Mỹ Vị Nhân Sinh
Chương 13
Sớm mai, một giọt sương nhỏ xinh từ chiếc lá xanh trượt xuống rơi vào mặt đất. Ánh mặt trời khúc xạ qua giọt sương làm cho nó lóe lên tia sáng óng ánh. Đóa hoa nở rộ lung lay trên cành hoa tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Khiến cho gương mặt Mạc Từ đang vì nó mà tưới nước mỉm cười nhiều hơn một chút.
Cành hoa nhẹ nhàng run lên, Mạc từ ngừng tưới bằng bình nước trong tay, vẫy vẫy tay với cha đang đi vào vườn hoa.
Nụ cười rực rỡ trên mặt làm cho mọi người cũng bị cảm hóa.
Tất cả mọi người, đều cảm thấy sự thay đổi của Mạc Từ ở trong mấy ngày nay. Tiểu thiếu gia vốn dĩ cả ngày rầu rĩ không vui đã nở nụ cười nhàn nhạt ở trên mặt, làm cho mấy người hầu lớn tuổi làm việc rất lâu ở Mạc gia không khỏi cảm thán, bà chủ trên trời có linh thiên đã phù hộ cho Mạc gia.
Nụ cười yếu ớt của Mạc Từ cực kỳ giống với bà chủ của ngôi nhà này, vợ cả của ông cụ.
Dáng vẻ lo lắng của ngày xưa dần mất đi, trong nụ cười có sự chân thành làm cho người ta sinh ra hảo cảm, cũng làm cho người ta quên đi tiểu thiếu gia ương ngạch cùng kiêu căng của ngày xưa.
Mạc lão gia ho nhẹ một tiếng, thừa dịp người khác không để ý nên nhịn không được phấn khởi. May mắn không có người nhìn thấy nét mặt này của ông, phải gọi là đắc ý a…Để bọn người hầu thấy được, lại phải sợ hãi than thở một phen. Còn đâu cả ngày xụ mặt, mà ngay cả nụ cười rất ít xuất hiện cũng ở trên khóe miệng, lão gia nghiêm túc kỹ tính đâu rồi?
“A Từ này, con ít tưới nước lại đi…Nhìn xem, đóa hoa, đều không bị con làm chết đuối.” Nhìn thấy cành hoa trong tay Mạc Từ rủ xuống, tính bới móc trong xương cốt nổi lên, ông cụ trừng mắt, một phen túm lấy bình nước trong tay Mạc Từ làm bộ đau lòng.
Loài hoa này, chính là bà ấy để lại cho mình đó…
Ông cụ giật nhẹ khóe miệng, đem hai bóng dáng của hai người đang chồng lên nhau xua đi, mang theo bình nước chăm sóc vườn hoa, đem vẻ mặt phấn khởi của Mạc Từ ném ra sau lưng, đi một lèo không phản ứng.
Thằng nhóc thối này gần đây có chút nhiệt tình quá mức, lão già ta trái tim hoạt động không tốt, cũng không muốn chịu kích thích gì đó…
Mạc Từ không được để ý nên cực kỳ giống như một con chó lang thang, đôi mắt trông mong nhìn theo phía sau lưng cha, vây xung quanh cha, thỉnh thoảng lại duỗi ra móng vuốt của chính mình, thay cha đẩy cây có chút tươi tốt trong vườn hoa.
Dẩu môi cùng với luôn lắc lư đi theo làm cho người ta muốn không chú ý đến cũng khó.
Ông cụ vẫn đang giả vờ không phát hiện, xoay người đi vào sâu trong vườn hoa.
Có nên đem thằng nhóc này bỏ ở đây, không cho đi theo không?
Ông cụ dưới đáy lòng cười trộm, bỗng nhiên có một loại tâm tư trêu ghẹo muốn đùa chó con này.
