Trong thư, đầu tiên Chu Bích nói về tình hình gần đây của mình, rồi của tiểu Hoàng đế Triệu Đồng, sau đó hỏi thăm tỷ tỷ. Thư của nàng văn hơi rời rạc, nhưng thật ra lại rất dễ hiểu. Đến cuối thư, có lẽ là rất tin tưởng vào nhân phẩm của Nam An vương, cảm thấy hắn sẽ không mở thư của mình gởi cho tỷ tỷ, Chu Bích nói thẳng: "... Nghe thấy phu thê tỷ rất nặng tình, muội cũng vui mừng; nhưng mỹ nữ vây quanh như sói rình mồi, mà tỷ phu lại giống như miếng thịt màu mỡ, tỷ phải cẩn thạn..." Chu Tử đọc bức thư lại vài lần, nhất là đoạn cuối. Cuối cùng, nàng nhớ tới bộ dáng khác thường của Triệu Trinh nhiều ngày nay, trong lòng không khỏi trống trải. Chu Tử rầu rĩ không vui, ngây người một lát, càng nghĩ, cảm thấy nếu ngay cả Triệu Trinh cũng không thể tin, vậy mình còn có thể tin ai? Vừa nghĩ như thế, nàng cảm thấy dần dần thoải mái, tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn mặc thật xinh đẹp, chuẩn bị đến chính viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện thăm hai đứa con trai bảo bối của mình — lúc tâm tình không tốt, trang điểm thật đẹp, mặc quần áo xinh đẹp, sẽ khiến cho Chu Tử tâm tình thoải mái một chút. Triệu Tử đã rời giường, đang được Cao Thái phi dắt tay đứng trong đình viện xem tiểu nha hoàn hái hoa quế. Bé vừa nhìn thấy mẫu thân hôm nay xinh đẹp hơn mọi ngày, lập tức chạy tới, nhào vào trong lòng mẫu thân, vừa hôn vừa sờ, dính lấy không rời. Trong lúc bận rộn vì bị con trai quấn, Chu Tử tìm được sơ hở, nhún người thỉnh an Cao Thái phi. Cao Thái phi nhìn vẻ mặt bối rối của nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: "Bây giờ Triệu Sam còn nhỏ, còn chưa biết tranh mẹ với huynh trưởng, chờ khi nó lớn hơn một chút, con càng bận rộn đấy!" Triệu Tử dùng cả tay chân, cách lớp váy ôm lấy chân mẫu thân, ý đồ muốn trèo lên trên. Chu Tử hôm nay ăn mặc quả thực rất khác biệt, trên người là áo dài màu trắng thêu cỏ cây hoa lá cành màu lục nhạt, phía dưới là hai lớp váy, bên trong là một chiếc váy xếp li màu đỏ nhũ bạc, bên ngoài là váy hồng bằng lụa Tây Vực mỏng như cánh ve, đều là chất vải vô cùng quý báu không chịu được vò kéo. Triệu Tử leo lên như vậy, nhất thời vò lớp váy thành nhiều nếp nhăn. Chu Tử vẫn tươi cười, xoay người bế Triệu Tử lên, ôm con đi dạo khắp vườn. Nàng ôm Triệu Tử chơi cả một canh giờ, mới ôm Triệu Tử trở về. Cao Thái phi thấy nàng mệt mỏi, cả khuôn mặt đỏ bừng lấm tấm mồ hôi, nhất thời trầm mặt, trách cứ Ngân Linh đi theo phía sau: "Các ngươi đều chết cả rồi sao? Chẳng lẽ không thấy Vương phi của các ngươi mệt sao?" Chu Tử vội giải thích: "Mẫu thân bớt giận, là con dâu nhất định muốn bế!" Nàng cười nói: "Con dâu thích ôm Bánh Bao Nhỏ, hơn nữa như vậy còn có thể rèn luyện thân thể!" Cao Thái phi thấy thế bèn không nói gì nữa, đón Triệu Tử từ trong tay Chu Tử, dặn dò Nhũ Yến cho Triệu Tử uống nước. Chu Tử vội bế lão Nhị Triệu Sam từ trong tay Hồng Mai, cũng cầm cái thìa bạc nhỏ đút cho Triệu Sam uống nước. Triệu Tử rúc vào trong ngực tổ mẫu uống nước, mắt phượng liếc xéo đệ đệ được mẫu thân ôm vào trong ngực, rất muốn thay thế. Uống nước xong, bé thấy mẫu