Mỹ Nhân Như Họa
Chương 96
Editor: trang bubble ^^
Trong Phù Dung trì truyền ra tiếng sợ hãi thốt lên của Thẩm Họa, chính là bởi vì sau khi nàng vào bên trong được cung nữ hầu hạ xuống nước, thấy cung nữ kia lui ra ngoài, Thẩm Họa bèn lặng lẽ mặc lại quần áo vào đi lên từ trong hồ, đang chân trần tra xét tình huống bốn phía. Nàng không biết công chúa Tương Vân và quận chúa Bình Nam có chủ ý gì, chỉ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, bèn dứt khoát cẩn thận khắp nơi một chút.
Chỉ là lúc kiểm tra sau lưng đột nhiên có một bóng đen tiếp cận tới, ngay sau đó cổ tay đã bị người nắm, nàng bất ngờ không kịp đề phòng kêu thành tiếng. Ngược lại cổ tay trắng mịn kia mang theo một cái vòng ngọc tinh sảo, Thẩm Họa rất nhanh đã nhận ra, chủ nhân của cái vòng ngọc kia chính là Tiêu Tĩnh Dư, còn là đồ cưới mà Tiêu lão phu nhân đưa cho nàng ấy vào lúc thành hôn.
"Dư tỷ tỷ?" Thẩm Họa không kịp chờ đợi quay người xác nhận.
Tiêu Tĩnh Dư nhìn "Tẩu tẩu tốt" của mình, khóe mắt đuôi mày cuốn lên một thoáng tươi cười sáng rỡ.
Thẩm Họa cũng hơi cười, mấy tháng không thấy lại có chút không nhận ra được. Nàng ấy mặc một bộ áo khoác trang trí hoa Phù Dung Hải Đường đỏ, trên đầu cài lên trâm đơn giản hoa tai trân châu. Hóa trang cả người này tôn lên da thịt trắng noãn của nàng ấy, càng có vẻ như là bạch ngọc sáng long lanh.
Thẩm Họa quá mức kinh ngạc, vội là hỏi nói: "Làm sao tỷ cũng tới hành cung?"
Tiêu Tĩnh Dư chỉ cười cười xong, "Nghe nói Ôn Tuyền Phù Dung trì này không tệ, ta cũng muốn ngâm một chút." Vừa nói, Tiêu Tĩnh Dư đã bắt đầu cởi xuống từng món quần áo một đi xuống hồ. Thẩm Họa nhíu đuôi lông mày, đang muốn nhắc nhở Tiêu Tĩnh Dư vẫn là chú ý chút tốt hơn, lại nghe Tiêu Tĩnh Dư nói: "Họa muội muội không cần phải lo lắng, một lát còn có kịch hay nhìn đấy, chúng ta sưới ấm thân thể thêm một lát trước, đừng lãng phí thời gian tốt bây giờ."
Chỉ một câu nói này Thẩm Họa đã đọc hiểu ý, trên mặt hơi cảnh giác mới buông lỏng xuống, cũng lần nữa cởi quần áo vào hồ nước.
Hai người không gặp mấy tháng, ngược lại thật sự là có không ít lời nói. Thẩm Họa muốn hỏi chút nghiêm chỉnh trước, lại bèn hỏi một lần, "Dư tỷ tỷ tới khi nào?"
Tiêu Tĩnh Dư cũng không dối gạt, ăn ngay nói thật, "Hôm qua mới vừa về Kinh Thành, đại ca nói không yên tâm một mình muội tới hành cung, bảo ta đến chỗ hoàng hậu nương nương xin Yêu Bài tới đây."
Cũng đúng là tác phong của Tiêu Dịch, Tiêu Tĩnh Dư phong trần mệt mỏi trở lại, còn chưa nghỉ ngơi thật tốt lại đã bị Tiêu tướng quân sai bảo tới đây. Thẩm Họa nhất thời thật là băn khoăn, vẻ mặt này rơi vào trong đôi mắt đen đối diện. Từ trước đến giờ, Tiêu Tĩnh Dư thẳng thắn vô tư, chỉ nói: "Đi ra mấy tháng lại bị đè nén chết rồi, đại ca bảo ta tới hành cung, ta đang vui lòng lắm."