Lúc trước đứa con chỉ lớn cỡ bàn tay thoáng cái đã lớn như thế, trước kia luôn cùng mình bực bội cứng rắn kháng cự…Hiện tại lại đổi tính, thật sự là…Nuôi con thật khó a. Lúc này không trêu chọc cho đã, chờ nhóc thối này lại đổi thành bộ dáng lúc trước, còn không có cơ hội để đùa…
Đột nhiên dừng bước, ông cụ muốn nhìn một chút ‘Con chó con’ sau lưng có theo kịp không. Không ngờ vừa dừng lại, Mạc Từ từ đằng sau cùng ông đụng vào nhau, chính mình một thân già xương cốt gần như bị đụng đến lỏng lẻo.
Ông cụ mặt vo thành một đống, đang muốn lớn tiếng giáo huấn cái thằng nhóc ngu ngốc không có mắt này một cái. Lại nhìn thấy Mạc Từ bụm mũi của mình, vẻ mặt rất vô tôi.
Trong hốc mắt hồng hồng đựng chất lỏng óng ánh không ngừng đảo quanh, giống như lên án mình: Tại sao phải dừng lại, đều là ba ba không tốt ——
Ôi… Đã bao nhiêu lâu rồi không được nhìn thấy bộ dáng đó của thằng nhóc này?
Ông cụ thở dài một hơi thật dài, lau lau mồ hôi bự không hề có ở trên đầu, vươn tay ra vỗ vỗ bả vai của Mạc Từ.
“Đều lớn cả rồi, đi đường phải chú ý một chút.” Trên mặt tận lực không dọa đến Mạc Từ, ngược lại làm cho Mạc Từ vù vù nở một nụ cười.
Mạc Từ một bên xoa cái mũi bị đụng đau, một bên cười khúc khích, thấy ông cụ để biểu tình không biết làm sao nên vô cùng vui vẻ.
“Cha, vừa rồi đụng đau cha sao?”
“Không có.” Ông cụ nghiêng đầu đi, tiếp tục tưới nước.
Mặc dù xương cốt vẫn còn ê ẩm…nhưng được thằng nhóc ngu ngốc này quan tâm, thật sự là không tự nhiên được ngay…
Mạc Từ cười hắc hắc, suy nghĩ không khỏi bay xa. Cả đời trước, chưa bao giờ cùng cha gần gũi như thế này, hóa ra cha con hòa thuận, so với việc gặp nhau là nổi nóng vui vẻ hơn nhiều…
Lùi một bước, cũng không có khó khăn lắm như trong tưởng tượng nha.
“Ôi.” Nhìn thấy ông cụ lảo đảo một cái, Mạc Từ vội vàng tới đỡ lấy cha, hai tay nắm cổ tay cha, cảm thấy một cảm giác huyết mạch tương liên kỳ lạ, nên Mạc Từ hai tay quấn chặt lại.
“Thằng nhóc thối, con nhẹ tay một chút.” Ông cụ có cảm giác thở không nổi, trừng mắt, để cho Mạc Từ nới lỏng động tác giữ hai tay của ông.
Cơ thể của mình còn cường tráng lắm, thằng nhóc thối này vừa nâng vừa đỡ sẽ làm ông lộ ra vẻ già yếu.
Ông cụ nặng nề khẽ hừ, không đếm xỉa Mạc Từ có ‘Biểu cảm’ động vật nhỏ bị thương, nhưng lại không chút nào ngăn cản Mạc Từ lần nữa đặt lên hai tay của ông.
Ông già phụ trách chăm sóc vườn hoa nhìn thấy hai cha con hòa thuận khăng khít, trong lòng cảm thán một chút, mỉm cười gật đầu khen ngợi.
…
Mạc Tri Hành từ khi đem công ty giao cho con lớn quản lý, thì cả hai đường đều lui về, bắt đầu làm chuyện mình thích nhất: Nghiên cứu nấu ăn.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ vì danh tiếng của nhà hàng mà đi tìm nguyên liệu nấu ăn, đi công tác. Công ty cùng quản lý kinh doanh khách sạn đều là do Mạc Ngôn tự mình quản lý, Mạc Tri Hành đi cũng không lo lắng.
Con trưởng thành thục ổn trọng, có mưu lược biết nhìn xa trông rộng, là đứa con duy nhất mà ông yên tâm.
Mỗi nhà đều trải qua một chuyện khó nói, so ra mà nói, đứa con nhỏ của ông khiến cho ông lo lắng rất nhiều.
