Nặc Tàng

Chương 5

Hiện tại vây xung quanh y có không dưới một trăm người, võ công mỗi người xem ra đều không yếu, mà nhiệm vụ của y chính là trong một nén hương không được ngã xuống. “Tả công tử, tự giải quyết đi.” Ngô Uyên đánh mắt, hơn trăm người kia liền lao về phía y. ……. Ban đêm, Tả Kiếm Minh nằm trên giường thật lâu cũng không cách nào nhắm mắt. Y cuối cùng đã vào được Huyền Thiên giáo, với danh nghĩa là hữu sứ của giáo chủ. Vô số vết thương trên người đang ẩn ẩn phát đau, nhưng y lại cảm thấy trong lòng như vừa gỡ được một gánh nặng. Không biết y chọn lựa thế này có chính xác không, hiện tại y phản bội Phi Ngọc Đường, phản bội sư phụ, phụ kỳ vọng của mọi người đối với mình. Y chỉ hy vọng, họ đừng hận mình. Ngày hôm sau khi Tả Kiếm Minh mở mắt ra, liền bị người trước mặt dọa nhảy dựng. “Giáo chủ?!” Thẩm Lam liếc y một cái: “Hiện tại ngươi chính là người trong giáo của ta, bình đẳng ngang hàng với Ngô Uyên, sau này hai người các ngươi phải đồng tâm hiệp lực tận trung với Huyền Thiên giáo.” Tả Kiếm Minh chống người ngồi dậy: “Thuộc hạ biết.” “Ngươi vốn là người của Phi Ngọc Đường, hiện tại đột nhiên phản bội sư môn, không sợ bị thế nhân chửi rủa?” Tả Kiếm Minh cúi đầu: “Ta đã không còn sự lựa chọn nữa.” Thẩm Lam bắt đầu nhìn kỹ y. Tướng mạo không có chỗ nào đặc biệt, ngũ quan cũng coi như đoan chính. Nhìn ra là người có lòng hiệp nghĩa, giữa chân mày cũng lộ ra một cỗ ẩn nhẫn và dẻo dai. Nữ nhân muốn gả cho y chắc không ít, nam nhân này vừa nhìn liền có thể khiến người ta cảm thấy yên tâm, kiên cường, nhưng cũng dịu dàng. “Nguyên nhân chân chính ngươi nhập giáo, đến hiện tại ta vẫn không biết.” Tả Kiếm Minh nghẹn lời, chậm chạp không chịu mở miệng. “Ngươi không muốn nói sao?” “Thuộc hạ chỉ vì một tâm nguyện chưa thành.” Thẩm Lam lại bắt đầu nhìn y chăm chăm, cuối cùng, hắn quay người chuẩn bị rời khỏi: “Nếu đây là chuyện riêng của ngươi, ta không có hứng thú biết.” Năm ngày sau, thương tích đã không còn trở ngại gì, Tả Kiếm Minh bắt đầu chính thức xuất hiện trước mặt mọi người. Y và Ngô Uyên là tả sứ hữu sứ, quy củ trong giáo do Ngô Uyên đích thân dạy y. Thẩm Lam có vẻ dùng hắn rất thuận tay, Ngô Uyên tỉ mỉ, hơn nữa lại suy nghĩ chu toàn, không chọc Thẩm Lam bất mãn hay không vui. Thời tiết nóng bức, cho dù vào đêm trong phòng vẫn oi bức vô cùng, Tả Kiếm Minh thực ngủ không nổi, dứt khoát đẩy cửa phòng đi dạo trong đình viện. Hôm nay là mười lăm, trăng sáng vừa tròn vừa lớn, Huyền Thiên giáo xây ở nơi cao, làm người ta có cảm giác vương tay liền có thể chạm vào ánh trăng. Cảnh đêm ở đây thật sự đẹp không thể diễn tả. Tả Kiếm Minh ngồi trên nóc nhà, nhìn vầng trăng thánh khiết mỹ lệ đó, chỉ cảm thán hiện tại không có một bình rược bầu bạn. Đột nhiên, tư duy xoay chuyển, không có rượu, y tự mình tìm! Phóng người nhảy xuống, một đường chạy thẳng vào thiện phòng. Trễ như vậy, chắc không còn người ở đây, cho dù y trộm rượu uống cũng sẽ không bị người khác phát hiện. Khi đi ngang một cửa phòng, Tả Kiếm Minh đột nhiên dừng lại. Y cảm giác được làn khí ẩm lạnh, không giống như hơi mát khi băng tan thành nước, hơi mát này tựa như làm cho