Chỉ là có người cũng không vui!
Đang nói, Thẩm Họa mắt tinh, thấy chỗ cổ thon dài của Tiêu Tĩnh Dư có chút vết xanh mơ hồ, có vài cái giống là tiêu tan, có vài cái là mới thêm vào. Trước kia, Thẩm Họa không hiểu đấy là cái gì, nhưng ở chung với Tiêu tướng quân nhiều hơn, chính là không muốn biết cũng không được. Nhưng mà, Thẩm Họa chỉ chú ý dấu vết trên người Tiêu Tĩnh Dư, lại quên trên người mình cũng có y như vậy.
Hai người chỉ vào lẫn nhau, trăm miệng một lời, "Ngươi......" Mặt đối mặt thậm chí lời cũng không nói xong, bèn đều cúi đầu ngượng ngùng cười.
Lại nói chuyện một lát thì nghe bên ngoài càng ngày càng vang lên tiếng lộn xộn, lúc này Tiêu Tĩnh Mẫn lại trực tiếp vào Phù Dung trì, vừa thấy hai người, đầu tiên là sững sờ, tiếp đó đôi mắt bèn đỏ, "Trưởng tỷ, sao tỷ tới đây?"
"Tam muội." Tiêu Tĩnh Dư sảng lãng đáp lại một câu, "Nhớ các muội rồi."
Tiêu Tĩnh Mẫn nhịn được lỗ mũi cay cay, không quên chuyện đứng đắn, "Trưởng tỷ và tẩu tẩu mau mặc quần áo vào đi, bên ngoài đã loạn tung tùng phèo rồi, có nam tử ra ra vào vào." Sở dĩ Tiêu Tĩnh Mẫn có thể đi vào Phù Dung trì chính là bởi vì bên ngoài đã lôi kéo rối loạn, nàng lo lắng Thẩm Họa cũng bị người mạo phạm, cho nên mới vội vàng chạy vào muốn nhắc nhở nàng ấy. Nàng ấy là thê tử tương lai của đại ca, cũng chính là người của Tiêu gia nàng, nàng cũng không thích người của Tiêu gia bọn họ bị bắt nạt.
Khóe miệng Tiêu Tĩnh Dư nhếch lên, lặng lẽ chế nhạo, "Tam muội muội đã đồng ý gọi muội là tẩu tẩu rồi, xem ra đã bị đại ca dạy dỗ. Có phải ta cũng nên gọi tẩu tẩu rồi hay không? Tránh cho ngày sau đại ca tìm ta làm phiền."
"Dư tỷ tỷ còn cười nhạo muội, chúng ta mặc xiêm áo trước lại để cho tỷ cười đủ thôi."
"Bên ngoài thế nào?" Hai người lên ao, Tiêu Tĩnh Dư nghiêng đầu hỏi Tiêu Tam, mặc dù hỏi thăm lại có thể nhìn ra mờ mịt trên mặt nàng, nhưng không có kinh ngạc.
"Tỷ cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Vậy mới vừa rồi......" Dư biểu tỷ hệt như đã tính trước mọi việc nói có kịch hay, chẳng lẽ là bản thân nàng hiểu sai ý rồi.
Tiêu Tĩnh Dư ngại ngùng vuốt cổ, "Ta muốn tới, Bùi Diễm không yên lòng, cho nên cũng đi theo. Trước khi tìm muội, hắn báo cho ta biết có kịch hay, bảo ta yên tâm ở trong Phù Dung trì hưởng thụ một lát."
Thẩm Họa dở khóc dở cười, thì ra lại là như vậy, chẳng qua lại lấy làm lạ hỏi: "Sao Bùi Diễm cũng có thể vào hành cung Quỳnh Sơn này?"
