--- Mùa xuân là khởi đầu cho biết bao ước mơ. Mùa hạ là lúc nhiệt huyết cho ước mơ cháy bỏng nhất Mùa thu sẽ đưa ước mơ lãng mạn đến đích cần tới Mùa đông ta lại ủ ấp cho ước mơ mới chờ ngày bay xa Bây giờ em chẳng có ước mơ đẹp đẽ nào --- - Trật tự, tới giờ lên lớp rồi...!Có mâu thuẫn gì để giải quyết sau, giờ chúng ta bắt đầu học. - Tiếng cô giáo cắt ngang những lời bàn tán về Lucy và Natsu. Natsu thì đang cố tìm lời lẽ để giải thích cho chuyện này, không thể nào tập trung vào bài giảng được. Lisanna tay nắm chặt bút, khẽ liếc nhìn Natsu với ánh mắt khó hiểu. Còn Lucy cô, cái vỏ bọc giận dỗi ấy cô vẫn để nguyên. Khi tới giờ ra chơi, Lisanna không đợi thêm một giây nào đứng dậy ra ngoài lớp học. Để lại sau lưng là những lời bàn tán không hay ho. - Lisanna hình như bị Natsu cho ăn quả lừa rồi, tội nghiệp cô ấy ghê. - Thì ngay từ đâu tôi đã nói rằng thằng đó không đáng tin cơ mà. Natsu đầu tức xì khói khi nghe được, những không có thời gian đôi co với tụi nó, phải chạy theo Lisanna ngay lập tức. Lucy nhìn bóng lưng Natsu chạy ra khỏi cửa, trong lòng khó chịu, liền đứng dậy. - Lucy-san, bọn tớ có thể nhờ cậu chuyện này được không. - Cả đám con trai tranh thủ cơ hội nhào tới. - Chuyện gì vậy? - Lucy kì thực không muốn quan tâm đến mấy chuyện ấy, nhưng cô sẽ làm nếu có lợi. - Sắp tới trường sẽ khai mạc đại hội thể thao, lớp mình có một đội bóng đá nam, chúng tớ muốn nhờ cậu thành lập một đội cổ vũ và dĩ nhiên Lucy phải là trưởng đội. Lucy suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đáp lại. - Có Natsu trong đội bóng đó không. - Tất nhiên là cô chỉ nghĩ đến Natsu, còn mấy người kia có sao cũng được. - Ờ...!chuyện này...!Natsu không có trong đội đâu. - Bọn họ ấp úng nói. - Tại sao vậy? - Lucy đã tin những lời Natsu nói là thật, bọn chúng chỉ toàn ghen tị với Natsu vì thân thiết với Lisanna, nên cố tẩy chay anh đi. - Natsu dĩ nhiên sẽ chẳng bao giờ tham gia đâu. - Các nam sinh ậm à ậm ừ. - Không muốn tham gia hay là vì không được cho tham gia. - Lucy ánh mắt sắc bén khiến các nam sinh cảm thấy lạnh người. - Sao được chứ, bọn tớ nói thật, nó sẽ không tham gia, năm nào nó chẳng thế, là vì nó tham gia lĩnh vực khác rồi. - Là gì thế? - Lucy hỏi ngay. - Thì nó giỏi võ thế cơ mà, năm nào nó chẳng tham gia môn Karate cho lớp. - Oh, thế hóa ra cậu ấy không cần được cổ vũ sao? - Lucy trong lòng hơi bực tức liền nói. - Không cần, nó cũng sẽ thắng thôi, nó đi thi cấp quốc gia đứng thứ nhì mà lị, khỏi phải nói chắc chắn nó cũng sẽ hạ đo ván các đối thủ khác cho xem. - Bọn con trai lẻo mép cười. - Vậy sao, tớ cũng chưa biết nữa, để tớ suy nghĩ thêm nha. - Được được, Lucy cứ suy nghĩ thoải mái không sao hết, bọn tớ rất vui khi có cậu học chung lớp, và