Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 7 : Mỹ Nhân (Nhị)
Khúc này vừa hết, đầu ngón tay của Hoa Tử Tiêu chuyển động nhanh như gió, dứt khoát thu lại những thanh âm cuối cùng, chúng quỷ hoan hô vỗ tay. Y ngồi dựa vào ghế trúc, gọi một đám nữ quỷ nhạc công mặc áo hồng phấn đi lên phía trước, để các nàng diễn tiếp cầm khúc. Các nàng gảy vài đoạn, lại có một đám nam quỷ đi ra từ sau màn trướng, thổi những cây tiêu dài từ bạch cốt.
Khúc ca từ mở đầu bình tĩnh biến thành tiết tấu hợp tấu, nhóm quỷ nghe đến xuất thần, bản thân Hoa Tử Tiêu lại dựa vào cửa sổ, lấy ra từ giỏ trái cây một quả lựu chín mọng, lấy thanh đoản đao sắc dài bằng cánh tay cắt nó làm đôi, vừa ăn lựu, vừa bật cười, xuyên thấu qua rèm châu, hướng về phía yêu quỷ đang tấu nhạc, ánh mắt lại lần nữa dừng trên người ta. Muốn nói bộ dáng này của y không mê người tuyệt đối là mở to mắt nói bừa, nhưng bị y nhìn như vậy, ta không biết nên thấy vui sướng hay là sợ run người.
Y ném nửa quả lựu xuống đất, hạt lựu như huyết châu rơi trên chiếu trúc. Y lại cắn răng rắc nửa kia, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi ta. Có lẽ do U Đô âm khí quá nặng, mỹ nhân này rõ là đang cười với ta, ta lại cảm thấy trong nụ cười của y nồng đậm oán ý. Nếu không phải y cách ta khá xa, ta thực sẽ cảm thấy y nhất định sẽ dùng thanh đoản đao kia chọc thủng yết hầu ta.
Ánh nến đỏ trong cầm lâu lay động đầy u ám, hòa với tiết tấu lạnh run. Nhóm quỷ nhạc sư mỗi lần xướng khúc lên, đến thời khắc mấu chốt, Hoa Tử Tiêu dùng chuôi của đoản đao gảy gảy huyền cầm, khiến cho ca khúc đang trào dâng càng làm thêm không khí có chút thở không thông. Bất chợt, thân ảnh của y cùng nhóm họa sư đều trôi nhẹ trong ánh nến.
Thì ra đây chính là cái mà Vô Thường gia gọi là tấu nhạc âm phủ, thực sự đem lại cảm giác quần ma loạn vũ.
Thì ra đây là Vô Thường gia cái gọi là âm phủ tấu nhạc, thực sự quần ma loạn vũ cảm giác.
Ta nói: “Trật tự nơi này thật không tệ, không giống nhạc công dương gian, bị người quấy rầy suốt, có thể an an tâm tâm nghe nhạc.”
Nha hoàn nói: “Không đâu không đâu, âm phủ có khi còn loạn hơn dương gian, chỉ là không ai dám giương oai ở Vân Tiêu cầm lâu, bằng không chết như thế nào cũng không biết.”
Ta cười: “Chúng ta không phải đều đã chết sao, còn có thể chết lần thứ hai sao?”
“Cũng không phải… tỷ như… tỷ như…” Nha hoàn ngửa đầu nghĩ hồi lâu, lại chỉ chỉ Hoa Tử Tiêu: “Tỷ như thế đó!”
Lúc này, một nam quỷ bốn tay bụng to vọt tới, bốn cánh tay đè lại tay cầm lựu của Hoa Tử Tiêu, mở to con mắt cá vàng rống lên nói: “Hoa mỹ nhân à Hoa mỹ nhân, ta ngưỡng mộ ngươi đã lâu, hôm nay cho dù xuống mười tám tầng địa ngục, ta cũng phải mang ngươi theo cùng!”
Lựu rơi xuống, hạt lựu rơi như mưa.
Hoa Tử Tiêu áp tất cả tay gã trên cầm huyền, vung đoản đao chém hai cái, một đao chém rớt hai tay gã, cũng không nghe gã kêu thảm thiết cái gì, dùng tay gẩy dây đàn, chấn động mạnh khiến cả bốn cánh tay đều văng lên không trung. Cùng lúc đó, một đám quỷ lưỡi dài vọt ra, tranh nhau nuốt bốn cánh tay kia. Nam quỷ bụng lớn kia đau đến trời đất quay cuồng, trên dây đàn vẫn còn có máu tươi tím đậm. Hoa Tử Tiêu nhặt lựu lên bóp mạnh, chất lỏng màu tử hồng dần rửa lên dây đàn, rồi lại lấy khăn trắng lau đi máu tươi, thuận tiện lau sạch sẽ ngón tay trắng nõn của bản thân.