Tiêu Tĩnh Dư thoải mái giải thích, "Hành cung Quỳnh Sơn xây dựng lại sau này, chính là hắn thiết kế bản vẽ, hắn giữ lại lối đi bí mật."
Như vậy cũng được phép? Tiêu Tĩnh Mẫn nghe sửng sốt một chút, chỉ nói trở về để cho tỷ phu nói lối đi bí mật cho nàng biết, sau này sẽ có thể lặng lẽ tới hành cung ngâm suối nước nóng rồi.
Tiêu Tĩnh Dư nhéo nhéo cái mũi của nàng, giữa tỷ muội lúc ở nhà cũng không tính thân thiết, xuất giá rồi mới biết tình tỷ muội này quý giá, lại thêm nữa là muội muội ruột thịt, đáy lòng càng đau vài phần, "Trước tiên muội nói một chút bên ngoài xảy ra kịch hay gì?"
Thẩm Họa mặc xong áo lót, cũng thật là tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gương mặt Tiêu Tĩnh Mẫn nổi lên một chút đỏ ửng, có chút khó mở miệng, do do dự dự rốt cuộc không nói ra chút gì, vẫn là ba người cùng đi ra ngoài, trong tiếng bàn luận xôn xao của những quý nữ vỗ ngực hoảng hồn không yên kia mới để cho người nghe rõ.
Lại nói những thị vệ nổi điên kia xông vào hồ, vào lại là bể tắm nước nóng của công chúa Tương Vân và quận chúa Bình Nam, hai người vốn không hề đề phòng, cung nữ lại không ngăn được những thị vệ điên cuồng đỏ mắt này, đều bị ném ở một bên. Đợi cung nữ gian nan bò dậy vừa nhìn vào bên trong, sợ hãi đến hồn cũng sắp mất rồi, chỉ thấy mấy thị vệ chia ra đè lên công chúa và quận chúa, hai người thân thể trần truồng lại để cho thị vệ đùa bỡn. Công chúa Tương Vân hình như bởi vì giãy giụa quá mức dữ dội, dưới người còn chảy ra không ít máu.
Kêu rên thảm thiết lẫn vào tiếng thở dốc thô khàn của nam tử qua lại luân phiên, cung nữ lảo đảo nghiêng ngã tiến lên che chở cho chủ, lại khiến thị vệ nổi điên chưa thể thỏa mãn kia đều kéo đi vào, trực tiếp đè xuống đất kéo quần. Các cung nữ khác càng kinh hãi hơn, sắc mặt trắng bệch, chạy tán loạn bốn phía.
Rất nhanh nơi này biến thành một vùng lộn xộn, vẫn là thị vệ tuần tra khác tới bể tắm nước nóng mới ngưng được hỗn loạn trong một lúc. Nghe nói, công chúa Tương Vân và quận chúa Bình Nam là bị nâng đi ra, cả đêm trở về hoàng cung, trong cung giấu kín chuyện về sau, ngoài ra thì không được biết rồi.
Thẩm Họa và Tiêu Tĩnh Dư, Tiêu Tĩnh Mẫn trở về Hầu phủ, sáng sớm Tiêu lão phu nhân đã nghe được tin tức, kêu ba người đến bên cạnh nhìn tỉ mỉ một phen, mới xem như yên tâm. Lại bảo đầu bếp làm một bàn thức ăn Tiêu Tĩnh Dư yêu thích, hai tổ tôn (bà cháu) ôm nhau nói một chút lời riêng tư, thấm thoát đã đến buổi tối khuya. Cuối cùng vẫn là Bùi Diễm tới chỗ lão tổ tông đòi người mới trở về Lưu Ngọc Uyển ngủ lại, theo ý vừa nãy của lão tổ tông là muốn để người ngủ lại ở Hành Vu uyển, chỉ là cháu gái gả ra ngoài thì giống với nước tát ra ngoài, đã là người của nhà người ta, muốn giữ lại cũng không giữ được.
