Editor: trang bubble ^^   "Vương Gia ngồi ở bên cạnh chờ ta một lát." Vạn di nương không nhìn hắn, vẫn chuyên chú đồ gốm trên tay. Nàng là di nương trong phủ của hắn, nhưng nàng chưa bao giờ chịu tự xưng là di nương. Tuyên Nguyên Hải hi vọng nàng là chính thê, nhưng mà thân phận của nàng là tồn tại không thấy được ánh sáng, chỉ có thể là di nương. Ở trong lòng Tuyên Nguyên Hải, giọng nói kia khác nào tiếng trời, hắn si mê nàng, chỉ cần là trên người nàng hắn đều si mê. Song, loại phong thái Tiên Nhân thướt tha này của Vạn di nương thì nam nhân nào thấy cũng sẽ không dời mắt nổi. Đó không phải chỉ là trên dung mạo, càng là phong cách không màng danh lợi cả người làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Hắn cười cười, an vị ở bên cạnh nàng, nhìn chằm chằm đôi tay tràn đầy bùn đất men màu của nàng. Ngón tay như hành xanh, loáng thoáng thấy được trắng đầy ở trong chất bẩn, khiến người muốn hôn. Hầu kết khô khốc của Tuyên Nguyên Hải hoạt động mấy cái, "Ngày mai chính là sinh nhật Trăn Trăn, lại đang chuẩn bị quà tặng cho Trăn Trăn à?" Vạn di nương cười nhạt xong, "Không, ta đã chuẩn bị xong của Trăn Trăn rồi. Đây chuẩn bị cho Vương Gia, cái bây giờ là luyện tập một chút." "Bổn vương?" Tuyên Nguyên Hải không thể tin tưởng, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp. Đây là lần đầu tiên trong bốn năm qua nghe nói nàng muốn tặng quà cho hắn. Hắn nuôi nhốt nàng giống như hoàng yến ở Phương Phỉ các, nàng thích nung đồ sứ và hoa, hắn bèn kiến tạo gian phòng này cho nàng. Nhưng để tránh cho nàng có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài, chỉ cần là đồ vật của Phương Phỉ các, hắn đều sẽ tự mình kiểm tra từng cái, ngay cả với đồ vật nàng muốn đưa ra bên ngoài cũng sẽ tự mình xem qua. Rất nhiều bình sứ trong phòng Trăn Trăn đều là của Vạn di nương đưa, đó là con gái của nàng, nàng thương bé, hắn cũng đã kiểm tra tỉ mỉ những đồ sứ kia, không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng những thứ kia đều là đưa cho Trăn Trăn, lại không có một kiểu đưa cho mình, cho nên hôm nay Tuyên Nguyên Hải nghe được lại có chút kinh ngạc và vui mừng. "Vương Gia thích thưởng thức trà, ta muốn làm một ấm bùn tặng cho ngươi, nhưng bùn sơ thường ngày ngươi mua không thích hợp. Lúc này, ta đặc biệt bảo người ta đến hiệu nổi tiếng vùng khác mua bùn sơ, chỉ chờ Vương Gia xem rồi mới có thể đưa tới cho ta làm." Trong lòng Tuyên Nguyên Hải chính là vui mừng, "Bổn vương sẽ đi xem thử ngay." Hắn đi ra ngoài, trong chốc lát lại quay về, nha hoàn còn bưng bùn sơ mới chọn mua đặt ở bên cạnh Vạn di nương. Vạn di nương rũ mi liếc mắt nhìn, ánh mắt mới chậm rãi chuyển qua trên người Tuyên Nguyên Hải. "Uyển Nhi nghĩ như thế nào lại muốn tặng Bổn vương rồi hả?" "Vương Gia thương tiếc Uyển Nhi, chưa từng ép buộc với ta. Ngày mai vừa qua sinh