Mỹ Nhân Phổ
Chương 107 : C107
Tự Cừ Mục thức dậy rất sớm, chân trời chỉ mới lộ ra một chút ánh nắng.
Hắn không có thói quen ở nơi xa lạ ngủ như chết, sáng sớm thức dậy, liền dọn cái ghế ra, ngồi ở trong vườn uống trà, mặt hướng tới căn phòng duy nhất còn lại có người ở.
Từ nhỏ đã bị nuôi như dã thú, một khi đến môi trường mới, đối với chung quanh liền theo bản năng mà cảnh giác, tất nhiên, căn phòng kia có động tĩnh gì hắn cũng rõ ràng.
Đêm qua ngoại trừ Họa Cốt tiên sinh kia thức dậy một lần giữa đêm, cũng không có động tĩnh dị thường nào như hắn đoán trước.
Trong cung này các phòng đều có chuẩn bị bô, khi Họa Cốt tiên sinh đi tiểu đêm hắn cũng theo đi vào trong nhà xí tiểu đêm, đã nghe thấy rất rõ ràng loại tiếng thở dốc thô nặng khi nam nhân đang tự giải quyết.
Hắn cứ như vậy mà đứng ở ngoài nhà xí, nghe từ đầu nghe đến đuôi, thẳng cho đến khi nhìn thấy Họa Cốt tiên sinh đi ra, lúc này mới ra vẻ như không có việc gì mà đi vào một gian nhà xí khác.
Thẳng cho đến khi mặt trời lên cao, căn phòng đầu kia mới có động tĩnh lần nữa.
Trà trong tay Tự Cừ Mục đã sớm lạnh thấu, người trong phòng lại rề rà thật lâu, cửa mới mở ra, thiếu niên lang xinh đẹp đỡ eo bước ra, đi đường chậm rì rì, lung lay, mơ mơ màng màng, một chân đá vào bậc thang, bộ dáng sắp té ngã, Tự Cừ Mục trong lòng căng thẳng, thân thể phản xạ có điều kiện mà chồm ra trước, chân đã di ra nửa bước, mà một người khác đã nhanh chân đỡ lấy mỹ thiếu niên trước hắn, đỡ không phải chỗ nào khác, chính là chỗ eo thon một tay có thể ôm hết của thiếu niên kia, nháy mắt toàn bộ thân mình đều được giữ ổn định.
Tự Cừ Mục cảm thấy yết hầu có chút căng chặt, đem nửa chén trà lạnh còn dư lại uống cạn, lúc này mới thở ra một hơi.
Tống Dật quay đầu nhìn Lưu Dục, dụi dụi đôi mắt vài cái, Lưu Dục ghét bỏ mà nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc lau đi chỗ ghèn, rồi hỏi: "Hiện tại đã tỉnh chưa?"
Mới bị dọa một trận, Tống Dật lập tức tinh thần phấn chấn, gật gật đầu.
Tự Cừ Mục bước tới, còn cách một trượng có hơn, liền bị người cản đường đi.
Chặn đường không phải ai khác, đúng là Tiết Đào.
Kiều Tam chậm một bước nên yên lặng mà đổ mồ hôi.
Đây là trong cung, vị kia là họa sư, tên Tiết Đào này cản hắn làm cái chi?
Hắn lén liếc mắt nhìn Lưu Dục một cái, phát hiện điện hạ nhà mình cũng không có ý kêu Tiết Đào lui lại, đột nhiên cảm thấy, có lẽ, là cần thiết ngăn trở, vì thế cũng đứng qua bên kia.
Tự Cừ Mục đánh giá Tiết Đào một phen, đây cũng là một thiếu niên lang tuấn mỹ, nhưng hắn đối với người này hoàn toàn sinh không ra chút hứng thú nào.
So sánh vài phen, hắn cũng nói không ra rốt cuộc là khác cái gì.
Có lẽ là eo không đủ nhỏ, thân mình không đủ mềm, còn có người này hình như không cười, lạnh như băng, giống hùng thú có địa bàn bị xâm chiếm, đang vận sức chờ phát động, làm cho nhân tâm thập phần không thoải mái.
