Mỹ Nhân Phổ
Chương 44 : Văn Thành Quận Chúa
Sáng sớm, Lư Quân Mạch liền đi tìm Lưu Dục uống trà.
Lưu Dục nhìn bản đồ bãi săn vừa khoa tay múa chân vừa suy tư, Lư Quân Mạch vân vê chén trà, câu được câu không mà nói chuyện Triệu Quân, Lưu Dục đầu cũng không thèm nâng.
Lư Quân Mạch hơi nổi nóng, "Ngươi biết rõ là hắn gánh tội thay người ta, vì sao còn muốn nghe hắn? Hắn tốt xấu gì cũng là nhi tử của An dì!"
Nói ra thì, Lư Quân Mạch cùng Triệu Quân còn xem như từ nhỏ lớn lên cùng nhau, khi còn nhỏ bọn họ chính là hộ vệ bên người Vương Tĩnh Xu, những chuyện như leo cây bắt chim, xuống sông bắt cá, đều là bọn họ làm.
Có phần tình cảm này, Lư Quân Mạch dù có không muốn hỏi đến chuyện của Trung úy quân đi nữa, cũng phải chạy đến đây một chuyến.
Lưu Dục thờ ơ.
Lư Quân Mạch nện cốc trà xuống, thanh âm nặng nề hơn, "Vụ án của Lục Thanh Chi, rõ ràng là Ngu Thiếu Dung gây ra.
Triệu Quân đối với nàng ta như thân muội muội, đó cũng là vì nàng ta họ Ngu, là biểu muội của Tĩnh Xu." Đừng nói là Triệu Quân, cả hắn mỗi khi nhìn đến Ngu Thiếu Dung, cũng sẽ nhớ tới Tĩnh Xu, hai người vốn không giống nhau, nhưng ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, thì vẫn có chút tương tự, việc này làm hắn không tự chủ được mà muốn đối tốt với nàng ta.
Nhưng, không giống như Triệu Quân, hắn không có cùng Ngu Thiếu Dung ở dưới một mái nhà, đương nhiên nhìn rõ ràng tính cách của nàng ta hơn, không có những vướng mắt ràng buộc đó, cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì Tĩnh Xu mà ôm mong chờ cùng ảo tưởng không thực tế đối với nàng ta.
Tĩnh Xu khi còn nhỏ là biết gây sự, nhưng tuyệt đối không phải loại xấu xa kiêu căng như vậy!
"Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói chuyện hay không! Hiện giờ An dì đã ở Thượng Lâm Uyển, ngươi tính toán như thế nào giải thích với bà ấy?"
Lưu Dục khí định thần nhàn, nâng bút đánh dấu vài chỗ trên bản đồ, rồi nối lại mấy điểm đánh dấu, nhìn khu vực mà mấy đường nối đan vào nhau, cuối cùng thở ra một hơi, ngẩng đầu, lúc này mới nói: "Việc này không đơn giản như vậy, hiện tại tách hắn ra ngoài, có lẽ với hắn mà nói là chuyện tốt." Dứt lời liền đem bản đồ giao cho Triệu Trọng Dương, "Ngươi mang một ngàn vệ úy, từ bên ngoài ép vào giữa, Văn Thành quận chúa nhất định là ở đó."
Lư Quân Mạch kinh ngạc một chút, hai ngày này quá nhiều chuyện xảy ra, hắn thiếu chút nữa quên mất chuyện Văn Thành quận chúa.
"Trung úy quân cùng Tư Lệ Đài đồ lệ tìm ba ngày không có kết quả, ngươi bất quá nhìn bản vẽ một cái, liền biết nàng ở đâu?"
Lưu Dục không để ý đến hắn, đích thân mang người xuất phát, bên kia dẫn đầu vệ úy đúng là Vệ tướng quân Tạ Tĩnh.
"Ngươi nói, bọn họ có thể tìm Văn Thành quận chúa về không?" Trường Lưu vương hỏi Triệu Thành.
Triệu Thành sờ sờ cằm, "Tuy rằng ta cũng không thích Dự Vương, nhưng trước giờ không hề hoài nghi năng lực cùng sức phán đoán của hắn."
Trường Lưu vương sâu sắc đồng ý.