Con nhỏ Mạc Từ kiêu căng, được mọi nâng niu ở trong lòng bàn tay, từ nhỏ đã nuôi thành tính tình ngang ngược không tốt. Nếu chỉ là ngang ngược không hiểu chuyện thì còn có thể chịu được. Nhưng lại càng ngày tỏ ra ngang ngược, Mạc Từ ở bên ngoài gây chuyện thị phi không biết nặng nhẹ làm cho tất cả mọi người phải hao tâm tổn trí.
Ông mỗi lần đều giúp thu thập cục diện hỗn loạn, sau đó giáo huấn Mạc Từ nhưng chung quy luôn bị đứa con nhỏ Mạc Từ ngang ngược dùng mấy câu cãi lại.
Vợ trước, người phụ nữ dịu dàng luôn cùng ông trong lúc hoạn nạn, vĩnh viễn là đau nhức trong lòng của ông.
Mạc Từ mỗi lần miệng nói ‘Mẹ’, đau nhức trong lòng ông lại sâu thêm một chút. Hổ thẹn với bà ấy, hổ thẹn với hai đứa con, Mạc Tri Hành biết rõ, người vợ hiện tại không được hai người con trai tiếp nhận.
Đối với việc cưới vợ, Mạc Ngôn chính là dùng cách xử lý lạnh nhạt không nói lời nào, Mạc Từ lại là dùng cách phản kháng kịch liệt. Hai người con trai đi theo ông chịu khổ, ông cũng không muốn…Thế nhưng, tình trạng cơ thể của mẹ lúc đó làm ông khó có thể cự tuyệt.
Tạo thành cục diện như bây giờ, chắc hẳn người vợ đã qua đời, người mẹ đã rời đi, đều không muốn nhìn thấy đi.
Vốn tưởng rằng đứa con nhỏ Mạc Từ sẽ cứ luôn luôn không tốt như thế, gây cho ông vô số phiền phức. Vậy mà, Mạc Từ gần đây chuyển biến làm ông ngạc nhiên vui mừng.
Mạc Từ như là thay đổi thành người khác, trở nên săn sóc người khác, quan tâm người khác. Làm việc cũng trưởng thành không ít…Mạc Từ như là hiểu rõ nỗi khổ tâm của ông, không lần nào nữa cho ông thêm phiền toái.
Hơn nữa khiến cho ông một cái ngạc nhiên, Mạc Từ cũng là đứa nhỏ có thiên phú.
Lần kia Mạc Ngôn ngồi trong phòng khách đến nửa đêm đợi Mạc Từ về nhà, ông biết hết. Bởi vì quá mệt mỏi, nên ông không cùng Mạc Ngôn ở dưới lầu chờ đợi. Một màn hai anh em ôm nhau, ông ở trên lầu thấy rất rõ ràng.
Ông nghĩ rằng, ngay từ giây phút đó, Mạc Từ đã bắt đầu hoàn toàn lột xác.
Ông cụ híp mắt lại, tựa trên ghế dựa, nhìn Mạc Từ vội vàng cùng không ngừng xem tài liệu trên bàn, cảm thấy rất thỏa mãn.
Hôm nay để cho Mạc Từ học tập chính là các kiến thức huấn luyện cơ bản về động tác nấu ăn.
Cái gọi là kiến thức cơ bản về động tác nấu ăn, chính là chỉ trong lúc chế biến món ăn mỗi thủ pháp cùng tay nghề biểu diễn của mỗi phân đoạn phải nắm rõ. Lựa nguyên liệu, vẻ ngoài của nguyên liệu, phân biệt độ nóng của dầu, khống chế lửa, điều chỉnh được nước sốt, phải thuần thục đảo đều, thành thạo trang trí dĩa ăn.
Bảy điểm này, đã bao quát hết tinh túy của nấu ăn, nhưng muốn làm tốt bảy điều này là cực kỳ không dễ.
Mạc Từ công phu lựa chọn nguyên liệu luyện được không tệ, chuẩn xác đúng lúc để cho nước dùng cùng gia vị vào nồi, không có kéo dài một chút nào. Ông cụ hết sức hài lòng, để cho Mạc Từ tiếp tục thực hiện trình tự kế tiếp.
