Trì Yến Hành tìm một chỗ trên ghế sofa, nhìn Ôn Biệt đang ngồi xổm xuống nhìn chân Ngu Tố, Omega vốn tùy tiện cũng nhịn không nổi trở nên khẩn trương.
Trì Yến Hành nghĩ thế nào lại ngồi im, nhịn tới khi Ôn Biệt buông chân thứ hai xuống mới hỏi: “Thế nào rồi?”
Ngu Tố cũng lén nhìn bác sĩ có vẻ mặt ôn hòa này, nuốt một ngụm nước bọt.
Cầu xin ngài, đừng nhìn ra tôi là một con cá biển…
Sắc mặt Ôn Biệt hơi lạ, tự hỏi nửa ngày mới đưa ra kết luận: “Đây là Omega có kết cấu xương hoàn mỹ nhất tôi từng gặp.”
“Tôi biết cậu ấy là tốt nhất, lát nữa khen sau, giải thích vấn đề đi đã.” Trì Yến Hành chọc chọc trên đầu gối.
Ôn Biệt: “….”
Bác sĩ Ôn trợn mắt.
“Được rồi.
Vấn đề là thế này.
Hai chân của cậu ấy quá hoàn hảo, giống như trẻ sơ sinh vậy, chưa từng chịu tác động của ngoại lực, cũng không có dấu hiệu do đi lại trường kì như người trưởng thành.”
Giống như mọc chân cho có để che mắt người ngoài, lời này Ôn Biệt chỉ giấu trong lòng chứ không dám nói ra.
Trì Yến Hành cau mày: “Ý anh là?”
“Trước tiên, tôi muốn hỏi quý ngài bé nhỏ này một vấn đề.” Ôn Biệt đứng thẳng dậy, đút tay áo vào túi blouse, tầm mắt dời qua chỗ Ngu Tố.
Ngu Tố bị nhìn chòng chọc như vậy cũng run lên, Trì Yến Hành lên tiếng trấn an: “Không sao, Ôn Biệt cũng là Omega.”
Ôn Biệt cười cười, vẻ mặt giống y như một anh trai hàng xóm tới làm quen: “Trước kia em từng đi trên con đường nào chưa?”
Dù không có ký ức, cũng không tới mức quên mất mình có thể đi lại.
Người cá quanh năm chỉ biết bơi lội im lặng.
Ôn Biệt chậm rãi thu lại nụ cười: “Chẳng lẽ chuyện này em cũng không nhớ nổi?”
Vấn đề này nghiêm trọng rồi đấy.
Ký ức không có, ký ức liên quan tới sinh hoạt mà mất đi thì muốn tìm lại cũng khó y như hái sao trên trời.
Trì Yến Hành cũng như kiến bò trên chảo nóng, đứng dậy đi tới chỗ Ngu Tố: “Em nghĩ kĩ lại xem, trước kia từng đi trên đường chưa?”
Ngu Tố may ra vẫn phản ứng lại được lời của Trì Yến Hành, giật giật khóe môi nhỏ giọng nói: “Không có.”
“Cái gì cơ?”
Hai người không nghe rõ.
Ngu Tố chỉ đơn giản lặp lại ở tông giọng lớn hơn: “Tôi chưa từng đi trên đường.”
Cậu là một con cá, lên bờ cũng chỉ một lúc, ai thèm đi trên đường!
Trì Yến Hành chấn động, trong ngực dâng lên hương vị khó miêu tả.
Một Omega chưa từng đi lại trên đường… Không có ai dạy, hay từ nhỏ có người ám thị việc cậu ấy không thể đi trên đường…
Không có nhận thức, có chướng ngại liên quan tới giới tính ABO nhưng lại là một Omega bé nhỏ lớn lên cực kì xinh đẹp.
Phải chăng đây là hậu quả của việc nuôi dưỡng bao bọc thái quá nên khi có tư duy độc lập thì không tiếp thu nổi rồi tự sát, sau đó mất đi ký ức…
Tổng giám đốc Trì quanh năm bôn ba buôn bán kinh doanh tứ phương giờ trong đầu nghĩ tới đủ loại cốt truyện ngược tâm ngược thân máu chó tung tóe, lệch sóng hoàn toàn với kịch bản tình yêu màu hường của quản gia.
“Chẳng lẽ từ nay về sau chỉ có thể ngồi xe lăn?” Giọng Trì Yến Hành trầm xuống.
Không khí xung quanh cũng như thể bị đè nén lại, mang theo ẩm ướt như sắp có mưa to ập tới.
“Xin Tổng giám đốc Trì khống chế bản thân cho tốt, văn phòng nhỏ của tôi không đủ chỗ cho ngài đây lăn lộn dày vò.” Ôn Biệt tìm mấy bản báo cáo được đóng dấu, “Xương cốt hoàn hảo, chân cũng có phản ứng với ngoại lực, dưới góc độ y học thì việc phục hồi là có thể.
