Mỹ nhân ngây thơ
Chương 31
Tạ Thiếu Ly nhặt mảnh vỡ đặt ở trên án kỷ bên cạnh, sau đó quay người rót trà cho Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm thừa dịp y quay người pha trà, tay men theo án kỷ, lặng lẽ giấu một mảnh vỡ giấu vào trong chăn.
Tạ Thiếu Ly bưng trà đến, Lâm Tư Niệm hoảng hốt uống một ngụm, hé miệng, vô thanh nói: "Muội mệt rồi, muốn ngủ một lát."
Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, ta ở đây với muội."
Lâm Tư Niệm lắc đầu, trong lòng tuyệt vọng. Nàng muốn khóc, nhưng tròng mắt bị bỏng không thể rơi thêm một giọt nước lệ nào.
Nàng nói: "Đi ra."
Tạ Thiếu Ly hé miệng, Lâm Tư Niệm kích động đẩy y ra, vô thanh hét lên: "Đi, ra!"
Tạ Thiếu Ly sợ nàng làm bị thương bản thân, chỉ có thể đứng dậy lùi lại mấy bước, đứng ở cửa xa xa nhìn nàng, dỗ dành: "Ta ra ngoài rồi, muội đừng giận nữa, Phi Phi, đừng giận nữa."
Lúc này Lâm Tư Niệm mới vô lực ngả xuống giường, mở miệng thở dốc. Một lúc sau, nàng xoay người đắp chăn lên, nằm nghiêng đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly.
Yết hầu Tạ Thiếu Ly khẽ động, nhìn Lâm Tư Niệm thật lâu rồi mời theo lời mà ra ngoài. Y không nỡ đi xa, liền đứng ở hành lang ngoài cửa đờ ra nhìn bầu trời u ám.
Tạ gia thế tử, tuấn dật vô song, lãnh khốc như tuyết trên núi cao, kiêu ngạo như hoa mai thiết cốt, nào có ai từng nhìn thấy bộ dáng tiều tụy bi thương như thế này của y? Thanh Linh hiện giờ thật không thể nhìn nổi nữa, lặng lẽ cầm áo choàng và lò sưỡi đến, khuyên nhủ: "Thế tử gia, đã mấy hôm rồi người vẫn chưa chợp mắt, nên về phòng nghỉ ngoai một lát đi! Phu nhân ở đay, nô tài có thể chăm sóc tốt mà."
Tạ Thiếu Ly hoàn hồn, trên hàng lông mi ẩm ướt vẫn còn vương một tia ưu buồn. Y nghiêng mặt, khàn giọng nói: "Không cần, ta không yên tâm."
Thanh Linh không dám nhiều lời, chỉ có thể đặt áo choàng và lo sưỡi ở dưới chân y rồi lui xuống.
Ước chừng qua khoảng nửa canh giờ, trời đã bắt đầu tối, Tạ Thiếu Ly đoán chừng Lâm Tư Niệm đã ngủ liền nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, ngồi xuống cạnh giường Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm vẫn giữ tư thế đưa lưng về phía y, đó là một tư thế phòng bị, Tạ Thiếu Ly rũ mi mắt có chút tịch mịch, trong lòng càng thêm buồn.
Mấy ngày nay y không thể chợp mắt, thậm chí từng tàn nhẫn nghĩ: Nếu y không phải sinh ở trâm anh thế gia, không phải làm bề tôi cho kẻ khác, không cần phải thay họ Triệu kia bảo vệ giang sơn mục nát này thì tốt biết bao... Như vậy, chí ít y còn có thể rút kiếm ra khỏi vỏ, thống khoái đỡ cho Lâm Tư Niệm một trận chết chóc này.
Không cần phải để ý đến quân thần phụ tử, không cần phải nhớ đến thiên hạ muôn dân, trong lòng thoải mái, chỉ có yêu hận tình thù.