Nhìn thấy bên này giương cung bạt kiếm, Tống Dật xấu hổ mà moi moi da mặt, cách mấy trượng xa hỏi vọng qua: "Mục huynh ăn gì chưa?"
"Không có! Chờ các ngươi đi cùng!"
Lưu Dục nguy hiểm mà nhìn qua, người này thật đúng là không biết tốt xấu!
Đầu kia, Võ Uy công chúa cũng thức dậy trễ, đang thẩm tra đối chiếu thân phận hai họa sư mới tới.
Họa Cốt tiên sinh là khách quý, tất nhiên không tới phiên nàng ta đi xác minh, Họa Cốt tiên sinh chắc chắn có một cái đồ đệ kêu Tống Dật, còn về phần người còn lại......
"Tự Cừ Mục? Ha hả, nếu nhớ không lầm, còn là con thứ của Bắc Lương vương.
Hắn như thế nào thành họa sư vào cung?"
Đại cung nữ vội nói: "Hắn đương nhiên là vì công chúa điện hạ mà đến."
Võ Uy công chúa buông danh thiếp, có chút khinh thường, "Quyền hành ở Bắc Lương cơ hồ bị Đại hoàng tử Tự Cừ Ma chiếm giữ, một Nhị hoàng tử vô quyền vô thế như hắn thì làm được cái gì?"
"Nói là nói vậy, nhưng không thể phủ nhận, vị nhị điện hạ này bộ dáng đẹp hơn nhiều so với Đại hoàng tử."
"Như vị hoàng huynh đã mất mà tìm lại được của bản công chúa kia sao?"
Luận hoàng gia đại sự, cung nữ tất nhiên không dám xen mồm, yên lặng thối lui qua một bên.
Võ Uy công chúa đứng dậy, như đã tìm ra trò vui, "Bất quá, nếu là hoàng tử, bản công chúa cũng không thể quá khắt khe với hắn." Dứt lời liền đi qua bên này.
Đại cung nữ đi theo phía sau che miệng cười trộm, công chúa nhà các nàng cũng rất hảo sắc đẹp, mấy ngày trước vô tình nhìn thấy vị Họa Cốt tiên sinh kia, đã kinh vi thiên nhân, liền mời vào trong cung vẽ tranh cho mình.
Chẳng may Họa Cốt tiên sinh này cao quý lãnh diễm, ứng đối có quy củ, nhìn như thân cận ấm áp, thật sự lại cự người ngoài ngàn dặm, lại còn làm ngươi chọn không ra một tia sai sót nào.
Mấy ngày trôi qua, Võ Uy công chúa liền mất hứng thú, nhưng luôn có chút không cam lòng, cứ luôn muốn tìm một người có thể so sánh với hắn, mà hiện giờ, vị Bắc Lượng hoàng tử này hu tôn hàng quý giả trang họa sư tiếp cận nàng ta, không thể nghi ngờ đã vuốt phẳng cảm giác thất bại nàng ta chịu từ vị Họa Cốt tiên sinh kia, dù cho nàng luôn ra vẻ như rất chướng mắt hắn.
Bên này vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, Võ Uy công chúa liền giá lâm.
Chào hỏi lẫn nhau, tầm mắt của Võ Uy công chúa trực tiếp dừng trên người Tự Cừ Mục, cao ngạo mà dương dương cằm, nói: "Tiên sinh cũng gọi là Tự Cừ Muc? Ta nhớ rõ Bắc Lương có vị hoàng tử cũng là Tự Cừ Mục."
Tự Cừ Mục, chắp tay: "Đúng là tại hạ."
Võ Uy công chúa gật gật đầu, trộm liếc mắt đánh giá hắn một cái, thân cao sáu thước, cùng Họa Cốt tiên sinh không phân cao thấp, dung mạo có nét hoang dã của người Hung Nô, lại pha trộn một chút ôn nhuận tuấn dật, phảng phất như tinh túy Hồ Hãn trộn lẫn rồi tạo thành, nếu muốn so sánh kĩ càng hắn cùng Họa Cốt tiên sinh ai cao ai thấp, thật đúng là vô pháp định đoạt, chỉ là nàng ta rất khẳng định, dung mạo của Tự Cừ Mục phù hợp với sở thích của nàng ta hơn.
"Ngươi là hoàng tử của một quốc gia, là bản công chúa sơ ý."