càng vui hơn nếu cậu cổ vũ cho đội chủ nhà. Lucy không nói gì chỉ để lại nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhưng nó cũng đủ khiến biết bao trái tim rơi ra khỏi lồng ngực. Bọn họ mừng thầm trong lòng, những tưởng rằng Lucy chắc chắn sẽ cổ vũ cho họ. Lucy quay lưng bước đi, về hướng của hai người nào đó...! Natsu đi tới chỗ Lisanna trực tiếp nắm lấy bàn tay cô kéo đi thật mạnh mẽ. Cô không phòng bị lại không đủ sức để giằng co với anh nên miễn cưỡng đi theo. Natsu dẫn cô tới một cái cây dẻ quạt to lớn, cả hai đứng dưới bóng cây. - Cậu đưa tớ ra đây làm gì. - Lisanna mở lời. Natsu anh đối diện với cô. - Sao cậu không nói gì với tớ đã bỏ đi, tớ không thích chút nào. - Tứ bận, có chuyện gì để sau nói. - Vậy mà cậu còn để tớ dẫn đi. - Natsu cứng rắn nói. - Là tớ không muốn nhìn cậu lúc này. - Lisanna lạnh lùng nói. - Tại sao không thể tin tớ một lần. - Không phải tớ không tin cậu, là do tớ...! - Lisanna...!- Natsu chân mày chùn xuống, nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình. - Là do tớ quá ích kỉ, tớ không thể chịu được một cô gái khác thân mật với cậu dù là không đáng phải thế. - Lisanna buồn bã nói. Thấy cô vậy anh làm sao có thể không đau lòng được, cô là người anh thích, là người con gái quan trọng nhất với anh. Vậy mà anh lại lầm cho cô buồn thêm lần nữa, cô nói là do cô ích kỉ, nhưng thực chất chính anh mới là kẻ có lỗi. Chính anh như kẻ bắt cá hai tay. Chẳng có người nào nhìn thấy người khác thân thiết kiểu đó với người yêu của mình mà không buồn bực được chứ. Anh không thể tiếp tục khiến cô phải chịu đựng cảnh này, anh nhất quyết phải nói rõ với Lucy. - Lisanna, giữa Lucy và tớ không có gì hết, chị ấy chỉ tỏ ra gần gũi vậy thôi. - Lucy cùng tuổi với cậu sao lại xưng bằng chị. - Lisanna thấy hơi vô lí liền hỏi. - Chỉ là tớ thích thế thôi, nếu cậu không đồng ý tớ sẽ chuyển ngay. - Natsu không do dự nói. Đôi mắt lưu ly của Lisanna nhìn Natsu không chớp. Nếu Natsu đã nói vậy, chẳng lẽ cô lại nhỏ mọn đến nỗi không nghe cậu ấy nói. Lisanna cô gật đầu, anh cũng theo đó mà nở nụ cười tươi. Hai người không để ý rằng có một người nữa đang nhìn hai người với anh mắt đăm chiêu, liệu người đó có tìm cách chia rẽ hai người lần nữa. Sau một tuần đi học, cuối cùng Lucy cũng đã quen dần với nề nếp quy củ của trường. Nhưng có một điều mà cô vẫn đang lo lắng, Natsu từ một tuần trước đến nay dường như ít nói hơn. Cô hỏi câu nào cũng chỉ ừ một tiếng, không phải anh định cách ly cô đấy chứ. Theo như tin tức cô nghe được trên trường rằng Natsu đang hẹn hò với Lisanna, vì hành động của cô mà anh lại tránh tiếp xúc nhiều với cô như vậy sao. Cả tuần cô không rãnh để quan tâm đến chuyện đó nên cô cũng không lên kế hoạch gì. Bây giờ trong lòng cô đang rất khó chịu, lập tức muốn đi tìm Natsu. Sải bước trên đường, cô đang suy nghĩ mông lung đột nhiên lại chạm mặt tên khó ưa đó. - Ối chà chà, không phải hot girl của trường đây sao, lại gặp nhau ở đây quả thật có duyên ghê nha. - Chủ nhân của giọng nói đó không ai khác ngoài Shindo. Cậu ta cũng đã sớm biết được những tin tức nóng hổi của khối, cũng biết luôn chuyện của Lucy, Natsu, cả Lisanna nữa. Và điều này khiến hắn chả vui tẹo nào. Tại sao Lisanna lại chọn Natsu mà không phải anh, anh có gì thua Natsu chứ. Nhưng nay lại gặp Lucy khiến cho tâm trạng của hắn cũng giảm bớt căng thẳng. Lucy chẳng thèm nhìn người đối diện, đang định quay lưng bước đi thì giọng nói của Shindo đã lên trước. - Không phải người đẹp đây đang định đi tìm Natsu đấy chứ. - Không liên quan đến cậu. - Lucy tỏ vẻ không quan tâm nói. - Trời ạ, cả Lisanna và cô hình như đều bị Natsu bỏ bùa thì phải. Nếu muốn tìm hắn thì chắc không được đâu Lúc đầu hắn chỉ định ghẹo cô, nhưng xem ra lại là thật. - Nó chắc chắn giờ này là đang đi chơi với Lisanna...! - Tôi đã nói là không phải chuyện của cậu. - Lucy không vui quay lại nhìn Shindo bằng ánh mắt băng lãnh, khiến anh thấy lạnh cả sống lưng. Bỏ câu đó ở lại, cô liền đến trường. Lúc trước mấy ông tướng kia nhờ cô chuyện đó, cô vẫn chưa trả lời, làm suốt ngày bọn họ cứ đeo bám cô như là cái đuôi vậy, bực chết đi được. Cô chỉ định đi tìm Natsu, nhưng chắc xem ra có tìm cũng chẳng thấy. Vì vậy cô muốn đi dạo quanh các phòng tập thể thao, với ý định kiếm thứ gì đó để trút giận. Và tại phòng bosing, cô đã tìm được thứ đó. Lucy khẽ khàng đi vào phòng tập. Khiến cho ai đó đang tích cực đấm bốc vào cái bao cát treo. Lucy định hù dọa người đó, bước chân linh hoạt như mèo không gây ra tiếng động. Cô đập mạnh vào vai người đang tập luyện hăng say, cố tình chọc tức anh, nhưng không ngờ, anh lại quay ra sau. Trên tay mang găng đấm bốc lại thúc vào mặt cô một quả. - Ui da...!- Lucy hét ầm lên. Natsu mắt tròn mắt dẹt nhìn cô gái đang ngồi bệt dưới sàn gỗ bóng loáng,tay xoa xoa trán, trên mặt hiện lên chữ sát. Thế là anh đang mồ hôi nhễ nhại trên người liền bị cô làm cho đông cứng. - Sao cô lại ở đây. - Natsu nhìn bộ dạng của cô há hốc mồm hỏi. - Tôi hỏi cậu mới phải. - Lucy ánh mắt xẹt tia lửa như muốn bốc cháy hậm hực hỏi lại. - Cô không thấy sao, tôi rõ ràng là đang tập luyện thế mà bị cô làm cho sao nhãng. - Tôi không biết, cậu bắt đền đi, sao có thể đánh tôi mạnh vậy chứ. - Lucy bất mãn nói. - Chỉ là phản xạ thôi, tôi chưa vật cô nằm lăn ra đất là may rồi. - Sao cậu có thể trả lời tỉnh bơ vậy chứ. - Không phải cô làm tôi giật mình trưức sao. - Cậu to gan lắm dám nói với tôi như vậy hả. - Lucy lửa giận hừng hực trong