Nhờ lời chúc vàng của hắn, tối qua là đêm mộng đẹp đầu tiên của nàng. Giấc ngủ ngon lành dẫn nàng trong mộng ngọt thoải mái đến tận chín giờ sáng còn luyến tiếc rời khỏi chiếc giường lớn mềm mại. Sau khi đã được ngủ no đủ, cảm giác cả người đều như sống lại, cả người tràn ngập tinh thần phấn chấn, nàng đứng trước cửa sổ phòng ngủ, lơ đãng ngẩng đầu nhìn phía tòa thành đối diện xa xa. Bỗng cảm giác như có đôi con ngươi đen đang nhìn chính mình, nàng không khỏi rùng mình một cái. Có lẽ đúng như sở liệu, hắn đang ở nơi nào đó giám thị nàng. Trinh thám kiểu này không phải không có lí, theo như hai lần gặp mặt thì không khó để phán đoán ra, hắn là một nam nhân kín đáo tâm tư. Sau này lại có cơ hội đối mặt, nàng nhất định phải cẩn thận ứng đối. Đi vào phòng bếp, nàng mở tủ lạnh ra, trên mặt liền rạng lên kinh ngạc và rung động. Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn của Đài Loan, có điểm tâm ‘yêu chi vị’, thịt vụn đông dương mới, thậm chí còn có bánh sủi cảo,… Là hắn cho người mang đến. Pha một li cà phê, nướng một lát bánh mì cho bản thân, Hồng Tư Giai mang bữa sáng ra ngoài ban công mà chậm rãi thưởng thức. Bầu trời sáng sủa không bóng mây, càng làm rực sáng những cành hoa rung rinh màu trắng, khi thì kích tình mênh mông, khi thì uyển chuyển hàm súc, như đang cùng hải đào hòa âm. Đã bao lâu rồi nàng không có được ưu nhàn như vậy? Hai tay đan vào nhau vươn về phía trước, xoay vặn thắt lưng lười nhỏ, nàng dùng sức hít sâu vào một hơi. “Thật thoải mái…” Chỉ tiếc nàng không phải khách du lịch. Dọn dẹp cái chén không, nàng đứng dậy trở vào trong phòng, cả người nhét vào trên ghế sô pha. Nàng lấy ra danh sách tên mà Kỳ Kỳ nói, xem thử lại liệu có quên mất ai. “Ngải Hiển, Đức Đại, vợ chồng An Tịch,…” Ngón tay điểm nhẹ trên giấy, miệng thì thầm. Những người này đều đã gặp qua, biểu tình trên mặt họ cũng đều giống nhau, nàng có lại truy hỏi cũng chỉ là tốn công vô ích. Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm từng làn sóng vỗ vập vồ bờ cát, Hồng Tư Giai lơ đãng ngẩng đầu nhìn ra xa, cách cửa ban công một đoạn là bờ biển xanh thẳm, sóng cuốn thành bọt trắng xóa như thôi miên ánh nhìn. Tâm động, nàng vô thức buông thả tờ giấy, hai chân không tự giác đi ra ngoài. Trên bờ cát mịn mênh mông, chỉ có mấy ngọn dừa lung lay theo gió, trên mặt biển dập dềnh những thuyền đánh cá ra khơi từ lâu, cả bức tranh như lay động theo chu kì tuần hoàn. Nhìn mặt biển rộng mở tự do cuốn lại những cánh hoa xinh đẹp, Hồng Tư Giai cảm thấy tâm tình đè nén nhiều ngày như có thể giải tỏa, bàn chân bước trên biển cát mịn ôn nhu, dang tay đón gió, nàng không tự giác đi dần xuống biển, nửa người đã ngâm trong làn nước mát lạnh. Đột nhiên một bàn tay to vội vã nắm lấy thắt lưng của nàng. Hồng Tư Giai kinh ngạc nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ở nhà ăn tối qua, sợ hãi thét lên, hai tay không ngừng đánh đấm kẻ lạ mặt. “Cứu mạng.! Buông!!!!!” Bàn tay to túm càng chặt càng nhanh, mãnh liệt