Chứng kiến cảnh này, mặt của ta không tự giác mà nhăn lại: “Thế này cũng quá tàn nhẫn rồi.”
“Dạ xoa cô nương mới qua quỷ môn quan vài ngày, chắc là không biết đó là tính tình vốn có của công tử chúng ta. Nam quỷ kia đã xấu lại còn quấy rầy nhã hứng ngài. Ngài ấy đã sớm nói qua, lúc tấu nhạc không hoan nghênh bất luận kẻ nào quấy rầy.” Tiếp lời không phải là nha hoàn của ta, mà là một thư đồng có tới bốn mắt.
“Công tử của ngươi đâu có tấu nhạc, rõ ràng đang ăn lựu.”
“Lúc nào cũng đàn chưa hẳn đã hay, khi ăn lựu ấy, trong lòng công tử chúng ta cũng nghĩ tới nhạc.”
“Nhất tâm nhị dụng, như thế thì sao có thể tấu khúc nhạc hay?”
“Đạo lý này cũng giống như tình yêu nam nữ vậy. Nói một cách khác, cô nương gả cho ai đó, có thể chuyên tâm hầu hạ hắn, nhưng trong lòng luôn nhớ tới người khác.”
Ta có chút sửng sốt, lại một lần nhớ tới ai đó sớm đã không biết nơi nào.
Đang nghĩ ngợi, lại lần nữa nhìn Hoa Tử Tiêu. Mắt y đen vô cùng, khiến cho người ta có cảm giác đi vào bẫy, ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt cũng giống như hớp hồn người, khiến người khác không thể dịch bước…
“Mị Nương, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.”
Lần đầu nghe tiếng tiếng Thiếu Khanh mà cảm thấy như thanh âm của phật, ta lập tức quay đầu tìm kiếm bóng dáng hắn. Quả nhiên lẫn lộn bên trong đám yêu ma quỷ quái, bộ dáng hắn bình thường nhất cũng đẹp nhất, gương mặt tuấn tú lẫn bên trong một đám gương mặt hình thù quái dị quả nhiên rất gây chú ý. Hắn bảo quỷ sai đuổi nhóm người nghe đi, lập tức đi tới nắm tay ta kéo ra ngoài:
“Rằm tháng bảy ở U Đô vừa mới bắt đầu, nàng sao lại chạy tới đây nghe nhạc? Ta đưa nàng ra ngoài đi dạo.”
Ta nhanh chóng rút tay ra, hắn cũng không chút để ý, một tay khoác quanh vai ta, lại nói.
Đi ra ngoài vài bước ta liếc mắt nhìn Hoa Tử Tiêu, y không nhìn ta nữa, nét mặt rất vui mừng, như là việc phanh thây quỷ lẫn nhìn nhau chằm chằm vừa nãy chưa từng xảy ra.
Ra khỏi Vân Tiêu cầm lâu, mới phát hiện cảnh đêm U Châu thực ấn tượng.
Đèn đuốc cả thành đều tắt hết, ánh ma trơi màu vàng sáng lên như mấy vạn ngọn đèn lơ lừng, di động cao thấp. Trên đường, cửa hàng đủ mọi loại mở ra bốn phía, bán những thứ cổ quái hiếm lạ: lạp xưởng thịt người, gan xào cay, tê lân kính (1), la ngư phát trâm, trường cầm bằng xương khô, trang sức bằng lông cửu vĩ hồ, đèn đầu lâu… Trên đường không chỉ có nhiều quỷ hơn so với bình thường, còn có một vài yêu quái và tiên ma thưa thớt.
Lúc này, vừa khéo có một nữ quỷ cổ dài ba thước cùng trượng phu thấp lè tè của nàng ta đi qua cửa hàng trang sức, trượng phu đi cà nhắc trèo lên sạp lấy xuống một trâm cài đầu lâu gắn trân châu, ẩn ý đưa tình ngẩng đầu nhìn nương tử. Nương tử cổ dài dùng cổ mình quấn quanh cổ trượng phu một vàng, dựa đầu mình bên cạnh gò má trượng phu, trượng phu có bao thâm tình cài trâm lên đầu nàng.
