Chương 65: Sập bẫy 5 Lâm Tư Niệm đẩy cửa phòng trúc ra, thiếu niên đang ngồi trước cửa sổ gọt một miếng gỗ, thấy nàng bước vào, hắn liền cúi đầu càng thấp hơn. Mắt hắn bị hơi nước che lại, trên mặt mang mặt nạ nửa mặt màu đen, mặc dù không nhìn thấy mặt hắn, nhưng Lâm Tư Niệm cũng có thể tưởng tượng được, hai cánh môi mỏng nhạt màu của hắn nhất định đang mím chặt, ép xuống thành một độ cong bướng bỉnh. Miếng gỗ trong tay thiếu niên đã thành hình, là một nữ nhân mang trường bào, lúc này hắn đang dùng dao nhỏ cẩn thận khắc tóc của nữ nhân, từng đao từng đao, thành kính mà cẩn thận. Gió thổi qua, vụn gỗ bay lả tả đầy đất. Lâm Tư Niệm ngồi xuống trước mặt hắn, quay đầu nhìn cây hải đường ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Thập Thất, ta giao Diệt hoa cung lại cho ngươi, từ này về sau, ngươi chính là tân cung chủ rồi." Tay thiếu niên run một cái, dao khắc kéo ra một vết sâu không hài hòa trên người hình nhân. Hắn không trả lời, môi mỏng mím lại càng chặt, giống như liều mạng đè nén gì đó. Gió thu chợt nổi lên, những cánh hoa hải đường bên ngoài rơi lả tả trước cửa sổ, Lâm Tư Niệm đưa tay hứng một cánh hao, vẫn nhàn nhạt nói: "Thập Thất, ngươi vốn có thân thủ vô cùng tốt, sau khi trở thành tân chủ nhân của Diệt hoa cung, sẽ không có người nào dám bắt nạt ngươi nữa." Giọng nàng rất nhẹ, cũng rất trang trọng, nhưng thiếu niên lại giống như con mèo bị giẫm phải đuôi hung hăng đứng dậy, ném hình nhân gỗ và dao khắc trong tay xuống đất! Bộp một tiếng, dao nhỏ đập xuống đất, rồi lại bắn ngược lên, lướt qua tóc mai của thiếu niên, rạch ra một vệt máu dưới góc mắt trái của hắn. Thiếu niên như vẫn chưa hết giận, trở tay tháo mặt nạ ném xuống đất. Mặt hắn tràn đầy phẫn nộ, trong mắt như muốn phun lửa, đôi môi nhạt màu run rẫy hé ra đóng lại, hình như đang muốn rống giận hét lên, nhưng lại chỉ có thể phát ra những âm vô ích. Lâm Tư Niệm chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không hề đau lòng hay sợ hãi, cũng không có phẫn nộ hay thất vọng, thậm chí đến một góc áo cũng không lay động. Thiếu niên không hiểu, vì sao mỗi lời nói mỗi hành động của nam nhân họ Tạ kia đều có thể tác động đến lòng nàng, mà sự phẫn nộ và tuyệt vọng của hắn lúc này trong mắt nàng lại không đáng nhắc đến như vậy. Hắn kích động giơ tay huơ loạn: Ngươi biết điều ta muốn không phải là Diệt hoa cung! Lâm Tư Niệm trầm mặc hồi lâu, nói: "Nhưng thứ ta có thể cho ngươi, chỉ có cái này." Thiếu niên hỏi nàng: Có phải ta đã làm sai điều gì, ngươi muốn đuổi ta đi sao? "Không phải, Thập Thất, không có người nào đuổi ngươi, đến ta cũng không có tư cách đuổi ngươi, ngươi tự do." Lâm Tư Niệm bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ tuyệt vọng của thiếu niên, cố gắng dùng ngữ khí bình thản dễ hiểu nói: "Đừng nhìn ta, đừng thích ta, đừng đi theo ta, một đoạn thời gian dài trước khi gặp ngươi, ta đã yêu Tạ Thiếu Ly rồi, ta yêu y, cả đời này chỉ thích một mình nam nhân là y." Hô hấp thiếu niên cứng lại. Lâm Tư Niệm nói: "Đời người quá ngắn, chỉ đủ yêu một người. Tim ta quá nhỏ, chỉ có thể chứa mỗi mình y." Thiếu niên bị Hoa Lệ ngược đãi đánh đập hơn mười năm, nhưng hắn từ trước đến nay khong biết đau là gì. Những lời điềm ngôn mật ngữ nhẹ nhàng của Lâm Tư Niệm hôm nay, từng câu từng chữ như mũi dao sắc bén đâm hắn thê thảm. Lồng ngực râm rĩ đau đớn, từng cơn lại từng cơn, khiến hắn không thể hô hấp được. Hắn giống như một con dã thú nhốt trong lồng, ở trong phòng phát bạo đi tới đi lui, rồi lại nâng tay quét đống tượng gỗ đao gỗ kiếm gỗ trong phòng rơi đầy đất, trong phòng trong nháy mắt trở nên vô cùng lộn xộn. Hắn tự tay hủy đi mọi thứ hắn làm ra, trong con mắt đỏ au là một mảnh bi ai trầm lắng. Hắn tay không phá hủy tác phẩm yêu thích của mình, rồi lại xoay người chống lên án kỷ, vây một nửa Lâm Tư Niệm vào trong lòng, nhìn nàng hồi lâu mới dùng thủ ngữ vô thanh cực nhanh chất vấn: Vì sao không phải là ta! Lâm Tư Niệm hé miệng: "Thập Thất, ngươi bình tĩnh lại đi." Tại sao không thể là ta! Dứt lời, hắn chợt nghiêng người muốn hôn lên môi Lâm Tư Niệm, nhưng lại bị Lâm Tư Niệm nhanh tay ngăn lại. Lâm Tư Niệm một chưởng vỗ lên vai hắn, không dùng toàn lực, nhưng cũng ép hắn lùi về sau vài bước mới đứng vững. Thấy nàng xuất thủ, thiếu niên liền ngẩn người, ánh mắt dần dần đỏ lên. Hắn run rẩy dùng tay làm động tác, bởi vì tốc độ tay quá nhanh, Lâm Tư Niệm chỉ kịp nhìn rõ câu cuối cùng của hắn: Hắn không xứng với ngươi! Lúc ngươi gặp khó khăn nhất, người ở bên cạnh ngươi là ta, không phải hắn! "Ngươi biết lúc ta gặp khó khăn nhất là lúc nào không?" Lâm Tư Niệm nhẹ cười một tiếng, trong nụ cười mang theo bảy phần thông suốt ba phần đau khổ, chầm chậm nói: "Mỗi đoạn nhân sinh cho dù là tốt hay xấu, ta đều sẽ gặp được rất nhiều người, nhưng không phải người nào cũng có thể đi cùng ta đến cuối cùng. Trước khi gặp ngươi, ta đã giao trái tim duy nhất của mình cho người khác rồi, ta sẽ không yêu ngươi." Nàng nói thẳng thừng như vậy, vô tình như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, này không hề làm sai. Đại não trì độn của thiếu niên chạy một hồi, mới tìm ra vài lời chắp vá trong khoảng không mù mịt. Hắn nói: Nhưng ta chỉ có ngươi... Hơn một năm trước, Lâm Tư Niệm kéo hắn ra từ đám bùn lầy đen tối, rồi lại vứt bỏ hắn dưới ánh mặt trời, giống như người đói khát đi trên đường, đột nhiên có người cho hắn một mâm đồ ngon vật lạ, nhưng mà không kịp đợi hắn nếm một miếng, người đó lại không hề lưu tình thu những món ngon đó lại. Thiếu niên không thể nói rõ được tâm tình hắn lúc này là quyến luyến nhiều hơn, hay là hận ý nhiều hơn... Hắn chỉ biết, một khi Lâm Tư Niệm đi, cuộc sống của hắn liền trở nên cô độc hơn cả lúc trước. Hắn tuyệt vọng nghĩ: Có phải chì cần hắn giết nam nhân họ Tạ kia, liền có thể cướp được trái tim của Lâm Tư Niệm? Ý nghĩ này như một cơn ác mộng cắn nuốt lý trí của thiếu niên, hắn quay đầu chạy ra khỏi phòng. Lâm Tư Niệm vừa thấy đôi mắt sát khí bừng bừng của hắn liền biết không xong rồi, nàng đuổi