Mỹ Nhân Như Họa
Chương 92
Editor: trang bubble ^^
Thế nào Thẩm Họa cũng không nghĩ tới Tiêu Dịch sẽ che giấu A tỷ vào Kinh Thành ở, còn là ở tại một nhà Tây Bắc hầu. Nhưng cẩn thân suy nghĩ lại, Tây Bắc hầu tất nhiên là biết được thân phận của hai tỷ muội các nàng, lại hẳn phải biết Trăn Trăn và Dục Ca Nhi chính là dòng dõi của phế thái tử. Giúp đỡ săn sóc như thế, chỉ có thể là một nguyên nhân, Tây Bắc hầu bằng lòng nghênh đón phế thái tử quay về Đông cung.
Hiện nay thân thể hoàng thượng không còn như trước, thái tử tranh giành ngoài mặt nhìn như gió êm sóng lặng, kì thực phía dưới sóng ngầm mãnh liệt, ẩn giấu hung hiểm. Tiêu Dịch còn mưu đồ đón phế thái tử trở lại lần nữa, hôm nay có Tây Bắc hầu ủng hộ, hoàng hậu tất nhiên cũng sẽ đứng ở bên phế thái tử, như thế có thể nói là đại cục đã định. Sợ rằng Kinh Thành này sắp thay người đứng đầu rồi, nhưng tất cả những thứ này cũng chỉ là suy đoán của Thẩm Họa, bởi vì Tiêu Dịch chưa bao giờ nhiều lời với nàng.
Ngược lại A tỷ đã bắt đầu đang làm quần áo mới đầu xuân sau cho nam tử, chắc là may cho tỷ phu, mỗi một kim một đường đều ép tới cực kỳ vững vàng tinh tế, nàng còn làm một bộ cho cả Dục Ca Nhi và Trăn Trăn, cuối cùng tự nhiên cũng không thiếu Thẩm Họa được. Có lẽ là mỗi ngày cực kỳ nhàm chán, chỉ có thể dùng việc này để giết thời gian, giờ thì tốt rồi, Thẩm Họa tới có thể trò chuyện với nàng nhiều hơn.
Tỷ muội gặp lại lần nữa, không tránh được mỗi ngày quấn quít như keo như sơn nói vài lời tâm tình. Ban ngày hai tỷ muội ở cùng nhau phần lớn thời gian Tạ Uyển nói chuyện lúc còn bé cho Thẩm Họa. Buổi tối, Thẩm Họa nằm ở trên giường sẽ lặng lẽ nhớ tới Tiêu Dịch, nhớ tới mỗi một đoạn thời gian mà bọn họ chung sống.
Theo thời gian trôi qua, không khí tết trong phủ Tây Bắc Hầu càng ngày càng đậm, bọn tôi tớ treo đèn lồng màu đỏ, chọn mua đồ tết, chỉ cách một bức tường, lại có thể nghe đủ loại âm thanh bận rộn phía bên ngoài. Có lúc, Thẩm Họa cũng sẽ ra khỏi Uyển giúp đỡ phu nhân Tây Bắc hầu cùng nhau chọn mua. Nhưng hai người xuất phủ, phu nhân Tây Bắc hầu càng giống như một mẫu thân, sẽ dẫn theo Thẩm Họa chọn lựa đủ loại son phấn và đồ trang sức ăn mặc, việc này làm cho Thẩm Họa nhận được sủng ái mà lo sợ lại cảm động trong lòng.
Thẩm Họa vừa trở về từ bên ngoài, Trăn Trăn lại quấn quít lấy dì, mở miệng một tiếng dì réo hỏi Kinh Thành thật sự là chơi rất vui. Thẩm Họa đương nhiên là sẽ chú ý đến tâm tính trẻ con của Trăn Trăn, tìm kiếm làm ra rất nhiều trò chơi thật vui. Trăn Trăn càng xem càng là không ngồi được, rút dải lụa màu từ trên người quất về phía một hạt cây nhỏ trộc lốc đùa bỡn tùy hứng.