lòng người cũng thanh tịnh thoải mái hơn. Nơi này có huyền cơ. Trong ngày oi bức thế này, xuất hiện khí mát phi tự nhiên đã là chuyện rất không tự nhiên, hơn nữa y còn cảm ứng được trong không khí có sự lưu động không bình thường. Đây là phòng của ai? Trong đêm nhìn trộm, dù sao cũng không phải chuyện tốt, Tả Kiếm Minh thầm ghi nhớ căn phòng này, muốn khi trời sáng sẽ đến thăm dò. Sáng hôm sau, Tả Kiếm Minh định đến chính đường trong giáo chuẩn bị nói chuyện lạ tối qua cho Thẩm Lam, y luôn cảm thấy chuyện này có kỳ quặc. Không ngờ, y vừa bước vào đại thính, liền thấy Uyển Nhi ở cạnh Thẩm Lam. Mấy ngày nay, y sớm đã biết Uyển Nhi là nữ tử mà Thẩm Lam nửa năm trước nhặt về từ Giang Nam. Thỉnh thoảng, Uyển Nhi sẽ bồi tẩm cho Thẩm Lam. Tả Kiếm Minh đi đến trước mặt Thẩm Lam: “Thuộc hạ bái kiến giáo chủ.” Thẩm Lam liếc mắt biểu thị y đứng sang bên, y liền không mở miệng nữa. Thẩm Lam lại tiếp tục hỏi nữ tử bên cạnh: “Ngươi vừa mới nói gì?” “Ta nói Băng Hổ Phách mà giáo chủ ngài cho ta rất tà môn a, thời tiết tối qua nóng bức, ta liền lấy nó ra. Vốn muốn mượn hơi mát của nó làm thoải mái, ai biết chỉ một lát ta liền cảm thấy tâm lý hoảng sợ, hàn khí nghẹn trong ngực không thể đẩy ra, ta sắp khó chịu chết mất.” Nói xong, Uyển Nhi rút hộp gấm ra khỏi tay áo, mở ra vừa nhìn thì chính là Băng Hổ Phách. Thoáng chốc, Tả Kiếm Minh lại cảm giác được khí mát thấm vào ruột gan đó, chỉ cảm thấy thoải mái thư sướng. Uyển Nhi lại che ngực: “Giáo chủ, Uyển Nhi thật sợ thứ này, nó vừa phát quang ta liền thấy ngực phát lạnh.” Tả Kiếm Minh không thể tin nổi nhìn Uyển Nhi, môi nàng tái nhợt, vừa nhìn liền biết phi thường khó chịu. Băng Hổ Phách tỏa ra ánh sáng lam thần bí u tĩnh, trong bàn tay Thẩm Lam tản phát ra khí lạnh và tia sáng. Thẩm Lam đóng hộp lại, cảm giác không thích ứng của Uyển Nhi lập tức biến mất. “Xem ra là ngươi không thích ứng rồi, Băng Hổ Phách này ngươi đừng lấy về nữa.” “Không được! Đó là do giáo chủ đích thân đoạt về cho ta, nói sao thì Uyển Nhi cũng không thể không cần nó!” Nói rồi, lập tức giành lại từ tay Thẩm Lam. Thẩm Lam không quở trách nàng vô lễ, mặc nàng giành lại Băng Hổ Phách. “Được rồi, đừng ồn nữa, ngươi lui xuống đi.” “Ta không có làm ồn.” Uyển Nhi bất mãn trề môi, ôm hộp gấp ly khai. Thẩm Lam lúc này mới nhìn Tả Kiếm Minh: “Ngươi có chuyện gì?” “Không có, ta chỉ đến xem giáo chủ có chuyện gì cần an bài.” …….. Trong khu rừng, Tả Kiếm Minh dựa lưng vào thân cây, ngồi dưới đất nhìn trời. Nơi này cao như vậy, ngay cả tầng mây cũng cảm thấy thật gần. Thì ra căn phòng mà tối qua y ghi nhớ là phòng của Uyển Nhi, hơi mát đó cũng là do Băng Hổ Phách phát ra. Chỉ là y không biết tại sao y cảm thấy khí mát đó khiến người dễ chịu, Uyển Nhi lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo khó chịu. Nghĩ tới Thẩm Lam bình thường luôn băng lạnh, nhưng đối với Uyển Nhi lại dung túng như thế. Vì nàng, không thích nơi nhiều người hắn vẫn đến võ lâm đại hội đoạt Băng Hổ Phách. Xem ra Thẩm Lam thật sự rất thích nàng, nếu không cũng sẽ không đặc biệt mang nàng về giáo sau khi nhặt được nàng ở Giang Nam. Lòng ngực lại phát đau, Tả Kiếm Minh