Editor: trang bubble ^^   Nhã Trúc cư Bùi phủ kinh thành, trời mới vừa sáng, nha hoàn ma ma gác đêm đang mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong lúc tỉnh lại, thì nghe được một tiếng thét kinh hãi của Nhị phu nhân, "Đau...... A......" Ngay sau đó thì không có âm, tiếp theo nhà giường gỗ điêu khắc La Hán lớn sơn vàng bên trong bèn vang lên tiếng rung nhẹ cọt kẹt, còn thỉnh thoảng truyền ra từng tiếng rên khẽ. Ngoài phòng bọn nha hoàn hầu hạ buồn ngủ mới vừa tỉnh, lập tức nghe được đỏ mặt, ma ma kinh nghiệm lão luyện, trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi than, "Không được, bệnh thiên tàn này của Nhị công tử đã chữa hết rồi sao, xem giường lớn kia rung lắc đến đặc biệt ra sức!" Mà bên trong phòng hoàn toàn chính là một loại cảnh tượng khác rồi, trong lò hương lá xanh quấn quít cành mẫu đơn bên giường, bắt đầu nổi lên khói quay quanh, xuyên thấu qua lụa mỏng tản ra ở trong màn. Ở trong màn, tay nam nhân cầm một cái chân phấn, dùng sức nhiệt tình xoa bóp. Hắn dừng động tác trong tay lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt của nữ tử buông lỏng ra theo, nhìn thuốc mỡ đỏ hắn đổ vào trong lòng bàn tay để lại bên cạnh, chà xát lại đặt lên mắt cá chân. Tiêu Tĩnh Dư sợ nhột dời thân thể lập tức cầu xin tha thứ, chân của nàng là sợ nhột nhất, "Bùi Diễm, Bùi Diễm, ta đã không còn đau." "Rất nhanh sẽ xong." Bùi Diễm nói lời an ủi như vậy, động tác chối từ vừa chậm lại trì hoãn, trên gương mặt tuấn tú của hắn tái nhợt, đôi mắt đen cụp xuống, cẩn thận nhìn chằm chằm chân mềm nộn trong ngực, nhìn lại đã bắt đầu tiêu sưng. Về phần tại sao chân lại sưng to lên, còn phải nói đến từ hôm qua, thư của Thẩm Họa đưa tới từ Hoài Châu cuối cùng đã tới trong đêm qua. Bùi Diễm đã nằm ở phía trên ván gỗ giường trải chăn đệm dưới đất, tiểu nha hoàn gõ cửa bẩm báo nói là thư từ Hoài Châu tới. Tiêu Tĩnh Dư nhất thời vội vã lấy thư, cũng không thể để tiểu nha hoàn ngoài cửa đưa vào thấy hai người một kẻ chăn đệm nằm dưới đất, một kẻ trên giường, vậy sẽ lúng túng. Lúc giẫm ở trên sàn nhà, nàng bị một cái đôn gỗ vấp chân ngã, may nhờ Bùi Diễm tay mắt lanh lẹ làm đệm thịt một lần, mới chỉ trẹo chân mà thôi. Cho nên, buổi sáng Bùi Diễm lại phải giúp nàng xoa chân, Tiêu Tĩnh Dư tránh né nửa ngày, cuối cùng lại không cẩn thận đá phải bệnh kiều, ầm ĩ hết mức không thể làm gì khác hơn là tuân theo rồi. Bùi Diễm nắm mắt cá chân, động tác trong tay thay đổi vô cùng dịu dàng, Tĩnh Dư nàng sinh ra vốn đã đẹp, mà đẹp nhất cũng là đôi chân mền muốn đi khắp sông núi Hoàng Hà này. Một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng noãn, ngón chân mượt mà lộ ra trắng nõn, là một đôi chân đẹp mà bất kỳ nữ tử nào cũng không thể so với. Đợi xoa một lát, Tiêu Tĩnh Dư thấy cái trán bệnh kiều rịn lên một tầng mồ hôi rậm rạp chằng chịt. Thân thể Bùi Diễm chợt co quắp, bèn không có sức ngã ở bên