Ta bị cảnh này dọa cho sợ, Thiếu Khanh dường như lại thấy cảm động, cũng noi theo đôi phu thê này, chọn một ngư trâm đưa tới chỗ ta: “Mị Nương, nào.”
“Không cần.”
Ngư trâm không phải không bán ở dương gian, nhưng mà đó là loại mọi cô nương đều thích, có phượng có rồng có chim, ai lại đem một cái xương cá dài ngoằng cài trên đầu, trông y chang bạch cốt tinh.
Thiếu Khanh vô cùng ủy khuất trả lại trâm cài, yên lặng dẫn ta lên xe ngựa rời quỷ môn quan, ra ngoài thành.
Mặt sông ngoài thành vốn đen ngòm bây giờ lại trôi đầy những liên hoa thủy đăng, liếc mắt nhìn qua trông giống vô vàn thuyền nhỏ rực cháy. Không ít quỷ hồn ngồi xổm nơi bờ sông, dùng hỏa chiết tử thắp sáng một số thủy đăng sắp tắt.
Ta hỏi: “Bọn họ đang làm gì thế?”
“Tục nguyện, đây là tập tục âm phủ. Vào rằm tháng bảy nếu viết nguyện vọng của mình lên thủy đăng chảy tới dương gian, đèn kia sáng càng lâu, nguyện vọng càng có thể thực hiện.”
“Đúng là có ý nghĩa, chúng ta đi xem xem.”
Đến gần bở sông, quả nhiên thấy không ít quỷ đang viết lên liên hoa thủy đăng, có “Cầu nữ nhi bình an”, có “Cầu gặp lại thê tử”, có “Cầu cha mẹ khỏe mạnh trường thọ”, có “Mong sớm ngày đầu thai”…
Ngồi xổm xuống nhìn một lát, Thiếu Khanh đã mua bút đưa cho ta: “Ta đoán nàng cũng muốn viết gì đó.”
Ta vô cùng thân thiết vỗ vai Thiếu Khanh, kéo kéo một liên hoa thủy đăng lại, muốn viết chữ lên, nhưng phát hiện không có cách đốt lửa.
Thiếu Khanh đã ngồi xuống bên người ta: “Muốn viết gì nào? Ta viết giúp nàng?”
“Cái này phải do bản thân viết, nếu không sẽ mất linh nghiệm.”
Ta thử lại vài lần, nhưng thế nào cũng không ra tay được, viết được cũng xiêu xiêu vẹo vẹo. Thiếu Khanh trực tiếp lấy nghiên mực tới, năm lấy tay ta chấm vào, viết lên thủy đăng “Cầu Sách Nhi”.
Ta có chút kinh ngạc: “Chàng vậy mà biết thiếp muốn viết gì.”
Thiếu Khanh không đáp lời, chỉ tiếp tục nắm tay ta, viết tiếp bốn chữ “lớn lên bình an.”
Đã sớm nên biết ta và hắn rất hiểu nhau. Ta cười thành tiếng, thả liên hoa thủy đăng đã viết xong trôi theo sông, đẩy nó đi, chống cằm nhìn nó trôi xa: “Hi vọng lửa này sáng lâu một chút.”
Nói xong lâu rồi mà vẫn không có tiếng đáp lại, ta quay đầu nhìn Thiếu Khanh. Hắn cách ta rất gần, đôi mắt đen láy nhìn ta chằm chằm, tựa hồ có chút giật mình. Nhưng mà tầm mắt hai ta vừa đối nhau, y liền quay đầu nhìn về phía thủy đăng trên Nại Hà, đặt ngón trỏ lên môi hắng giọng: “Đúng vậy, khụ, đúng vậy.”
…
Trở lại Đình Vân các, ngay cạnh cửa sổ bằng gỗ lim nơi phòng khách là thứ gì đó nửa trắng nửa vàng, như một bối lông tơ nằm trên đệm. Vẻ đẹp kia thực sự rất lộng lẫy, ta và Thiếu Khanh cơ hồ đều phát hiện nó đầu tiên. Tiến lên phía trước một chút, một cái đầu nho nhỏ chui ra từ đống lông tơ, khuôn mặt và ánh mắt liếc xéo kia khiến người ta có cảm giác giống như từng quen biết.
Hóa ra là một hồ ly.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đã thấy một cái đuôi màu vàng trượt từ trên đệm xuống, vung vẩy ở không trung. Đang suy nghĩ về xuất xứ con thú này, đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước lúc tuyển hôn phu, cha có nói một câu: “Ngươi chọn gì không được lại chọn đúng hồ ly tinh này.”