Tuy rằng tâm lý bên trong còn vấn đề nhưng cậu ấy còn trẻ, hai người chịu khó luyện tập sẽ chậm rãi đứng lên rồi đi lại được, thứ phiền phức là ký ức.”
“Vấn đề liên quan tới đại não rất phức tạp, dù quên gì thì 90% cũng dựa vào nỗ lực của bản thân, còn hiện tại.” Ôn Biệt cầm tập hồ sơ, “Quan trọng nhất là hoàn thành kiểm tra pheromone cho Omega.”
Ngu Tố nghe không hiểu, không biết phải làm thế nào để đạt 90% nỗ lực như lời người kia nói.
“Như vậy là xong rồi ạ?” Ngu Tố nằm dưới một thứ máy móc kì lạ.
“Đúng vậy.
Thả lỏng, chỉ mất một lúc thôi.” Giọng nói Ôn Biệt truyền qua lớp thủy tinh, Trì Yến Hành đứng theo dõi bên cạnh.
Ngu Tố thấy anh cúi đầu nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ vỗ vỗ vai như đang trấn an.
Sau đó Trì Yến Hành đi ra ngoài.
Đáy mắt Ngu Tố bỗng hiện lên sắc thái hoảng loạn, theo bản năng ngồi bật dậy.
Ôn Biệt vừa đúng lúc đi qua: “Này, đừng động đậy…”
“Trì Yến Hành đi đâu?!”
Ôn Biệt đáp: “Cậu ta là Alpha, chúng ta làm đo lường riêng tư của Omega, ở đây không tiện.”
Ngu Tố mới thở phào nhẹ nhõm nằm xuống: “Vâng, chúng ta nên nhanh một chút.”
Ôn Biệt nở nụ cười sau lớp khẩu trang, đôi mắt hoa đào híp lại.
Để giảm căng thẳng cho Ngu Tố, Ôn Biệt bắt chuyện với cậu.
“Em biết Trì Yến Hành đang làm gì không?”
Ngu Tố lắc đầu: “Không ạ.
Anh ấy không nói gì, chỉ biết là nhà giàu thôi.”
Đi đâu cũng là tài sản tư nhân.
Ôn Biệt: “Ha ha, em nói cũng không sai.
Trì Yến Hành là Alpha, từng là bạn học của tôi nhưng khi học Đại học thì tôi học ngành Y, cậu ta học Tài chính.
Trì Yến Hành tốt nghiệp xong trực tiếp kế thừa hai mảng buôn bán và y tế của cha, tôi cũng trở thành nhân viên dưới trướng cậu ta.”
Ngu Tố bị gợi lên sự tò mò: “Chẳng phải anh là bạn bè của anh ấy sao?”
“Bạn bè nhưng cũng là cấp trên – cấp dưới, cậu ta là sếp trực tiếp chỉ đạo tôi đấy.”
“Ồ… Vậy hả, chắc hai người bằng tuổi nhau nhỉ?”
Ai ngờ Ôn Biệt lắc đầu: “Không không, cậu ta kém tôi 4 tuổi.
Tôi 30, cậu ta 26.”
“Hể?”
Nói tới đây, Ôn Biệt hơi nghiến răng: “Từ nhỏ đến lớn đều là con nhà người ta, pheromone đặc biệt hi hữu, tướng mạo được ông trời ưu ái, IQ cực cao.
Chúng tôi có thể học chung là do cậu ta học nhảy lớp.”
Ngu Tố gắn cho Trì Yến Hành thêm một cái đuôi cá, đây chẳng phải hình mẫu mạnh mẽ mình luôn hướng tới hả?
“Trời cao quá ưu ái cậu ta, có lẽ vì vậy nên mới tạo thêm chút điểm nhấn nho nhỏ.”
Ngu Tố nhớ tới lúc trên xe: “Là bệnh trị không dứt?”
Ôn Biệt đáp: “Coi như vậy đi.”
“Nhưng cũng không phải trị không nổi, có em ở đây còn gì?”
Đây là lần thứ hai Ngu Tố nghe thấy lời này, nhịn không nổi tò mò: “Tại sao lại nói thế? Em thì làm được gì chứ… Đường còn không đi nổi.”
Một con cá nhỏ phế vật.
Ôn Biệt mặt không biến sắc tiến hành giáo dục cho Ngu Tố: “Thì làm sao, em làm được mà.
Em là Omega, trời sinh sẽ là người trấn an Alpha, chỉ cần khi Trì Yến Hành lên cơn cho nó cắn một cái là xong rồi, pheromone ổn định dần dần sẽ không cần sử dụng thuốc tiêm nữa.”
Ngu tố im lặng một hồi: “Phải cắn ư? Có đau không ạ?”
“Đánh dấu tạm thời cũng chỉ cắn lên cổ thôi nhưng em yên tâm, Trì Yến Hành thích em nên sẽ biết nặng nhẹ.”