lòng. Natsu đương nhiên vẫn cảm thấy rất run sợ trước lời nói của cô mặc dù biết rằng chỉ là hù dọa mà thôi, chắc do quen rồi. - Thôi được rồi là tôi sai. - Natsu không phục nói. - Xin lỗi là xong sao, đưa đây. - Lucy chìa bàn tay nhỏ nhắn của cô ra. Natsu mù mờ không hiểu. - Đưa cái gì. Đừng nói là tiền nha, chỉ đánh có một cái không bị chấn thương đâu. - Natsu lo lắng cho cái túi của anh liền nói. - Chỉ có tiền thì làm sao bù đắp được cho tôi hả. - Lucy không đợi Natsu hỏi thêm ngay lập tức bước tới tháo đôi găng tay của cậu ra. Rồi, hiểu rồi, cô định trả thù bằng bạo lực. Không phải chứ, không biết là cô trâu bò cỡ nào nhưng riêng cái chuyện này làm anh thấy bất an vô cùng, không định đánh anh gãy xương đó chứ. Lucy sau khi đã đeo găng vào thì dùng tay đấm đấm vào nhau, còn chân thì nhún nhún như võ sĩ chuyên nghiệp vậy. Natsu anh lúc nào cũng bị cô làm cho sợ chết, tức chết, cười chết vì cô mà. - Tôi bắt đầu đây, ráng mà chịu nha. - Lucy trợn mắt nhìn Natsu. - Ơ...!khoa...!- Natsu chưa kịp nói hết câu Lucy đã nhanh chóng lao vào anh. May mà Natsu có học võ nhanh chóng né được không thì đã nằm trên bàn thờ rồi. Lucy không hài lòng la lối. - Không được né, đứng yên đó. Natsu chu mỏ nhìn Lucy, rõ ràng là anh vô tội mà, cô lúc nào cũng thích bắt ép người khác cả. Lucy tranh thủ cơ hội đấm lên đầu anh, không ngờ chỉ sượt qua mái tóc hồng gai ấy. Bất ngờ cô mất đà, tay còn lại quơ quào hướng thẳng vào mặt anh. Dĩ nhiên là Natsu đời nào chịu đòn, anh liền bắt nhanh bàn tay cô lại, theo phản xạ liền đè cho cô ngã xuống. Cô cũng đâu có chịu để bị gục lần hai, tay kia gì chặt cổ anh kéo xuống. Vô tình lại tạo ra cảnh tượng thật hoành tráng. Tấm thân của anh hoàn toàn che lấp thân hình mảnh khảnh của cô. Đôi tay anh chống xuống đè lên làn tóc của cô xõa dài trên sàn. Cặp mắt của hai người lại chạm nhau, Natsu lần nữa bị ánh nhìn của đối phương làm cho mê hoặc. Anh khẽ nhìn xuống đôi môi anh đào của Lucy, nhìn như bị thôi miên. Nếu như gần hơn chút nữa có lẽ hai người đã hôn nhau. Lucy không chờ đợi thêm giây phút nào lập tức đá văng Natsu ra khỏi người mình, mặt cô xuất hiện những vệt hồng hồng, Natsu còn tưởng đó chỉ là hoa mắt. Lucy tức tối chỉ tay về phía Natsu, cơ hồ như có ý nghĩ muốn băm vằm anh ra nấu cháo heo. - Cậu...!hít đất 1000 cái cho tôi. - Không đánh được Natsu Lucy liền quay ra bắt nạt anh. - Cái gì, nghĩ sao mà bắt tôi làm vậy chứ...!- Natsu phản đối kịch liệt. - Cậu dám lên tiếng sao. - Lucy chống nạnh đành hanh nhìn Natsu. Bộ dáng của cô anh làm sao có thể biểu tình bãi công được đây, thôi đành chiều ý cô vậy. Natsu trong miệng rủa thầm bà phù thủy độc ác không ngớt liền bị giọng chua chát của Lucy quấy nhiễu. - Bắt đầu đi, tôi đếm, không ăn gian được cái nào đâu...!- Lucy khuôn mặt gian xảo, đôi môi nhếch lên nụ cười thuần túy nghiêng đầu chọc tức anh. Natsu bắt đầu hít đất theo yêu cầu. 1 cái...!2 cái.....100 cái...!tới đây muốn nằm bẹp xuống đất rồi....!200 cái....!Thở không nổi lun...!250...!không trụ được liền nằm dài xuống đất. Natsu còn thở chưa xong đã bị Lucy cằn nhằn. - Còn 750 cái nữa, đừng có lề mề-Natsu còn chưa thở đủ bị đã bị Lucy bạo hành. - Tôi không làm nỗi nữa đâu, mệt quá rồi. - Natsu lè lưỡi lắc đầu nhìn cô - Cho cậu nghĩ ngơi 5 giây, sau đó tiếp tục. - Lucy hếch mặt nhìn Natsu. Anh thì đầu tức muốn xì khói, căm ghét không thể đánh cô được, lại còn phải nghe theo lời cưỡng chế khó ưa của cô. Lucy cảm thấy cổ mình khan khát, thiết nghĩ cũng nên mua một chai nước, sẵn tiện mang cho Natsu luôn. Cô đi ra khỏi cửa, trong lòng thầm nghĩ rằng không cho Natsu uống nước thì anh sẽ bị khô máu làm sao hít đất tiếp cho cô báo thù được nữa. Cô vừa chỉ đi tới cổng trường đã lập tức chạy lại vào phòng thể dục. Anh nhìn thấy bộ dáng hớt hải của cô trong lòng nhịn cười, không nóng không lạnh hỏi rõ rang. - Có chuyện gì vậy, đừng nói là cô sợ đi một mình nha. - Natsu nói tới từ cuối liền bật cười. - Sợ cái đầu cậu, có chuyện rồi Natsu. - Lucy mặt trong lo lắng ra vẻ gọi tên anh. Natsu bán tín bán nghi, không lẽ cô định hù dọa anh sao, hey, đừng làm thế nhé, rõ rang là cô sợ ma mà còn bày đặt làm điều hại anh. Lucy tức tối vì anh không tin, liền lôi anh xềnh xệch ra trước cổng, bây giờ anh mới tin nè nha. Cái gì vậy, cửa khóa mất tiêu rồi???? - Tất cả là tại cô, tự nhiên giữ tôi ở lại làm gì cho bây giờ ra nông nổi này hả? - Natsu khuôn mặt méo sẹo quay sang đổ lỗi cho Lucy. - Ai mà biết được là trường sẽ khóa cửa vào lúc này chứ? - Lucy quay sang gắt Natsu. - Giờ tính sao đây, không lẽ ở đây qua đêm à. - Natsu vuốt mặt nói. - Chứ cổng có bảo vệ bằng điện từ thì tính sao đây, cậu muốn giống như bị sét đánh lắm hả. - Lucy thở dài. Cả hai cùng nhìn qua bên kia cánh cửa, không có một ai đi ngang qua để có thể kêu cứu. - Có một điều tôi chỉ sợ thôi. - Natsu mặt mày nghiêm trọng nói. - ...!- Lucy quay qua nhìn Natsu với ánh mắt nghi ngờ. - Có thể còn sống lết về khi ở lại đây không thôi. - Natsu lắc đầu. - Tại sao?-Lucy hỏi. - Không cần phải lo, có tôi ở dây rôi. - Lucy ưỡn ngực tự tin - Nghe nói ban đêm trong trường....!có ma Lucy mắt như không thể to hơn được nữa nhìn Natsu chằm chằm, Nói gì chứ ma là thôi cô sợ nhất đó. ( Cái này là tại anh nè, ai biểu lúc trước cho chị xem phim kinh dị làm gì. ) Cả hai lạnh người quay lại nhìn ngôi trường, tiếng lá rơi xào xạc, tiếng gió rít từng đợt qua ô cửa kính khiến cho không gian thật rợn ngợp, liệu chuyện đó là có thật hay không?.