Tạ Thiếu Ly nhét chăn vào cho Lâm Tư Niệm, mu bàn tay vô tình đụng vào gò má của nàng, phát hiện lạnh ngắt tự bao giờ. Y hoảng hốt, lật gò má của nàng lại nhìn, phát hiện hô hấp của nàng yếu ớt, đôi môi vốn tái nhợt nay trắng như giấy...
Dự cảm chẳng lành trực tiếp xông lên đầu, Tạ Thiếu Ly liền vén chăn lên, một mùi máu tươi liền đập vào mặt.
Trên cổ tay Lâm Tư Niệm bị rạch một đoạn, cho dù vết thương không sâu nhưng máu tươi vẫn thấm đỏ cả băng vải, bàn tay của nàng hướng về phía trước, trong lòng bàn tay vẫn còn nắm lấy một mảnh sứ vỡ đầy máu.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng ôm lấy Lâm Tư Niệm, vừa kinh vừa sợ, vừa run rẩy xé một mảnh vảo quấn ở cổ tay nàng cầm máu, vừ đỏ mắt gào lên: "Người đâu! Gọi đại phu! Nhanh!"
Tiếng gào tê tâm liệt phế kia như tiếng gầm của một con mãnh thú bị nhốt lại, hạ nhân trong phủ đều nơm nớp lo sợ, người chạy đi tìm đại phu, kẻ đi tìm cao dán, trong phủ bóng người chạy đến chạy lui một mảnh hồn loạn.
Tạ Thiếu Ly gào xong, chỉ cảm thấy máu trong tim dâng lên cuồn cuộn, một trận đau nhức, đau đến tột cùng liền ngã quỳ trên mặt đất, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.
"Thế Tử!" Tiếng bước chân trong phòng càng thêm loạn, có người hét lên chạy đến đỡ Tạ Thiếu Ly: "Nhanh đỡ Thế tử nằm xuống, mang nước đến đây!"
"Không cần lo cho ta, đi xem phu nhân đi."
Tạ Thiếu ly đẩy nô tỳ chạy đến đỡ y ra, một tay ôm ngực đang đau nhức không ngừng, tay kia lau đi vết máu trên miệng, lảo đạo gục trước giường Lâm Tư Niệm, cắn răng run rẩy nhả từng câu từng chữ: "Sao muội lại ngốc như vậy, độc ác như vậy! Muội muốn... mạng của ta sao!"
Không biết Lâm Tư Niệm đang hôn mêm hay đang tỉnh, nghiêng đầu, khóe mắt chầm chậm chảy ra hai giọt lệ máu.
Mùng năm tết, hương vị tết trên đường vẫn còn đang rạo rực, nhà nhà đều đổi câu đối mới toanh, trên cửa dán chữ phúc ngược, lồng đèn đỏ rực trên nền tuyết trắng xóa gàng làm tôn lên vẻ kiều diễm vạn lần.
Lâm Tư Niệm tựa trên giường, tóc đen xỏa tung trên đầu vai, che khuất đi một nửa khuôn mặt trắng bệch. Đôi môi nàng cũng tái nhợt, băng vải trên mắt nhiễm một chút dịch thể màu đỏ sẫm, cả người tiều tụy, mệt mỏi.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Nhưng nàng biết, Tạ Thiếu Ly vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Kể từ sau khi nàng hồ đồ lần trước, nghĩ quẩn muốn cắt cổ tay, Tạ Thiếu Ly liền lo sợ như chim sợ cành cong. Nam nhân đối diện với mười vạn quân địch cũng không hề nao núng, bây giờ lại luôn nửa đêm giật mình tỉnh giấc, muốn cẩn thận chạm vào gáy nàng, thăm dò hơi thở của nàng, hết lần này đến lần khác chắc chắn Lâm Tư Niệm vẫn còn sống mới dám nhắm mắt...
Thực ra, Lâm Tư Niệm sau khi hạ một đao kia liền hối hận. Nếu như nàng chết đi như vậy thì quá tốt với kẻ địch của nàng rồi, lúc xuống cửu tuyền cũng không còn mặt mũi gặp cha mẹ.