Tự Cừ Mục khiêm tốn nói: "Hoàng tử chỉ là thân phận ở Bắc Lương, ở chỗ này của công chúa, ta chỉ là một họa sư tầm thường mà thôi."
Hành vi bất kể thân phận cũng muốn tới gần ngươi như vậy, thật sự rất hấp dẫn, Tống Dật cũng có thể cảm giác được con tim cao ngạo của Võ Uy công chúa bắt đầu nhộn nhạo, nhịn không được chớp chớp mắt với Lưu Dục.
Lưu Dục nhéo một cái ở sau eo nàng, thừa lúc hai người ngưng nói chuyện mà cáo từ.
Tống Dật rất không cam lòng mà quay nhìn phía sau, nàng thật sự muốn nhìn xem công chúa cùng hoàng tử của một quốc gia là làm sao mà phát triển.
Trong lúc vô tình lại cảm giác được tầm mắt quỷ dị của Tự Cừ Mục nhìn lại, Tống Dật da đầu tê rần, lật đật quay đi, "Ta như thế nào cứ cảm thấy ánh mắt hắn như đang tìm tòi nghiên cứu chuyện bí mật của ai đó là sao."
Lưu Dục liếc liếc mắt qua bên kia, tối hôm qua đi nhà xí đụng tới người kia, hắn liền chắc chắn tên hỗn đản kia vẫn luôn đang quan sát bọn họ.
Hay là, tên kia cho rằng bọn họ thật sự là đoạn tụ?
Thanh Hà phường từ trước đến nay là nơi hậu duệ quý tộc hào môn tụ tập giao lưu, đất đai nơi này có thể dùng từ tấc đất tấc vàng để diễn tả, mấy ngày gần đây một tiệm sách lớn đột ngột mọc lên từ mặt đất, diện tích vượt mặt tiệm rượu lớn nhất, trong đó có một tòa lầu rất to lớn, nghe đồn là có chín tầng như Cửu khúc mê cung, đi vào là ra không được.
Mọi người đi ngang qua nơi này đều sẽ nhịn không được mà nhìn trộm một phen, nghe nói đây là họa lâu của hiệu sách mà Hoàng Thượng đặc biệt phê chuẩn xây dựng cho một vị danh sĩ từ Giang Tả tới.
Ngụy Đế yêu thích mời chào danh sĩ khắp thiên hạ, trọng dụng tướng lĩnh cùng những thần tử có năng lực của dân tộc Hán, vị này có thể làm Ngụy Đế tốn cả thiên kim, không biết là kỳ nhân dị sĩ nhà ai.
Trong lúc nhất thời, con em quý tộc lui tới các trà lâu quán rượu ở xung quanh đã tăng lên không ít.
Lưu Dục mang Tống Dật đến Thanh Hà phường, Tiết Đào, Kiều Tam đi theo bên cạnh, một hàng bốn người, Tống Dật cùng Lưu Dục mặc ngọc bạch y sam, mang theo mặt nạ bạc mỏng, một dáng người vĩ ngạn, khí khái nam tử hán một chút cũng không thua kém đám giống đực Bắc địa, một dáng người thon dài, hơi có vẻ nhỏ xinh, biểu hiện rõ ràng vẻ ôn nhuận như ngọc của nam tử Giang Tả.
Hai người đằng sau mỗi người mang nửa tấm mặt nạ màu đen, huyền y, từng người đeo một thanh huyền thiết kiếm bên hông, tư thế tay ấn vỏ kiếm, phảng phất như tùy thời đều chuẩn bị công kích bất cứ ai tới gần, người đi trước nhường đường tự động né xa ba thước.
"Đây là đám người nào vậy?" ở tửu lầu sát bên đường, Bắc Lương Đại hoàng tử Tự Cừ Ma cùng Bắc Nguỵ Trấn Viễn tướng quân Vương Ngọc Long đang uống rượu, vừa lúc nhìn thấy đám người Tống Dật.
Nghe câu hỏi của Tự Cừ Ma, Vương Ngọc Long lười nhác nhấc lên mí mắt nhìn thoáng qua, mùi của dân Giang Tả, hắn chỉ ngửi thôi đã biết, hừ lạnh một tiếng, đáp: "Nghe nói là người của Sấu Ngọc Trai ở Giang Tả, mấy ngày nay luôn thấy bọn họ ra vào cấm cung, có vẻ rất được Võ Uy công chúa ưu ái."
"Nếu là khách quý của Võ Uy công chúa, có cơ hội nên kết bạn một chút."
Vương Ngọc Long liếc nhìn hắn một cái, buông chén rượu, vị này chính là vì cầu thân mà đến, đã vào Bình Thành mấy ngày lại không thể thấy mặt công chúa, khó tránh khỏi có chút sốt ruột.
"Đại hoàng tử cũng biết bọn họ là ai?"
"Ta chỉ nghe nói là Họa Cốt tiên sinh từ Sấu Ngọc Trai ở Giang Tả, rất được Mộ Khôi của Thổ Cốc Hồn tôn sùng, nhưng không biết bọn họ cùng đất Ngụy có giao tình gì."
Vương Ngọc Long ngẩng đầu ra hiệu, "Nhạ, nhìn thấy người đứng bên cửa kia không? Đó là Lý Hi, đích trưởng tử của An Nam tướng quân Lý Cảnh, Lý Cảnh thì chắc Đại hoàng tử biết, phụ thân hắn là Tây Lương hậu chủ bị phụ thân ngươi giết, Lý Mật người sáng lập ra Sấu Ngọc Trai hình như có chút quan hệ với Lũng Tây Lý thị."
Mật báo hắn có được nói Lý Mật kia được Lý Cảnh tôn xưng là thúc thúc, người được Lý Cảnh gọi là thúc thúc có rất nhiều, nhưng không một ai thoát khỏi lưỡi dao đồ tể của Tự Cừ Mông Tốn.
Lý Mật kia Vương Ngọc Long đã gặp qua một lần, từ tuổi mà phán đoán thì hẳn là Lý Tuần vị thúc thúc nhỏ tuổi nhất kia, nếu là Lý Tuần, thì đó chính là vị quốc chủ cuối cùng của Tây Lương, cũng đã bị Tự Cừ Mông Tốn bức tử diệt quốc.
Có điều Lý Cảnh đến cậy nhờ Bắc Nguỵ, mà vị quốc chủ đã tự sát trong truyền thuyết kia đại khái là đã đi Nam Tống.
Bất quá hiện tại tin tức cũng không chuẩn xác, có mối tử thù tồn tại giữa Lũng Tây Lý thị cùng Bắc Lương, thì không cần lo Tự Cừ Ma sẽ cùng người Giang Tả giao hảo.
Nhìn đến một hàng bốn người kia dừng trước tòa lầu các lớn, Tự Cừ Ma giống như mới tỉnh ngộ, "Hay là Họa Cốt tiên sinh chính là người mà Ngụy Đế muốn mời chào?"
Tự Cừ Ma có chút kích động.
Tuy rằng bọn họ là Hồ tộc, Hồ tộc muốn xưng vương xưng bá ở địa bàn người Hán, không tránh khỏi phải dùng đến người Hán, hiện giờ không thể so với giai đoạn trước, chỉ biết mỗi đốt giết đánh cướp là không thể làm được trò trống gì.
Dùng cách nói của người Hán, là nhập gia tùy tục, muốn thống trị người Hán phải dùng cách của người Hán, Bắc địa này lớn lớn bé bé có hơn mười bang quốc ngươi vừa hát xong đến lượt ta lên sân khấu, có thể trụ lâu dài lại không có một cái, nhưng có thể xưng bá thì đều là nhờ có trọng dụng người Hán.
Nghe đồn Họa Cốt tiên sinh này được danh sĩ Giang Tả rất tôn sùng, ngay cả tên man nhân Thổ Cốc Hồn kia cũng ưu ái có thêm, lợi dụng ông ta để tập hợp dẫn đường người Hán, đây không thể không nói là một quân cờ thập phần thuận lợi.
Mắt thấy Tự Cừ Ma lộ ra vẻ dạt dào hứng thú, Vương Ngọc Long vội vã tạt cho hắn một chậu nước lạnh, "Họa Cốt tiên sinh danh khí đại, lại có quan hệ rất tốt với Lũng Tây Lý thị, Lũng Tây Lý thị chỉ sợ còn nhớ mối thù Tây Lương diệt quốc.
