Mỹ Nhân Xin Dừng Bước
Chương 2 : Ngươi Chính Là Triệu Cương Băng?
Năm tháng như nước chảy ...
Thời gian trôi mau, mặt trời mọc rồi lại lặn, hoa nở rồi lại tàn.
Trong nháy mắt đã ba năm trôi qua.
Tháng tư. Đây là một mùa vừa nóng lại vừa lạnh.
Đương nhiên đây cũng là một thời tiết rất tốt vì vậy trên đường xuất hiện rất là nhiều người con gái đẹp, cảnh đẹp …
"Oa! Đây chính là trường cao trung (trường cấp 3)!"
Một người con trai cường tráng cao lớn khoảng một thước bảy, thước tám đang đứng ở giữa cửa chính của trung học Hạo Nguyệt.
Sáng hôm nay có rất nhiều nam thanh nữ tú đang vội vã chạy tới trường để lên lớp.
Trung học Hạo Nguyệt chính là trường trung học tốt nhất của cả tỉnh FJ, ở đây đồng phục của học sinh nữ so với những những nơi khác đúng là đẹp hơn.
Xem cái váy kìa, so với những cái khác thì ngắn hơn.
Ôi, đúng là gây khó chịu!
Triệu Cương Băng bỏ điện thoại di động vào túi rồi nhìn xung quanh một chút.
"Ừm, không sai, chính là cái trường học này. Wow, đúng là nhiều con gái thật! Tỷ lệ chắc là hai một. Ôi! Đã hơn một năm không được nhìn thấy nhiều người như vậy, thật là nhớ!" Triệu Cương Băng vừa nói thầm vừa bước vào trung học Hạo Nguyệt.
Trung học Hạo Nguyệt là trường trung học tốt nhất ở tỉnh FJ, đi học ở đây đúng là không có chỗ nào mà không phải là tinh anh trong tinh anh.
Triệu Cương Băng cất một phong thơ vào túi, gõ cửa phòng làm việc của một người trong ký túc xá trung học Hạo Nguyệt.
- Mời vào!
Một giọng nữ từ trong phòng làm việc truyền tới.
Triệu Thép Băng đẩy cửa bước vào, hơi cúi đầu, nói:
- Thưa cô!
- Ừm, cậu là …?
Một cô giáo đang ngồi ở sau bàn làm việc nhìn Triệu Cương Băng có vẻ hơi nghi ngờ.
Triệu Cương Băng ngẩng đầu lên, không nói gì mà ánh mắt thì lại sáng rực lên.
Cái nhìn này đúng là có hơi trần trụi thế nên làm cho cô giáo ngồi đối diện lập tức nổi da gà khắp người.
"Là một mỹ nữ nha!"
Triệu Cương Băng nhìn chằm chằm người con gái đang ngồi ở bàn làm việc trước mặt không khỏi nhịn được ngạc nhiên thú vị, gương mặt người con gái này thon dài tinh xảo, tóc dài rẻ đều không hề buộc lại cứ như vậy xõa trên bờ vai, trên mặt có đeo cặp mắt kính màu hồng nhạt, phía sau cặp mắt kính là đôi mắt mà bất kỳ lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy rung động sâu sắc.
Đôi mắt này dường như là biết nói chuyện!
Nếu như chỉ nhìn những thứ khác thì người con gái này nhiều lắm cũng chỉ đạt khoảng tám mươi phần trăm, thế nhưng cộng thêm một đôi mắt hốt hồn như thế thì cô này lại đạt được chín mươi lăm phần trăm trở lên.
"Ta nên kìm chế một chút. Lẽ nào đây chính là giáo viên chủ nhiệm của bổn thiếu gia ta ư?" Hai mắt Triệu Cương Băng sáng rỡ mà nhìn người phụ nữ đối diện.
- Cậu học sinh này, em có chuyện gì sao?
Cô giáo hỏi.
Triệu Cương Băng nhìn vào một tấm bảng nhỏ trên bàn làm việc của cô giáo.
"Hà Hiểu Nhu .. ". Tên rất hay!
Triệu Cương Băng gật đầu.
- Này cậu!
Cô giáo hơi lên giọng:
- Cậu học sinh này, em có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì phải vào học, nhanh đi về lớp đi!
- À! Cô giáo Hiểu Nhu, tôi ... hôm nay tôi tới báo cáo!
Triệu Cương Băng lúc này mới nghe được mấy lời của cô giáo, có chút ngượng ngùng nói:
- Việc này… cô giáo… xin lỗi.
Cô giáo kia hình như đối với biểu hiện như thế này đã thành thói quen, khẽ mỉm cười một cái, nói rằng:
- Không có chuyện gì, sao hôm nay cậu mới tới báo cáo? Nhưng mà hơn hai tháng nữa đã thi tốt nghiệp rồi mà sao bây giờ cậu mới tới? Hơn nữa trước đây trong lớp của tôi cũng không thấy cậu? Là mới chuyển trường tới sao?
- Dạ, đúng vậy thưa cô.
Triệu Cương Băng sờ sờ đầu, nói:
- Nhà tôi có một ít chuyện, cho nên ... Nhưng mà tôi có một bức thư muốn đưa cho cô.
Nói xong, Triệu Cương Băng lấy bức thư từ trong túi ta, đi tới trước mặt của Hà Hiểu Nhu.