lộ ra khổ sở. Y rốt cuộc đang khó chịu cái gì, đây cũng không phải là đại sự gì đặc biệt. Từ khi y quyết định vứt bỏ tất cả dùng cả đời bảo hộ Thẩm Lam, y đã chọn lựa phải nhìn thấy Thẩm Lam lấy vợ sinh con, nhìn Thẩm Lam hạnh phúc mỹ mãn mà sống. Đây là chọn lựa của y, y sẽ không hối hận, có khó hơn nữa y cũng phải kiên trì. Ở đây lâu rồi, y đã hiểu được tính cách của Thẩm Lam. Tính cách của hắn rất tùy tiện, muốn làm gì liền làm đó, có chút bá đạo có chút tùy tính. Không biết tại sao, Thẩm Lam như vậy y thật rất thích. “Trời có đẹp như vậy không?” Tả Kiếm Minh quay người, Ngô Uyên xuất hiện ở sau lưng y. “Ha ha, vô vị mà thôi, qua đây ngồi đi.” Ngô Uyên đi tới ngồi xuống cạnh y. “Tại sao ngươi muốn gia nhập Huyền Thiên giáo?” “A?” “Tại sao ngươi muốn gia nhập Huyền Thiên giáo?” Tả Kiếm Minh có chút đau đầu, gia khỏa vạn năm mặt than này sao vừa chạm mặt đã hỏi cái này? “Ta có thể không trả lời không?” “Không được, ta là người bên cạnh giáo chủ, tuyệt đối không cho phép người tâm mang trá tiếp cận hắn. Nếu ngươi không nói, ta chung quy sẽ thầm coi ngươi là địch nhân.” “Ta phát thệ, ta tuyệt đối sẽ không hại hắn, ngược lại, ta sẽ dùng sinh mạng của mình bảo vệ hắn.” “Ngươi phát thệ cũng không tác dụng, ta trước giờ không tin vào lời thề.” Tả Kiếm Minh nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Ngô Uyên: “Ngô Uyên, nếu ngươi từng làm sai một chuyện, mắc nợ người là ngươi yêu nhất, ngươi sẽ làm thế nào?” Ngô Uyên ngây ra, trên gương mặt vĩnh viễn không có biểu tình cuối cùng lộ ra biểu tình nghi hoặc. Rất lâu, hắn mới nói: “Ta sẽ dùng cả đời để trả lại cho nàng.” “Ta cũng vậy, ta sẽ dùng cả đời để bảo hộ hắn, chỉ mong thấy hắn sống được hạnh phúc.” Khi Tả Kiếm Minh nói ra câu này mặt khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy cảm tình nồng đậm. Ngô Uyên nhìn y rất lâu, sau đó đứng lên quay người đi: “Sau này có chuyện khó, ngươi có thể đến tìm ta.” “Cảm tạ ngươi.” Tả Kiếm Minh cười, nhìn hắn dần đi xa. Trên đường trở về, Tả Kiếm Minh lại tình cờ gặp Uyển Nhi. “Tả công tử xin ngừng bước, Uyển Nhi có lời muốn nói.” “Uyển Nhi cô nương có chuyện gì?” Uyển Nhi nhẹ cười: “Ngươi luôn mang dáng vẻ nho nhã hữu lễ như vầy sao?” Tả Kiếm Minh có chút lúng túng. “Được rồi, ta không chọc ngươi nữa. Ngươi ở đây đã quen chưa?” “Đa tạ Uyển Nhi cô nương quan tâm, ta cũng dần quen rồi, người ở đây đối đãi với ta rất tốt.” “Đó là đương nhiên, giáo chủ không những chuẩn cho ngươi nhập giáo, mà còn cho ngươi giữ chức hữu sứ, đây là chuyện nhiều người nằm mơ cũng không thấy được, bọn họ sao dám bất kính với ngươi.” Câu nói này khiến Tả Kiếm Minh cảm thấy chói tai, lòng người tốt đẹp lại bị mấy câu nói của nàng làm sụp đổ. “Tả mỗ bất tài, chỉ có vận khí tốt mà thôi. Mọi người đều chân tâm đối đãi, ta có thể cảm giác được.” “Ha ha, Tả công tử tính tình thật tốt. Chỉ là bốn chữ ‘chân tâm đối đãi’ này không thể nói bậy, những thứ hoàn toàn bịa đặt nói ra ngược lại càng thêm giả dối, ngươi nói có đúng không?” Sắc mặt Tả Kiếm Minh có chút khó coi: “Uyển Nhi cô nương, ta không thích ngữ khí ngươi nói hiện tại, không giống ngươi mà ta nhận