Đại hoàng tử muốn mượn sức thì cần cẩn thận."
Chân mày của Tự Cừ Ma quả nhiên nhíu lại, quân cờ không thể để ta sử dụng, mà có lực ảnh hưởng càng lớn, thì càng có khả năng uy hiếp đến ta.
Thấy hắn đã mất ý niệm, Vương Ngọc Long tìm đề tài khác nói: "Ta nghe nói, hôm qua Võ Uy công chúa tuyển hai họa sư vào cung, trong đó một người là người Hung Nô, không biết Đại hoàng tử đối với người này có ấn tượng gì không?"
"Người Hung Nô có họa kỹ cao siêu lại không nhiều lắm." Tự Cừ Ma trầm ngâm một lát, sắc mặt hơi đổi, như là nhớ tới cái gì.
Vương Ngọc Long lại nói: "Nghe nói người nọ có bộ dạng anh tuấn hiếm có, một thân quý khí, ta vốn cho là vị quý nhân nào của Bắc Lương tới, chắc là ta suy nghĩ nhiều rồi."
Tự Cừ Ma lại không cho là như vậy, "Chỉ sợ lại là tên tiểu tạp chủng kia cố ý tới phá hư chuyện tốt của ta! Phiền toái Vương tướng quân thay ta nhìn một chút."
Tiểu tạp chủng đương nhiên là chỉ Tự Cừ Mục đệ đệ cùng cha khác mẹ của Tự Cừ Ma, nghe nói mẫu thân của Tự Cừ Mục chết vào tay của Tự Cừ Ma, hai người này tuy là huynh đệ, nhưng cũng là kẻ thù không đội trời chung.
Bắc Lương vương lại rộng rãi, vậy mà không ngăn cản hai người huynh đệ tương tàn, ngược lại còn nói với Tự Cừ Mục, muốn giết huynh trưởng của ngươi cũng được, lấy bản lĩnh thật sự ra!
Hiện giờ Bắc Lương vương tuổi tác đã cao, đúng là thời điểm mấy huynh đệ tranh ngôi vị hoàng đế, nếu trong bọn họ ai có thể cưới được Bắc Nguỵ Võ Uy công chúa, không thể nghi ngờ, ngôi vị hoàng đế kia nhất định sẽ dừng trên đầu người đó.
Tự Cừ Mục sợ là cũng muốn cắm một chân vào hôn sự này.
Vương Ngọc Long đắn đó lợi hại trong đó, nếu Vương gia nhà bọn họ cùng Tự Cừ Ma giao hảo, thì phải đề phòng vương vị của Bắc Lương rơi vào tay ai.
Hiện giờ lại thêm một Thác Bạt Phật Li trở về, Bắc Nguỵ này cũng sẽ thay đổi bất ngờ, muốn sống sót trong trung tâm quyền lực, đương nhiên minh hữu có thế lực càng nhiều thì càng tốt.
Tống Dật cứ cảm thấy lạnh gáy, nhìn thoáng qua bên này, tửu lầu nơi Tự Cừ Ma ngồi ở đối diện không xa Sấu Ngọc Trai vừa mới xây, tuy thấy không rõ mặt người ở trên tửu lầu bên kia, nhưng có thể từ xa phân biệt ra tướng mạo là một người Hung Nô và một người Hán.
"Đó là ai?"
Lưu Dục nhìn như không nhìn liếc mắt qua một cái, nhưng không để sót bất cứ tầm mắt nào từ bốn phương tám hướng bắn về phía này, thuận miệng nói: "Trấn Viễn tướng quân Vương Ngọc Long, tên này cũng không phải là cái thiện tra, ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút.
Tên Vương Ngọc Long là cá lọt lưới khi tịch thu tài sản giết cả nhà Thái Nguyên Vương thị, hắn chạy trốn tới Bắc địa này, không làm chuyện gì khác, chỉ thích lãnh quân đội tấn công biên cảnh nước Tống, cho nên Ngụy Đế mới phong hắn làm Trấn Viễn tướng quân."
"Nhi tử của Vương Tán?"
"Ngươi thật ra biết nhiều đó."