Vừa đi vừa nhìn, Triệu Cương Băng cảm thấy vóc dáng của Hà Hiểu Nhu dường như không hề có một lỗi nào! Chỉ cần nhìn từ phía trên xuống thì đã thấy hai cái ấy nhô lên cao, gần như đè xuống cái bàn, có vẻ như rất to.
Hà Hiểu Như thấy được ánh mắt của Triệu Cương Băng, ho khan một tiếng, trên mặt hiện lên một chút không vui, sau đó Hà Hiểu Như cầm bức thư mở ra.
Triệu Cương Băng có thể thấy sắc mặt của Hà Hiểu Nhu theo thời gian mà từ từ thay đổi.
Trong lòng Triệu Cương Băng thoáng cái thấy hơi lạ.
Chẳng lẽ bức thư có vấn đề gì sao? Hay là thấy bổn thiếu gia quá đẹp trai làm cho Hà Hiểu Nhu hâm mộ, đố kị, căm ghét? Thế nhưng Hà Hiểu Nhu là con gái mà?
- Cậu chính là Triệu Cương Băng?
Hà Hiểu Như ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Triệu Cương Băng.
Triệu Cương Băng bị những lời này của Hà Hiểu Như làm cho hoảng sợ, ngẫm thấy bổn thiếu gia ta cũng chưa từng thấy qua cô ta, cũng không có vô tình bạc nghĩa đối với cô ta, vậy mà cô ta làm dáng vẻ như thế giống như là cha ta thiếu nợ cô một trăm vạn vậy.
Hơn nữa, có vẻ cô ta đã nghe qua tên của bổn thiếu gia?
- Tôi ... tôi chính là …!
Triệu Cương Băng nói.
- Cậu chính là cái người đi tán gái, bất học vô thuật Triệu Cương Băng?
Hà Hiểu Như hỏi lại một lần nữa.
- Việc này ... . Triệu Cương Băng có chút lúng túng, sờ sờ đầu, nói:
- Cô giáo Hà, tôi ... tôi không biết cô chứ?
- Cậu không biết tôi nhưng tôi thì biết cậu!
Hà Hiểu Nhu nói:
- Tuổi còn quá trẻ đã đi đến chỗ tầm hoa vấn liễu, hừ, tôi thật không biết cậu họ nghĩ như thế nào mà lại để cho Thư Nhã làm vị hôn thê của cậu!
- Hả?
Triệu Cương Băng hoàn toàn bị đứng hình.
Hắn biết rõ người tên là Thư Nhã.
Thư Nhã, tên thường gọi là Lâm Thư Nhã. Dĩ nhiên Triệu Cương Băng cũng chưa từng gặp qua người này nhưng mà đối với người này thì Triệu Cương Băng lại rất quen thuộc.
Lâm Thư Nhã này chính là vị hôn thê của Triệu Cương Băng.
Đúng là năm đó Triệu Cương Băng chê người ta xấu xí, sau đó ngay cả một lần đi gặp mặt vị hôn thê cũng không đi. Mà nghe lời của Hà Hiểu Nhu này, có vẻ như Lâm Thư Nhã này là ... Chắc là em họ của Hiểu Nhu.
Chó chết!
Không nên như thế này chứ, chó thật!
Đã biết mục tiêu lần này đến trung học Hạo Nguyệt chính là vì hoàn thành lời hứa hẹn lúc đầu với cha hắn, cua một người con gái mà từ trước tới nay chưa từng gặp mặt, có vẻ như dáng dấp của vị hôn thê cũng khá là thảm thương.
Lúc đầu Triệu Cương Băng không phải muốn làm như vậy, hắn nghĩ vị hôn thê dáng dấp khá bi thảm, mà Triệu Cương Băng lại là một người “trông mặt mà bắt hình dong” bình thường thôi, chính là dưa hái xanh thì không ngọt, đúng không?
Thế nhưng Triệu Cương Băng là một người giữ chữ tín cho nên sau ba năm tự mình học xong được mọi thứ, Triệu Cương Băng dứt khoác quyết định đi tới trung học Hạo Nguyệt, sau đó cua vị hôn thê của mình.
Về phần sau khi cua được sẽ như thế nào Triệu Cương Băng cũng không biết, chỉ có thể từng bước một mà đi, Triệu Cương Băng mặc dù không là người tốt lành gì nhưng mà cũng không phải cái loại đùa giỡn chuyện tình cảm của người ta.
Tiếp đó dĩ nhiên chính là dựa vào mối quan hệ mà vào học chung lớp với Lâm Thư Nhã, xem có thể tiếp xúc gần gũi hay không, sớm một chút mà hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng mà còn chưa xuất binh ra trận, còn chưa chiến thắng thì chủ nhiệm lớp của mình lại chính là chị bà con của Lâm Thư Nhã, hơn nữa đối với quá khứ của mình còn hết sức hiểu rõ, cái này ... Giá mà thiên thời địa lợi nhân hòa thì mình sẽ không có gặp bất lợi gì, phải làm thế nào đây?
Đúng lúc này, một cô gái từ bên ngoài phòng làm việc đi vào.
Triệu Cương Băng nghe được tiếng động, quay đầu nhìn lại.
"Thật là mỹ nữ một trăm phần trăm!
Triệu Cương Băng lập tức liền ngây dại, mà lời của mỹ nữ kia càng làm cho Triệu Cương Băng càng thêm ngây dại.
- Chị, em mang bữa ăn sáng tới!
"Trời ơi, chị?"
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
45 chương
40 chương
154 chương
17 chương
9 chương
62 chương