---
Những nghi hoặc sẽ phá vỡ đôi mắt.
Cả trái tim cũng không ngừng rỉ máu
Bạc bẽo thay kiếp mệnh yêu nghiệt
Tránh số trời đố không khỏi oan khiên
---
Âm thanh trầm và đục, gợi lên kí ứcc về một nỗi buồn sâu lắng, không cách nào chạm tới được.
Biến hóa trong những giấc mơ không thể chối bỏ, dù ngày hay đêm, nó lại một lần nữa cảnh tỉnh em...!không bao giờ được phép quên hận anh.
---
- Tại sao anh lại lừa dối em-Lucy dáng vẻ thất thần nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình.
Như hàng vạn mũi kim đâm vào tim, cô bấtt lực tựa người vào bức tường đầy cát bụi, nó sẽ chẳng thể nào hết nhơ nhuốc như chính anh đã làm với cô.
Người con trai ấy đôi mắt ưu thương nhắm lại, cố kìm nén cảm xúc giam giữ trong lòng ngực, nghẹn ngào nói bằng thanh giọng trầm nhấtt có thể.
- Là anh sai - người con trai ấy tựa hồ như mất hết sức lức, gật đầu nhận lỗi về mình.
Lucy không biết nói gì nữa, nước mắt trong khóe mi như bị đông cứng không thể tuôn rơi xuống đất nền.
- Tôi hỏi anh lại một lần nữa, sao anh lại lừa dối tôi, đừng chỉ đơn thuần nhận lỗi, nói cho tôi nghe, nói đi.
- Cô như mất kiểm soát, hét lên với sự thống khổ khôn tả.
- Vì anh yêu em anh không né tránh nữa mà nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo phía trước mình.
Nụ cười thê lương lần nữa hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, đơn thuần là vì cô đã mất hết cảm giác.
- Yêu tôi mà lại lừa dối, suy cho cùng anh vẫn như ngày đó muốn giễu cợt tôi.
Đôi mắt chứa toàn căm hận hiện hình nỗi chán ghét.
Lucy cô sao phải chịu cảnh này một lần nữa.
- Anh thừa nhận rằng anh đã lừa dối em, nhưng trái tim anh không nói dối, anh thật sự yêu em.
- Anh khẳng định, giọng nói chắc chắn không thể lung lay.
- Im đi, giả dối, anh là đồ giả dối, các người là đồ giả dối, thế gian này cũng toàn là giả dối.
Tôi sẽ không tin bẩt kì ai nữa.
- Lucy thét gào lên, như lấn át những âm thanh ngọt ngào của người con trai ấy.
- Vì anh không muốn thấy em phải chết...!Giọng điệu trầm buồn lại cất lên.
- Không phải lúc đầu anh đã ra tay sao, cũng phải rồi, anh là kẻ đã tạo ra tôi, anh muốn thế nào mà chẳng được.- Lucy giọng nói khinh bỉ lại đối đáp.
- Anh yêu em.
-Đừng lập lại ba tiếng ghê tởm đó nữa, người anh yêu là cô ta...!là Lucy chứ không phải tôi, đáng tiếc thật cô ta chết rồi.
- Em đừng...!
- Ngăn không cho tôi nói ư, vì anh sợ sẽ nhớ lại cô ta, người con gái hiền dịu ấy chứ không phải là tôi, tôi tên Mizuki.
Nhưng bây giờ hãy gọi tôi bằng Lucy, tôi muốn anh nhớ đến tôi, khắc cốt ghi tâm, và xóa bỏ hình ảnh của người con gái tên Lucy đó, tôi hận cô ta, hận không thể tự tay giết chết cô ta.
Ngừng một hồi, Lucy lại tiếp tục nói.
Tôi không muốn làm kẻ thay thế cho cô ta nữa, vì nhung nhớ ả đàn bà đó nên anh mới đem tôi theo bên mình đúng không, tôi lại không thể giống cô ta...!Vì Mizuki tôi là yêu quái, còn Lucy là con người.
- Mizuki...!Xin lỗi em.
- Gọi tôi là Lucy, để anh phải cảm thấy dằn vặt khi nghĩ đến tới tôi và cô ta.
- Khi tạo ra em anh cũng đã rất dằn vặt rồi, xin em hãy bỏ qua cho anh có được không?
- Anh hối lỗi nhìn sâu tận trong con ngươi đục ngầu của Lucy.
- Không cần phải như thế nữa,nguyên do cũng không phải một mình anh.
Đáy mắt anh tỏ rõ sự mập mờ, không nhịn được mà hỏi cô.