Vương Tán? Ha hả, thật đúng là oan gia ngõ hẹp a.
Tống Dật cũng không nhìn bên kia nữa, báo thù gì đó, tương lai còn dài, Bắc địa thế cục không rõ, nàng còn phải tinh tế trù tính, ngẩng đầu nhìn cổng lớn còn chưa có bảng số nhà, một thiếu niên nhiệt tình bước ra đón, "Họa Cốt tiên sinh đã tới, thúc tổ đang đợi đại giá! Vị tiểu tiên sinh này là?"
Tống Dật ngốc, Lưu Dục giả mạo Họa Cốt tiên sinh thì nàng biết, nhưng thúc tổ là cái thứ gì? Chẳng lẽ là đá kê chân hắn vừa mới kết bạn? Còn nữa...tiểu ca này bộ dáng cũng thật là đẹp!
"Tại hạ Tống Dật, tiểu ca họ gì?"
"Thì ra là Tống tiên sinh, thúc tổ đã nhiều lần nhắc tới, thất kính thất kính! Tại hạ Lý Hi, chư vị thỉnh vào trong!"
Họ Lý?
Tống Dật trong lòng sinh ra vài phần cổ quái, đi vào đại môn, mới phát hiện đây vậy mà là một tiệm sách, thứ cho nàng mới tới lần đầu, thật sự không hiểu nổi thế cục hiện tại là gì.
"Đây là ta thắng được từ Ngụy Đế nơi đó, về sau chúng ta sẽ ở đây." Lưu Dục nói.
Kiều Tam ra tới hát đệm, "Dự......!khụ khụ, chính là tiên sinh cùng Ngụy Đế đánh cờ ba ngày ba đêm, mới thắng được tiệm sách này!"
Tống Dật giương mắt, chỉ thấy Lưu Dục mang mặt nạ càng thêm giống cao lãnh chi hoa, mong muốn không thể với tới.
Sau một lúc lâu nàng mới than một tiếng, "Ngụy Đế cũng thật hào phóng!"
Sấu Ngọc Trai khí thế rộng rãi như vậy, nàng đã từng nằm mơ cũng chưa nghĩ tới, haizzz, ai biểu Lý Mật là vị thần giữ của, ngoại trừ chuyện nâng cao tường viện của nàng ra, ngay cả đổi cái giường bằng Nam mộc tơ vàng cũng không chịu.
Vừa nhắc Lý Mật thì Lý Mật đến.
Hắn mới vừa đi ra khỏi cửa lớn của Kỳ Lân đài liền đánh cái hắt xì thật mạnh, ngẩng đầu liền thấy thân thể nhỏ bé đơn bạc kia đang đi về hướng này, không cần phải nói, khẳng định là tên hỗn đản kia đang nói xấu hắn.
Lý Mật khoanh tay mà đứng, đứng trên bậc thềm cửu cấp đứng ra một thân tiên phong đạo cốt, Lý Hi bước nhanh tới, cung cung kính kính vái chào, từng câu từng chữ rõ ràng: "Thúc tổ, Họa Cốt tiên sinh cùng Tống tiên sinh tới!"
Tống Dật mới vừa bước lên một bậc, dưới chân lập tức trợt một cái, thân mình liền nghiêng ra phía sau, Tiết Đào theo sát đằng sau lật đật lui lại hai bước, mà cánh tay Lưu Dục thì vừa vặn đem nàng vớt trở về.
Tiết Đào sắc mặt cứng đờ, tiếp tục mắt nhìn thẳng bước từng bước về phía trước.
Tống Dật đã chịu kích thích quá lớn, đây là mấy người nào đây?
Lý Mật nhìn bộ dạng kia của nàng mà nghẹn thở, nhưng vẫn tinh tế giải thích quan hệ giữa hắn cùng Lý Hi và Lý Cảnh.
Tống Dật thất thần thật lâu sau, nhìn Lý Mật lại nhìn Lý Hi, phi thường nghiêm túc hỏi: "Ngươi xác định lúc tự sát không bị đụng vào đầu sao, các ngươi thật sự không giống người một nhà a!"
Lý Hi cường điệu: "Thực sự là người một nhà!"