“Nhan… Nhan Cơ?” Nói xong bản thân ta cũng không dám chắc, nhìn qua Thiếu Khanh, thấy hắn còn mịt mờ hơn cả ta.
Hồ ly kia lười nhác nhìn chúng ta một cái, một đống đuôi màu vàng lại liên tục trôi xuống, ta nhịn không được lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh – thì ra cha nói hồ ly tinh hóa ra là hồ ly thật.
Chờ toàn bộ đuôi của hồ ly trượt xuống khỏi đệm, ta nhận ra nó cũng không phải là hồ ly bình thường, mà là cửu vĩ yêu hồ chính hiệu. Vừa thấy bộ lông vàng bạc sáng bóng kia của hắn, tay ta vô cùng ngứa ngáy, thật vui vẻ: “Xem ra chúng ta cũng không suy lắm, cho dù là con thú cũng tốt, về sau ở trong nhà làm sủng vật ra cửa cắn cường đạo cũng không thể.”
“Tuy yêu quỷ thưa đường, nhưng thi thoảng mang nó ra ngoài đi dạo cũng được.”
Quá dễ thấy, lời nói của ta và Thiếu Khanh đã kích thích con thú này, nó nhảy từ đệm xuống, lông mảy run rẩy, phút chốc biến thành người.
“Ngay cả tên bản thiếu gia cũng chưa nghe, sao các ngươi có thể sống ở quỷ giới này thế hả?”
Hắn khoanh tay híp mắt nhìn chúng ta, tóc bạc da trắng mắt hồ ly, dù chỉ là khí thôi cũng đã rất chói mắt. Đáng tiếc người này ta không chỉ từng gặp qua, mà còn bị hắn khiến cho da gà loạn nhảy — trước đó không lâu, hắn chạy tới Vân Tiêu cầm lâu khiêu khích Hoa Tử Tiêu, muốn so tài với Hoa Tử Tiêu xem ai mới là âm phủ đệ nhất mỹ quỷ. Đầu năm nay thật sự cái gì cũng mới lạ, nam nhân này không chỉ muốn so sắc với nam nhân, con hồ ly lẳng lơ còn chạy tới tận nhà ta hiện nguyên hình!
Mặt Thiếu Khanh nhíu lại: “Nói như vậy, ngươi thật sự là Nhan Cơ?”
“Không phải thư mời cũng gửi rồi sao, còn không biết ta là ai?” Nhan Cơ đong đưa từng bước mà đi đến trước mặt chúng ta, đi một vòng quanh ta và Thiếu Khanh, chậm rãi nói: “Quả nhiên là người đã có gia thất, cho dù là làm lớn cũng thật bạc đãi bản thiếu gia…”
Kỳ thực hắn nói những chuyện rất bình thường, nhưng mị khí từ trong xương cốt này tọa ra thật sự là muốn xông chết người khác mà. Hàng mi thật dày của hắn khẽ rung một chút: “Thôi, dù sao các ngươi cũng không làm quỷ ở âm phủ lâu lắm, bản thiếu gia chơi với cũng được.”
Hồ ly lẳng lơ yêu diễm vô cùng, nghe hắn nói chuyện ta cũng mềm lại, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp. Hắn như đang nói với ta, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối không rời người Thiếu Khanh.
“Đông Phương Mị.”
Ngữ điệu của hắn khi nói ba chữ này rất nhẹ, ta nhịn không được giật mình một cái. Hắn lại lẩm bẩm nói: “Đông Phương Mị ơi là Đông Phương Mị, ngươi rốt cuộc thích nam nhân hay nữ nhân, hay thích cả hai?”
Nhìn Nhan Cơ khẽ lắc lắc ngón tay thon dài, lại nhìn Thiếu Khanh vẻ mặt chẳng hiểu gì, trong lòng ta lại sáng rõ thông suốt. Vừa định mở miệng làm sáng tỏ chút việc, Nhan Cơ đã khoác cả hai tay lên vai Thiếu Khanh: “Ngươi chính là Đông Phương Mị đúng không? Quả nhiên người cũng như tên, nhưng đã có nữ thiếp sao còn cưới nam thê, làm người không thể quá tham lam đấy.”
Như ta dự đoán, cả người Thiếu Khanh hóa đá.
“Thế nào, nói trúng điểm yếu?” Nhan Cơ nhấc đuôi lắc lắc, lại dùng ngón tay nhấc nhấc cằm Thiếu Khanh.