- Em nói vậy là sao?
Ánh mắt hận thù hơn bao giờ hết, Lucy cất tiếng nói lên.
- Thay vì trả thù một mình anh thì tôi sẽ trả thù luôn cái thế giới này.
Sau đó là tràng cười tuyệt vọng, ép cô đến bước đường này, cô cũng sẽ không để yên để chịu đòn nữa, những thứ đã làm cho cô đau khổ, cô sẽ xóa sổ chúng.
Anh đứng hình trước lời nói thâm sâu của cô.
Ôi, từ bao giờ cô lại trở nên như vậy.
Chưa kịp nhìn dáng vẻ hốt hoảng của anh.
Lucy đã chậy ra khỏi ngọn núi, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía một ngôi làng, chẳng lẽ cô định phá hủy nó sao?
Luồng ánh sáng trên tay cô rung chuyển cả đất trời, tất cả cơn thịnh nộ đều dồn về ma thuật ấy.
Ai có thể ngăn cô lại.
- Lucy, hãy dừng tay - Giọng nói chắc nịch vang lên.
Lucy liếc mắt sáng bên phải, thì ra là tên pháp sư đó.
- Sao hả, ông muốn ngăn tôi lại sao.
- Lucy ngạo mạn nói.
- Chảng phải đó là ngôi làng cô được sinh ra sao, cớ gì lại có thể xuống tay.
Lucy cười, cười thật lớn.
- Ngôi làng sinh ra tôi, ông nhầm rồi, tôi không phải Lucy, mà chỉ là yêu nữ có khuôn mặt giống cô ta.
Tất cả mọi người đều tiếc thương Lucy, còn tôi thì chắc không.
- Nếu cô không mau dừng tay thì đừng trách chúng tôi vô tình.
- Ông vừa nói xong, một dàn các pháp sư tinh nhuệ đã được giàn ra.
Lucy không giấu nổi ý cười, miệng nhếch lên trông thật gian xảo.
- Muốn giết ta, e rằng tới cả thần thánh cũng không làm được.
Igneel, ông chỉ phí công tón sức mà thôi.
- Cho dù tôi không giết được cô thì...!- Nói rồi tay ông quấn quanh một xâu chuỗi, như đang làm phép trừ tà.
Lúc này mặt Lucy dường như trắng bệch, cô bán tín bán nghi nói
- Người không định phong ấn ta đấy chứ
- Đó là điều mà tôi chắc chắn sẽ làm.
- Không được, ta không muốn bị nhốt trong bóng tối ghê tởm đó.
- Lucy phản ứng quyết liệt, nhưng không còn kịp, các pháp sư đã bao vây cô.
Sau đó mọi chuyện xảy ra như thế nào, cô hằng đêm đều mơ thấy.
Giật mình tỉnh lại, mồ hôi thấm ướt vạt lưng, Lucy đang tựa bên cửa sổ lại nhìn về bầu trời đêm.
Tại sao giấc mơ đó vẫn mãi ám ảnh cô không thôi.
Cô vẫn nhớ như in ngày đó, về người pháp sư đã phong ấn cô, về người con trai cô yêu, về cô gái có cái tên giống cô- Lucy đó.
"Mày thật thảm hại, Mizuki"-Lucy tự cười giễu bản thân.
"Igneel, có thể ngày đó ông phong ấn tôi, nhưng bây giờ chính hậu duệ của ông sẽ phá tan nỗ lực đó"
Sáng sớm chủ nhật không khí thanh tịnh, Natsu ngủ dậy ngay lúc mặt trời chưa lặn, còn những buổi đi học thì ngáp ngắn ngáp dài.
Anh vừa mới bước ra khỏi phòng đã thấy Lucy đứng trướ cửa, anh giật bắn người, còn chưa kịp nói câu nào thì Lucy đã lên tiếng trước.
- Hôm nay cậu rãnh đúng không?
Natsu hơi ngập ngừng nói
- Ờ thì rãnh
- Vậy dẫn tôi đi siêu thị đi - Lucy mặt mày hơn hở ra vẻ.
- Hả, nhưng tại sao? - Natsu không hiêur mấy ngày trước cô có nói gì về chuyện này đâu, sao hôm nay lại nổi hứng lên như vậy, làm khổ anh cứ tưởng có được một ngày bình yên rồi chứ.
- Nhưng tôi chưa ăn sáng...!- Natsu nói
- Thì đến đó ăn cũng được mà- Lucy ra giọng nũng nịu.