kéo nàng tha lên bờ. “Ngươi đang làm cái gì?!!” Một tiếng tê rống phẫn nộ vang lên trên đầu nàng. Tự dưng bị cưỡng chế đem lên bờ, Hồng Tư Giai biểu tình giận không thể át lau đi nước biển trên mặt. Khi đã nhìn rõ ràng đối phương, tròng mắt nàng trợn to thiếu chút nữa có thể rơi xuống. Lại là hắn! Bàn tay to khóa lại trên lưng nhỏ. Hai tay nàng chắn trước ngực lớn, nổi giận đùng đùng trừng mắt hắn: “Ta mới là người muốn hỏi ngươi đang làm cái gì?!” “Ta cứu ngươi.” Chẳng lẽ không đúng? “Cứu ta?”. Hai mắt nàng mở càng lớn. “Ta chỉ nghĩ ngâm mình trong nước biển mát mẻ một chút, ngươi nghĩ ta và ngươi đang làm cái gì?” (đang làm gì? đương nhiên là xyz…;)) ) “Ngâm mình trong nước biển?”. Cổ Việt Mạn nhăn mi nghi ngờ. “Thường xuống nước là muốn bơi lội, vậy mà có người lại nghĩ ngâm mình a?” Hắn trào phúng lắc lắc đầu nói tiếp: “Ta còn tưởng ngươi luẩn quẩn trong lòng nên muốn nhảy xuống tự sát”. “Nhảy xuống biển tự sát?”. Hồng Tư Giai lườm hắn một cái. “Ngươi có thể đi làm biên kịch được đấy!” Nàng trời sinh tính lạc quan, làm sao có thể có ý niệm tự sát trong đầu? Lời này mà truyền đến tai bạn bè nàng ở Đài Loan, không khiến họ cười lộn ruột mới là lạ. “Không thể trách ta có suy nghĩ như vậy, bất luận là kẻ nào nhìn thấy tình huống ngươi như vừa rồi, đều đã cho rằng ngươi muốn tự sát.” Hắn buông tay. Quần áo ướt đẫm dính trên thân thể như một lớp da, lộ ra những đường cong yểu điệu của nàng, bộ ngực tròn nhô cao cùng cặp đùi thon dài bị nhìn thấy không bỏ sót. Cực kì lôi cuốn hơn cả là khung cảnh ngoạn mục dưới áo sơ mi vì không có thứ gì che khuất. Hắn tà mị đưa ánh mắt nhìn nàng chằm chằm. Thấy ánh mắt hắn nóng cháy trên người mình, nàng khó hiểu cúi đầu mới phát hiện bộ dáng bản thân. Hồng Tư Giai cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng quẫn bách, đưa hai tay che lấp bộ ngực, nàng xoay người chạy về phòng ở. Cổ Việt Mạn nhếch miệng cười đến mười phần mang theo tà khí. Trở về phòng ngủ, nàng nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ, mà trọng yếu nhất là nhớ rõ mặc nội y vào. Xong xuôi bước ra khỏi gian, nàng liền phát hiện trên người hắn cũng đã thay một bộ khác, đang cầm hai ly trà đá từ phòng bếp đi ra. Nàng nghi ngờ dõi theo hắn: “Ngươi ra ngoài đều mang theo quần áo sạch?” Này là mưu tính hay thói quen? Cổ Việt Mạn trên mặt không chút thay đổi, đem trà đá đặt lên bàn: “Ta có thói quen để trên xe vài bộ, phòng trừ bất cứ tình huống nào.” “Ồ…” Hồng Tư Giai lơ đễnh ngồi xuống cạnh bàn, cầm ly trà đá lên uống một ngụm lớn. “Tìm ta có việc?”