Lần này bắn tên có đích, không đến chạng vạng, đoàn người đã trở lại, đồng thời còn mang về Văn Thành quận chúa và Ngu Hiếu Khanh.
Quận chúa bị bắt cóc bộ dáng chật vật, trên mặt khó nén vẻ mỏi mệt, mà Ngu Hiếu Khanh khi được nâng vào viện, là đã hôn mê.
Tống Dật đứng ở cửa nhìn nhìn, "Thật đúng là tìm được người về......"
Đầu bên kia Triệu Quân cũng mở cửa nhìn ra, nôn nóng hỏi: "Hắn làm sao vậy?"
Vệ tướng quân Tạ Tĩnh cùng đi vào giải thích: "Bị rắn cắn, tuy rằng quận chúa nhân từ đắp thuốc cho hắn, nhưng dư độc vẫn còn, sợ là không thể tỉnh lại sớm."
Chậc chậc, Ngu Hiếu Khanh này rốt cuộc xui xẻo cỡ nào, bắt cóc một người chẳng những không bắt được, mà còn quăng luôn cả bản thân vào.
Tống Dật không thể không cảm thán.
Cái viện này không lớn, tổng cộng chỉ có bốn căn phòng có thể cho người ở, Ngu Hiếu Khanh được khiêng vào căn đối diện với Tống Dật, ở giữa cũng chỉ ngăn cách một đình viện không đến năm trượng, từ đầu bên này nhìn qua, thấy tình hình bên kia không sót chút gì.
Bên này vừa an trí xong Ngu Hiếu Khanh, Ngu Thái, Ngu Thiếu Dung thậm chí An Viện cùng toàn bộ tâm phúc Trung úy quân liền đuổi đến ngay sau lưng.
Vì Ngu Hiếu Khanh hôn mê, đám người Ngu Thái cực kỳ nôn nóng, Văn Thành quận chúa đích thân mang thái y đến còn bị người cự ngoài cửa, Ngu Thiếu Dung tức muốn hộc máu mà quát: "Ngươi cần gì phải hư tình giả ý như vậy, nếu không có ngươi oan uổng huynh trưởng ta, hắn sao đến nỗi rơi vào kết cục như thế?"
"Thiếu Dung, đừng có hồ nháo!" Ngu Thái kịp thời quát ngưng Ngu Thiếu Dung, lại chắp tay đối với Văn Thành quận chúa nói: "Khuyển tử phúc mỏng, nhận không nổi đại ân đại đức của quận chúa, thứ lỗi!" đây rõ ràng là không tin nàng.
An Viện xin lỗi mà liếc nhìn Văn Thành quận chúa một cái, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Còn Triệu Quân vẫn luôn đứng ở cửa đầu bên kia ánh mắt khi nhìn về phía Văn Thành quận chúa lại phá lệ lãnh đạm.
Cao ngạo như vậy, nàng lại sinh sôi chịu đựng, trên mặt không hề tỏ vẻ không vui, phảng phất như bất cứ thứ gì trên thế gian cũng không còn tạo ra gợn sóng trong lòng nàng nữa.
Ngu Hiếu Khanh khinh bạc quận chúa, quận chúa còn bị bắt đi ba ngày ba đêm, quả thật đối với Ngu Hiếu Khanh mà nói là tội nặng hạng nhất, nhưng đối với quận chúa là nàng đây thì không phải là gièm pha đủ có thể để cho nàng bị thế nhân chọc cột sống cả đời hay sao?
Một nữ tử vận mệnh nhấp nhô đến như vậy, cả Tống Dật cũng không biết nên làm sao để an ủi nàng.
Chốc lát sau, An Dương quận chúa cũng diễu võ dương oai mà mang thái y đến, lại được trên dưới Ngu gia nhiệt tình đón vào, đối đãi khác biệt như vậy, càng tỏ rõ sỉ nhục, Văn Thành quận chúa vẫn như cũ không có bất luận cảm xúc gì.
"Ngươi không hận sao?"
Chợt nghe hỏi đến, Lưu Thiền quay đầu nhìn qua, đối diện với Tống Dật, dù là mang mặt nạ, nàng vẫn cảm nhận được một tia quan tâm ấm áp, khóe miệng nhếch lên, lắc đầu, "Tuy hắn gây ra chuyện sai lầm, nhưng mà hắn là vì ta mà trúng độc, hiện giờ bất tỉnh nhân sự, ta sao có thể hận?"