Bề ngoài của nguyên liệu, độ dày lớp guahu phải thích hợp, bao đều hết.
Mạc Từ tay phối trộn các loại gia vị xong rồi tiến hành quét, mấy lần vẽ loại đều không đều đặn. Ông cụ nhìn không được, từ trên ghế đứng dậy bắt tay vào việc dạy bảo Mạc Từ.
Một phút trên sân khấu, không bằng làm mười năm dưới sân khấu.
Mạc Từ đối với những lời này thấm đầy lĩnh hội, đầu bếp sở dĩ có thể làm ra một món ăn mỹ vị, mấu chốt ở chỗ, trăm ngàn lần thí nghiệm cùng tìm hiểu. Mỗi một món ăn phải trải qua ý tưởng, chuẩn bị nguyên liệu, gia vị rồi đến nấu nướng, thử vị. Vị ngon hợp với ý tưởng, vậy là đại công cáo thành.
Những phần chi tiết như kỹ thuật cắt tỉa, chạm trổ, đều là kỹ năng cơ bản của nấu ăn. Không luyện hơn trăm ngàn lần, tuyệt đối không học được.
Thành thục, là kỹ năng cơ bản mà một đầu bếp phải nắm biết.
Mạc Từ thụ giáo, rốt cục thành công đem các kiến thức cơ bản vào việc bôi quét nguyên liệu làm rất tốt.
Bên môi lộ ý cười, kỳ thật chuyên chú vào một vấn đề cụ thể, có thể làm cho tâm hồn bĩnh tĩnh, cảm nhận được sự cổ vũ trông đợi của người khác, niềm vui sướng khi thử nghiệm thành công có lẽ là một chuyện rất tốt.
Trước đây, chưa bao giờ có cảm giác này.
“A Từ, chuyên tâm một chút.” Ông cụ lên tiếng nhắc nhở, thưởng cho Mạc Từ ăn một cái ‘Hạt dẻ’. Mạc Từ ôm đầu, lại chuyên chú nhìn động tác trên tay của cha.
Biết rõ cha ghét nhất chính là không chuyên tâm, Mạc Từ không dám lại đi vào cõi tiên, ở trên bếp nấu luyện tập khống chế lửa.
Có thể linh hoạt nắm giữ sử dụng các loại lửa, đó là đã khống chế lửa thành công.
Lửa hồng hồng chiếu bên mặt Mạc Từ, nhảy nhót, chiếu rõ ràng một nốt ruồi nhỏ trên mặt cậu.
Mạc Từ cảm giác được hơi nóng đối diện vồ tới, trên trán đã chảy rất nhiều mồ hôi. Mặc dù như thế, Mạc Từ vẫn không dám buông chảo sắt đi lau mồ hôi, cha là một ông thầy nghiêm khắc, cậu mặc cho mồ hôi từ trên trán chảy xuống khóe mắt, tự trượt qua gò má nhỏ trên quần áo.
Thay đổi tình trạng hiện nay tránh cho lịch sử tái diễn, chính là động lực để Mạc Từ kiên trì.
Một cuộc sống đầu đường xó chợ kia, toàn bộ đều do ham ăn biếng làm, tùy hứng làm bậy trước kia ban tặng.
Có nhiều cơ hội mà không chịu cố gắng, có lẽ có quá nhiều nên không biết quý trọng đi.
Đã thử qua cuộc sống của người nằm ở tầng lớp thấp nhất, cũng đã hưởng thụ qua cuộc sống của tiểu thiếu gia cẩm y ngọc thực.
Mức chênh lệch thật lớn giữa bầu trời và mặt đất, không phải điều mà người bình thường có thể chấp nhận được.
Mà cậu, không hề có dũng khí để trải qua một lần nữa.
Mạc Từ tiếp nhận khăn mặt cha đưa tới, không quen với những thao tác luyện tập này.
Ánh lửa hồng hồng chiếu sáng đôi mắt trong màu trà của Mạc Từ.
Không khổ không thành công.
Mạc Từ ghi nhớ.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
49 chương
57 chương
23 chương
37 chương
77 chương
3 chương
9 chương