- Đó là siêu thị chứ không phải cái quán ăn đâu - Natsu lắc đầu.
Lucy bộ mặt khó coi nhìn Natsu chăm chăm.
- Thôi được rồi, tôi dẫn cô đi, nhưng phải đợi thêm đã, trời còn chưa sáng nữa mà.
- Được - Lucy nói xong quay đầu đi đến sofa bật tivi lên xem.
Natsu ngán ngẩm, mọi hôm cô vẫn thường ngủ nướng lắm cơ mà, sao hôm nay lại dậy sớm thế nhỉ.
Và đến lúc chương trình ti vi kết thúc, cũng đã đến giờ siêu thị mở cửa, Natsu cùng Lucy thẳng tiến đến đó.
Thôi kệ sẵn chuyện điều tra cô một tí cũng được.
Từ khi gặp cô đến giờ anh rất thắc mắc.
Không hiểu cô là kiểu yêu quái nào nhỉ.
Điều đó làm anh tò mò phát bực, hay cô là một con hồ ly chín đuôi, cũng có lí à, trông cô đẹp vậy chắc là hồ ly rồi.
Natsu dẫn Lucy mua cả đống đồ, đa số là cô chọn.
Xong xuôi anh lại ép cô đến một quán ăn.
Lucy có hơi bất ngờ nhưng không phản đối gì.
Đến nơi, Natsu lại kêu đủ loại thịt ra.
Lucy có chút do dự, sao hôm nay chơi sang vậy ta.
Anh không nói nhiều, kêu dĩa thịt bò, thịt gà, thịt dê,....!Kêu nhiều đến nỗi khiến cô cũng chóng mặt.
Natsu nhìn cô như muốn bảo ăn đi còn chờ gì nữa nhưng cô lại lắc đầu.
- Tôi không đói
- Sao lại không đói chứ ăn đi, suốt hai tuần nay tôi không thấy cô cho vào miệng bất kì cái gì ấy nha.
- Natsu khuyên nhủ cô.
- Sao cậu biết tôi không ăn gì.
- Lucy nói giọng ra vẻ bí mật.
Natsu mặt mày méo sẹo nghe cô nói, chẳng lẽ ban đêm cô đi hút tinh khí của con người để sống, hèn chi cô đều ngủ dậy trễ.
Natsu nuốt nước bọt nhìn cô, có phải vậy không.
- Đừng có nghĩ linh tinh.
- Lucy phán một câu.
- Mau ăn đi cô sợ tôi đầu độc cô hả? - Natsu nhìn cô
- Đúng vậy.
- Vậy bây giờ không phải đồ ăn tôi nấu, cô ăn đi.
- Nhìn thấy thịt nhiều vậy hết muốn ăn rồi.
-Cô không ăn là tôi ăn hết đó.
-Natsu gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
- Ngon quá.
- Natsu mặt rất biểu cảm thốt lên.
- Vậy cứ ăn cho nhiều vào.
- Lucy chẳng màng tới quay đầu đi đằng khác.
Natsu thật sự không hiểu.
Cô ăn vào sẽ chết hay sao mà nhất quyết không ăn vậy.
Nếu vậy càng muốn bắt cô ăn.
Natsu từng miếng từng miếng một đưa vào dạ dày, miệng nhồm nhoàm tấm tắc khen ngợi.
Nhưng Lucy vẫn không đoái hoài gì tới anh.
Natsu ăn đến nỗi muốn bể bụng mà chưa thấy Lucy đụng đến một miếng.
Đã vậy còn phải trả tiền thiệt nhiều nữa chứ.
Haizz đúng là xui xẻo.
Natsu anh thật đúng là sẽ bị tổn thọ vì cô mà.
Đang rầu lại phát hiện một chỗ bán bánh ngọt.
Thấy tới đó là mắt anh sáng rực, quên mất mình xém bị bội thực ban nãy, anh liền nhào tới mua ngay.
Lucy cũng hết cách với anh.
Nhưng khi nhìn Natsu cầm chiếc bánh su hình que có nhân kem phô mai lên, Lucy thật không giấu nổi tò mò, nhìn chiếc bánh hơi là lạ, nếu là bánh rán loại mà anh thích thì cô cũng đã mua qua rồi, còn loại này thì chưa thấy à nha.
Thấy Lucy nhìn cái bánh của mình chăm chăm, Natsu thật thấy mắc cười, anh đưa cho cô một chiếc bánh.
- Nếu muốn thì ăn...!