Tống Dật chắp tay, Văn Thành quận chúa gật gật đầu, xoay người rời đi, ở cửa đụng phải Tạ Tĩnh, Tạ Tĩnh chủ động đề nghị: "Ta đưa ngươi trở về đi?"
Sắc mặt Văn Thành quận chúa mới vừa rồi còn vô cảm nháy mắt lạnh băng, nói: "Không cần."
Văn Thành quận chúa tuy làm người quạnh quẽ đạm mạc, nhưng hành xử lại cực kỳ ôn hòa hữu lễ, đây vẫn là lần đầu tiên dùng thái độ này cự người ngàn dặm.
Tạ Tĩnh nghe thấy chấn động, thân hình cường tráng cứng đờ thiếu chút nữa chặn ở cửa.
Tống Dật đem những chuyện này thu hết vào mắt, cứ có cảm giác mọi chuyện hình như có chút vượt quá tưởng tượng của nàng.
Lưu Dục tiến vào liền thấy bộ dáng suy tư của Tống Dật, nhìn mặt nạ trên mặt nàng nhất thời có chút bừng tỉnh.
Chẳng lẽ mặt nạ không phải để che lấp cảm xúc sao? Nhưng con tiểu sắc lang này mang mặt nạ lại chưa bao giờ ảnh hưởng đến biểu tình sinh động của nàng.
"Nhìn ra cái gì?" Lưu Dục hỏi.
Tống Dật mãi một lúc lâu sau mới phản ứng, thằng nhãi này không phải là cố ý đem Ngu Hiếu Khanh đưa tới đây để nàng đảm đương nhãn tuyến đi? Nàng lại không có hứng thú làm quân cờ bị tùy ý bài bố trong tay người khác.
Ưỡn ưỡn thân hình nhỏ bé, Tống Dật trịnh trọng nói: "Nếu Ngu đô úy đã quy án, hiềm nghi của ta đây có phải được phủi sạch rồi hay không?"
Lưu Dục ném cho nàng một cái mắt lạnh, nói: "Ngươi, quá ngây thơ rồi."
Tống Dật: "......"
Ngu Thái đối với Ngu Hiếu Khanh đứa con trai này phi thường coi trọng, vào ban đêm thậm chí tự mình lưu lại chiếu cố.
Thái y mà An Dương quận chúa mời đến cũng chưa từng rời đi.
Thái y không chỉ có vọng, văn, vấn, thiết còn lấy máu của Ngu Hiếu Khanh, đem máu độc bỏ vào thịt, cho chuột mèo hoang trong hoa viên ăn, không bao lâu sau, chúng đều thất khiếu đổ máu mà chết.
Ngu Thái sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, thái y cũng toát mồ hôi lạnh.
"Độc này, e là không chỉ đơn giản là độc rắn.
Nếu thật sự là độc rắn bình thường, máu độc thành như vậy, tánh mạng của Ngu đô úy đã sớm khó giữ được, đây nhất định là có thủ pháp gì đó bảo mệnh cho hắn, nhất thời lão hủ cũng phá giải không được."
"Ngươi nói cái gì?"
"Nếu không kịp thời áp chế độc tính cho hắn, lão hủ sợ hắn sẽ độc phát." Sự tình liên quan đến mạng người, thái y chỉ có thể nói thẳng không cố kỵ.
Ngu Thái chấn động thần hồn, đột nhiên như là hiểu được cái gì, móc bạc cho thái y, dặn dò: "Việc này, còn thỉnh Uông thái y đừng nói cho người ngoài."
Uông thái y cầm bạc rời đi.
Không đến một khắc, Văn Thành quận chúa lại đến lần nữa.
Ngu Thái nhìn nữ tử xinh đẹp dưới ánh đèn tối tăm kia, nắm tay co lại, khi Văn Thành quận chúa tới cửa, nắm tay buông ra, trên mặt treo lên nụ cười, nhiệt tình ra đón.
Tống Dật ngồi ở cửa gặm màn thầu, thấy rõ ràng những chuyện này, cũng nhịn không được phải vì tốc độ biến sắc mặt của con cáo già này mà tán thưởng một tiếng tự đáy lòng.