theo, hô lớn: "Thập Thất!" Dưới chân thiếu niên đụng phải một đồ vật cứng rắn, hắn cúi đầu nhìn, chính là hình nhân gỗ lúc này hắn đang khắc dỡ, mặt mũi nữ nhân khắc họa vô cùng tinh thế, rõ ràng là bộ dáng của Lâm Tư Niệm, nhưng mà hắn chỉ thoáng dừng lại một chút, liền nhảy lên nóc nhà, không quay đầu chạy về hướng Lâm Phong lâu. Con sói con này! Lâm Tư Niệm thầm mắng một tiếng, theo sát hắn trở về Lâm Phong lâu, ai ngờ vừa vào cửa, liền nghe thấy một tiếng động lớn, thiếu niên rút dao chặt gãy ghế mây trong phòng, khí tức sắc bén xe rách rèm che, ngọc châu lác đác rơi trên mặt đất. Tiểu Tạ Thần giật mình tỉnh giấc, oa lên một tiếng khóc lớn. Tạ Thiếu Ly nhẹ ôm con trai bảo vệ trong lòng, dùng tấm lưng dày rộng của mình che đi những hạt châu đang văng tung tóe, nhẹ nhàng vỗ vào lưng con trai, không hề chú ý đến thiếu niên mặt đầy sát khí từ đằng sau. Thiếu niên đã giết đỏ cả mắt, nâng đao muốn chém xuống, nhưng Lâm Tư Niệm đã xông lên nghiệm nghị nói: "Thập Thất! Ngươi dừng tay lại cho ta!" Lâm Tư Niệm một tay đón lấy lưỡi đao của thiếu niên, nhưng giữa đường lại bị Tạ Thiếu Ly kéo lại, mà bên kia, thiếu niên cũng khó khăn dừng đao, hận ý trong mắt tiêu tán đi một chút, có chút luống cuống nhìn đứa nhỏ đang khóc lớn. Một lúc sau, hắn dùng tay nói: Ta không phải cố ý doạn nó... Lâm Tư Niệm tức giận, lạnh lùng liếc thiếu niên một cái. Tạ Thiếu Ly lắc đầu với Lâm Tư Niệm, giao đứa nhỏ đang khóc vào lòng nàng, thấp giọng nói: "Nàng dỗ nó đi, ở đây để ta đến xử lý." Thấy đứa nhỏ khóc đến đỏ cả mặt, tâm Lâm Tư Niệm như thắt lại, vội vàng gật đầu, ôm con trai vào gian trong, nhẹ nhàng dỗ nó, rồi lại mở áo cho nó uống sữa, tiểu tử này lúc này mới dần dần yên tĩnh lại. Tạ Thiếu Ly và thiếu niên đến sân tập. Ánh nắng mỏng manh, gió thu từng trận, hai người như hổ báo giằng co trong chốc lát, mỗi người đều có thể nhìn thấy sát khí trong mắt đối phương. Một lúc sau, lưỡi dao của thiếu niên rút ra khỏi vỏ một tấc, nâng tay làm một động tác. Tạ Thiếu Ly nhíu đôi mày anh khí, giọng nói thanh lãnh như suối truyền đến rõ ràng: "Ta không hiểu ngôn ngữ tay, nhưng ta biết ngươi muốn nói gì." Thiếu niên nhe răng với hắn, một nửa uy hiếp một nửa khiêu khích. "Ta có thể đánh với ngươi một trận, nhưng cược là uy nghiêm thân là nam nhân của ta và ngươi, chứ không là Phi Phi." Tạ Thiếu Ly nói: "Muội ấy là một nữ tử thông minh có chủ kiến, muội ấy chọn ai, nên để muội ấy đến quyết định." Thiếu niên lơ đễnh hừ nhẹ một tiếng, dùng tay nói: Ta sẽ giết ngươi, cướp nàng ấy về bên người! Tạ Thiếu Ly hiển nhiên không hiểu những lời cuồng vọng này của hắn, chỉ tùy tay rút một thanh trường kiếm trên giá binh khí ở sân tập, nâng tay làm động tác mời: "Ưu tiên hậu bối, xuất chiêu đi." Y mặt mày anh tuấn, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, y bào màu tím khẽ bay trong gió, rất có phong thái nhà tướng. Nhưng thiếu niên lại không hiểu nhiều quy tắc, nâng đao liền chém đến, mỗi nhát đều tàn nhẫn đòi mạng. Tạ Thiếu Ly nâng kiếm đỡ lại, hỏa quang do đao kiếm chạm vào nhau văng tung tóe, gang bàn tay của hai người đều bị lực đạo của đối phương chấn động đến tê rần, mỗi người lùi về sau một bước, đao kiếm rung lên không ngừng, phát ra âm thanh ong ong nặng nề. Ánh mắt thiếu niên lạnh xuống, khóe miệng câu lên một nụ cười khát máu. Mà Tạ Thiếu Ly cũng định thần lại, lại nâng kiếm, chỉ là vẻ mặt lần này nghiêm túc hơn nhiều. Hai người đều dùng toàn lực ứng phó, đánh đến thiên hôn địa ám, âm thanh đao kiếm chạm vào nhau cho dù là Lâm Tư Niệm đang trốn trong phòng trong cũng có thể nghe được rõ ràng. Lâm Tư Niệm có chút không yên tâm Tạ Thiếu Ly, y là quân tử, sao có thể so với thiếu niên ngoan độc quỷ quyệt kia? Nàng vội vàng dỗ con trai ngủ, liền nhấc vạy chạy ra ngoài. Trên sân tập, kiếm của Tạ Thiếu Ly và đao của thiếu niên lại chạm vào nhau, đao kiếm phát ra âm thanh chói tai, đồng thời gãy thành mấy khúc. Nhân có hội thiếu niên đang ngẩn người trong chốc lát, Tạ Thiếu Ly ném đi kiếm đã gãy, một quyền đấm lên mặt thiếu niên. Thiếu niên ngã xuống mặt đất, ôm mũi phun ra một ngụm nước bọt mang máu tươi, hai ngươi trên dưới phân ra rõ ràng. Lâm Tư Niệm thở phào nhẹ nhõm. Thiếu niên không ngờ rằng mình sẽ thua, lảo đảo đứng dậy, bay ra tư thế chuẩn bị vồ đến. Tạ Thiếu Ly nhìn thiếu niên chật vật có hai phần giống mình này một cái, nhàn nhạt nói: "Ngươi thua rồi. Chu dù có đánh thêm bao nhiêu trận, kết quả này cũng sẽ không thay đổi." Tạ Thiếu Ly chính là Tạ Thiếu Ly, y cường đại, cao ngạo, hào quang vạn trượng, quan trọng hơn là, hắn gặp Lâm Tư Niệm đúng lúc. Cho dù là tình cảm hay là trận quyết đấu này, thiếu niên đều thua triệt để. Mắt thiếu niên hơi đỏ lên, hắn vô thanh gầm lên một tiếng, giơ nắm đấm rách da chảy máu đánh về phía Tạ Thiếu Ly. Lâm Tư Niệm nhẹ hô lên một tiếng: "Thập Thất, đủ rồi!" Nắm đấm của thiếu niên cứng lại giữa không trung, hơi run lên, mắt hắn phẫn nộ cùng bất kham như vậy, như con thú nhỏ mở to mắt bị cướp mất con mồi, phát ra tiếng rên tê tái. Hắn cứng người một lát, dùng đôi mắt đỏ au vô lực nhìn Lâm Tư Niệm, mười ngón tay đưa lên nói: Cho ta thêm một cơ hội nữa, ta có thể thắng hắn. Lâm Tư Niệm nhẹ nhàng mà kiên định lắc đầu, nói: "Ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ trong cung, không bao lâu sau, ngươi chính là tân chủ nhân của Diệt hoa cung rồi. Hô hấp của thiếu niên cứng lại, lo lắng cầu xin: Đừng bỏ rơi ta! Ngươi cho ta thêm một cơ hội đi! Lâm Tư Niệm nhìn Tạ Thiếu Ly, mệt mỏi mở miệng: "Thập Thất, xin lỗi." Thứ ta muốn không phải là câu nói này! Dưới cơn oán hận của thiếu niên, hắn cúi người nhặt lên thanh đao đã gãy dưới đất, một đường đâm lên ngực mình! Hắn muốn tìm cái chết! Lâm Tư Niệm trợn to mắt, nghĩ thèm nghĩ ngợi liền xông lên ngăn lưỡi đao lại! Có thể nghe được rõ ràng âm thanh cực nhỏ khi da thịt rách ra, máu tươi tuôn ra văng xuống đất, vẽ lên một bức hồng mai lạnh lẽo trên mặt đất. Màu sắc tươi đẹp kia, đâm vào mắt thiếu niên đau nhói, cũng đâm xuyên trái tim Lâm Tư Niệm.