Mỹ Nhân Phổ
Chương 97 : Hỗ Động
Tiết Đào đứng trong bóng râm ở chân tường, nhìn thấy Tống Dật lên xe ngựa, nhìn theo hai người rời đi, đảo mắt liền đem giao dịch của Tống Dật và La Kính Huy hôm nay một năm một mười mà bẩm báo lên.
Lưu Dục gõ gõ cái bàn, nhíu mày tĩnh tư.
Tống Dật cũng đã trở về một lúc lâu, ngoại trừ đi thăm Tiêu Húc, căn bản không tính toán đến liếc mắt nhìn hắn một cái, tựa hồ là không có ý định thương lượng chuyện này với hắn.
Lưu Dục quyết định đi lượn tới lượn lui trước mặt Tống Dật, để tránh cho nàng quên mất sự tồn tại của mình.
Mới vừa đứng dậy, Tiết Đào lại nói: "Thuộc hạ có thể cùng Vương đô úy so chiêu không?"
Lưu Dục khoanh tay mà đứng, sắc mặt không gợn sóng.
Bộ dạng Vương Cường kia có vẻ đã biết thân phận Tống Dật, như con trùng theo đuôi mà dính trở về, rất có tư thái Tống Dật là của nhà bọn họ.
Lưu Dục hất hất cằm, đạm mạc nói: "Đi đi, đừng làm mất khí thế Tư Lệ Đài!"
Tiết Đào chắp tay, lĩnh mệnh mà đi.
Lưu Dục cũng đi đến Tường Vi viên, quả nhiên, vừa đến cửa, liền bị Vương Cường cản lại, "A Xu đang nghỉ ngơi, không gặp bất kỳ ai!"
Lưu Dục bình tĩnh tự nhiên mà nhìn hắn, không nói lời nào.
Vương Cường trong lòng hơi hoang mang, không khí trầm mặc một lúc lâu sau, đột nhiên một nhát kiếm chém tới, Vương Cường vì đón đỡ, nghiêng người né tránh, Lưu Dục bước qua, nhẹ nhàng đi vào đại môn Tường Vi viên.
Vương Cường trợn mắt giận dữ, tên hỗn đản này, quá đê tiện rồi!
Vương Cường gấp rút đuổi theo, Tiết Đào lại một kiếm thọc tới, thân hình rơi xuống, ngăn trở đường đi của hắn.
"Không phải người nào cũng đạt quy cách bảo hộ bên cạnh Tống tiên sinh!"
Vương Cường mơ hồ ngửi ra đây là cách mà một con thú nhỏ phát ra cảnh cáo khi địa bàn của nó bị xâm nhập.
"Muốn thay thế vị trí của ta, thắng lưỡi kiếm trong tay ta rồi nói!"
Vương Cường nhíu mày, đây là cái quỷ gì a?
Kiếm pháp trong thiên hạ, coi trọng nhanh mà không loạn.
Kiếm thuật của Tiết Đào không thể nói là rất cao siêu, nhưng tốc độ lại là Vương Cường chưa từng thấy.
Vương Cường tự cho là mình luyện lâu năm hơn so với hắn, thân cường thể tráng, nhưng sau vài hiệp lại bị người sinh sôi tước đi một phần vạt áo.
Tiết Đào thu kiếm, khuôn mặt tuấn tú nghiêm trang, "Ngươi có thể đi rồi!"
Vương Cường: "......"
Hắn sao lại có cảm giác Trung úy quân bại bởi Tư Lệ Đài chứ?
Bên trong Tường Vi viên, Tống Dật đang ở thư phòng vẽ tranh, Ngọc Châu ở một bên pha trà.
Lưu Dục tiến vào, lập tức đi đến trước án của Tống Dật, vén tay áo lên mài mực cho nàng.
Tống Dật hơi ngước mắt nhìn qua, dưới hàng lông mi dày rợp, tròng mắt thủy nhuận sáng long lanh, ánh mắt Lưu Dục vừa tiếp xúc với ánh mắt nàng lập tức ly khai, một câu không nói, nghiêm túc mài mực.
Tình huống loại này, ngược lại làm Tống Dật nhìn hắn thêm vài lần, đập vào mắt là phần mặt bên trái của Lưu Dục.