“Thích? Không có đâu, hôm qua còn đưa ra hợp đồng gì gì đó…”
Ôn Biệt không nghĩ tới Trì Yến Hành còn bày ra trò này, vẫn nén không nổi bản tính tò mò: “Hợp đồng? Hợp đồng thế nào?”
“Ừm… Anh ấy cho em cái ăn cái mặc, em để anh ấy cắn một cái là được rồi.”
Ôn Biệt cạn lời, Ngu Tố nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn vị bác sĩ có ngoại hình khá ổn này nở nụ cười trộm.
“Anh cười cái gì?”
“Phì, xin lỗi, nhịn không nổi nữa rồi.
Em kệ cha cái hợp đồng dở người của nó đi, Tổng giám đốc Trì quanh năm vùi đầu trong công việc cũng vất vả, gặp đúng người thì muốn dùng thủ đoạn mình quen thuộc nhất trói chặt lại ngay.
Em phối hợp diễn với nó một chút là được, còn lại đừng nghĩ nhiều.”
Ngu Tố cảm giác như mình đang được mẹ hiền vỗ về: “Trì Yến Hành dễ cáu lắm, em toàn phải đi dỗ thôi.”
Ôn Biệt cười cười nhìn Ngu Tố: “Dễ cáu? Có khi đấy mới là con người thật sự của cậu ta nhỉ.
Còn bé vừa kiêu ngạo vừa khó tính, muốn cùng người khác chơi nhưng lại trưng ra cái mặt như cục nước đá, lên 13 tiến hành phân hóa giới tính thì pheromone ngập tràn uy hiếp.
Đối với Alpha thì là uy áp về cấp bậc, không tiêm thuốc thì pheromone khiến Omega bài xích khó tiếp cận.
“Vì những chuyện ấy mà khi may mắn có Omega ngửi ra được pheromone của mình, còn cảm giác lâng lâng vui sướng, cũng cảm nhận được sự thống khổ.”
Nụ cười của Ôn Biệt dần biến mất.
“Pheromone dị biệt khiến cậu ta trời sinh là kẻ đứng trên đỉnh nhưng cũng có khuyết điểm, cấp dưới của cậu ta đa số là Beta… Đúng rồi, vài năm trước Trì Yến Hành còn xin thuốc ngủ.”
Nói cái này cũng không mất gì, có khi còn giúp ông chủ lớn một phen.
Nghe tới đây, Ngu Tố lại âm thầm cho đuôi cá lực lưỡng của Trì Yến Hành ngâm trong dược liệu…
Vừa định nói chuyện, máy móc vang tên tiếng thông báo.
Ôn Biệt tiến hành thao tác, lớp thủy tinh mở ra.
“Kiểm tra đã xong.”
Ngu Tố vì vậy nuốt vào mấy lời muốn nói, ngẩng cổ nhìn Ôn Biệt lấy ra kết quả.
Bác sĩ Ôn không để ý, tiến tới đỡ cậu ra ngoài.
Bọn họ đi ra thì thấy Trì Yến Hành đang đứng dựa lên tường.
Ngu Tố thấy bóng dáng quen thuộc thì thấy an tâm hơn hẳn: “Trì Yến Hành…”
“Ừ, mọi thứ thuận lợi chứ?”
Ôn Biệt đẩy xe lăn: “Rất thuận lợi.
Cậu nhặt được bảo bối rồi, Omega này rất thú vị.”
Mặt của Trì Yến Hành chẳng có cảm xúc gì, đáy mắt mờ mịt lại ánh lên ý cười.
“Hai người ngồi chơi một lát đi, tôi tới kho gene.”
Trì Yến Hành gật đầu, Ôn Biệt chuẩn bị tiến hành thí nghiệm kiểm tra độ xứng đôi.
Ngu Tố chẳng biết gì.
Dưới con mắt cậu, Trì Yến Hành đang bị bệnh, cậu vừa đúng lúc có thể giúp, vậy thì giúp là được rồi.
Người này còn vừa đẹp trai vừa thơm tho.
Nhưng lúc Trì Yến Hành cắn phải nhớ nhắc nhở: Cắn một cái chứ đừng ăn hết, cá nhỏ còn có thể sử dụng lâu dài.
Hành lang sạch sẽ không một chướng ngại, Ngu Tố ra hiệu Trì Yến Hành buông tay, tự mình điểu khiển xe lăn chơi đùa.
Ôn Biệt quay lại thì thấy Ngu Tố lái xe lăn xoay vòng vòng, mà Alpha bị người ngoài đồn là cao ngạo không thể tiếp cận kia lại đang nhìn chăm chú, trên mặt mang theo sự thả lỏng nhu hòa hiếm thấy.
Ôn Biệt nhìn con số trên kết quả.
Con cưng của trời vẫn là con cưng của trời, trắc trở từng ấy năm cũng nhận được trái ngọt xứng đáng.
“Tổng giám đốc Trì.” Ôn Biệt giơ kết quả lên, “Chúc mừng hai người, chỉ số xứng đôi phá kỉ lục rồi.”
(TBC).
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
17 chương
10 chương
12 chương
7 chương