Ngay sau đó, Nhan Cơ thiếu chút nữa là bị Thiếu Khanh lật nhào. Thiếu Khanh thất kinh chạy trốn phía sau ta, sắc mặt tái nhợt: “Phu nhân, cứu ta.”
Thiếu Khanh chính là một tiểu vương gia không để ý tới chuyện bên ngoài, cũng khôn biết trên thế giới này còn có một loại nam nhân, bọn họ có chút không giống nam nhân bình thường.
Ta ho khan một tiếng: “Kỳ thực… Ta mới là Đông Phương Mị.”
Nhan Cơ vốn mang vẻ mặt khinh khỉnh vẫy vẩy cổ tay áo, sau khi nghe ta nói thì mắt hồ ly mở tròn xoe: “Cái gì? Thế nào được? Quỷ sai nói với ta con của Đông Phương đại nhân là một công tử.”
“Đó chính là vấn đề đấy.” Ta thanh thanh cổ họng. “Nhan công tử đây thật sự là hiểu lầm, ta đây quay về sẽ cùng gia phụ nói rõ sự tình, tới từ hôn…”
“Đông Phương Mị… Là nữ nhân?” Nhan Cơ dùng bộ mặt bi thương nhìn ta, giống như là chưa tỉnh lại từ trong mộng yểm.
“Đúng vậy, thật là đắc tội, rất mong thứ lỗi.” Ta lau lau mồ hôi trên trán, sự tình này đúng là có chút xấu hổ.
“Ta… phải cùng nữ nhân thành thân?”
“Nhan công tử, Đông Phương Mị ta hôm nay lời này nói rõ, chúng ta tuyệt đối sẽ không thành thân, việc này do gia phụ chỉ lầm. Hôm nay trôi qua, ngày khác nhất định gặp được mĩ nam.”
Nhan Cơ vẫn mang vẻ mặt giật mình.
Thiếu Khanh chỉ vào Nhan Cơ, ngón tay phát run: “Phu nhân, hắn, hắn… Hắn giống như là một tên đoạn tụ. (3)” Hai chữ “đoạn tụ” này nói đặc biệt nhỏ, như là phạm phải tội ác thấu trời sợ người nghe thấy.
“Cái gì mà như đoạn tụ?” Nhan Cơ như bị chọc giận. “Bản thiếu gia chính là đoạn tụ.”
Người ngoài nhìn vào thấy ta đúng là có diễm phúc lớn, trước khi chết khắc chết phu quân, sau khi chết mệnh cuối cùng sửa lại hoàn toàn. Nhưng người đó làm sao biết nỗi đau trong lòng ta, nơi âm phủ gả ba trượng phu, một gian xảo độc ác, một mưu sát thê tử, một đoạn tụ. Trong đó đoạn tụ là lớn nhất.
Ta vỗ nhẹ vai Thiếu Khanh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là một mình hiu quạnh quay lại phòng ngủ.
Trong việc tuyển phu quân này, người duy nhất khiến ta có chút vừa lòng không hiểu sao lại bị cha gạt sang. Người không thể cứ thế khuất phục thiên mệnh, việc này ta cần phải bàn bạc kỹ hơn với cha.
Sáng hôm sau ta dậy sớm, tính đi tìm cha để bàn chuyện thành thân, nhưng thấy thời gian còn sớm không muốn quấy mộng đẹp của ông, liền một mình đi dạo dưới cầu Nại Hà.
Mặt sông vẫn dày đặc liên hoa thủy đăng như đêm trước. Tuy âm phủ không có ánh mặt trời, nhưng ban ngày cũng có chút sáng, sông Nại Hà nhìn qua thật bình thường, cũng có thể chở thủy đăng nhệ bẫng này mà đi, không biết vì sao quỷ nhảy vào thì biến mất ngay cả cọng lông cũng không chừa.
Dọc theo Nại Hà đi lên phía trước, phóng mắt nhìn ra là Vong Xuyên rộng lớn trong suốt. Có tiếng sáo cùng tiếng nước truyền tới, nghe xong một đoạn ngắn thôi mà ta bất giác đứng thẳng một chút — đối với ta mà nói, khúc này thực sự quen thuộc, là khúc mà ta thường xuyên nghe thấy trong mộng.
Chỉ là lúc này đây, giai điệu lại có chút thê lượng thấm vào tận xương tủy. Ta không thể hiểu nổi tại sao một khúc ca du dương ôn nhuyễn như thế cũng có thể thổi nên nhạc điệu như vậy, không nhịn được theo dòng Vong Xuyên mà tiến lên phía trước.