Nàng chỉ là quá buồn, quá đau khổ, đau đến mức tâm trí hồ đồ mới làm ra một việc ngu ngốc hại mình lợi người như vậy.
Không biết qua bao lâu, người bên cạnh cuối cùng cũng có chút động tĩnh. Tạ Thiếu Ly đưa tay vô cùng nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, nhỏ giọng nói: "Phi Phi, ta thay thuốc cho nàng được không?"
Lâm Tư Niệm vẫn đờ người như cũ, không có phản ứng.
Tạ Thiếu Ly thấy nàng không phản đối liền cẩn thận nâng cổ tay nàng lên thay băng vải đã rịn thuốc trên vết thương ở cổ tay nàng. Vết bỏng trên da không nghiêm trọng, đã bắt đầu khép lại, qua thêm một đoạn thời gian nữa thì đến sẹo cũng không sẽ không lưu lại. Chỉ có mắt và cổ họng bị khói độc làm tổn thương, phải điều dưỡng cho thật tốt...
Y mở băng vải trên mắt Lâm Tư Niệm ra, vẫn không thể ngăn hô hấp cứng lại, trong lòng lại dấy lên nỗi đau âm ỉ.
Đôi mắt luôn đong đầy tia sáng kia lúc này nhắm chặt, lông mi dính thuốc dính thành một mảng, hốc mắt đỏ lên, tĩnh lặng như một đám nước đọng.
Phi Phi của y sẽ không cười nữa, mặt trời nhỏ luôn tỏa sáng trong lòng y dường như cũng đã chìm vào dòng nước lạnh ngắt trong đêm giao thừa.
Tạ Thiếu Ly mím môi, nghiêng đầu hít một hơi sâu mới đè nén nỗi đau âm ỉ kia xuống. Y lấy muỗng ngọc thấm dược cao bôi lên mắt Lâm Tư Niệm, dược cao có chút nhói khiến hàng lông mi Lâm Tu Niệm kẽ động, nước mắt liền theo đó mà chảy ra.
Nàng đau đớn khó nhịn, đôi môi tái nhợt kích động run run, giơ tay muốn dụi mắt, nhưng lại bị Tạ Thiếu Ly ngăn lại.
Tạ Thiếu Ly đặt dược cao xuống, hôn lên dòng lệ mang huyết sắc của nàng, nhẹ nhàng mà cố chấp ôm nàng vào lòng để trách việc nàng lộn xộn đụng đến vết thương: "Đừng khóc, Phi Phi, đừng khóc. Một lát nữa sẽ tốt thôi, muội nhịn một chút được không? Đừng khóc, đừng khóc nữa."
Hắn không tiết lời nói, thiên ngôn vạn ngữ mắc ở cổ lúc này không biết làm sao nói ra, chỉ có thể liên tục vụng về lặp lại những lời Đừng khóc.
Không biết Tạ Thiếu Ly an ủi có hiệu quả, hay là dược cao phát huy tác dụng, Lâm Tư Niệm liền không giãy dụa nữa, dần dần yên tĩnh lại, vô lực dựa vào ngực Tạ Thiếu Ly thở dốc.
Tạ Thiếu Ly vắt khăn lau mồ hôi lạnh trên mặt nàng, sau đó dùng vải trắng băng lại mắt cho nàng, trách việc nhìn thấy ánh sáng lại bị kích thích.
Thanh Linh cúi đầu bước vào, sợ quấy nhiễu Lâm Tư Niệm liền nói nhỏ vào tai Tạ Thiếu Ly: "Thế tử, Kim Lăng quận vương và Lâm đại lang đến, muốn vào thăm phu nhân."
Âm thanh của Thanh Linh vốn đã đè xuống rất thấp, nhưng hai mắt Lâm Tư Niệm không thể nhìn, các giác quan khác lại càng thêm mẫn cảm. Nàng nghe thấy tên Triệu Anh và Lâm Túc, tâm tình liền có chút kích động, hé miệng phát ra vài âm thanh ú ớ, lại đau đến khụy xuống giường ho khan một trận.