Không biết Lưu Dục là có tâm hay là vô tình, vừa vặn đem phần sườn mặt có độ cung mà Tống Dật đã từng mê luyến nhất bày ra hoàn chỉnh trước mắt nàng.
Nam nhân khác với thiếu niên, đại khái ngoại trừ thân thể ngày càng cường tráng mà thời gian mười năm luyện ra, đường cong sườn mặt đã không còn ôn hòa như trước kia, mà càng lộ rõ độ cung và hình dáng.
Không thể không nói, ông trời luôn bất công, đem gương mặt này mài giũa đến càng mê hoặc, trong nháy mắt kia, Tống Dật đã muốn dùng móng vuốt đi sờ một cái.
Nhớ rõ lần trước sờ hắn, là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt, mình nện cho hắn bất tỉnh nhân sự, nhất thời không kiềm chế được mà sờ soạn một chút.
Giờ nhìn lại thân phận hiện tại, nếu lại duỗi tay ra sờ một cái, không chừng sẽ bị hắn nắm tay, liếc mắt đưa tình một phen.
Chỉ mới nghĩ tới thôi, da gà của Tống Dật đã nổi lên rồi rụng đầy đất.
Thứ như cái đẹp này chỉ nên âm thầm lén lúc mà thưởng thức, ngẫu nhiên trộm một phen mới là kích thích.
Aizzz, quá là hoài niệm những ngày có thể tùy tiện giở trò lưu manh trước kiaa!
"Ngươi nếu muốn sờ liền sờ đi, bổn vương bất động."
Tống Dật hết hồn, bút lông thiếu chút nữa rớt trên mặt đất, nắm chặt móng vuốt, cười nhẹ nói: "Điện hạ nói đùa, cái nghịch lân này cũng không phải đám phàm phu tục tử bọn ta tùy tiện là có thể vuốt."
"Ngươi kiểu gì cũng phải xa lạ với ta như vậy sao?" Lưu Dục khựng lại, ánh mắt khóa chặt Tống Dật.
Tống Dật đặt bút xuống, mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo, nụ cười nhẹ nhàng, "Dự Vương còn nhớ rõ tình hình khi chúng ta mới gặp không? Ta nói chính là khi ta lấy thân phận Tống Dật cùng ngươi gặp nhau.
Khi đó chắc là ngươi rất chán ghét ta đi? Chẳng lẽ hiện tại bởi vì đã biết ta là Vương Tĩnh Xu, ngươi liền tính toán đối tốt với ta sao? Nhưng mà, ta vẫn là ta a, Vương Tĩnh Xu đã sớm chết, trên đời này cũng không có khả năng lại có một Vương Tĩnh Xu nữa."
Thời gian đã trôi qua, quay lại không được nữa.
"Trước kia ngươi không thích Vương Tĩnh Xu, ta luôn có chút không cam lòng, rồi sau này cũng không thích Tống Dật, mà ta, cũng vô pháp tiếp thu việc ngươi bởi vì áy náy thua thiệt mà để ý ta như vậy.
Ta của hiện tại, đã không cần loại bố thí này!" Tống Dật nói rất thản nhiên.
Nghe thấy những lời này, yết hầu của Lưu Dục co cứng đến phát đau.
Hắn đột nhiên ý thức được thêm một nguyên nhân mà Tống Dật không chịu bại lộ thân phận.
Hai lần, đổi hai thân phận, thích cùng một người, lại bị hắn cự tuyệt ngàn dặm.
Tự tôn của nàng nhận không nổi.
Nhưng mà, hắn có lẽ đã cự tuyệt nàng, nhưng trước giờ không phải là không yêu nàng.
"Ngươi sai rồi!" Lưu Dục nói, cổ họng khô khốc làm thanh âm trở nên ám ách dị thường, rất là mê hoặc nhân tâm.
Tống Dật ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt nam nhân lập loè ánh sáng không rõ ý vị, nhưng khuôn mặt tuấn tú cũng không có bao nhiêu biểu tình, thậm chí có thể nói là lãnh ngạnh.
Cần gì phải miễn cưỡng như vậy chứ?
Tống Dật âm thầm thở dài.
"Ta đã sớm tâm duyệt ngươi." Từ cái thời khắc mà ngươi đem nhiều màn thầu như vậy không chút bủn xỉn mà dâng đến trước mặt ta.