Tuy rằng Thẩm Họa lại chưa từng gặp được vị cô gia này, nhưng nghe bọn nha hoàn của Hành Vu uyển nói buổi sáng cô gia dường như càng tuấn mỹ hơn trước kia. Sắc mặt vốn luôn là trắng bệch hiện tại sáng sủa hơn nhiều, trực tiếp đến gần phong độ của Đại công tử.
Ngày đó Tiêu Dịch bèn nghỉ đêm ở Kỳ Lân cư, đương nhiên không dám lộ liễu, đổi y phục dạ hành len lén chạy tới. Thẩm Họa đã sớm tập mãi thành thói quen đối với loại hành vi đáng xấu hổ y hệt hái hoa tặc này của Tiêu đại tướng quân. [email protected]#d#l#q#[email protected] Đối với sự lên án của Thẩm Họa, Tiêu Dịch cười khẽ nói: "Hoa gì cũng hái lung tung mới gọi đáng xấu hổ, ta chỉ hái một đóa xinh đẹp nhất thế gian là muội đây."
Hai người lăn lộn ở trên giường, mặc dù chưa từng tiến hành đến một bước cuối cùng, nhưng cả đêm trong tay Tiêu Dịch cũng chưa từng đàng hoàng, từ phía trên sờ tới phía dưới đầu ngón chân. Bởi vì có hôn kỳ, Tiêu Dịch tiết chế không ít, rốt cuộc là nhịn được muốn để bước cuối cùng này vào đêm động phòng hoa chúc.
Thẩm Họa dĩ nhiên cũng cực kỳ ước mơ cùng Tiêu Tĩnh Dư ra bên ngoài đi dạo một vòng tiệm trang sức, cũng hoặc là đến phủ Tây Bắc hầu thăm nghĩa mẫu và gia tỷ một chút, lại mang tới cho Trăn Trăn một vài đồ chơi ly kỳ. Thấm thoát đã vào tháng năm, đám cưới sắp tới, phủ tướng quân của Tiêu Dịch cũng đã dùng lụa đỏ lụa màu trang trí một phen, chỉ chờ phu nhân Tướng quân qua cửa.
Có người vui mừng thì có người buồn, ban đêm, Tống Tử Quận ngồi ở trong phòng uống rượu buồn, ngửa đầu rót vào một ly lại một ly. Bên ngoài trăng sáng trong trẻo phủ xuống ánh trăng trong sáng, thoáng ánh trăng sáng kia chiếu vào trong lòng hắn lại không chịu chiếu vào bên cạnh hắn. Gần đây ở trên triều đình, mọi chuyện lại không trôi chảy, án Thị Lang Lễ Bộ bao che con trai của mình đánh chết người, án Thị Lang Hình Bộ tham ô, nhà cái có liên quan với Đông cung. Thái tử bị Thánh thượng giận dữ mắng mỏ, rất có chiều hướng phế Đông cung lập thái tử khác.
Nhất định phải nâng thái tử đi lên ngôi vị hoàng đế trước khi hoàng thượng hạ quyết tâm, nếu thái tử hoang dâm không có tài cán gì như vậy làm hoàng thượng, nhất định là "Chuyện may mắn" của Đại Lương. Hắn sẽ có thể thừa dịp rối loạn để cho bộ lạc của mình Đông Sơn tái khởi, vừa có thể báo thù Đại Lương chém giết phụ vương của hắn năm đó. Phải, hắn chính là con trai nhỏ lọt lưới của Hung Nô Thiền Vu kia.
Nhưng vốn chỉ cần qua chút thời gian nữa, hoàng thượng nhất định có thể chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, công chúa Tương Vân lại xảy ra loại chuyện như vậy, hoàng thượng biết ngọn nguồn hết sức thất vọng với họ, nghe nói chưa từng đến thăm Lục công chúa đã bị điên nữa. Độc kế lần này tính toán im bặt gãy gánh rồi, Tống Tử Quận có thể nào không buồn phiền trong lòng? Lúc này đang uống rượu, bên ngoài lại đột nhiên xuất hiện một bóng người đội nón rộng vành màu đen.