cạnh, Tiêu Tĩnh Dư kinh hoảng biến sắc, bèn tranh thủ ôm lấy hắn, không khỏi lo lắng nói một câu, "Vẫn khỏe chứ? Có phải mới vừa rồi đá nặng ngươi hay không?" Bùi Diễm cười nhạt một cái, "Để cho ta nghỉ một lát ở trong ngực của ngươi là tốt rồi." Tiêu Tĩnh Dư ừ một tiếng, bèn ôm chặt cánh tay mấy phần, sức nặng to lớn của nam nhân dựa vào đầu vai. Bùi Diễm nghiêng đầu, trong hơi thở đều là mùi trái cây đặc biệt trên người nàng. Da thịt cần cổ trơn nhẵn non mềm kia, hắn không nhịn được dùng gương mặt cọ xát trắng noãn như tơ tằm kia, trong lòng len lén vui vẻ, đợi Tiêu Tĩnh Dư nhíu lông mày cúi đầu nhìn lại, thì yếu đuối cười cười vô tội với nàng, dường như lại yếu ớt hơi xê dịch đi lên. Bùi Diễm chợt nhẹ nhàng hỏi ở bên tai nàng, "A Dư, ngươi muốn xử lý người bắt cóc ngươi như thế nào, ta chỉ chính là nàng ta." Giọng nói nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt nhắm kia lại là nồng nặc sát khí. Tiêu Tĩnh Dư biết nàng ta trong miệng Bùi Diễm là ai, chính là Ngụy phu nhân. Vừa bắt đầu, Tiêu Tĩnh Dư chỉ nghi ngờ, rốt cuộc là ai muốn bắt cóc nàng? Trong kinh thành, nàng ít khi lui tới với người ta, sau đó cũng chính là ở dưới sự nhắc nhở một chút của Bùi Diễm khiến nàng nhớ đến một người trong nháy mắt. Có thể nhận Thẩm Họa làm trưởng nữ Hầu phủ, trừ lần hiểu lầm đó ở trường ngựa Ngụy gia, dường như cũng không có khả năng khác. Mà theo như lời Bùi Diễm, gần đây Ngụy phu nhân muốn hòa ly, có lẽ chính là nguyên nhân lớn nhất. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng không có chứng cớ, bèn phái người đi giám thị từng cử động của Ngụy phu nhân, lại phát hiện nàng trừ ngây ngô ở trong phủ, hình như hoàn toàn không có bất kỳ dặn dò sắp xếp liên quan tới sau khi Thẩm Họa bị bắt cóc, trong sạch ngược lại hệt như là Tiêu Tĩnh Dư suy nghĩ nhiều xấu xa. Sau đó, một phong thơ đêm qua của Thẩm Họa lại làm cho Tiêu Tĩnh Dư nghĩ thông suốt, Ngụy phu nhân là làm giao dịch với người ta. Chẳng qua Mộc Lạp Thị giao dịch xảo trá khó lường, vốn không dựa theo suy nghĩ của nàng đi làm, lúc này mới lộ ra sơ hở rõ ràng. Tiêu Tĩnh Dư do dự trong chớp mắt, nàng ta là vợ kết tóc của Ngụy gia chủ, nếu mà hắn biết được chuyện này, sẽ mất mặt và đau lòng cỡ nào? Sự trầm mặc của nàng khiến Bùi Diễm đã sáng tỏ đáp án, chỉ có thể nhếch khóe miệng lên một vệt đau lòng, vươn tay vuốt ve tóc của nàng. Lúc này, cửa lại vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, "Phu nhân, công tử, hai vị đã thức chưa? Nô tỳ có chuyện quan trọng muốn nói." Tiêu Tĩnh Dư vừa nghe, là âm thanh Khương Sơn, tỳ nữ thiếp thân của mình, bèn trực tiếp để cho đi vào. Nàng vén rèm lên, thấy Khương Sơn sờ soạng trán rịn mồ hôi một cái, miệng khô lưỡi khô hình như là muốn nói một chuyện lớn. "Xảy ra chuyện gì?" Khương Sơn chỉ là cẩn thận ngước mắt liếc nhìn Bùi Diễm trên giường một cái, nói quanh co. Từ trước đến giờ, Tiêu Tĩnh Dư làm