Bên tai Lưu Dục hơi đỏ lên, phải tiếp nhận bố thí của người mình thích là chuyện mất mặt cỡ nào? Hắn cảm thấy bản thân hắn cả đời đều sẽ bởi vì lần trộm màn thầu đó mà không dám ngẩng đầu.
Nhưng, vô luận ra sao hắn cũng muốn tới gần nàng a, muốn có đủ năng lực xứng đôi với nàng a.
Có điều, dòng dõi thua kém lại như một cái lạch trời, làm chênh lệch giữa bọn họ mở rộng đến không thể vượt qua.
Hắn mười hai tuổi tòng quân, dùng thân thể bé nhỏ để chém giết quân địch, nghĩ đến chính là hy vọng một ngày nào đó, có thể kéo gần một chút, lại gần một chút nữa khoảng cách với nàng, trực tiếp gần đến mức thân thể hai người dán vào nhau.
Tống Dật căn bản không biết mình làm sao mà bị tên hỗn đản này ép vào góc tường, lưng nàng dính sát lên tường, Tống Dật dùng sức ra hiệu cho Ngọc Châu đang pha trà một bên.
Ngọc Châu ngầm hiểu, vội vã đứng dậy, tri kỷ mà giúp nàng đóng cửa lại, tuyệt đối không để cho thịt mỡ tới miệng còn bị bay mất.
Tống Dật: "......"
"Ngươi nghe thấy sao?" Lưu Dục hỏi.
Cái tiết mục vừa bại lộ thân phận liền dính dính nhớp nhớp tình chàng ý thiếp nàng quả thực đã chịu đủ rồi, nam nhân dễ dàng mê muội thì nàng biết, nhưng không biết là ngay cả loại nam nhân như Lưu Dục cũng sẽ bởi vì mười năm áy náy mà mê muội.
Hắn vẫn luôn là một người rất bình tĩnh cũng rất lạnh nhạt.
"Cái kia...ta nghĩ, ngươi cần phải hảo hảo ngẫm lại tâm ý của mình! Ngươi còn trẻ, không cần vội vã nhảy vào hố lửa."
Chân mày Lưu Dục không bình tĩnh mà nhảy nhảy, là ngươi không muốn nhảy vào cái hố lửa này mới đúng đi?
Nghĩ đến khi Tống Dật không có hắn, sống hô mưa gọi gió, phàm nhân không dám nhìn lên, hắn liền cảm thấy lạch trời giữa bọn họ lại xuất hiện.
Hắn sợ chính mình lại không còn năng lực bắt lấy nàng, trong lòng thỉnh thoảng lại toát ra bất an cùng nôn nóng.
"Hôn ta!" Lưu Dục đột nhiên ra lệnh.
"Cái gì?" Tống Dật vẻ mặt mộng bức.
Lưu Dục không khỏi phân trần, ôm chặt eo Tống Dật, một tay nâng đầu nàng, cường thế hôn xuống.
Không thể không nói, mười năm này không trôi qua vô dụng, quá khứ khi hôn nàng còn biết liếm, nima hiện tại chỉ biết cắn, đây là muốn chứng tỏ nanh vuốt của hắn đã sắc bén hơn hay gì?
Tống Dật dám cam đoan miệng mình bị cắn chảy máu, nàng rõ ràng nếm ra mùi máu tươi, vì thế nàng hé miệng, hung hăng cắn mạnh trở về, Lưu Dục bị đau, mở bừng mắt, nhìn thấy lửa giận trong mắt Tống Dật, động tác trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng cọ sát hôn mút, liêu đến toàn bộ dầu dây thần kinh của Tống Dật cũng bắt đầu run rẩy, đại não chậm rãi trở nên trống rỗng, kỳ kinh bát mạch đều cảm thụ được hắn đòi hỏi cùng dâng hiến, thành kính cùng nỗ lực như vậy.
Tống Dật mở mắt ra, nhìn lông mi của nam nhân run rẩy trên má nàng, bàn tay đặt sau ót luồn qua búi tóc, vuốt ve trên da đầu, thực thoải mái.