Lucy không chờ Natsu nói hết câu đã giật chiếc bánh về phía mình, nhanh chóng cắn một miếng, kem chảy tan vào miệng ngọt ngọt, béo ngậy khiến Lucy không khỏi ăn hết chiếc bánh ấy luôn.
- Ngon thật - Lucy trầm trồ.
-Tôi không nghĩ đồ ăn ở thế giới này lại hợp khẩu vị của tôi nha.
- Chưa thử sao biết được, không chỉ có món này, mà là vô vàn luôn ấy.
- Vậy hai tuần nay cô ăn gì hả.
- Cậu nên biết sức chịu đựng của tôi khác với cậu nha.
- Vậy luôn á.
- Cho tôi thêm một cái nữa đi.-Lucy nháy nháy mắt
- Haizz thôi được rồi.- Natsu liền chạy đi mua thêm vài cái nữa, thế là sạch bong túi tiền của anh rồi, cả hai cùng ăn cho đến khi chỉ còn một cái duy nhất.
Natsu và Lucy cùng nhìn.
- Ây, hồi nãy không phải cậu đã ăn rất nhiều thịt rồi sao.- Lucy nhìn Natsu nói.
- Nhưng tôi muốn ăn thêm.
- Vậy lúc nãy ai nói rằng tôi sắp bể bụng vậy.
- Lúc đó khác, bây giờ khác.
Natsu ma ranh không đợi cho Lucy kịp dọa cậu giao nộp cái bánh đã nhanh chóng cầm lên và cắn.
Lucy liền la lên.
- Chơi ăn gian
Lucy níu tay Natsu lại không cho cậu bỏ hết cái bánh vào miệng, sau đó lập tức chồm người tới gần anh.
Bờ môi mỏng của cô áp sát môi anh, hàng răng trắng đều tranh thủ cắn một nửa chiếc bánh.
Nhân kem bên trong ngọt ngào chảy ra dính trên môi của cả hai.
Natsu cứng đơ người, Lucy đang làm gì vậy?
Chưa bao giờ khuôn mặt Lucy lại gần đến mức này, hàng lông mi dài cọ quệt vào khuôn mặt anh.
Natsu như bị bỏ bùa nhìn không chớp vào đôi mắt đẹp đến mê mị.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng năm giây.
Lucy sau khi ăn được nửa chiếc bánh, đầu lưới liếm trên đôi môi như muốn nuốt hết vị ngọt ngào còn vương.
Natsu vẫn chưa kịp tỉnh lại, sau khoảng gần một phút anh mới trở về trạng thái bình thường.
Natsu liền nhảy dựng lên.
- Cô...!- Natsu lắp ba lắp bắp không nói được thành câu.
Lucy thản nhiên nhìn Natsu, đôi môi nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ.
- Thế là rất công bằng rồi còn gì.
Natsu cứng họng không biết nói gì hơn, biết vậy hồi nãy đừng giành giật với cô làm chi.
Natsu anh thật thấy hối hận, khi không lại bị mất nụ hôn đầu một cách lãng xẹt, mà người đó lại là yêu quái mới ghê chứ.
Rồi còn Lucy, cô đã biết được cái thú vui của việc ăn uống, chắc chắn từ nay về sau anh sẽ còn phải đãi cô ăn nhiều nhiều, không chừng sẽ phá sản mất.
Nếu cho thời gian quay ngược lại, anh sẽ nhất quyết không mời cô ăn thử đâu, hu hu.
Hai người đi trên đường về nhà, một người mặt mày tươi roi rói, một người mặt mày ủ rủ trông thấy thương.
Về đến nhà, Lucy liền mở túi xách và trút tất cả bánh kẹo vừa mua được, ngồi ăn ngon lành, khuôn mặt cô biểu cảm cũng rất vui.
Còn Natsu thấy vậy càng đau lòng hơn.
Lucy ăn xong lại nằm ễnh ra đó bật tivi lên, phần còn ại để "osin" làm.
Natsu tức giận như núi lửa đang hoạt động nhưng không thể phun trào.
Cục tức này làm sao nuốt trôi.
Lucy sau một hồi lại lăn vào nhà tắm.
Chắc tại ăn nhiều quá đây mà, ăn hết những gì mà anh mua luôn.
Giờ Natsu mới thấy được sức ăn kinh khủng của Lucy, ăn còn hơn cả heo.
Natsu còn chưa dọn xong mớ hỗn độn mà Lucy làm ra thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
Ủa ai lại đến thăm anh vậy ta.
Natsu không vội ra mở cửa, nhưng vừa mở ra anh lại ước thà không mở cho rồi.