thân vẫn còn ôm Triệu Sam, liền từ trong lòng tổ mẫu tụt xuống, đi đến bên cạnh mẫu thân, lên án: "Mẫu thân ôm màn thầu, không ôm bánh bao!" Chu Tử sửng sốt: cái gì mà "màn thầu" với "bánh bao"? Vừa nghĩ lại, nàng nhanh chóng đã hiểu ra, nhất thời mỉm cười. Đang bưng chén trà lên uống, Cao Thái phi cũng nghe được, nhất thời phun một ngụm nước trà ra ngoài, vừa ho khan vừa cười nói: "Ai bảo con cả ngày cứ hô to gọi nhỏ nào là Bánh Bao Nhỏ, Màn Thầu Nhỏ!" Lại quay sang dặn dò nhóm người Nhũ Yến, Hoàng Oanh, Hỉ Thước: "Các ngươi nhớ kỹ lời nói hôm nay của tiểu Thế tử, tương lai đợi hắn trưởng thành sẽ có chuyện mà chọc!" Tiểu Thế tử Triệu Tử không hiểu cớ sao lời mình nói lại khiến tổ mẫu, mẫu thân và mọi người cười to không ngừng nhỉ — lúc mẫu thân dỗ mình và đệ đệ, vẫn là gọi mình là Bánh Bao Nhỏ, gọi đệ đệ là Màn Thầu Nhỏ, có cái gì sai sao? Bé cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại thật chặt, mắt xếch khẽ nhướng lên lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn, dùng sức leo vào trong lòng mẫu thân, chen chung một chỗ cùng với đệ đệ Màn Thầu Nhỏ, tranh đoạt tình cảm của mẫu thân. Chu Tử không khuyên bảo gì mà ca ca phải nhường nhịn đệ đệ linh tinh, nàng cảm thấy, tình cảm huynh đệ không phải cứ cha mẹ đơn độc mở miệng nói vài lời là có thể quyết định, mà phải để cho hai đứa cùng lớn lên, từ từ bồi dưỡng. Nàng giang hai cánh tay, kéo hai đứa con trai đều ôm vào trong ngực, trong lòng cực kỳ ngọt ngào — hai đứa bé này đều là kết tinh tình yêu của nàng và Triệu Trinh, đều là huyết mạch của mình a! ... Vọng Giang lâu là một quán rượu nằm bên bờ sông Vận Hà, tuy mới khai trương còn chưa đầy hai năm, nhưng bởi vì nó có món Phật khiêu tường ngon đặc biệt, nên ở Nhuận Dương thậm chí là toàn bộ Nam Cương đều phi thường nổi danh, cho nên hai năm qua rất náo nhiệt, khách đến như mây – nối liền không dứt. Hôm nay, Vọng Giang lâu lại đóng cửa từ chối tiếp khách, còn phái người đứng ở dưới lầu trông chừng, công bố hôm nay cả tòa Vọng Giang lâu đều có người bao trọn. Quả thực, vẫn chưa tới giữa trưa, đã có vô số nam tử mặc trang phục võ quan cao cấp, tiền hô hậu ủng, rầm rộ cưỡi tuấn mã đến, trong đó cũng xen lẫn một vài nam tử mặc trang phục quan văn, nhìn qua đều còn rất trẻ, khí thế hăng hái bừng bừng. Buổi trưa, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Vọng Giang lâu, lầu một lầu hai lầu ba, tất cả đều đặt đầy bàn, những thủ hạ thân tín của Triệu Trinh nhìn nhau, tìm kiếm bạn tri kỉ của mình, tìm bàn trống ngồi xuống. Triệu Trinh ngồi ở vị trí chủ tọa ở lầu ba, nhìn những thủ hạ thân tín cuồn cuộn không ngừng tiến lên kính rượu hắn, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng trong lòng thật vui vẻ hài lòng — đây đều là tâm phúc mà hắn bồi dưỡng mấy năm nay! Tham tướng Chu Lang buồn bực ngồi ở lầu hai, hai năm nay hắn không được Vương gia chào đón như lúc trước, trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng lại không biết vấn đề ở chỗ nào, vào lúc này, hắn cảm thấy mình có thể được tham dự, đã là may mắn lắm rồi. Lúc này, người khác đang ăn thịt uống rượu khí