Nàng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, không muốn để bọn họ thấy bộ dáng bản thân chật vật như lúc này, không muốn nghe những lời an ủi thương hại của bọn họ!
Nàng giống như một con ngọc trai bị thương nặng, liều mạng đóng chặc nhốt lớp vỏ cứng của mình.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng giữ lấy nàng, xoay người nói với Thanh Linh: "Rót ly nước mật ong lại đây!"
Thanh Linh bị ánh mắt Tạ Thiếu Ly dọa sợ hãi, nhanh chóng run tay rót một ly mật ong ấm, quỳ dưới sàn hai tay dâng lên.
Cổ Lâm Tư Niệm vừa đau vừa sưng, ho đến họng cũng đã có mùi máu tươi. Nàng uống một ly mật ong trên tay Tạ Thiếu Ly mới dần dần hô hấp bình thường trở lại, sống chết dựa vào lòng Tạ Thiếu Ly.
Tạ Thiếu Ly kéo chăn bông lên, ôm lấy cả người cả chăn vào lòng, thấy Thanh Linh còn đang nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, liền lạnh giọng nói: "Đứng dậy đi, trở về cự tuyệt hai người đó. Phu nhân không gặp khách, ai cũng không gặp."
Thanh Linh nhanh chóng "Vâng" một tiếng, thầm nghĩ bản thân thật sự càng ngày càng hồ đồ, đến chuyện nhỏ như vậy cũng chạy đến làm phiền chủ tử.
Nàng cúi người lui ra, lúc đóng cửa lại liền thở dài một hơi.
Ngày đầu thất Lâm phu nhân hạ táng, Lâm Tư Niệm gỡ băng vải trên mắt.
Lụa trắng từng vòng từng vòng được gỡ ra, có người lấy khăn ấm nhẹ nhàng lau vết thuốc trên mắt nàng. Lâm Tư Niệm mở mắt, vô ý thức dùng tay đang còn băng vải che đi ánh sáng gai mắt, híp mắt một lúc mới thích ứng được.
Bóng người mơ hồ trước mắt dần dần hiện lên rõ ràng, nàng nhìn thấy Tạ Thiếu Ly một thân tang phục trắng toát đang đứng trước mặt mình, tóc đen dài hơi rối, càng làm tôn lên vẻ thanh toát vạn phần.
Lâm Tư Niệm ngơ ngác nhìn y, còn chưa kịp nói, khóe mắt đã rơi lệ.
"Tạ Thiếu Ly," Nàng đưa ra một tay, giống như muốn mơ hồn chạm vào mặt y: "Huynh tại sao, lại trở nên gầy như vậy?"
Giọng nói của nàng khàn khàn, giống như giấy thô mài qua.
Tạ Thiếu Ly nắm lấy ngón tay nàng, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn xuống: "Đừng nói gì, cổ của nàng vẫn chưa khỏi."
Lâm Tư Niệm hạ mi mắt, khản giọng nói: "Dẫn muội đi gặp mẹ, muội muốn... tiễn bà ấy một đoạn cuối cùng."
Dứt lời, nàng nhận lấy tang phục từ tay nô tỳ choàng lên người, lại nhận tấm vãi dài mấy thước quấn lên trán.
Nàng cùng Tạ Thiếu Ly bước ra cửa, đi vào trong gió tuyết trắng xóa ở thành Lâm An. Mái tóc đen rối tung trong gió, tay áo màu sắc rộng lớn tung bay, làm cho người ta vô thức sinh ra một loại ảo giác, giống như giây tiếp theo nàng sẽ biến mất trong gió tuyết như một làn khói.
Lâm Tư Niệm vẫn không để ý đến y.
Trong con ngươi Lâm Túc ẩn chưa sự hổ thẹn sâu xa. Hắn biết, muội muội đang rất hận mình.
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
116 chương
14 chương
67 chương
31 chương
54 chương
82 chương