Từng cái hút, vê, cắn nhẹ của hắn, lực đạo đều gãi đúng chỗ ngứa, thật cẩn thận mà truyền đạt nỗi khát khao tràn ngập trong lòng hắn.
Khó trách trong sách nói, khi một người thật lòng, ngươi có thể từ trong cái hôn của hắn mà cảm nhận được tình cảm của hắn sâu sắc cỡ nào.
Mà Tống Dật cảm nhận được chính là tình cảm đan xen, nồng đậm đến không thể hòa tan được, nàng mờ mịt mà nhìn sợi tóc gần sát mắt, rốt cuộc không làm ra bất kỳ hành động đáp lại nào.
Lưu Dục hình như có cảm giác, ngẩng đầu, nhìn vào mắt nàng, trong lòng đột nhiên lộp bộp một cái.
Gió lạnh đã đem không khí kiều diễm tốt đẹp vừa rồi xé rách, chỉ để lại một mảnh lạnh băng.
Hắn lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào nàng, không dám thở mạnh, sợ làm vỡ nát thứ gì đó.
Thật lâu sau, Tống Dật mới mở miệng, "Có lẽ, ta đã không yêu ngươi nữa rồi."
Thanh âm lộ ra vô cùng bi thương, giống như thứ mà mình truy đuổi mười mấy năm chỉ là một trò cười, sự khổ sở không lời nào có thể diễn tả được này, còn bi thương gấp mấy lần so với người bị đả kích mãnh liệt là Lưu Dục.
Lòng Lưu Dục không hiểu sao lại co rút đau đớn, theo bản năng ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như đang trấn an một tiểu hài tử vừa mất đi món đồ chơi ưa thích.
Người trong lòng ngực dịu ngoan mềm mại, mà lời nàng mới vừa nói, lại là nàng đã không yêu hắn nữa......
Đêm hôm đó, một mình Lưu Dục ngồi trong Túy Hương Lâu, uống rất nhiều rượu.
Hắn muốn đem chính mình chuốc say, nhưng trước sau đều không say nổi.
Tiểu nhị ra ra vào vào, bầu rượu cầm một bầu lại một bầu, cuối cùng còn chưa có hâm nóng đã bị Lưu Dục đoạt đi.
Toàn bộ Túy Hương Lâu đều run sợ.
Mà trong một cái nhã gian khác, Triệu Thành lại đang sống mơ mơ màng màng, đả kích mãnh liệt do Tôn Triều Hồng không từ mà biệt đã bị thời gian tiêu ma hết, giờ đây trở nên mơ hồ, hắn đã thanh tỉnh hơn vài phần, nghe thấy động tĩnh bên này, sai tiểu nhị cầm thêm mấy bầu rượu, yên lặng mà ngồi ở một bên hâm rượu cho Lưu Dục.
Lưu Dục ngước mắt, "Ngươi cũng chuẩn bị chê cười ta?" chữ chữ rõ ràng, không có chút men say, nhưng khẩu khí lại lộ ra nồng đậm ưu sầu.
Triệu Thành mấy ngày nay tuy say đến hồ đồ, nhưng thứ nên biết đến thì vẫn luôn biết rõ.
"Tống Dật lại nói gì với ngươi?"
Lưu Dục cười khổ, "Nàng nói...nàng đã không thích ta nữa rồi."
Triệu Thành nhíu nhíu mày, "Ngươi chắc là không làm gì nàng đi?"
Lưu Dục sửng sốt, chẳng lẽ là bởi vì mình mạnh mẽ hôn nàng? Hành động này thực sự là hơi càn rỡ, nhưng chính là lúc nàng háo sắc đùa giỡn hắn cũng không gặp phê bình bao nhiêu a!
Tầm mắt Lưu Dục đảo vài cái qua người Triệu Thành.
Bằng hữu của hắn không nhiều lắm, nhưng bởi vì thân ở địa vị cao, càng là thường nhân cũng không dám thâm giao.
Nếu muốn nói thật sự hiểu biết nhau, ngoại trừ hoàng huynh hoàng tẩu, đại khái chỉ có Triệu Thành.
Nhưng chuyện như vậy nếu nói với hắn, còn không bị hắn cười cả đời đi.
Do dự hồi lâu, Lưu Dục ậm ừ một tiếng, "Ta hôn nàng."