việc thản nhiên, đã khi nào dạy nha hoàn như vậy, bèn nói: "Muội nói thật là được, có chuyện gì mà hắn không nghe được." Trên giường Bùi Diễm híp mắt nhìn Tiêu Tĩnh Dư, hắn chỉ thích loại khí phách thản nhiên lỗi lạc này của A Dư. "Sáng sớm nay, nô tỳ thấy Ngụy phu nhân tới phủ Thái Phó, sắc mặt vô cùng tái nhợt, vừa đến đã bắt chước như nữ nhân chanh chua kêu la bảo phu nhân ngài ra ngoài, nói...... Nói phu nhân và Ngụy gia chủ cấu kết." Khương Sơn ấp a ấp úng nói tiếp, "Bây giờ cùng phu nhân Thái Phó đã ở Uyển Tử lão phu nhân hỏi chuyện đấy. Nô tỳ đi hỏi thăm lại, Ngụy phu nhân còn cầm tín vật của ngài và Ngụy gia chủ tới đây, sợ là lập tức sắp tới viện truyền ngài đi qua, nghe nói còn bảo gã sai vặt cũng đến Hầu phủ mời phu nhân chúng ta vào phủ đấy." Khương Sơn vô cùng lo lắng, Tiêu Tĩnh Dư nghe xong lại hết sức bình tĩnh, nàng sớm nên nghĩ đến Ngụy phu nhân biết được bắt cóc sai người rồi. Nhiều ngày như vậy, sao nàng ta có thể từ bỏ ý đồ, ngay cả loại hành vi hèn hạ vô sỉ này cũng làm được, huống chi là vội tới dội nước dơ vào nàng. Nàng tự hỏi tuy từng quý mến Ngụy Tiện Uyên, nhưng rốt cuộc là tự mình đơn phương, đã sớm dập tắt ở trong lòng, không muốn thổ lộ bất kỳ tình cảm gì, càng đã cố gắng cất giấu ngay đêm trước khi thành hôn với Bùi Diễm, mai táng phần tình cảm không thể thành này. Lụa đỏ lúc thành hôn là Ngụy Tiện Uyên cho, khi đó nàng đã cười nghĩ, đủ rồi, kiếp này gặp gỡ với Ngụy Tiện Uyên đã thỏa mãn, còn sót lại đều là tốt đẹp, vô duyên cuối cùng là tiếc nuối, đời người ai có thể được mỹ mãn? "Không cần họ mời. A Dư, chúng ta cùng đi." Bùi Diễm đột nhiên hời hợt nói một câu, hình như vốn không phải chuyện ghê gớm gì, trang ## bubble mà giống như là được nghe kể một chuyện cười vô căn cứ vậy, trong mắt ngoại trừ cưng chiều sẽ không tìm ra cảm xúc khác. Trong lòng Khương Sơn âm thầm sợ hãi than, mặc dù nàng biết tiểu thư nhà mình là trong sạch, phát triển có thể ép đội nón xanh như vậy, là một trượng phu đều sẽ thấy tối tăm cả mặt sắc, thậm chí muốn chất vấn thê tử, đâu có giống như cô gia tin tưởng tiểu thư như thế.  Đừng nói Khương Sơn, giờ phút này Tiêu Tĩnh Dư nghiêng đầu nhìn Bùi Diễm, cũng cảm thấy hắn giả bộ ân ái có phần hơi quá rồi, dầu gì cũng nên trầm mặc tối tăm xuống mới đúng.  "Gọi người đi vào chuẩn bị rửa mặt thay quần áo thôi." Tiêu Tĩnh Dư dặn dò một câu, bèn đứng dậy. Rửa mặt xong mặc áo xong, hai người bèn dắt tay đi tới Uyển Tử của lão phu nhân. Vào cổng vòm rủ hoa, từng đôi mắt nha hoàn ma ma nhìn chằm chằm hai người bọn họ, vẻ mặt mỗi người không giống nhau. Người khác càng dùng loại ánh mắt chất vấn này nhìn bọn họ, Bùi Diễm càng nắm chặt tay Tiêu Tĩnh Dư, cưng chiều đến người khác cũng hoài nghi có phải là bản thân nghe sai rồi hay không. Phu thê ân ái sâu đậm, lại từ đâu tới cấu kết với người khác? Vừa tiến đến phòng, Tiêu Tĩnh Dư đã thấy Ngụy phu nhân ngồi