Cáo già tựa hồ ý thức được nàng đang rình coi, đón Văn Thành quận chúa vào liền đóng cửa lại, một cái khe hở cũng không có.
"Ách, tiểu Đào Đào, Ngu Hiếu Khanh là phạm nhân đi? Như vậy thích hợp sao?" Làm phạm nhân lại không ở dưới mắt Tư Lệ Đài, còn ở một chỗ với lão cha quyền thế của hắn, không sợ sinh ra cái gì ngoài ý muốn à?
Tiểu đồ lệ Tiết Đào đơ một khuôn mặt tuấn tú non choẹt, trả lời cứng đờ: "Dự Vương điện hạ nói, mặc kệ họ."
Bên kia Văn Thành quận chúa vào phòng, cảm giác được cửa bị Ngu Thái đóng lại sau lưng, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Ngu tướng quân có gì muốn nói sao?"
Ngu Thái vén áo quỳ xuống, "Còn thỉnh quận chúa cứu khuyển tử một mạng!"
"Ồ? Ngu tướng quân có phải quá đề cao ta hay không? Ta cũng rất muốn cứu hắn, dù gì hắn cũng là vì ta mới trúng độc."
Ngu Thái lại không để ý tới, chỉ nói: "Uông thái y nói, độc của Hiếu Khanh cũng không phải là độc rắn đơn thuần, có thể phát tác bất cứ lúc nào, quận chúa ở ba ngày cùng hắn lại có thể giữ được tánh mạng hắn, nhất định có thủ đoạn phi thường.
Còn thỉnh quận chúa giơ cao đánh khẽ, giải độc cho hắn."
Nhìn Ngu Thái như vậy, Văn Thành quận chúa cười cười, "Kỳ thật, hắn vốn sẽ không trúng độc.
Ngươi vốn có thời gian ba ngày để cứu hắn, đáng tiếc, so với đứa con trai này, ngươi hình như để ý mặt mũi của mình cùng với ích lợi của Ngu gia nhiều hơn, cứ vậy mà bỏ lỡ cơ hội cứu hắn ba ngày này.
Hiện giờ, ngươi lại muốn ta làm sao cứu hắn?"
Quả nhiên......
Ngu Thái mồ hôi lạnh ròng ròng, khi ngẩng đầu lần nữa, trong mắt toàn là kiên quyết, "Quận chúa muốn ta làm thế nào?"
Văn Thành quận chúa nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang suy tư gì đó, khi quay đầu lại, nụ cười lan đến đáy mắt, "Ba ngày nữa, là tròn 10 năm ngày mất của Ngu Cẩn, cũng là ngày mất của một nhà Nghĩa Quốc Công.
Ta...rất nhớ bọn họ."
Ngu Thái thoáng chốc xụi lơ trên mặt đất, Văn Thành quận chúa lại thờ ơ, nụ cười trên mặt vẫn bất biến, lập tức đi đến cạnh giường, lấy ngân châm ra tìm đúng mấy cái huyệt vị trích máu ra cho Ngu Hiếu Khanh.
Toàn bộ quá trình không đến một khắc, sắc mặt Ngu Hiếu Khanh rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, Văn Thành quận chúa đứng dậy, cung kính hữu lễ mà chào Ngu Thái, ra cửa rời đi.
Ngày thứ hai cùng thời gian, Văn Thành quận chúa lại lần nữa đến thăm Ngu Hiếu Khanh, Ngu Thái nói với nàng: "Ta chấp nhận điều kiện của ngươi, nhưng mà trước đó, có một số việc ta phải đi dặn dò một chút."
Đối với đáp án này, Văn Thành quận chúa rất vừa lòng, "Ngươi chỉ có thời gian một ngày."
"Tối ngày mai, đầu giờ Hợi, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn."
"Được."
.........
Hôm sau, vào thời gian đã hẹn tại nơi đã hẹn, Văn Thành quận chúa gặp được người đã hẹn.
Ngu Thái nói: "Ta muốn thử giải dược trước."
Văn Thành quận chúa đáp: "Ta không có ý định lấy mạng hắn, giải dược đương nhiên sẽ không giả.
Thứ ta muốn đâu?"
Ngu Thái đưa một cái hộp ra, Văn Thành quận chúa mở ra vừa thấy, sắc mặt đại biến, "Ngu Thái, ngươi đây là có ý tứ gì?"