"Cái gì?" Triệu Thành trợn mắt nhìn hắn, Lưu Dục đơ mặt, chờ hắn cười nhạo, không ngờ tên hỗn đản này thế nhưng lại lộ ra một tia u oán, "Ta còn chưa dám làm như vậy với nàng ấy......" Nima để ta cường hôn một cái, lưu cái niệm tưởng rồi ngươi lại tư bôn với người ta thì còn đỡ đi? Cứ như vậy cái gì cũng không để lại, ngay cả lời cáo biệt cũng không kịp nói, lại sinh sôi đem ta đào rỗng.
Lưu Dục yên lặng mà rót đầy một ly cho Triệu Thành, phòng lại lâm vào một mảnh trầm mặc.
Tiếng pháo bên ngoài nổ cực kỳ náo nhiệt, biểu hiện năm mới đến, trong khi hai người này thì lại một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc mà ngồi ở chỗ này uống rượu giải sầu.
"Nàng đại khái là đã thỏa mãn rồi." Thật lâu sau, Triệu Thành đột nhiên nói một câu.
"Cái gì?" Lưu Dục dựng lỗ tai lên, không hiểu được.
"Người yêu thích vẽ tranh thích theo đuổi cái đẹp cực hạn, sau cực hạn chỉ có phai màu cùng suy bại, một khi đã như vậy, sao không đem ký ức dừng lại ở thời khắc tốt đẹp nhất kia!"
"Ngươi đây là nói......" thanh âm Lưu Dục hơi run, đôi mắt hơi đỏ lên, khó trách khi nói ra câu kia, nàng bi thương đến như vậy.
Nàng cảm giác được tâm ý của hắn, nàng không phải không yêu hắn, chỉ là chịu không nổi một ngày nào đó có khả năng sẽ mất đi tình yêu của hắn.
Đem tất cả hình ảnh đều dừng lại ở thời khắc tốt đẹp đó, tất cả cứ như vậy là đủ rồi.
Lưu Dục đột nhiên đứng dậy, hận không thể lập tức bay đến bên người nàng, trấn an con mèo hoang nho nhỏ kia, để nàng cảm nhận được mình vẫn sẽ ở bên cạnh nàng.
"Ngươi vẫn là ngồi xuống đi đã." Triệu Thành bày ra tư thái rất không muốn tạt hắn một chậu nước lạnh nhưng không thể không tạt.
Lưu Dục sao còn có thể ngồi nổi, Triệu Thành đành phải nói: "Ngươi tính toán trấn an nàng như thế nào? Nói là ngươi sẽ vẫn luôn mãi che chở nàng như vậy? Vô dụng.
Loại hứa hẹn suông này đừng nói ngươi có thể làm được hay không, mặc dù ngươi có thể làm được, cũng chưa chắc là thứ nàng muốn."
Đây...là có ý tứ gì a? Lưu Dục càng ngốc.
Triệu Thành không phải không thông cảm mà thở dài, "Tống Dật háo sắc, ngươi lại không phải không biết, ngươi có thể bảo đảm ngươi vĩnh viễn trẻ trung, tuấn mỹ vô song điên đảo chúng sinh như lúc này?"
Lưu Dục mặt lạnh, "Cho nên...ý của ngươi là, nàng sẽ ghét bỏ ta?"
Ánh mắt Triệu Thành thập phần trắng trợn, đúng, chính là ý tứ này.
Một cổ lửa giận khó hiểu phừng lên trong lòng Lưu Dục, hắn tưởng tượng đến cảnh về sau mình vừa già vừa xấu, Tống Dật liền đem đôi mắt dính lên người mấy thiếu niên tuấn mỹ, việc này khiến cho ngũ tạng lục phủ của hắn đều phải tạc nứt ra.
"Cái này cũng chưa phải tệ nhất." Triệu Thành còn sợ là chưa đủ đả kích hắn, mặt Lưu Dục quả nhiên càng đen.
"Tệ nhất chính là...nàng có thể căn bản chưa ý thức được bản thân nàng còn thích ngươi, bởi vì đã thỏa mãn, cho nên đối với ngươi đã không còn theo đuổi cùng mong đợi, tâm thật sự đã như nước lặng......"
Lưu Dục quả nhiên bạo.
