng, một cử động cũng không dám, nhưng nàng vẫn nghe ra, nữ nhân kia là Xích Phượng, nam nhân là Triệu Toàn quản sự chuồng ngựa! Nàng đè nén nội tâm rung động, thấp giọng nhắc nhở: "Vương gia, chúng ta trở về đi!" Triệu Trinh như mới tỉnh lại từ trong mộng, đẩy Chu Tử ra đi về phía trước. Chu Tử vội vàng bước từng bước nhỏ theo. Chu Tử thu xếp ổn thỏa giường ngủ cho Triệu Trinh xong, đang muốn rời khỏi, lại nghe Triệu Trinh gọi một tiếng "Chu Tử", liền vội quay trở lại. Nến trong màn còn chưa tắt, chiếu vào trên mặt Triệu Trinh đang nằm trên giường, Chu Tử cảm thấy dường như mặt của hắn có hơi ửng hồng. Không phải vừa mới uống canh giải rượu sao, sao vẫn còn hồng như vậy? Nàng cúi thấp thân mình sờ sờ cái trán của hắn, cảm thấy có chút hơi nóng, đang muốn nói chuyện, lại thấy ánh mắt Triệu Trinh ngời sáng khác thường. Triệu Trinh nhìn chằm chằm Chu Tử. Kể từ sau khi xem một màn xuân – cung sống kia, hạ thân của hắn vẫn một mực đứng thẳng cao ngất, cả người ngột ngạt đầy lửa nóng, toàn thân khó chịu, xương tủy ngứa ngáy trong lòng phát sốt như muốn đốt cháy hắn. Hắn xưa nay ghét bỏ Chu Tử là một nha đầu béo, không phải là giai nhân thanh tú trong mộng của mình. Nhưng hiện tại dưới ánh nến nhìn lại, chỉ cảm thấy Chu Tử vừa xinh đẹp lại yêu kiều, vừa mềm vừa non mịn, thầm nghĩ chỉ muốn ôm vào trong ngực. Về phần ôm vào trong ngực để làm cái gì, cơ bản hắn không có khái niệm. Trong lòng Chu Tử bắt đầu cuồng loạn, mặt bắt đầu phát sốt. Nàng lặng lẽ dời ánh mắt đi, lại nhìn thấy cái chăn mỏng bằng phẳng bằng gấm trắng bị đội lên một khối cao. Chu Tử biết là mình được an bài ở trong phòng Triệu Trinh làm nha hoàn thông phòng, nhưng Triệu Trinh luôn có bộ dạng của một thiếu niên còn non không hiểu chuyện, luôn luôn chỉ biết nghiên cứu binh thư, quơ đao múa thương, trừ lúc thỉnh thoảng châm chọc nàng vài câu, co chân đá nàng ra ngoài, còn lại căn bản không có hứng thú gì với nàng. Không ngờ đêm nay lại đụng phải chuyện như vậy. Triệu Trinh vươn cánh tay dài dùng sức lôi kéo, Chu Tử liền ngã lên người hắn. Chu Tử giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Triệu Trinh nghiêng người ôm nàng, sau đó lôi chăn ra, cưỡi lên người nàng. Triệu Trinh tuy nhỏ tuổi nhưng vừa cao vừa khỏe, đè Chu Tử không thở nổi. Nàng vội hỏi: "Vương gia, không phải như thế, ngài xuống trước đã rồi hãy nói sau!" Triệu Trinh nửa tin nửa ngờ xoay người xuống, cũng rất nhanh tiện tay ôm Chu Tử vào trong ngực. Hai cánh tay của hắn cứng như sắt thép, gắt gao ép chặt nàng. Chu Tử vẫn không thở được, đành phải ôn nhu dịu dàng nói: "Vương gia, nô tỳ chỉ cho ngài, ngài trước tiên buông nô tỳ ra đã." Triệu Trinh buông nàng ra, nhưng ánh mắt vẫn sáng lóng lánh nhìn chằm chằm nàng.