một bên đang chùi khăn rơi lệ, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, từng tiếng tố cáo, "Ta vốn là muốn nhịn cơn tức này, nhưng Ngụy Tiện Uyên lại vì đồ quyến rũ này hòa ly với ta, ta không đồng ý. Hôm qua, hắn lại ném xuống một tờ viết thư, muốn hưu ta. Tẩu tẩu là bọn họ không để cho ta sống trước, nếu đã không cho ta sống, ta muốn mặt mũi này thì có ích lợi gì?" Vừa thấy được hai người tiến vào, Ngụy phu nhân tiếp tục khóc, nhưng ánh mắt cũng đã lặng lẽ liếc về phía Tiêu Tĩnh Dư. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Tĩnh Dư chân chính, trước đó hẳn là tính sai người rồi. Lúc Ngụy phu nhân biết đã vừa giận vừa hờn, bèn đập mấy cái sứ trắng Nhữ Diêu mới thoáng dẹp xuống lửa giận. Hôm nay thấy rồi, đáy lòng cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy ánh mắt Ngụy Tiện Uyên là có bệnh, trừ dáng người mảnh khảnh cao gầy, bộ dáng nhiều lắm coi là thanh tú thôi. Nữ tử bình thường như thế, rốt cuộc là nơi nào câu hắn thần hồn điên đảo, lại muốn hưu nàng. Đêm qua, lúc một cái tát mạnh mẽ kia của Ngụy Tiện Uyên quất ở trên mặt nàng, nàng đã nhớ kỹ. Một tát này là chịu vì Tiêu Tĩnh Dư, lời Ngụy Tiện Uyên nói rõ ràng vang ở bên tai —— Ta đã nói nếu như ngươi dám động Tĩnh Dư một đầu ngón tay, ta sẽ không dung túng lần nữa. Tĩnh Dư, gọi thân mật cỡ nào! Tờ giấy viết thư kia hệt như một đạo bùa đòi mạng, Ngụy phu nhân oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Tĩnh Dư, đạo bùa đòi mạng này cũng để cho Tiêu Tĩnh Dư ngươi cố gắng hưởng thụ một phen, ha ha. Bên cạnh, phu nhân Thái Phó cũng theo ánh mắt quay qua, mặt đầy âm u nhìn chằm chằm. Bà vốn cũng không thích nàng dâu này, rõ ràng là một cô nương lỡ thì, làm sao có thể xứng với nhi tử của mình, bây giờ suy nghĩ một chút không trách được Tiêu Tĩnh Dư phí thời gian thành cô nương lỡ thì, sợ là đợi người ta ly hôn phải không, bản thân lại lỡ làng, cho nên mới tìm nhi tử của mình. Phu nhân Thái Phó càng nghĩ tới như vậy, càng cảm thấy hợp tình hợp lý, càng thêm sinh ra ý nghĩ giống như Ngụy phu nhân. Nếu mà thừa dịp cơ hội lần này có thể để cho nhi tử hưu nữ nhân này, gia đình sẽ có thể thái bình, đến lúc đó cưới thêm một người thân thế lại thuần khiết cho nhi tử, đúng là một chuyện tốt rồi. Vốn là trong lòng còn oán giận Ngụy phu nhân tới phủ Thái Phó làm ầm ĩ, chính là đáy lòng chán ghét nàng đấy, vào lúc này trong nháy mắt đã đứng cùng ở một chiến tuyến. Bà thu hồi ánh mắt, đầu tiên là an ủi mấy câu, lại xoay lên Bùi lão phu nhân ghế trên, nói: "Mẫu thân, hôm nay hai đứa nhỏ cũng tới, không bằng để hỏi rõ ràng." Ngụy phu nhân vội vàng kêu rên một tiếng, "Xin lão phu nhân làm chủ cho ta." Bùi lão phu nhân cũng cảm thấy sốt ruột, chỉ là còn chưa nói chuyện, đã nghe ngoài phòng truyền đến âm thanh của Tiêu lão phu nhân, "Làm chủ cái gì? Cháu gái nhà ta vốn không phải loại người kia, đừng ở đó vu cáo hãm hại nàng."