Ngu Thái tỉnh bơ, đáp: "Quận chúa không phải là nói nhớ cả nhà đường huynh ta sao? Cái này, chính là di vật bọn họ để lại, để làm kỷ niệm.
Chẳng lẽ quận chúa muốn chứng cứ ta hãm hại bọn họ? Ngu Thái ta làm việc không thẹn với tâm, đương nhiên sẽ không có những thứ như vậy!"
Văn Thành quận chúa ý thức được không ổn, xoay người muốn đi, lại bị Ngu Thái vươn tay chụp lấy cánh tay nàng, sờ mó vài cái, rồi giật xuống túi tiền của nàng.
Từ trong túi móc ra một cái chai, bên trong quả nhiên đựng thuốc viên.
"Thứ quan trọng như vậy, ngươi cho rằng ta thật sự ngu đến mức sẽ mang theo người?" Văn Thành quận chúa cười lạnh.
Ngu Thái quăng túi đi, "Ta cũng cảm thấy quận chúa không đến mức ngu xuẩn như thế, cho nên, giờ phút này, ta nghĩ người của ta hẳn là đã lục soát hết phòng của ngươi.
Thứ quan trọng như vậy không mang bên người, chắc cũng không đến mức tiện tay để nơi khác đi."
Văn Thành quận chúa thầm nói không ổn, xoay người rời đi, trở lại Phương Hoa viên, quả nhiên bên này đang truyền ra có trộm, nàng không nói hai lời liền đi đến bàn trang điểm ở phòng trong, lấy hộp trang điểm ra, nhìn thấy cái chai kia vẫn còn ở đó, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng chưa kịp thở hết, một dự cảm bất hảo ập vào trong lòng, nàng chưa kịp quay đầu, trước mắt liền tối sầm, lập tức bất tỉnh nhân sự.
......
Tống Dật cảm thấy mình chỉ là ngủ một đêm, sao buổi sáng thức dậy toàn bộ thế giới lại thay đổi đến long trời lở đất.
Cái viện nho nhỏ này, người chen đầy, Tống Dật kéo cái ghế dài ra leo lên đứng mới từ nhìn qua đỉnh đầu mọi người nhìn thấy tình huống bên kia.
Ngu Hiếu Khanh bình yên vô sự mà ngồi ở đó, mặt mũi bệnh hoạn, An Dương quận chúa cùng Ngu Thiếu Dung thì bồi ở một bên, Ngu Thái bộ dạng lòng đầy căm phẫn, Lưu Dục cùng Triệu Thành thậm chí cả Lư Quân Mạch cũng ở đó nghe.
Bày trận như vậy rõ ràng là muốn thẩm vấn phạm nhân, chỉ là phạm nhân không phải Ngu Hiếu Khanh, mà là Văn Thành quận chúa.
Rất nhanh liền có tiểu đồ lệ đem Văn Thành quận chúa mời đến, nàng một thân lụa trắng, mặt không có chút màu sắc, càng không có biểu tình.
An Dương quận chúa thấy bộ dáng quạnh quẽ này của nàng liền giận sôi máu, đặc biệt là thấy Ngu Hiếu Khanh khi nhìn thấy Văn Thành quận chúa đôi mắt vẫn còn dính lên người người ta, càng tức giận khó bình, "Tỷ tỷ đây là đang chịu tang cho ai, sao lại ăn mặc như vậy?"
Văn Thành quận chúa cười đáp: "Mười năm ngày giỗ, đại khái là muốn tưởng niệm người đã mất đi." Tầm mắt sâu kín đảo qua mọi người ở đó.
Thần sắc Lưu Dục, Lư Quân Mạch vì vậy mà biến đổi, sắc mặt của Ngu Hiếu Khanh tái thêm vài phần.
Tống Dật vừa thất thần một cái thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống, Trường Lưu vương không biết khi nào xông ra đỡ nàng một cái, cũng nói: "Có thể cho ta chen một chân được không?"
Tống Dật gật đầu, dịch một bước qua bên cạnh, Trường Lưu vương leo lên đứng, cùng nhau nhìn về phía bên kia.