"Roi của con đâu?" Thẩm Họa lại nhớ roi của bé gái là chưa bao giờ chịu rời tay.
Trăn Trăn chu mỏ, má phấn phồng lên thật cao đấy, "Mẫu thân nói một bé gái dù sao cầm roi cũng lệ khí quá nặng, không giống quy củ tiểu thư thế gia lắm, không cho Trăn Trăn dùng."
Tạ Uyển quả thật tịch thu roi của Trăn Trăn, lại cắt cho nàng mấy sợi tơ màu sắc rực rỡ, bện thành sợi dây y hệt cầu vồng, chất vải mềm mại trơn nhẵn, cho dù là không cẩn thận vút vào người khác cũng không đau lắm. Bé gái vung vẩy trở nên mềm mại, khí thế ngang ngược ít đi nhiều, bình thường thêm chút dáng múa ưu nhã.
Thẩm Họa cười cười, sờ sờ đầu của nàng, "Trăn Trăn nghe lời là phải, mẫu thân con là vì tốt cho con."
Bây giờ Trăn Trăn còn nhỏ lại thông minh trưởng thành sớm hơn đứa bé bình thường, đây đều phải quy về hoàn cảnh phủ Tuyên vương. Từ nhỏ nàng đã biết được mẫu thân của mình là người khác, Tuyên Nguyên Hải lại cực kỳ dung túng Trăn Trăn tùy ý làm bậy, hở ra là rút roi ra dạy dỗ người. Nhưng rốt cuộc còn nhỏ không nhìn ra cái gì, nếu không phải khiến tính tình thu lại một chút, chỉ sợ trưởng thành sẽ phát triển khí thế tàn ác, mất đi thành thật.
Cũng may Trăn Trăn là một người hiểu chuyện, ngược lại chưa từng bởi vì việc này mà ầm ĩ, chỉ là bề ngoài nàng chơi quen rồi, nhất thời bị một uyển nhỏ vuông vức khóa lại tự do, không quen lắm thôi. Trăn Trăn có phiền não của bé, Tạ Uyển cũng có khúc mắc buồn bực của mình.
Thẩm Họa cảm giác ra được, hỏi A tỷ mới biết tuy Tạ Uyển biết con trai còn sống, nhưng nàng lại chưa một lần thấy mặt Dục Ca Nhi, ngay cả may quần áo mới cũng không thể khoa tay múa chân ở trên người Dục Ca Nhi xem là có thích hợp hay không. Có lúc nằm mơ tỉnh lại khóe mắt còn chảy lệ nóng nhớ nhung con trai, cách càng gần ngược lại càng nhớ nhung. Cuối cùng, Thẩm Họa suy nghĩ ra một biện pháp, lúc Dục Ca Nhi tới Tây Bắc Hầu phủ thăm nàng trước tết thì để A tỷ đóng vai mình đi ra ngoài gặp nhau.
Sau khi Tạ Uyển trở lại thì cực vui mà khóc, ấy như mưa xuân liên tục không ngừng.
Năm nay, mọi người đều trải qua thật sự rất là thoải mái, có thể ở cùng người thân là tốt hơn bất cứ điều gì khác. Trong đêm giao thừa ăn xong bữa tối, Thẩm Họa và A tỷ gác đêm chốc lát, bèn nói là mệt mỏi muốn về gian phòng nghỉ ngơi.
Tối nay là giao thừa, Tiêu Dịch nhất định sẽ trở lại, Thẩm Họa có trực giác này. Người nọ tất nhiên sẽ không đàng hoàng ngây ngô ở Hầu phủ Tiêu thị, ngược lại rất có thể sẽ chạy nơi này.
Đợi một lát kia nếu thân thể trần truồng chờ hắn tới đây, khó tránh khỏi lúng túng, còn không bằng mặc xong áo, tránh cho dẫn tới lòng hắn càn rỡ, dù nói thế nào nơi này cũng là phủ Tây Bắc hầu, không thể so với ở Kỳ Lân cư.