. Nàng từ tốn hỏi. Hắn giơ ly trà lên, xuyên qua thành thủy tinh nhìn nàng, ánh mắt mị hoặc thành một đường biến hóa kì lạ. “Theo người báo, ngươi từng đi tìm hàng xóm và bạn bè ở câu lạc bộ thuyền buồm của Điền Tuấn.” (dấu chấm nha, khẳng định nha, not ‘?’) Nàng kinh ngạc giật mình nhìn hắn. Ngay cả chuyện này, mới hôm qua, hắn cũng biết? Khó trách Kỳ Kỳ nói trên đảo này mọi chuyện đều qua tai hắn. “Ta chỉ hỏi bọn họ có biết chỗ ở Điền Tuấn hay không.” Nàng không nhanh không chậm nói, tiếp theo dùng một thanh âm cơ hồ chỉ có chính mình nghe được mà thầm thầm oán oán: “đã rất cẩn thận rồi mà vẫn bị phát hiện.” “Mặc kệ ngươi cẩn thận hay bí mật tiến hành như thế nào, sự tình vẫn là truyền đến tai ta”. Hắn không cho là đúng, ném về phía nàng một cái liếc mắt. “Ta đã thận trọng cảnh cáo ngươi không cần nhúng tay quản việc nhà người khác, nhưng ngươi căn bản là đem lời nói đó vào tai này ra tai kia, vô cùng hiển nhiên.” “Ngươi nghĩ rằng ta thích xía vào chuyện nhà người khác? Nói cho ngươi biết, ta cũng là không muốn. Nhưng thân là luật sư, người tìm tới, ta không thể không nhúng tay vào. Hơn thế, Kỳ Kỳ là biểu muội, ta lại càng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Cổ Việt Mạn lắc đầu, sau đó đặt lên bàn cái chén đang cầm trong tay: “Ngươi cũng phải biết sự tình kia là không thể xen vào nữa, nhất là luật sư, nếu trước mắt là quan tòa, ngươi có thể tiếp tục sao? Ngươi vẫn cứ kiên trì đến cùng sao?” Nghe vậy, cảm xúc kích động thoáng chốc thụt lùi, Hồng Tư Giai cúi đầu nhìn sàn gỗ, thanh âm chỉ lớn hơn thì thầm: “Nếu ngươi nhanh chóng dứt khoát nói cho ta biết Điền Tuấn ở nơi nào, ta đã và sẽ không cần làm như vậy.” “Ta nói rồi, ta không biết Điền Tuấn ở nơi nào.” Cổ Việt Mạn chống cằm, kiên trì giữ nguyên lí do thoái thác. Nàng biết hắn đang nói dối, không khỏi tức giận ra mặt, lộ sắc vẻ hờn giận tố cáo: “Điền Tuấn làm việc cho ngươi, ta không tin ngươi lại không biết Điền Tuấn ở nơi nào! Mà giả như ngươi nói là thật, vậy ngươi là ông chủ mà không biết hành tung nhân viên?!” Cổ Việt Mạn dùng ngón tay thon dài vuốt vuốt cái mũi cao thẳng của mình: “Hắn tuy là công tác cho ta nhưng cũng không phải nô lệ, càng không phải dùng xích trói buộc, sắp đặt hắn, hắn có tư tưởng của mình và quyền lợi hoạt động tự do.” Hồng Tư Giai trừng hắn nghiêm khắc. “Cho dù ngươi nói đều đúng, vậy ngươi có tưởng tượng qua tình cảnh bối bối chưa? Nó chỉ mới hơn mười tháng tuổi, là thời điểm cần mẹ che chở nhất.!” Cổ Việt Mạn cong mày khiêu khích: “Ta cũng đã nói qua, Điền Tuấn là ba ba của nó, bất luận kẻ nào cũng không được phép cướp đoạt. Hơn nữa, ta cảm thấy Điền Tuấn không chỉ xứng là người ba tốt mà còn có thể sắm vai bà mẹ lí tưởng.” Đây là cái lí lẽ gì?! Hắn nghĩ Điền Tuấn còn kiêm luôn chức làm mẹ? Kỳ Kỳ vẫn còn đang sống mạnh khỏe nha! Mà trọng yếu nhất là Kỳ Kỳ muốn tìm bối bối trở lại, lấy đi trách nhiệm làm mẹ của nàng ấy thực tàn nhẫn. “Ta không đồng ý cách nhìn của ngươi!” Nàng giận giữ hét. Cổ Việt Mạn lạnh lùng, con ngươi đen lộ ra ánh khinh thường chế giễu: “Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không lí do đó, chuyện này không có khả năng ta cho ngươi viện trợ, ngươi tốt nhất lập tức về Đài Loan, không nên phí thời gian ở nơi này.” Dừng một chút, hắn thốt ra một lí do càng thuyết phục hơn: “Mà ta nghĩ giờ ngươi không chỉ có một vụ của Điền Tuấn đi? Tốt hơn hết đừng làm chậm trễ quyền lợi của