thế, cao hứng phấn chấn tiến lên kính rượu Vương gia, chỉ có hắn, mặt ủ mày chau buồn bực ngồi nốc rượu một mình. Đúng lúc này, gã sai vặt Trần Bình của Vương gia lại đây nói: "Chu tham tướng, Vương gia cho mời ngài!" Chu Lang mang theo một chút bất an, đi theo Trần Bình vào nhã gian ở lầu ba. Trong nhã gian chỉ có mình Vương gia ngồi bên cạnh bàn, thân mình đưa lưng về phía cửa sổ, không thấy rõ sắc mặt. Chu Lang vội nói: "Tham kiến Vương gia!" "Ngồi đi!" giọng Vương gia có chút trầm thấp. Chu Lang nghiêng người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Hắn không dám nhìn thẳng Vương gia, cúi đầu, chờ Vương gia lên tiếng. Triệu Trinh nhìn Chu Lang, mấy năm trước, hắn thần thái phấn khởi, nay xem ra đã già đi rất nhiều, trên thực tế hắn năm nay vừa qua ba mươi, chỉ hơn mình có mười tuổi mà thôi. Hắn đợi Chu Lang yên vị, mới hỏi: "Lúc vợ trước của ngươi qua đời, ngươi vì sao lại khóc lớn như vậy?" Chu Lang nghe vậy, lập tức giật mình. Hắn ngẩng đầu, mắt đã có chút ươn ướt, một lát sau mới nói: "Mạt tướng cùng thê tử kết tóc từ khi còn trẻ, lúc ấy từng thề Kết tóc cùng chăn gối, làm bạn xuống suối vàng. Nhưng mẫu thân của thần muốn thần nạp nhiều tiểu thiếp, muốn con cháu đầy nhà. Thần nghe theo mẫu thân, nạp tiểu thiếp, vợ thần lại bởi vì vậy, uất ức mà chết. Tới khi đó, thần mới tỉnh ngộ, nữ tử và nam tử cũng giống nhau, đều là người khi đã yêu sẽ có lòng độc chiếm, nhưng hối hận đã muộn màng..." Giọng của hắn càng trầm thấp, mang theo hoài niệm và tiếc nuối thống thiết với người vợ đã mất. Lúc này Triệu Trinh nhớ lại lúc Chu Tử băng huyết sau khi sinh, là lúc mình không kìm hãm được mà khóc rống, nhất thời im lặng, một lát sau mới nói: "Ta chuẩn bị điều ngươi đến đội Cấm Quân, giờ Tỵ ngày mai đến thư phòng ta một chuyến!" Chu Lang nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Vương gia, trong lòng vui buồn lẫn lộn, kích động vạn phần: điều này có nghĩa là Vương gia tiếp tục trọng dụng mình? Hắn quỳ một gối, giọng nói khàn khàn: "Được Vương gia coi trọng, mạt tướng chắc chắn không màng sống chết, máu chảy đầu rơi, dẫu chết muôn lần cũng không chối từ!" Nhìn bóng dáng Chu Lang, Triệu Trinh lại lần nữa lâm vào trầm mặc. Khi Lâm Tiêu Sấu vừa đưa tin của Hàn Tử Xuyên báo về: "Vương phi sinh Nhị công tử khi gặp phải nguy nan, là do mật thám của Đông Xu quốc cùng Cao phủ Tứ phu nhân hợp mưu cùng làm." Đông Xu quốc sở dĩ muốn ám hại Chu Tử, đương nhiên là có liên quan đến cuộc chiến giữa Đại Kim và Đông Xu quốc. Hưng Thịnh đế cùng vua của Đông Xu quốc hợp mưu, bị Triệu Trinh lợi dụng, cuối cùng lấy mười vạn binh lính của Đông Xu bỏ mình nơi chiến trường mà chấm dứt. Mà chính mình ngàn phòng vạn phòng, lại vẫn không phòng được người có lòng tham. Hừ, chỉ một ngàn lượng vàng, liền muốn đổi lấy tánh mạng thê tử ta! Ta đã thề với trời, chỉ cần Chu Tử còn sống, ta tuyệt sẽ không giết một người, nhưng mà, ta cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ nào đã đã làm điều ác! Đang suy tư, bên ngoài truyền đến giọng của Trần Bình: "Vương gia, Hứa đại phu và Hầu đại phu cầu kiến!" Triệu Trinh nhìn