nhật của Trăn Trăn, ước hẹn bốn năm của chúng ta đã đến, ta từng đồng ý giao hẹn vừa đến sẽ tâm cam tình nguyện làm di nương của ngươi......" Vạn di nương chỉ nhắc đến là ngừng, cũng không có quá nhiều cảm xúc. Tuyên Nguyên Hải lại tâm tư khó dằn, hầu kết hoạt động càng thêm lợi hại, hắn đứng ở một bên nhìn nàng. Dưới ánh nắng khúc xạ, lông tơ tinh tế trên mặt nàng hình như cũng hiện ra óng ánh bảy màu, còn có mùi thơm xưa nay chưa từng tiêu tan chui vào trong mũi, nàng rốt cuộc suy nghĩ tiếp nhận hắn rồi. Hắn rất muốn hiện tại bèn ôm chặt lấy nàng vào lòng, đặt lên giường thương yêu người sáng nhớ chiều mong. Nhưng rốt cuộc chỉ còn lại một ngày, hắn không khỏi thả lỏng bàn tay phía sau, nhịn xuống rục rà rục rịch mới vừa rồi. "Sinh nhật của Trăn Trăn nhất định sẽ nghĩ đến mẫu thân của nàng, Vương Gia đi chơi với Trăn Trăn hơn đi." Nàng nói lời ấy, trong mắt khó nén đau đớn, Tuyên Nguyên Hải đâu cam lòng nàng rơi lệ. Từ trước đến giờ hắn đều nghe lời của nàng, nàng bảo hắn đối tốt với Trăn Trăn giống như quận chúa con vợ cả, hắn bèn cưng chiều nâng nàng thành Minh Châu, đứng dậy rồi rời đi. Đợi bóng dáng kia vừa rời khỏi nhà ấm trồng hoa, tay Vạn di nương nắm bút tô dần dần buông ra, cũng đẩy tất cả đổ vật ở trên bàn của nàng sang một bên, chỉ để lại một chậu đồng có thể đặt ở trên bếp lò nhỏ đốt nấu, lại đổ bùn sơ mà Tuyên Nguyên Hải đã kiểm tra vào bên trong, thêm vào nước trong cùng nhau nấu thành bùn nhão, trên mặt đẹp đẽ yên tĩnh của nàng chỉ khẽ nhíu lại đuôi lông mày xinh đẹp tuyệt trần. Ngày thường bếp lò nhỏ là dùng để hâm làm mềm phẩm men màu, nấu lên tự nhiên sức lửa đốt không đủ, ùng ục ùng ục nấu đến trời tối, khối bùn mới dần dần lại thành hình. Mà càng nấu càng khô, mặt ngoài khối bùn từ từ nấu ra một tầng bột màu trắng. Vạn di nương nhìn chằm chằm tầng bột màu trắng kia, lông mi rung động nhè nhẹ, lấy đao nhỏ lát cắt tới cẩn thận cạo xuống, thu vào trong bình sứ chuẩn bị sáng sớm. ...... Đêm đã tối, tối nay trăng sáng vừa lớn vừa tròn, ánh sao đầy trời cũng lóng lánh ánh sáng. Tiểu Kỳ Lân kéo tiểu mẫu thân lại nhìn một chút quà tặng chuẩn bị cho sinh nhật quận chúa ngày mai, là Tiêu tướng quân giúp đỡ Tiểu Kỳ Lân cùng buộc một cái diều con cọp nhỏ, là Dục Ca nói quận chúa Trăn Trăn kia đặc biệt giống như con hổ nhỏ. Thẩm Họa dở khóc dở cười, không lẽ ngày mai Tiểu quận chúa thấy được lại đuổi theo Dục Nhi Ca vút lên hai roi thôi. Bên trên diều còn có một chữ vương nghiêng ngã ở trên đầu con cọp, Thẩm Họa lại lần nữa lắc đầu một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Sao huynh tùy Dục Ca Nhi buộc diều lung tung, nào có ai so sánh bé gái với hổ con?" "Ta thấy được hổ con này ngược lại rất xứng với quận chúa Trăn Trăn." Dục Ca Nhi đã sớm quên chuyện một roi trước đó, diều chỉ là dùng ý nghĩ buộc, "Dục Ca Nhi cũng