Người nọ vừa tiến đến bèn bỏ nón, lộ ra khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, chính là quận chúa Bình Nam.
"Tống lang......" Nàng hô một tiếng.
Tống Tử Quận cũng không để ly rượu xuống, lại là khẽ mỉm cười, "Thế nào? Là muốn nói cho ta biết công chúa Tương Vân còn có thể lợi dụng?"
Quận chúa Bình Nam ngoan ngoãn tới gần, "Làm sao chàng lạnh nhạt như vậy? Tuy ta làm hỏng chuyện, nhưng không có công lao cũng có khổ lao. Chàng còn giận ta, lại là bởi vì ta đụng tâm can bảo bối của chàng." Nói xong lời oán trách sâu kín này, nàng bèn yếu ớt không xương tới gần.
Tống Tử Quận không né tránh giống trước kia, ngược lại ôm người vào trong lòng, vuốt ve bả vai, "Ta đã sớm nói, cũng chỉ là chơi đùa với nàng ta một chút."
"Tống lang nói đúng là lời thật."
Hắn cười nắm được cằm của nữ tử trong ngực, một đôi mắt đoan chính nhìn lên nhìn xuống đánh giá. Lúc lâu, quận chúa Bình Nam chưa từng được hắn săn sóc, thẹn thùng rũ đôi mắt xuống. Ánh mắt của Tống Tử Quận lại buồn bã, đã là nữ nhân già gần bốn mươi tuổi, làn da nhăn nheo, hốc mắt đã biến thành màu đen, ngay cả da thịt trên bả vai cũng không còn co dãn, vuốt ve hệt như vuốt một miếng vỏ cây thông.
Quận chúa Bình Nam bởi vì chuyện Lục công chúa khiến cho hoàng thượng tức giận, đã phái trở về đất phong, không cho bước vào Kinh Thành một bước nữa, chỉ là nàng chậm chạp không muốn rời đi. Vào lúc này cảm nhận nụ hôn của nam nhân, quận chúa Bình Nam nhắm mắt lại khẽ ngâm nga hưởng thụ. Nàng biết tư thế Tống lang thích nhất, bèn chủ động lấy lòng xoay người nằm sấp xuống bàn, nhếch lên cái mông bằng phẳng.
Nghe được tiếng nam nhân cởi đai lưng, quận chúa Bình Nam càng thêm lo lắng giãy dụa eo ếch, Tống Tử Quận nói ở phía sau của nàng: "Ngày mai ta tiễn nàng trở về."
"Tống lang thật sự muốn để cho ta đi?"
"Nàng nên đi." Hắn cười hai tiếng thật thấp, lời nói đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo, quận chúa Bình Nam còn muốn nói tiếp vài lời điều tình, lại phát hiện cổ quấn thứ gì. Sức lực kia vừa mãnh liệt vừa tàn nhẫn, quận chúa Bình Nam hít thở khó khăn. Hai chân bị người chặn, nàng chỉ có thể bất lực nắm cái bàn trước mặt, móng tay vừa dài vừa mảnh để lại vết cào thật sâu ở trên mặt bàn. Cuối cùng biến thành một bãi bùn nhão nằm sấp ở phía trên, sắc mặt xanh tím đáng sợ.
Đã không có giá trị lợi dụng, còn giữ làm cái gì?
Hắn thuận tay rút đai lưng từ trên cổ của nàng về, thong thả ung dung buột lại lần nữa trên người, lại cầm lên ly rượu đến bàn đá phía ngoài. Hắn ngước mắt nhìn mặt trăng sáng trong, giơ ly rượu ôm "Nó" vào lòng.
Truyện khác cùng thể loại
1975 chương
147 chương
90 chương
11 chương
9 chương
210 chương