Lisanna đứng trước cửa nhìn anh cười tươi tắn.
- Chào cậu.
- Chào...!cậu.
- Anh cũng cười lại nhưng trông chẳng thật tí nào.
Lisanna bước vào trong nhà.
Thấy cá mở vỏ bánh kẹo thì tặc lưỡi.
- Nhà ậu vẫn bừa bộn như vậy.
- Lisanna tỏ ý chê trách.
- Tớ đang dọn dẹp mà - Natsu kiếm cớ nói
Ngập ngừng một hồi, anh mới nói tiếp.
- Sao cậu lại tới đây?
- Tớ đến thăm chẳng lẽ cậu không vui sao.
- À không, tất nhiên là vui chứ.
- Anh còn định nói nhưng mà có ai kia đang ở trong nhà nên tớ sao có thể vui vẻ đón tiếp cậu được.
Nếu Lisanna mà biết anh và Lucy đang sống chung thì sẽ nghĩ anh ra hạng người gì chứ, tuyệt đối không được để cho cô biết.
Sau khi mời Lisanna uống nước, anh liền biện lí do này nọ, bảo cô cứ ngồi đó chơi.
Natsu nụ cười trên môi đi ra cửa phòng khách, sau khi khuất tầm của Lisanna anh liền phóng tới nhà tắm.
Gõ cửa nhẹ mấy lần nhưng Lucy vẫn không trả lời lại.
Nếu kêu lên anh sợ Lisanna sẽ nghe thấy.
Haizz cô đúng thật là.
Không nghĩ nhiều anh liền dùng biện pháp mạnh, trực tiếp mở cửa xông vào.
Lucy đang thả mình trong bồn tắm bị anh làm cho giật mình, đang định hét lên đã bị bàn tay anh bịt lại.
Natsu trông rất khổ sở ra hiệu im lặng.
Sau đó anh lén đóng cánh cửa phòng tắm lại.
Lucy hai mắt mở to hết cỡ nhìn anh.
Natsu vừa đóng cửa xong quay lại đã bị Lucy hất nước vào mặt.
Natsu mặt tức giận trông thấy, nhưng thanh âm nói lên rất nhỏ.
- Cô làm cái quái gì vậy hả.
- Tôi mới là người hỏi cậu câu đó, cậu làm gì ở đây chứ, thật là xấu xa.
Trông đầu cô hẳn nghĩ rằng anh là một tên sắc lang đây mà.
Hai tay cô chủ động ôm lấy ngực, người co lại trong làn nước, cơ hồ như thân hình cô lúc ẩn lúc hiện.
Natsu lấy khăn quăng vào cô, sau đó giọng nhỏ nhẹ trở lại.
- Lucy, từ giờ cho tới khi tôi ra hiệu, cô không được bước ra khỏi đây nghe rõ chưa.
- Natsu nói như ra lệnh.
- Tại sao chứ? - Lucy không hiểu.
- Có khách đến nhà.
- Vậy thì sao.
Chẳng phải mọi người trong chung cư này đều biết tôi và anh đang sống chung chứ, họ cũng hiểu rõ chả có gì giữa chúng ta.
- Nhưng Lisanna thì lại không biết.
- Bạn cậu sao, vậy thì có vấn đề gì hả, nếu cậu ngại để tôi ra...!-Lucy định đứng dậy đã bị Natsu ấn xuống.
- Không thể để cho cô ấy biết, cô ấy là bạn rất thân với tôi, chuyện nói cô là senpai đến đây để giúp đỡ tôi chắc chắn cô ấy sẽ biết ngay là xạo.- Natsu kĩ càng giải thích.
- Nếu không thì sao, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.
- Lucy vẫn khăng khăng đòi ra.
- Nhưng cô ấy thì không được, tôi lạy cô đó, muốn gì cũng được, cô làm ơn ở yên đây đi, đừng có bước ra ngoài.
- Natsu vẻ mặt cầu khẩn nói
Lucy hơi ngạc nhiên, là ai mà có thể khiến Natssu lo lắng như vậy, chắc chắn không phải nhân vật bình thường.
- Thôi được, nhưng mà khi chuyện này kết thúc, cậu phải dạy tôi cách dùng laptop đó nha.
- Lucy bắt đầu giao kèo.
Natsu đứng hình, sao yêu cầu cao quá vậy, cô không định phá hư laptop của anh đó chứ.
Miễn cưỡng gật đầu, Natsu ngậm ngùi đi ra khỏi nhà tắm với nhiều tâm trạng khác nhau..
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
45 chương
33 chương
59 chương