Sắc mặt Lý Mật thay đổi mấy lần, hỗn đản này là đang nói hắn bộ dạng khó coi, không xứng với huyết thống của người Lý gia đây mà!
Lưu Dục chính là mang Tống Dật tới tham quan Kỳ Lân đài, đây là chiến lợi phẩm đầu tiên hắn chiếm được cho nàng, sao có thể không khoe khoang một chút.
Khi Tống Dật đang kinh ngạc cảm thán cấu tạo phức tạp của Kỳ Lân đài, có một đoàn người đi đến khách điếm nàng ở trọ, vội vàng đi vào, vội vàng đi ra, nói với người trên xe ngựa: "Bẩm điện hạ, vị Tống tiên sinh kia đã rời đi hôm qua rồi."
"Rời đi rồi?" Màn xe bị xốc lên, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ vô trù, nửa tấm mặt nạ bao trùm trên mặt, nghiễm nhiên là hoàng tử Thác Bạt Phật Li thất lạc mà tìm về được của Ngụy Đế.
"Tra! Cần phải tìm cho ra nàng!"
Chủ quán nhận không ra Thác Bạt Phật Li, nhưng lại nhận ra trang phục của thị vệ hoàng cung, càng nhận ra cung cách xe ngựa nạm vàng kiềm ngọc này.
Trong lòng run sợ quỳ mọp xuống đất, sợ bị giận chó đánh mèo mà mất đi mạng nhỏ.
Thác Bạt Phật Li thì nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đã dẹp đường hồi cung.
Tuy hắn đã lớn tuổi, nhưng trước khi vương phủ được xây dựng xong, Ngụy Đế vẫn dành riêng một tòa cung điện cho hắn cư trú.
Hắn chân trước mới vừa vào cửa cung, sau lưng Tống Dật cùng Lưu Dục cũng hồi cung, rõ ràng là đi vào cùng một cửa, nhưng con đường trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, sinh sôi bỏ lỡ gặp mặt nhau.
Thác Bạt Phật Li trở lại trong cung, đang muốn điều đội thị vệ Ngụy Đế cho hắn đi ra ngoài tìm người, đầu kia Ngụy Đế đã truyền đến một đạo ngự chỉ, không phải chuyện gì to tát, chính là để hắn sáng sớm ngày mai đưa bảng hiệu qua cho một hiệu sách.
Hiệu sách nào mà có mặt mũi lớn như vậy, thế nhưng muốn hoàng tử của một quốc gia đích thân đưa bảng hiệu tới?
Hai tấm bảng hiệu phủ vải đỏ được nâng đến, Thác Bạt Phật Li xốc lên nhìn một tấm trong đó, bên trên biết ba chữ lớn "Kỳ Lân đài".
Thác Bạt Phật Li hơi nhíu mày, xốc lên tấm tiếp theo, cái tên quen thuộc chiếu vào mắt, "Sấu Ngọc Trai".
Ba chữ Hán Ngụy Đế tự tay viết, tất nhiên là không giống với Sấu Ngọc Trai của Giang Tả kia, nhưng không hề nghi ngờ là cùng một nhà.
Đây...hay đây chính là nguyên nhân mà tên hỗn đản kia biến mất?
"Không cần, quay lại đi." Thác Bạt Phật Li triệu hồi thị vệ.
Lát sau lại có một cung nhân tới báo, nói Võ Uy công chúa thỉnh hắn qua uống rượu, Thác Bạt Phật Li từ chối, quay đầu lại thay thường phục xuất cung, lập tức đi đến Sấu Ngọc Trai còn chưa treo bảng hiệu kia.
Hiệu sách phòng vẽ nhìn như không có phòng bị gì, kỳ thật nơi chốn ẩn giấu sát khí, những người đi lại trong tối ngoài sáng kia, không có một ai là của nguyên bản Sấu Ngọc Trai, hơi thở cảnh giác quen thuộc ập vào mặt, nghiễm nhiên là tác phong của Tư Lệ Đài.
A...xem ra...nam nhân kia vẫn đuổi theo đến đây.
Hắn có phải đã quên mất Bắc Nguỵ là địch nhân lớn nhất của Nam Tống hay không? Nếu thân phận bại lộ, muốn sống sót trở về, sợ là không dễ dàng đi.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
104 chương
22 chương
80 chương