Ông nội nó, hắn mới vừa nghênh đón mùa xuân, mùa xuân cứ như vậy mà bị tên hỗn đản kia không tự giác mà tự tay bóp chết từ trong nôi, rốt cuộc có thiên lý hay không a!
Được Triệu Thành khai đạo một phen, Lưu Dục không thương xuân thu buồn nữa, mà khắp người đã thiêu đốt hừng hực lửa giận.
Hôm sau, Tống Dật rời giường, trong lòng vắng vẻ, nhịn không được liên tục thở dài, Ngọc Châu cảm thấy nàng như là đã chịu đả kích trầm trọng, xem ra tối hôm qua lại bị mỹ nhân cự tuyệt nữa rồi.
Nhưng đây cũng không có cách, không phải sao? Dự Vương nếu có thể coi trọng ai, còn chịu ở góa mười năm?
"Tiên sinh, nén bi thương!" Ngọc Châu khi chuẩn bị nước rửa mặt cho nàng, tỏ thiện ý mà trấn an một câu.
Tống Dật lại thở dài.
Lưu Dục đến đây liền thấy bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc của nàng, tức mà không biết xả đi đâu.
Gương mặt tuấn tú, sinh sôi nặn thành cao lãnh chi hoa, khinh bỉ liếc tiểu hỗn đản kia một cái.
Tống Dật rửa mặt xong, mang mặt nạ lên, nhìn hắn, hai tròng mắt ảm đạm không ánh sáng.
Rõ ràng vẫn là mỹ nhân kia, rõ ràng vẫn là đẹp đến kinh tâm động phách, nhưng mình sao lại tâm như nước lặng không gợn một chút sóng chứ?
Đối với một họa sư lấy cái đẹp làm vui mà nói, đây đúng là thảm họa.
Kiếp sống chuyên nghiệp của nàng có thể cứ như vậy mà bị gián đoạn hay không đây a?
"Hôm nay An dì chuẩn bị ngọ yến.
Ngươi cũng qua đi." Hoàn toàn không có ý tứ thương lượng, xoay người còn phân phó Ngọc Châu tìm cho nàng một bộ quần áo ra hồn một chút.
Aizz, nhìn đi, hắn lại bắt đầu ghét bỏ nàng, may mắn là mình đã không thích hắn nữa.
"Lề mề cái gì?"
Tống Dật vội vã đi thay quần áo.
Hai người ăn qua cơm sáng, vội vàng rời đi, Sở Lưu Vân nhìn thấy bóng lưng hai người, vừa định đuổi theo, liền nghe được Tiết Đào âm âm trắc trắc mà nói: "Tiêu thế tử còn đang phát sốt."
Sở Lưu Vân nhìn qua, bóng dáng Tiết Đào cũng mất tăm.
An dì chuẩn bị ngọ yến không long trọng, nhưng rất phong phú, đều là mấy món đám hài tử thích ăn.
Đương nhiên người được mời đến cũng chính là đám Vương Cường Lưu Dục.
Tống Dật đến, quả thực làm bà vui mừng khôn xiết, lão lệ cũng thiếu chút nữa tuôn ra.
Ăn bữa cơm đoàn viên lần đầu triên trong 10 năm, Tống Dật cũng cảm thấy thập phần mỹ mãn, An dì bao điểm tâm nàng thích ăn cho nàng, còn có hai bao cá nướng gà nướng, đây là mang cho Lý Mật có công chăm sóc Tống Dật.
Tống Dật thắng lợi trở về.
Lưu Dục đưa nàng quay lại Sấu Ngọc Trai, nói: "Đêm nay ta dùng bữa ở trong cung, ngươi có muốn đi không?"
Tống Dật thở dài, "Ta cũng không thích ngươi nữa, đi không thích hợp."
Những lời này có cần lúc nào cũng phải treo bên miệng không?
Lưu Dục thiếu chút nữa bị nghẹn đến hộc máu, thật vất vả chỉnh trang lại sắc mặt, "Buổi tối đừng chạy loạn, pháo đốt đừng trực tiếp cầm trên tay.
Muốn ra ngoài xem pháo hoa hội đèn lồng, để Tiết Đào bồi ngươi.
Nghe rõ chưa hả?" Lại là cái giọng ra lệnh, thập phần ghét bỏ!