cảm thấy giống." Tiêu Dịch ôm lấy con trai có ý riêng của mình, "Con cảm thấy tiểu mẫu thân giống cái gì?" Dục Ca Nhi nghiêm túc suy nghĩ một chút, trang ## bubble con ngươi đen bóng óng ánh đảo một vòng, cậu nhóc nhếch môi bướng bỉnh nói, "Giống Kỳ Lân mẹ. Dục Ca là Kỳ Lân con, phụ thân là Kỳ Lân ba, vậy tiểu mẫu thân chính là Kỳ Lân mẹ." Tiêu Dịch cười ha ha, vuốt vuốt chóp mũi cậu nhóc, "Nói không sai, chúng ta người một nhà, đều là Kỳ Lân." Thẩm Họa nghe xong cũng hì hì buồn cười, có điều cũng không muốn cậu nhóc nói lung tung, "Dục Ca Nhi nên đi ngủ rồi." "Tiểu mẫu thân dỗ Dục Ca ngủ nhé." Sắc mặt Tiêu Dịch trầm xuống, "Không được." Ngay sau đó hắn kêu Trụy Nhi đi vào, "Ôm tiểu công tử ngủ." Dục Ca Nhi không phục kháng nghị, "Phụ thân bắt nạt Dục Ca Nhi, cả ngày chiếm đoạt tiểu mẫu thân." Dáng vẻ Tiêu Dịch hoàn toàn đương nhiên, "Ai bảo con ta không có Kỳ Lân mẹ có thể chiếm lấy." Thẩm Họa nhìn Tiêu tướng quân bắt nạt Dục Ca Nhi, mệt mỏi vuốt ve cái trán. Tiêu Dịch cười nhỏ một tiếng ghé vào bên tai Thẩm Họa, "Họa Nhi là đau lòng ta bắt nạt Tiểu Kỳ Lân hả?" "Biểu ca, huynh bao lớn rồi còn cãi vả với một đứa nhỏ." "Nếu như Họa Nhi không thích ta bắt nạt cậu nhóc, vậy ta bắt nạt Kỳ Lân mẹ và ‘cãi vả’ với Kỳ Lân mẹ như thế nào?" Một làn khí nóng thổi tới bên tai của nàng, vành tai Thẩm Họa đều đỏ ửng, biết Tiêu tướng quân lại không đứng đắn, không có ý định để ý đến hắn, "Muội đến trên nóc nhà xem pháo hoa." Tiêu Dịch đuổi theo cùng nhau leo lên nóc nhà với nàng, gió bên ngoài đều là ấm áp, hai người ngồi sóng vai. Một tiếng vang trầm thấp vang lên ở trong màn đêm, bầu trời như tấm màn đen đột nhiên nở rộ một đóa lửa nhỏ rực rỡ, sáng chói phân tán bốn phía. Một tiếng tiếp theo một tiếng vang trầm, không ngừng có ngọn lửa vàng bạc lần lượt sáng ngời, trông rất đẹp mắt. Bầu trời xám xịt, trong phút chốc ở dưới đèn hoa rực rỡ làm nổi bật sáng ngời trở nên náo nhiệt lên. Thẩm Họa nhìn mỹ lệ ngắn ngủi kia, lẳng lặng nói: "Khi còn bé muội thích nhất bò lên trên nóc nhà chơi, phụ thân đều sẽ len lén gạt mẫu thân cùng theo muội, hoặc là ngắm những vì sao hoặc là xem pháo hoa như hôm nay. Chỉ là muội cho rằng phụ thân có thể theo muội và mẫu thân cả đời, cuối cùng lại phát hiện bên cạnh muội người thân nào cũng không còn." Tiêu Dịch tay dài vừa thấy vậy, vừa ôm Tiểu Biểu Muội, "Sau này có ta cùng muội, cả đời." Thẩm Họa nghe nói như thế mỉm cười nhìn hắn, trong lòng ấm áp, đúng như gió tối nay, "Muội biết rõ ngày mai huynh có kế hoạch, để cho muội cũng đi cứu tỷ tỷ đi." Người thân duy nhất của nàng, nàng muốn gặp nàng ấy. Tiêu Dịch cũng không trả lời ngay, giờ phút này bầu trời đèn hoa rực rỡ, hắn cầm tay của nàng lên, "Rất nguy hiểm." "Muội không sợ, có huynh ở đây." Nói xong Thẩm Họa bèn khẽ nâng cằm lên, dán lên môi mỏng đang muốn mở miệng kia.