Ngu Thái dùng sức bình ổn lệ khí trong lòng, tận lực giả vờ tâm bình khí hòa, nói: "Hôm nay thỉnh quận chúa tới là đối chất, về việc khuyển tử khinh bạc quận chúa, hôm nay cần phải cho mọi người một lời giải thích rõ ràng."
"Ồ, chẳng lẽ lời nói của Ngu đô úy có chênh lệch với lời của ta?"
Ngu Thái nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, ông ta không ngờ, chuyện tới nước này, nữ tử vô sỉ này vậy mà còn trấn định tự nhiên đến như thế.
Ngu Hiếu Khanh yên lặng nhìn Lưu Thiền, nữ nhân này, hắn yêu hết mười năm, nhưng kết quả, nàng trả lại cho hắn là bôi nhọ cùng độc dược.
Hắn rất muốn hỏi một câu, vì sao phải đối xử với hắn như vậy, vì sao phải bất công với hắn như vậy, nhưng hắn sợ đáp án nàng nói ra sẽ đem hắn nhốt vào địa ngục.
Gắt gao nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, cảm xúc trong mắt rút hết, hắn nhìn nàng, nội tâm đóng lại, chỉ đem lời kịch diễn thử nói ra.
"Quận chúa nói ta khinh bạc ngươi, đây là bôi nhọ!"
Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên.
"Chuyện này, không phải ta nói.
Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là Lục Thanh Chi nhìn thấy, sao lại đổ lên đầu ta? Thêm nữa, hình như Lục Thanh Chi là bị người của Ngu phủ đẩy vào trong nước chết đuối đi?"
Mọi người có mặt ở đó lại nhìn về phía Ngu Hiếu Khanh, Ngu Hiếu Khanh mặt không đổi sắc, nói: "Đây là cái bẫy quận chúa đã sắp xếp từ lúc đầu, nhằm vào Ngu gia chúng ta.
Ngày ấy, ta tiến vào bãi săn không lâu liền bị quận chúa mê choáng, thẳng đến hôm nay mới tỉnh lại, sao có thể khinh bạc ngươi? Càng đừng nói đến giết người.
Còn những gì Lục Thanh Chi nhìn thấy, ta nghĩ, chỉ cần có người mặc quần áo của ta, giả thành bộ dáng của ta, nhờ cây cối che phủ, khó đảm bảo là không nhận sai.
Quận chúa trăm phương ngàn kế làm ra những chuyện này, là bởi vì hận Ngu gia đi, hận chúng ta còn sống, mà Nghĩa Quốc Công một nhà lại chịu chết, hận chúng ta ân sủng vô hạn, mà vị hôn phu của ngươi hàm oan vô lý.
Ngươi hận Ngu gia này của chúng ta cướp lấy toàn bộ ân sủng cùng vinh dự vốn thuộc về Ngu gia kia, cho nên mới muốn vào ngày giỗ tròn 10 năm để chúng ta chôn cùng!"
Văn Thành quận chúa nhìn thoáng qua Ngu Thái, cười nói: "Cho nên, nếu lúc này ta nói, Nghĩa Quốc công phủ là bởi vì các ngươi mà chết, đó là vu oan hãm hại sao?"
Ngu Thái nói: "Quận chúa thương tâm khổ sở, chúng ta đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng mà, không thể bởi vì buồn giận khó bình trong lòng mà gây ra lỗi lầm bực này, chuyện này thực sự làm người lạnh tâm a!"
Không khí lập tức yên ắng, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía Văn Thành quận chúa, nàng lại phảng phất như không cảm thấy, gió thu phất qua mái tóc nàng, quyến luyến một thân tố y, khóe miệng đạm mạc cười nhẹ, như là đã sớm siêu thoát hết thảy.
"Nếu các ngươi khăng khăng như thế, tội này, ta nhận."
"Nói như vậy, tỷ tỷ cũng thừa nhận chuyện hạ độc Ngu đô úy?" An Dương quận chúa bám riết không buông tha.
"Đúng." Khẩu khí không có một tia do dự, giống như một cây gai đâm sâu vào tâm hồn Ngu Hiếu Khanh.
"Người cùng ngươi hợp mưu giả trang Ngu đô úy là ai?"
"Hắn bất quá là lâm thời bị kéo vào cho đủ số, mục tiêu của các ngươi không phải là ta sao? Hiện giờ ta đứng ở chỗ này, muốn làm gì cứ làm."