Tống Dật bĩu môi, "Biết rồi."
Lưu Dục đã chuẩn bị hồi vương phủ sửa soạn tiến cung, Tống Dật đột nhiên giữ chặt hắn, "Ngày mai đại triều hội có an bài gì?"
"Tân niên bắt đầu, tất nhiên là muốn tế thiên tế tổ."
"Đại khái là khi nào tan?"
"Buổi tối là Thừa ân yến.
Ngươi...muốn làm cái gì?" Lưu Dục đề phòng hỏi.
Tống Dật cười tủm tỉm mà nhìn hắn, "Aizz, Dự Vương điện hạ nghĩ nhiều, một nữ lưu yếu ớt như ta có thể làm cái gì.
Chỉ là quan tâm náo nhiệt một chút mà thôi, coi thử có cần viết thiên văn chương ca tụng một chút thái bình thịnh thế hay không."
Lưu Dục tin nàng mới có quỷ!
"Không được đến phủ Triệu Thạch quấy rối, chuyện của La Đan Quỳnh, ta sẽ nghĩ cách!"
Tống Dật giả ngu, Lưu Dục lười so đo với nàng, xoay người rời đi.
Dù gì cũng là Tết nhất, Tiêu Húc cho dù còn sốt cũng phải đưa về Quảng Bình vương phủ.
Trong lúc nhất thời, Sấu Ngọc Trai liền vắng vẻ, khắp nơi quang đãng, chỉ có mình hoa sơn trà nở đến sáng lạn.
Tuyết trắng trải xuống một tầng lại một tầng, khó tránh khỏi có chút quạnh quẽ.
Lưu Dục vốn tính toán ở trong cung đón giao thừa, nhưng cuối cùng cũng không yên tâm để Tống Dật một mình, chưa đến giờ Tý liền xuất cung, đến Sấu Ngọc Trai nhìn một cái, vật nhỏ đã đã xiên xẹo ngủ trên giường ấm, Tiết Đào cầm một kiện áo choàng lông cừu đang không biết nên bắt đầu đắp ở đâu.
"Để cho ta đi." Lưu Dục tiếp nhận, phân phó: "Ngươi trở về ăn Tết cùng người nhà đi."
Tiết Đào liếc mắt nhìn Tống Dật một cái, chắp tay.
Lưu Dục ngồi lên giường ấm, ẩn ẩn ngửi được mùi rượu, bất mãn nhíu mi, đem người bọc lại ôm vào trong ngực, dựa bên cửa sổ, nghe tiếng bông tuyết rơi xuống xào xạt bên ngoài.
"A Dục......"
Người trong ngực thấp giọng nỉ non, Lưu Dục trong lòng mãnh nhảy, cẩn thận ứng tiếng.
"Ta rốt cuộc không cần thích ngươi nữa rồi......"
Lưu Dục nghe xong, trong lòng trăm vị tạp trần, một lúc lâu sau mới nói: "Lần này, để đến lượt ta tới thích ngươi đi."
Người trong ngực nhếch khóe miệng lên, vui vẻ dào dạt vươn trên khóe môi.
Trong nháy mắt kia, đám oán khí tích tục trong lòng Lưu Dục đột nhiên tiêu tán, đương nhiên, nếu người này vào lúc thanh tỉnh có thể đáng tin cậy như vậy, thì có lẽ sẽ là một kết cục mỹ diệu.
Lý Mật đã nâng tay đụng tới cánh cửa, nghe thấy lời bên trong, cầm áo choàng lông cáo đặt làm riêng cho Tống Dật xoay người rời đi.
Lời editor: dù Lão rất chống đối chuyện lấy lông chồn làm áo nhưng mà Mật papa ấm áp quá...thấy thương a Thành ghê gứm, IQ lẫn EQ đều tốt, tính cách cũng săn sóc, đàng hoàng phân rõ phải trái, lại xui xẻo đi thích cái thằng hỗn đản họ Tôn kia...tim tao đau quá man!
Cặp phụ thì ngược lên bờ uống rựu trong tiệm tràxuống ruộng ăn khoai lang nướng, đã vậy còn SE, còn cặp chính thì đánh nhanhrút gọn, tình cũ có khác...
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
104 chương
22 chương
80 chương