Cánh hoa quế theo tán âm bị gió thổi đi, cuối cùng dừng lại phía sau người thổi sao. Y đối mặt với Vong Xuyên, bên cạnh là một thư đồng cầm đèn lồng, có vẻ như đã đứng ở đây một đêm.
Bóng lưng của người tóc đen mặc hồng y này quá dễ nhận ra, nói đến thì toàn bộ U Châu chỉ có một người. Y tựa hồ vẫn chưa phát hiện ra có người tới gần, chỉ khẽ ấn tiếp lỗ sáo, thổi toàn bộ khúc ca mà ta chưa bao giờ nghe được hoàn chỉnh.
Khúc ca này vừa hết, y đứng nhìn Vong Xuyên thật lâu, nhận lấy đèn lồng từ tay thư đồng: “Ý Sinh, ngươi về trước đi.”
“Dạ, công tử cũng sớm đi nghỉ ngơi.”
Thư đồng Ý Sinh dừng một chút, cuối cùng vẫn không lên tiếng, xoay người thì lập tức thấy ta: “Dạ xoa cô nương?”
Hoa Tử Tiêu cũng quay đầu lại, tay cầm sáo nắm chặt hơn một chút: “Đông Phương cô nương, chúng ta gặp lại cũng thật nhanh.”
Ý Sinh liếc ta một cái, lại liếc Hoa Tử Tiêu một cái, ánh mắt có chút cổ quái, nhưng vẫn quay đầu đi. Ta đến gần một chút: “Xin hỏi Hoa công tử vừa thổi khúc…?”
“Vì sao lại hỏi vậy?”
“Bởi vì hình như ta đã từng nghe qua, nhưng đây là lần đầu được nghe trọn vẹn, cho nên có chút tò mò.”
“Khúc nhạc này là một cầm khúc gần như thất tuyền, mấy năm nay đã không còn người nhớ kỹ. Nói vậy Đông Phương cô nương nhất định nghe qua từ vị lão nhân ở đâu đó.”
Hoa Tử Tiêu có thể nói là người quái dị nhất mà ta gặp ở đây. Khi cùng y nói chuyện, ta, ta liền cảm thấy mĩ mạo cực đẹp của y có thể khiến người ta mất hồn, nhưng cách xa nhìn lại, loại oán khí khó diễn tả bằng lời lại khiến người khác sợ hãi.
Ta suy nghĩ kĩ, gật đầu: “Lại nói, ở kinh thành ta nhìn thấy huynh nghĩ là con người, sau này mới biết hóa ra là U Đô mỹ nhân.”
“Đó là vì ta chết sớm, lâu lâu lại xuất hiện một vài cái tên cổ quái. Theo ý ta mà nói, mỹ nhân chân chính phải như Đông Phương cô nương vậy.”
Y vừa nói như vậy, ta theo bản năng sờ sờ mặt bản thân: “Hiện tại ta hẳn là đang ở dạng người mà?”
“Dạng người hay dạng quỷ đều đẹp mắt, cho nên ta cuối cùng có chút không nhịn được nhìn chằm chằm, thật sự có chút mạo phạm.”
…
Chú thích (1): theo《 Sơn Hải kinh 》ghi lại, tê là thú ăn thịt người phương bắc, trông giống chó, truyền là thần thú trong biển, giống ngựa mà có vẩy, phun ra lửa từ miệng, mạnh dị thường, ăn long não.
Chú thích (2): theo 《 Sơn Hải kinh 》 ghi lại, la ngư, giống cá mà có cánh, thanh âm như uyên ương, gặp phải ắt có lũ lụt.
Chú thích (3): Đoạn tụ. Chỉ đồng tính luyến ái nam nam. Xuất xứ từ 《 Hán Thư · nịnh hạnh truyền · đổng hiền 》: “Đổng Hiền là người xinh đẹp, đối nhân xử thế hòa nhã, Ai Đế trông thấy, chú ý dung mạo. Hiền cực kỳ được sủng ái, trong thì là phò mã đô úy, tham gia xã tắc, ngoài là ngự tả hữu, trong tháng tham gia rất nhiều, quý chấn triều đình. Thường cùng thượng nằm chung giường. Thường ngủ ban ngày, nằm trên áo thượng, thượng ngủ dậy, Hiền chưa dậy, không muốn động Hiền, liền cắt tay áo đứng lên. Ân ái đến bực này.”
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
87 chương
188 chương
10 chương
89 chương