Đúng vậy, người kia là ai cũng không quan trọng, đối với An Dương quận chúa là như thế, đối với Ngu Thái cũng là như thế, bọn họ cần chính là làm cho Ngu Hiếu Khanh chặt đứt chấp niệm đối với nữ nhân này.
Giờ này khắc này, ai cũng biết, ngay lúc Văn Thành quận chúa nhận tội, cả đời nàng chôn vùi từ đó.
Vô luận là nàng hãm hại Ngu gia cũng được, hay là nàng dùng trong sạch của bản thân vu oan cho Ngu Hiếu Khanh cũng thế, mọi người hầu như đều nhìn thấy kết cục bi thảm của nàng.
"Nàng, là muốn đi tìm cái chết đi?" thanh âm của Trường Lưu vương đâm vào tai Tống Dật, Tống Dật quay đầu nhìn hắn, Trường Lưu vương thở dài một tiếng, "Mười năm cũng đã trôi qua, vì cái gì hiện tại đột nhiên phải như vậy chứ?"
Tống Dật nhìn bóng dáng Văn Thành quận chúa, bừng tỉnh, "Có lẽ nàng vẫn luôn chờ đợi cơ hội, đáng tiếc cơ hội càng ngày càng xa vời, bất đắc dĩ mới lựa chọn con đường được ăn cả ngã về không; cũng có lẽ nàng cho rằng mình có thể buông tay, nhưng sau đó mới phát hiện sống chỉ để dày vò nhiều hơn.
Có những thứ theo năm tháng sẽ tiêu tan, nhưng có những thứ sẽ không ngừng lắng đọng lại, càng tích tụ càng dày nặng, thẳng cho đến khi bản thân không đủ sức mang nữa mới thôi."
"Ách? Chỉ bởi vì không quen nhìn Ngu gia hưởng thụ hết thảy những gì vốn nên thuộc về Ngu gia kia?"
Tống Dật nhìn Trường Lưu vương, không nói gì.
Nàng đột nhiên cảm nhận được loại bất đắc dĩ bên dưới vẻ ngoài vân đạm phong khinh của Văn Thành quận chúa, cảm nhận được giờ phút này nàng bị ép phải nhìn rõ mọi chuyện.
.........
Vụ án phảng phất cứ như vậy mà trần ai lạc định, Tống Dật khôi phục tự do, nhưng nàng cũng không dọn về Phương Hoa viên, chỉ là đến đó đi dạo một vòng, thấy cả viện đang tranh đua khoe sắc, đột nhiên có loại cảm giác cảnh còn người mất.
Ngu gia tổ chức một buổi dạ yến ở nhà thủy tạ bên Ngọc Hồ, mời quý nữ công tử đến ăn mừng, không thể nói là không khoa trương, trong Phương Hoa viên lạnh lẽo, dưới sự dẫn dắt của An Dương quận chúa, không ai dám không nể mặt mũi.
Khi đêm khuya thanh vắng, tiệc rượu tan đi, Ngu Thái uống say, ngồi bên hồ cho tỉnh rượu.
Một bóng đen canh đúng lúc này, dần dần tới gần, ngay khi chủy thủ thò ra từ trong tay nàng sắp vung lên, không biết một bàn tay từ đâu vươn ra bịt kín miệng nàng, kéo nàng rời khỏi Ngọc Hồ.
Văn Thành quận chúa cực kỳ phẫn uất, nhìn sinh vật đen thùi lùi không thể phân biệt trước mắt này, hận không thể thọc cho nó hai đao.
Sinh vật kia nói: "Ngươi giết không được hắn, chỉ cần ngươi vừa lộ diện, ít nhất sẽ nhảy ra mười người tới bắt ngươi tại trận.
Đến lúc đó, tội danh của ngươi không phải là âm mưu chưa thành nữa, mà là ám sát mệnh quan triều đình, đám Trung úy quân đó sao có thể buông tha ngươi?"
"Thì đã sao?"
"Ngươi liều mạng thanh bại danh liệt, lại không thương tổn đối thủ dù chỉ một chút.
Chết như vậy, không đáng."
Văn Thành quận chúa ngẩn ra.
"Chuyện như báo thù này, cũng không cần phải lúc nào cũng phải làm bẩn tay mình......"
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
104 chương
22 chương
80 chương