Cho nên Thẩm Họa được Mộc Quỳ hầu hạ tắm rửa, sau khi đốt huân hương bèn giả bộ buồn ngủ, lại tìm lý do, không để gác đêm ở buồng bên.
Thấy Mộc Quỳ thật sự rời đi, nàng lặng lẽ cầm dạ minh châu lại mặc xong quần áo, đi tới cửa kia mở hờ chốt gỗ. Sau đó, Thẩm Họa bèn ngồi ở bên cạnh bàn trà nhỏ cố định dạ minh châu ở trên bàn trà. Dạ minh châu toả ra ánh sáng thăm thẳm lẳng lặng uyển chuyển, Thẩm Họa lật ra trang sách đọc tỉ mỉ.
Đêm càng ngày càng thâm trầm, Thẩm Họa cũng ngồi mệt mỏi, đọc mệt mỏi, không tự chủ bèn nằm ở trên bàn trà nhỏ ngủ thiếp đi. Có lẽ là nguyên nhân không thấy Tiêu Dịch, trong lòng vừa khá là mất mác, nàng ngủ cũng không tính là sâu, hình như còn có thể nghe tiếng gió vù vù phía bên ngoài.
Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác có người đang vuốt ve tóc đen của nàng, còn có một thoáng ướt át đụng vào lỗ tai của nàng, Thẩm Họa mơ mơ màng màng mở mắt ra, người trước mắt, áo đen mắt phượng trở nên rõ ràng.
"Biểu ca?" Nàng gần như là kinh ngạc gọi ra, tuy đã sớm có chuẩn bị, nhưng thật sự ngủ mê man, nhất thời nhìn thấy người cứ xuất hiện ở trước mắt như vậy, không ngăn được kinh ngạc.
Tiêu Dịch cười nhỏ một tiếng, bàn tay lớn che môi đỏ mọng của Tiểu Biểu Muội, "Nơi này là phủ Tây Bắc hầu, nếu để cho Tây Bắc hầu biết được ta xông bừa vào phủ đệ của hắn, chắc là sẽ đánh nhau một trận."
Thẩm Họa gật đầu một cái, Tiêu Dịch buông ra, mặt mày cưng chiều.
Hắn lại chợt kề trên lỗ tai của nàng, thậm chí gần như muốn cắn vành tai nhỏ béo mập kia rồi, "Họa Nhi cứ gọi ta là biểu ca, rõ ràng ta và muội đã đính hôn, kêu một tiếng phu quân nghe một chút đi."
Thẩm Họa dĩ nhiên là không kêu được, còn chưa có thành hôn, [email protected]#d#l#q#[email protected] ngược lại nhìn chằm chằm Tiêu Dịch khẽ gắt giọng, "Trước khi chưa thành thân, huynh chính là biểu ca của ta."
Mượn ánh sáng dạ minh châu hơi yếu, đuôi mắt Tiêu Dịch thấy gương mặt Tiểu Biểu Muội nổi lên ráng mây hồng, cực kỳ mê người, ngược lại càng thêm nổi lên tâm tư trêu chọc nàng, một tay kéo người ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp dễ nghe dụ dỗ, "Hiện tại trong phòng này lại không có những người khác, Họa Nhi kêu một câu để vi phu nghe một chút."
Thẩm Họa quả thật có chút mắc cỡ, bóng đêm như vậy, quầng sáng lờ mờ, rất kỳ diệu, chính là không muốn đỏ mặt cũng không nhịn được mặt thẹn thùng. Tiêu Dịch dụ dỗ nàng, khí nóng ấm áp nhẹ nhàng thổi tới bên tai của nàng, Thẩm Họa do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng kêu một câu phu quân.
Tiêu Dịch chỉ nhướng đuôi lông mày, "Cái gì? Tiếng của Họa Nhi quá nhỏ, ta không nghe thấy."