hai vị "Thần y" quần áo đã đổi mới hoàn toàn, dương dương tự đắc cộng thêm say khướt, nỗi phẫn uất trong lòng bình tĩnh đi rất nhiều, lại vẫn nghiêm mặt hỏi: "Gần đây sao không đến bắt mạch cho Vương phi?" Hứa đại phu và Hầu đại phu được Vương gia ban cho vạn lượng vàng, bỗng chốc trở nên giàu có, rất khó kiềm chế, đến phường Diên Khánh ở Nhuận Dương đốt tiền một hồi, khiến toàn bộ thành Nhuận Dương đều biết Phủ Nam An vương có hai gã coi tiền như rác, một gã họ Hứa, một gã họ Hầu. Sau khi Triệu Trinh nghe ám vệ hồi báo, cũng không biết nên khóc hay cười, tự giác thấy mình cũng bị hai cái kẻ dở hơi này làm cho mất mặt theo. Hứa Văn Cử đắc ý dào dạt nói: "Vương phi thân thể đã sớm khỏi hẳn, cần gì bắt mạch?" Triệu Trinh sửng sốt, mắt phượng nheo lại, nhìn về phía Hầu Lâm Sinh đang đứng một bên. Hầu Lâm Sinh cười hì hì nói: "Năm ngày trước tiểu nhân cùng Hứa huynh đến thăm hỏi Vương phi, cũng đã chẩn mạch cho Vương phi, Vương phi thân thể khỏe mạnh, được bồi bổ tốt, đã không còn e ngại gì nữa!" Triệu Trinh vốn dĩ nên cao hứng, nhưng nhớ tới mấy ngày nay mình chịu đựng đau khổ nhẫn nại, nhất thời tức giận trong lòng, đứng dậy, tiến lên một bước, một cước vung lên, đem hai vị gọi là "Thần y" này đá ngã xuống đất, oán hận nói: "Hai kẻ phá của nhà ngươi, cố ý lừa gạt bổn vương! Trả lại vàng cho ta!" Hai vị Hứa – Hầu rất đắc ý Vương gia chỉ ở trước mặt mình mới hiện nguyên hình vẻ mặt mất bình tĩnh, cười hì hì đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo khom người một cái nói: "Vàng đã xài hết, bằng không thì tại sao tiểu nhân lại trở về đây!" Triệu Trinh đang muốn đá nữa, lại nghĩ đến thân thể Chu Tử đã hồi phục như cũ, trong lòng có cảm giác nhẹ nhàng hớn hở, xương cốt nhộn nhạo ngứa ngáy. "Cút ra ngoài!" Triệu Trinh lạnh lùng nói. Hai vị thần y dở hơi rất là vui vẻ, say khướt đi ra ngoài. Vừa đuổi bọn họ ra ngoài, Triệu Trinh lập tức đứng lên, phân phó cho Trần Bình đang đứng chờ ở bên ngoài: "Lập tức hồi phủ!" "Dạ!" Đợi Nam An vương rời đi, Triệu Phúc lập tức vô cùng vui mừng hớn hở, đứng trong đại sảnh lầu một, vỗ vỗ tay nói: "Các vị đại nhân, các vị tướng quân, tiết mục tiếp theo là..." Hắn dùng lực dậm chân mạnh một cái, một làn gió thơm đánh úp tới, cánh cửa sau của Lâm Giang lâu mở rộng, một đám giai nhân xinh đẹp mỹ mạo lùa vào. Đây là ca kỹ thượng đẳng mà Lâm Giang lâu nuôi dưỡng, người người sắc nghệ song tuyệt (tài sắc vẹn toàn), có thể tùy ý chơi đùa lại không cần lo lắng không an toàn, mọi người làm sao lại không vui cho được? Trong bữa tiệc có giai nhân xinh đẹp hầu hạ, đây là chuyện thường lệ trong chốn quan trường Đại Kim. Chỉ là lúc có Vương gia ở đây, đám thân tín của hắn, ai ai cũng biết Vương gia vì Vương phi mà muốn xây một đền thờ trinh tiết, cho nên đều không dám làm càn, đợi Vương gia rời đi, lúc này mới bắt đầu thật sự là cuồng loạn. Đang cưỡi tuấn mã trở về, Triệu Trinh căn bản không nghĩ tới sau khi hắn rời đi Vọng Giang lâu sẽ phát sinh chuyện gì, hắn chỉ một lòng nghĩ sau khi trở về nên thu thập Chu Tử biết chuyện mà không báo, hại mình mấy ngày nay khổ sở nhẫn nại ra sao.