thức.” “Ngươi và ta, hình như không đến mức đã nhận thức đi?” Uyển Nhi dường như cố ý nói chuyện gây khó dễ cho y: “Tả công tử, ngươi có biết ta biết đọc tâm thuật?” Tả Kiếm Minh lần này lại cười: “Cô nương đừng nói đùa, trên thế gian này căn bản không có đọc tâm thuật chân chính. Cái mà ngươi có, chỉ là sự tỉ mỉ và sự nghiền ngẫm đối với nhân tâm mạnh hơn người khác mà thôi.” “Ngươi nói không sai, nhưng cho dù như vậy, ta vẫn có thể nhìn ra được ngươi tại sao muốn tiếp cận giáo chủ.” Uyển Nhi ngừng một lát: “Ngươi thích giáo chủ.” Tả Kiếm Minh nỗ lực khiến bản thân nhìn có vẻ bình thường: “Ta còn cho rằng Uyển Nhi cô nương lợi hại thế nào chứ, thì ra chẳng qua chỉ là suy đoán những thứ không tác dụng, tâm tư của ta thế nào ngươi có thể dễ dàng đoán trúng sao?” “Tâm tư của ngươi có lẽ ta đích thật đoán không trúng, nhưng điểm này ta vẫn có thể xác định. Hôm nay ta không phải muốn làm khó dễ gì ngươi, ta chỉ là hảo tâm muốn nhắc nhở ngươi, nhất thiết đừng ôm ảo tưởng với giáo chủ, ngươi sẽ chết rất khó xem.” Uyển Nhi hái một đóa hoa vê trong tay, sau đó bứt đứt từng cánh hoa: “Ngươi biết tiền hữu sứ đi đâu không? Hắn đã từng biểu thị ái ý với giáo chủ, còn vọng tưởng leo lên giường của giáo chủ, kết quả cuối cùng xém chút bị một chưởng đánh chết, may mắn chạy thoát được. Giáo chủ ghét nhất long dương chi hảo, ngươi nếu không muốn chết, thì cẩn thận điểm này, nên chọn lúc nào đó nhanh chóng rời khỏi Huyền Thiên giáo đi.” Tả Kiếm Minh mặt không biểu tình: “Uyển Nhi cô nương, hôm nay ngươi nói với ta những điều này có dụng ý gì?” “Ta chỉ là căm ghét bất cứ người nào ôm ảo tưởng với giáo chủ mà thôi. Sớm biết như vậy lúc đầu ta không nên nhiều lời, không nói với giáo chủ ngươi là người thuần lương!” Biểu tình của Uyển Nhi lúc này trở nên giống một tiểu hài tử đang giận dỗi, hận không thể dùng ánh mắt của mình đuổi chạy đối phương. Tả Kiếm Minh lặng lẽ nhìn nàng một lúc, bất đắc dĩ thở dài, Uyển Nhi kỳ thật rất đơn thuần, thích và ghét đều biểu hiện trên mặt. “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, trước giờ ta chưa từng có ý nghĩ không an phận nào. Hơn nữa một đại nam nhân như ta, sao có thể sản sinh uy hiếp gì với ngươi chứ? Ngươi cứ ở cạnh giáo chủ, chức trách của ta là bảo hộ hắn.” Nói xong, Tả Kiếm Minh quay người đi. Liên tục mấy ngày vì thời tiết nóng bức mà không thể ngủ ngon, Tả Kiếm Minh chỉ có thể làm một dạ du hiệp, mỗi đêm không ngủ được thì ra ngoài dạo, hoặc dứt khoát nằm trên nóc nhà ngắm trăng. Trong giáo không phát sinh chuyện gì, giáo chủ tựa hồ cũng rất ít phân phó y làm chuyện gì. Nhưng trong lòng y rất rõ, giáo hội quy mô như Huyền Thiên giáo sẽ không thể nhàn tản tới mức độ này. Có rất nhiều chuyện đều âm thầm tiến hành, mà nguyên nhân sở dĩ y được thanh nhàn như thế chỉ có một__ y không có được sự tín nhiệm của giáo chủ. Có lẽ Thẩm Lam đang đợi một cơ hội có thể thăm dò y. Đổi tư thế nằm, miệng ngậm cọng cỏ ngắm trăng sáng, trời cao coi như đối với y không bạc, ít nhất cho y có thể gặp lại Thẩm Lam. Cho nên, y nhất định sẽ cố hết tất cả sức lực bảo hộ hắn, bảo hộ người quan trọng nhất trong đời y. “Ngô! A!”