Thẩm Họa thật sự muốn đưa tay nện hắn, nhưng tay nàng bị bàn tay hắn nắm, bèn vừa thẹn vừa cáu trừng hắn. Nhưng việc này ở trong mắt của Tiêu Dịch sao lại là tức giận, môi đỏ mọng mềm mại khẽ cong lên và hai má trắng mịn kia cũng thật sự hết sức quyến rũ người, hắn chỉ cảm thấy cổ họng chợt khô.
"Thật sự chưa từng nghe được tiếng."
Thẩm Họa bất đắc dĩ, chỉ đành phải nén thẹn thùng đáp lại hô một tiếng thật khẽ, "Phu quân."
Tiêu Dịch nhéo chóp mũi của nàng, "Gọi lòng không cam tình không nguyện như vậy, kêu lại một tiếng."
"Huynh......" Thẩm Họa có chút thẹn quá thành giận, bèn muốn đứng lên, hai cánh tay của Tiêu Dịch lại quấn lấy nàng chặt hơn, "Về sau Họa Nhi của ta cuối cùng cũng phải quen thuộc." Hắn giơ tay nâng cằm của nàng lên, môi dán lên môi, ngay sau đó bèn ôm nàng lên, đi về phía bên giường. Thẩm Họa kinh hãi, nắm thật chặt vạt áo của hắn, "Đừng, nơi này là phủ Tây Bắc Hầu." Thẩm Họa cố ý hạ thấp giọng nhắc nhở hắn.
"Họa Nhi, lời này nhắc nhở mịt mờ, là muốn ta làm cái gì?" Tiêu Dịch cười nhỏ một tiếng, hoàn toàn không nghe lời nói này vào trong lòng, ngược lại vững vàng đặt người ở trên giường, kéo chăn đặt ở trên người của hai người.
Thẩm Họa có chút khẩn trương, nơi này không có ánh sáng của dạ minh châu, tối đen như mực chỉ có thể nghe được tiếng tim đập lẫn nhau và sự ấm áp của thân thể dựa vào nhau. Sau đó, Tiêu Dịch hình như cũng không làm cái gì như bình thường vậy, rất nhanh lại có thể nghe được hô hấp người kia vốn có chút rối loạn dần dần vững vàng lại. Thẩm Họa cách gần, mơ hồ cũng có thể thấy Tiêu Dịch ngủ mà chân mày vẫn khóa chặt. Hắn đi suốt đêm tới đây, nhất định là cực kỳ mệt mỏi, cũng bèn ôm chặt hắn, khẽ vuốt ve chân mày của hắn, để cho hắn thả lỏng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người, Thẩm Họa hít một hơi thật sâu, nghĩ Tiêu Dịch chắc đã đi về. Ai ngờ Mộc Quỳ đi vào, lại nói ngày hôm qua Hậu phủ dường như có thích khách vào, bị Tây Bắc hầu gia phát hiện. Trong lòng Thẩm Họa hồi hộp một chút, bèn vội vàng dậy rửa mặt, vội vã muốn đi tìm phu nhân Tây Bắc hầu thăm dò một chút tình huống!
Tới Tiền viện, mới phát hiện Tây Bắc hầu và Tiêu Dịch đang đánh cờ, hai người nhíu mày chính là đấu hừng hực khí thế, mỗi lần một con cờ cũng giống như thiên quân vạn mã chém giết. Phu nhân Tây Bắc hầu cười với Thẩm Họa, nhỏ giọng nói: "Nghĩa phụ của con thua ba ván cờ rồi."
Thẩm Họa kinh hãi, Tiêu Dịch đây là không muốn trở về, cũng không biết nhường hai nước cờ.
Phu nhân Tây Bắc hầu dường như nhìn ra tâm tư của Thẩm Họa, nói: "Nghĩa phụ của con rất là hài lòng người con rể này."
Thẩm Họa nhìn bóng lưng hai người ngầm chém giết, dở khóc dở cười.
Truyện khác cùng thể loại
1975 chương
147 chương
90 chương
11 chương
9 chương
210 chương