Lâm Túc cuối cùng cũng đi rồi, hoàn toàn rời khỏi Lâm phủ, nhưng Lâm Tư Niệm lại chẳng có chút vui vẻ nào, chỉ còn lại một bụng bi thương. Nàng cắt đứt hết thảy mọi ràng buộc, cuối cùng một mình cô độc bước trên cây cầu độc mộc không thể quay đầu. Lâm Tư Niệm đấm lên cái chân đang đau nhức, ánh mắt trống rỗng lạnh băng, giống như đang nhìn về một nơi xa không có ánh sáng, nhẹ giọng nói: "Thanh Linh, có phải ta rất xấu tính không?" Thanh Linh cúi đầu không dám trả lời, trong ánh mắt lóe lên một tia sợ hãi. "Xấu cũng chẳng sao." Không nhận được câu trả lời của Thanh Linh, Lâm Tư Niệm tự mình trả lời, tự nói tự cười: "Người tốt thường không bảo vệ được bản thân." Thanh Linh đã từng rất thích nụ cười của Lâm Tư Niệm, nụ cười của nàng rất thanh khiết trong sáng, giống như một nụ hoa đang nở rộ, vô cùng tươi tắn. Nhưng bây giờ, nàng chỉ cần vừa nhìn thấy Lâm Tư Niệm để lộ ra ý cười lạnh nhạt như vậy liền cảm thấy toàn thân phát lạnh. Chủ tớ hai người đang im lặng, đột nhiên đại môn Lâm phủ bị mở mạnh ra, một bóng người cao lớn nhanh chóng tiến vào. Tạ Thiếu Ly mang trên người một thân áo giáp, trên gương mặt trắng trẻo tuấn dật còn vươn lại chút bọt nước, cứ như vậy mang theo một thân thủy khí bước đến chổ nàng. Thấy Lâm Tư Niệm hoàn toàn vô sự, y mới nhẹ nhàng thở phào. Lâm Tư Niệm bị Tạ Thiếu Ly ôm vào lòng, lúc này mới phát hiện bên ngoài đang đổ mưa không ngớt, Tạ Thiếu Ly đã dầm mưa đến đây. Nàng đẩy Tạ Thiếu Ly ra, nhưng lại bị y ôm vào càng chặt, dường như muốn nhét nàng vào trong lòng mình. Lâm Tư Niệm phất tay bảo Thanh Linh lui xuống. Nàng thở dài, cười khổ nói: "Quốc sự là chuyện lớn, huynh sao lại chịu khổ như vậy? Không yên lòng để muội một mình như vậy sao?" "Bây giờ muội trở thành như thế này, bảo ta làm sao có thể yên tâm!" Tạ Thiếu Ly nhíu mày, trầm giọng nói: "Trên đường ta bắt gặp được huynh trưởng..." "Đừng nhắc đến hắn." Lâm Tư Niệm cắt đứt lời nói của Tạ Thiếu Ly, giọng nói lạnh lùng: "Hắn đã không còn là huynh trưởng của muội nữa." Tạ Thiếu Ly không truy vấn, chỉ ngưng thần nhìn Lâm Tư Niệm: "Phi Phi, muội không vui." Lâm Tư Niệm cả kinh, lập tức kéo ra một nụ cười: "Vui chứ, sao muội lại không vui?" Môi nàng cong lên, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh. Tạ Thiếu Ly thở dài. Lúc y nhẹ thở dài, Lâm Tư Niệm không khỏi run lên, từ từ dán gò má lên ngực Tạ Thiếu Ly. Thấy nàng tỏ ra yếu ớt như vậy, Tạ Thiếu Ly đang vô cùng tức giận cũng tiêu tán đi không ít. Vừa nãy lúc ở thao trường luyện binh, đột nhiên nghe thấy quản gia đến báo, nói rằng phu nhân đã thu dọn đồ đạc trở về Lâm phủ rồi, đại não y lúc đó một mảnh trống rỗng, đợi đến khi phản ứng lại đã nhảy lên tuấn mã điên cuồng rời khỏi thao trường. Tạ Thiếu Ly hôn lên tóc nàng: "Nếu đã xử lý xong xuôi rồi, có thể về nhà với ta được không?" Nhưng Lâm Tư Niệm lại lắc đầu: "Không, muội muốn ở lại với cha mẹ." "Phi Phi, muội đang gạt ta đúng không." Tạ Thiếu Ly kéo nàng ra một chút, con ngươi màu hổ phách giống như muốn nhìn thấu linh hồn nàng: "Nàng muốn gạt ta tiếp tục uống những loại thuốc kia?" Lâm Tư Niệm không nói. Tạ Thiếu Ly nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nói: "Bắt đầu từ lúc nào, giữa chúng ta chỉ còn lại những lời nói dối?" "Có thể đừng nói những lời này nữa được không, muội không muốn cãi nhau với huynh." Lâm Tư Niệm hít sâu, cố gắng đè nén lệ khí đang trào dâng, điều chỉnh sắc mặt muốn hôn y. Nhưng Tạ Thiếu Ly lại dùng tay ngăn lại nụ hôn của nàng. Lâm Tư Niệm híp mắt nhìn y, trong con ngươi hẹp dài như chứa mây đen cuồn cuộn. "Ta không muốn nhìn muội làm hại chính mình như vậy." Tạ Thiếu Ly nói: "Muội muốn làm gì cứ nói với ta, ta giúp muội thực hiện." Lâm Tư Niệm buột miệng nói: "Muội muốn Triệu Thạc và An Khang đền mạng!" "Nếu như mọi chuyện thực sự do hai huynh muội bọn họ làm, ta có thể giúp muội, chỉ cần muội cho ta thời gian." Nhất thời Lâm Tư Niệm trừng to mắt. Nhưng trên mặt Tạ Thiếu Ly không hề có chút ý đùa nào, y vốn là một người không biết đùa. Một lúc sau, nàng chỉ có thể nhàn nhạt cười lạnh một tiếng: "Huynh không cần phải khinh suất." Nàng không muốn kéo Tạ Thiếu Ly xuống nước. "Phi Phi, muội luôn là một người thông minh, bình tĩnh lại nghĩ kỹ xem, chuyện này thực ra có một điểm đáng ngờ." Tạ Thiếu Ly xoa lên gò má nàng, bao cổ tay cọ lên mặt nàng có chút lạnh. Y nói: "Mưu sĩ bên cạnh Thái Tử nhiều như vậy, sao có thể để thuộc hạ mang những quần áo đặc biệt như thế đi hành thích chứ?" Vấn đề này, Lâm Tư Niệm cũng từng ngoài nghi. "Nhưng ngoài hắn ra, còn có ai muốn giết muội?" Tạ Thiếu Ly mở miệng muốn nói, nhưng Lâm Tư Niệm lại ôm lấy cổ ý, hung hăng cắn lên môi y. Đôi mắt Tạ Thiếu Ly ướt sũng nước mưa càng trở nên ướt át vạn phần, y dần mở to mắt, lập tức vươn tay ôm lấy eo Lâm Tư Niệm, càng làm nụ hôn thêm sâu. Hai người triền miên đến nếm được mùi sắc rỉ. Lâm Tư Niệm đưa lưỡi ra, từng chút từng chút liếm từng giọt máu trên môi Tạ Thiếu Ly, lạnh lùng nói: "Huynh đừng nói giúp hắn nữa, cũng đừng khuyên muội. Chuyện của Lâm gia, không can hệ đến huynh!" Nhiệt tình trong mắt Tạ Thiếu Ly biến mất, y mím môi đứng ở đó, thấp giọng nói: "Ta đã cưới muội, Lâm gia chính là nhà của ta, sao lại không can hệ?" "Muội nói không can hệ chính là không can hệ!" Bạo phát trong lòng Lâm Tư Niệm đột nhiên xông lên, vừa nghĩ đến sau này Tạ Thiếu Ly sẽ bị nàng liên lụy nàng liền không khống chế được sự nóng nảy này. Tạng phủ co rút từng trận, cổ hỏng xộc lên mùi tanh, nàng biết bản thân đã không khống chế được nữa... Tất cả lớp ngụy trang ấm áp trong nhát mắt tan vỡ, để lộ ra sự âm ngoan độc ác của nàng. Lâm Tư Niệm vỗ mạnh lên án kỷ, lạnh lùng nói: "Huynh đi đi, muội không muốn nhìn thấy huynh nữa!" Án kỷ làm bằng gỗ quý vang lên một tiếng rắc rồi lập tức nứt ra một đường. "Muội..." Tạ Thiếu Ly giật mình, không lùi mà tiến tới, vươn tau muốn xem mạch của nàng. Lâm Tư Niệm hất tay y ra, cắn răng nói: "Lập tức! Nhanh chóng! Ra ngoài!" Nói xong, nàng để Tạ Thiếu Ly ở lại vội vàng chạy vào phòng, vừa mới đóng cửa, nàng liền dựa vào cửa dần trượt xuống, giữa răng môi tràn ra máu tươi. Mặt Lâm Tư Niệm tái nhợt, lấy ra một bình thuốc trong túi áo, đổ ra hai viên thuốc ném vào miệng, cũng không cần nước, cứ khô khan cắn nuốt vào bụng, dẫn đến một trận ho khan dữ dội. Không biết qua bao lâu, tạng phủ bỏng rát cũng dần dần bình ổn, nàng tức giận phất tay áp, khiến toàn bộ đồ sứ trong phòng đều rơi xuống đất, phá ra từng tiếng vỡ nát khiến kẻ khác phải run rẫy. Nàng vô cùng khó chịu, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt lo lắng đầy đau khổ kia của Tạ Thiếu Ly, lòng nàng liền đau như cắt. Nàng nhanh chóng muốn phát tiết, muốn đâm thủng bầu trời u ám này. Không biết qua bao lâu, bạo phong trong phòng dần yên ổn. Lâm Tư Niệm quỳ trong phòng đầy mảnh sứ vỡ, úp mặt vào trong hai cánh tay. Nàng biết vì luyện công uống những loại thuốc kia, tính tình mình đã thay đổi rất lớn, tất cả mọi người và mọi việc trong mắt nàng đều giống như đeo lên một chiếc mặt nạ độc ác, nàng không thể khống chế bản thân... Nhưng nàng không thể quay đầu được nữa, vừa một ngày không luyện công uống thuốc, nhục cốt cả người nàng giống như bị hàng ngàn con trung trùng gặm nhắm, phát tác mỗi lúc càng hung hiểm. Nàng không muốn để Tạ Thiếu Ly thấy bộ dáng bản thân ghê tởm như vậy, nhưng cuối cùng, bản thân vẫn tổn thương y. Cánh cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng Thanh Linh thấp thỏm vang lên, nàng nói: "Phu, phu nhân, Thế tử gia đã đi rồi." Lâm Tư Niệm gói mình trong góc tối tăm, không hề đáp trả. Thanh Linh suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Thế tử bảo người phải bảo trọng thân thể, hôm khác ngài ấy lại đến thăm người." Lâm Tư Niệm đau khổ nhắm mắt lại. Tháng 3 là tháng sinh sôi nảy nở. Hoa đào trong Lâm phủ đã nở gần hết, những cành non xanh biếc bắt đầu nảy mầm. Thanh Linh ra ngoài mua thức ăn trở về, vừa vào cửa phủ đã nghe thấy tiếng gió vút qua trên đỉnh đầu, sau đó một con chim chết rơi thẳng xuống trong giỏ thức ăn của nàng. Con chim bị một mũi tên xuyên qua thân, không cần nói, chắc chắn là phu nhân lại đang luyện cung. Thanh Linh cố nén sợ hai, dùng hai ngón tay cầm cánh con chim đầu xanh kia lên ném xuống dưới táng cây đào chôn lại. Đi tiếp thêm vài bước, xuyên qua đình viện, quả nhiên nhìn thấy phía sau những cành đào thưa thớt, Lâm Tư Niệm đang giương cung, ba mũi tên cùng một lúc bay đi, ba con chim sẻ rơi xuống trên nóc nhà, mang theo vài miếng gạch ngói rơi xuống, vừa vặn lại rơi xuống chân Thanh Linh. Lần này Thanh Linh không nhịn được nữa, hoảng sợ bỏ chạy, vẻ mặt đưa đám nói: "Phu nhân tha cho nô tỳ đi!" Lâm Tư Niệm lười biếng thu cung, lộ ra ý cười chọc ghẹo, hỏi: "Hay không?" "Cái gì?" Thanh Linh chưa hiểu. Lâm Tư Niệm một thân tay buộc áo bào, kéo cung đứng dưới mái hiên, lười biếng cười: "Tiếng con mồi mất mạng dưới cung tiễn của ta." "..." Thanh Linh rùng mình một cái. Lại thấy Lâm Tư Niệm tâm trạng rất tốt, Thanh Linh liền nhấc váy bước qua đám chim chết kia, do dự hồi lâu mới cẩn thận nói: "Phu nhân, người đã hơn nửa tháng không hồi phủ rồi, ít nhất cũng nên đi thăm Thế tử gia một chút chứ." Gần đây Lâm Tư Niệm không còn phát tác nữa, vì vậy tâm trạng cũng ổn định hơn, thấy Thanh Linh nhắc đến Tạ Thiếu Ly, nàng cũng không tức giận, chỉ cười nhạt: "Trở về làm gì, về rồi cãi nhau với y?" "Nhưng hôm nay là sinh thần của Thế tử gia mà!" Thanh Linh cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Lâm Tư Niệm, yếu ớt nói: "Nghe quản gia nói, Thế tử gian uống rượu hơn nửa ngày, khuyên thế nào cũng không nghe, nhất định là đang nhớ phu nhân! Thế tử gia luôn nghe nói người mà." Nghe đến đây, bàn tay đang kéo cũng của Lâm Tư Niệm liền ngừng lại. Nàng trầm mặc hồi lâu, cảm thấy hôm nay bắn chim cũng không có gì thú vị, liền vui vẻ chậm rãi thu cung lại, nói: "Không chơi nữa, ta ra ngoài một lát." Dứt lời, nàng đến chuồng ngựa dắt ra một con, nhảy lên yên ngựa chạy ra khỏi Lâm phủ. Thanh Linh nhìn nàng đi mất, không khỏi thở phào. Quả nhiên, tuy phu nhân ngoài miệng không nói nhưng vẫn rất để ý đến Thế tử gia! Lâm Tư Niệm đến Tạ phủ, nhưng không đi vào cổng chính. Nàng đi vòng qua vách tường bên ngoài phủ đến dưới một gốc cây táo, quấn dây lên cành cao nhất, hai chân mượn lực trên lưng ngựa đạp một cái liền nhảy lên trên tường. Lúc nhảy xuống có chút khó khăn, nàng suýt chút nữa đã trẹo chân, vốn là một người què, trật chân rồi càng khó đi hơn. Lâm Tư Niệm cảm thấy bản thân có bướng bỉnh, cửa chính đường đường không chịu đi, lại giống như tên trộm đi trèo tường. Nàng âm thầm vào thư phòng, Tạ Thiếu Ly không có ở đây, nàng lại lui ra, xoay người bước đến hành lang dài trong viện. Tạ Thiếu Ly quả nhiên đang ở đây, bên cạnh đã chồng chất vài vò rượu. Hắn làm người nho nhã, tư thái uống rượu lại rất hào phóng, dường như là ôm rượu điên cuồng uống. Lâm Tư Niêm lặng lẽ nhìn bóng dáng cường tráng của y, cuối cùng hạ quyết tâm bước đến. Ai ngờ còn chưa đến gần, Tạ Thiếu Ly đã phát hiện ra trước, ném vò rượu về phía nàng. Mắt Tạ Thiếu Ly sắc bén như báo, Lâm Tư Niệm cả kính, biết bản thân đã bị hiểu lầm là kẻ trộm liện thuận thế lùi về sau một bước, không ngờ cái chân bị thương không có lực, nàng đứng không vững liền ngã về phía sau. Một quyền của Tạ Thiếu Ly đến trước mặt nàng, lại như phản ứng được mà vội vàng rút về, hóa thành cái ôm ôm lấy eo nàng. Cánh tay trên eo thon dài rắn chắc, Lâm Tư Niệm nhìn mắt y, tất cả nhũng ký ức ấm áp trong nháy mắt đều ùa về, nàng thuận thế tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, hít mũi, ghét bỏ nói: "Toàn là mùi rượu." Tạ Thiếu Ly còn đang ngây ngốc nhìn nàng, trong con ngươi trong suốt lạnh lùng tràn đầy nghi ngờ, đuôi mắt còn mang theo một vệt đỏ. Một lúc sau, y mới lắc đầu, dò hỏi: "... Phi Phi?" "Là muội." Lâm Tư Niệm cười nhẹ một cái, nâng tay xoa đuôi mắt y: "Huynh khóc ư?" Tạ Thiếu Ly không nói, chỉ ôm nàng chặt hơn, ngậm ngùi nói: "Lại mơ thấy muội rồi." Được rồi, xem ra không phải là khóc, là say. Lâm Tư Niệm đã lâu không có lúc thanh thản như bây giờ, gần đây nàng luôn thử đè ép lệ khí trong người, hiểu quả rõ rêt, lại nhìn thấy Tạ Thiếu Ly giống như tia nắng giữa bầu trời đen tối, thắp sáng thế giới âm u của nàng. Nàng và Tạ Thiếu Ly ôm hôn vào phòng, ngã lên giường. Tạ Thiếu Ly vươn ra đầu lưỡi ẩm ướt, từng chút liếm đôi mắt và bờ môi nàng. Lâm Tư Niệm rất nhiệt tình, hai người đã hơn một tháng chưa làm, nàng cũng rất nhớ y. Mắt nhìn lên cung tên trên dây, Tạ Thiếu Ly giống như lại nghĩ đến chuyện gì liền nhẹ nhàng đẩy nàng ra.