những khách hàng khác.” Hồng Tư Giai tức giận đáp trả: “Chuyện của ta, ta sẽ tự sắp xếp phù hợp, không cần nhọc công ngươi lo lắng!” Chậc. Quả là một nữ nhân quật cường! “Ngươi vì sao cứ muốn nhúng tay vào chuyện không có khả năng hoàn thành này?” Trong lời nói của hắn không có đồng tình mà chỉ duy một tia ác ý bén nhọn, Hồng Tư Giai hổn hển đứng bật lên. “Ta không nghĩ lại tiếp tục bàn chuyện này với ngươi!” Khí nóng bốc lên đầu phừng phừng cháy, nàng mạnh chân nhỏ bước ra, không cẩn thận đụng vào bàn, ly trà bởi vậy mà lay động nghiêng ngả, nàng vụt giơ ra hai tay muốn đỡ. Cổ Việt Mạn thế nhưng nhanh hơn, nắm chặt hai tay nàng lại, cắn răng rống giận: “Đừng chạm vào nó!” Không kịp đỡ, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái ly phát ra tiếng đổ lớn ngã vào trên bàn, một vết nứt lách tách xuất hiện, đồ uống cứ thế tuôn ra, thuận thế chảy xuống đất. Cổ Việt Mạn lạnh lùng nhìn cái ly nói: “Có một số việc chúng ta không thể nhúng tay vào, nếu như cứ cố tình quản, đến cuối cùng người bị thương lại là bản thân.” Phải không? Vẻ mặt mờ mịt, nàng nhìn hắn, chẳng lẽ nàng thật sự sai rồi? Bỗng dưng, nàng cảm giác được tay hắn giống như một ngọn lửa thiêu đốt trên cổ tay nàng; thân thể hắn tới gần như vậy, làm nàng cảm thấy như có gì đó cường hãn, áp bách bao phủ nàng. Mặt hắn chỉ cách nàng vài tấc, làn môi khiêu gợi kia nhếch lên, thiếu chút nữa chạm tới lông mi nàng, đôi mắt đen ngời sáng, phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt bên trong. Cặp mắt kia thực khiến người ta tim đập môi khô, giống như sói đói nhìn thẳng con mồi. Một ý niệm rất nhanh hiện lên trong đầu nhỏ, lấy tình thế trước mắt, hẳn con mồi trong mắt hắn chỉ có thể là nàng đi. Ngay lúc nàng muốn giãy giụa, hắn đột nhiên buông ra, không khí thân mật liền biến mất không còn tăm hơi bóng dáng. Hắn coi như không hề bị ảnh hưởng, lạnh lùng nhìn nàng. “Con người khi còn sống luôn muốn học tập rất nhiều điều, nhưng quan trọng nhất, cũng là điều trước hết phải học nhất, là nhận. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, sự tình của Kỳ Kỳ biểu muội ngươi thuộc loại thứ hai.” Nàng không chút suy nghĩ liền phản kích: “Ta không cho là vậy.” “Sự tình đến một ngày ngươi sẽ hiểu. Đến lúc đó ngươi sẽ phải hối hận cách nhìn của bản thân”. Nói xong, hắn lấy một phong thư từ ví rút ra đưa tới trước mặt nàng: “Đây là vé máy bay khoang hạng nhất, ngươi vẫn là mau chóng trở về Đài Loan thì tốt hơn.” Hồng Tư Giai nháy mắt thấy máu toàn thân đông lại. Hắn tính dùng hối lộ với nàng, bức nàng rời đi?!!! Nàng không nói một câu, cầm phong thư trước mặt hắn không khách khí xé thành hai nửa, rồi hai nửa, lại hai nửa,… thẳng đến lúc nó thành đống vụn không thể ghép lại thành tờ giấy được nữa, ném lên không trung. Vụn giấy phân tán bay bay như hoa tuyết, rơi lả tả trên mặt bàn và bên chân. Cổ Việt Mạn biểu tình thâm trầm nói: “Ngươi như vậy sẽ hối hận.”, rồi xoay người đi ra phòng ở. Hồng Tư Giai căm giận, lạnh lùng xua đuổi: “Ta không bao giờ hối hận những chuyện mình đã làm, bao gồm cả việc này!” Biết rõ đáp án từ hắn mỗi khi nói đến vấn đề này, vậy nhưng nàng vẫn tìm kiếm ở hắn sự trợ giúp! Hồng Tư Giai tức giận trừng mắt nhìn bóng dáng cao cao dần đi xa. Tên tự đại kia giữ miệng thật kín, nàng giận đến độ muốn dùng hai tay hai chân mở miệng hắn ra! Cúi đầu nhìn danh sách mà Trình Kỳ Kỳ đưa, tất cả đều không có hiệu quả, bọn họ đều là cố ý lảng tránh vấn đề, tìm một người giằng co nữa chỉ khiến nàng tốn thêm công sức. Mà tệ nhất bây giờ là Cổ Việt Mạn đã biết ý đồ của nàng, việc tìm ra vị trí Điền Tuấn lại càng thêm gian nan. Đối mặt với khó khăn cùng sự khiêu chiến, thân là luật sư nàng đã sớm tập thành thói quen, nhưng chuyện này lại khiến nàng có cảm giác mất mát trầm trọng, sự tình này thoạt nhìn tưởng có thể dễ dàng giải quyết, thực không nghĩ tới lại gặp vô ngàn khó khăn. Hồng Tư Giai đứng dựa đầu vào cửa sổ lớn, sâu kín thở dài, lúc này tay không gọi về Đài Loan, vậy bảo nàng phải dùng thể diện gì để đối mặt biểu muội? Đang lúc trầm tư lo lắng, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên đánh gãy suy nghĩ của nàng. Nàng kinh ngạc quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa. Ở nơi này nàng không quen biết ai, làm sao có thể có khách. Hồng Tư Giai bỏ qua không để ý tới, mắt điếc tai ngơ, thôi thì cứ coi như trong phòng không có người ở. Leng keng! Leng keng… Người tới dường như không buông tay làm chuông cửa vẫn cứ vang không ngừng. Nàng than thở một tiếng, bèn không kiên nhẫn ra mở cửa cùng vẻ mặt hờn giận nặng nề muốn rớt ra đất. Đứng trước cửa là một nữ nhân ma đăng tóc vàng. (ma đăng: người phụ nữ đứng tuổi, ta còn nghĩ nó kiểu như đọc lái của madam trong tiếng Anh) Hồng Tư Giai biểu tình nhất thời ngưng trệ: “… xin hỏi người là…” “Woa! Thật sự có người ở!” Nữ lang tóc vàng tựa hồ cũng thực kinh ngạc thốt lên. “Nha… Không. Ta chỉ là ở tạm, xử lí xong công việc là sẽ rời đi.” Nàng vội vàng giải thích. “Ồ, ở tạm?” Nữ lang tóc vàng vẻ mặt kinh ngạc, sau đó phóng ánh mắt thẳng tắp đánh giá nàng, bật cười đoán: “Ngươi trông như người Đài Loan, như là Trung Quốc…” “Ta là từ Đài Loan đến.” Hồng Tư Giai bình tĩnh trả lời. “Đài Loan?” Nữ lang tóc vàng nửa mừng nửa sợ cất cao âm lượng: “Ta cũng biết một đôi vợ chồng đến từ Đài Loan.” Hồng Tư Giai nghi ngờ nhướn mi: “Vợ chồng đến từ Đài Loan?” Nữ lang tóc vàng mỉm cười gật đầu: “Bọn họ còn sinh một tiểu oa nhi rất dễ thương.” Vợ chồng từ Đài Loan đến? Tiểu oa nhi xinh đẹp? Đúng lúc nàng tưởng mọi manh mối đều bị cắt đứt thì đột nhiên lại xuất hiện một tia hi vọng sao? Hồng Tư Giai hưng phấn nhìn người trước cửa hỏi: “Vợ chồng người quen biết kia, có phải tiên sinh Điền Tuấn cùng vợ là Kỳ Kỳ?” Nữ lang tóc vàng thoáng chốc ngẩn người, “Ngươi cũng quen biết bọn họ?” A! Cảm tạ trời đất! Cảm tạ các chư vị thần phật! Thật sự là có hi vọng rồi! Nàng thật vui vẻ cao hứng, vươn tay ra tỏ vẻ thân thiện: “Ta tên là Hồng Tư Giai, biểu tỷ của Kỳ Kỳ, xin hỏi nên xưng hô với người như thế nào?” “Ta tên là An Trác”. Nữ nhân tóc vàng tựa hồ không hề ngại ngùng sự nhiệt tình của Tư Giai, vui vẻ cầm tay nàng. Hồng Tư Giai tươi cười khả ái, lôi kéo An Trác mời vào trong phòng: “An Trác tỷ, mời ngồi.” An Trác hướng đền ghế sô pha nhẹ nhàng ngồi xuống. Hồng Tư Giai tiến vào phòng bếp, pha một ly trà bưng ra cho khách rồi ngồi xuống bên cạnh. “Tỷ quen biết bọn họ bao lâu rồi?” An Trác nâng ly trà lên uống một ngụm. “Đã được một thời gian”, rồi buông cái ly trong tay, “nhưng là lúc đó Điền Tuấn cùng Kỳ Kỳ thường rất hay cãi nhau.” “Bọn họ thường hay cãi nhau?”. Đoạn này Kỳ Kỳ chưa từng nói với nàng, Hồng Tư Giai kinh ngạc nhăn mày lại. “Tỷ có biết bọn họ vì lý do gì mà cãi nhau không?” “Ai!…” An Trác nặng nề thở dài, làm tâm nàng nảy mạnh, cảm thấy một tia dự cảm không tốt. “Ngươi có biết Điền Tuấn là thủ hạ của Cổ tiên sinh?”, An Trác cẩn thận xem xét biểu tình của nàng. “Ta có biết.” “Cổ tiên sinh thường xuyên phái Điền Tuấn ra nước ngoài làm việc, cái hồi chưa có bối bối, Kỳ Kỳ còn thường theo Điền Tuấn đi khắp nơi được, nghe nói Cổ tiên sinh cho tới bây giờ cũng không phản đối gì, thậm chí ngay cả phí phát sinh khi nàng ấy cùng đi cũng được công ty thanh toán, giống như là nhân viên công tác cùng.” “Có loại sự tình này sao?” Rõ ràng Kỳ Kỳ chưa hề nói. “Nhưng sau khi có bối bối, Điền Tuấn vẫn như trước phải thường xuyên xuất ngoại, nhưng Kỳ Kỳ lại không thể như trước tùy ý thích đi theo, Cổ tiên sinh sợ Điền Tuấn lo lắng ở nhà vợ trẻ con thơ, bèn phái thêm người bảo mẫu, giúp Kỳ Kỳ chăm sóc bối bối.” Nghe An Trác nói vậy, Cổ Việt Mạn là ông chủ lo hết mọi điều cho nhân viên. “Nhưng là Kỳ Kỳ lại xuyên tạc ý tốt của Cổ tiên sinh, thường cố ý chạy tới trước tòa thành dây dưa không dứt.” An Trác cười nhạt, cắt luồng suy nghĩ của nàng. Cái gì?! Hồng Tư Giai giật mình, hai mắt trợn to, Kỳ Kỳ che dấu tất cả chuyện này! “Có một lần Điền Tuấn đi công tác trở về, từ trong miệng người khác biết được, liền phát sinh một trận đại ầm ĩ với Kỳ Kỳ, vậy là sau nàng giận giữ chạy tới tòa thành Cổ tiên sinh làm loạn. Theo như lời gia nhân ở đó nói, Kỳ Kỳ la hét om sòm, muốn li hôn cùng Điền Tuấn, còn nghĩ Cổ tiên sinh lo lắng cho nàng vậy có thể lấy nàng làm vợ (0.o). Cổ tiên sinh lúc đó giận không thể át, đen mặt nghiêm khắc răn dạy nàng ấy, ngày hôm sau đã nghe nói nàng bỏ về Đài Loan.” Hồng Tư Giai choáng váng, không ngờ tới có một đoạn nhạc đệm này biểu muội nàng bỏ qua không nói, khó trách Cổ Việt Mạn có ấn tượng không tốt, thậm chí còn là chứa một tia khinh miệt với Kỳ Kỳ. Sau một hồi trầm mặc, An Trác mở lời trước: “Kỳ Kỳ có khỏe không?” Hồng Tư Giai nhanh chóng hoàn hồn, đáp: “Nàng ấy rất ổn.” “Vậy là tốt rồi”. An Trác lại than nhẹ một tiếng. “Nàng ấy thật sự hiểu nhầm ý tốt của Cổ tiên sinh, ngài ấy là một người chính trực, không phải tùy tiện có vọng niệm với nữ nhân.” “…Tỷ làm sao có thể khẳng định như vậy?” Nàng hoài nghi nhìn An Trác. An Trác yếu ớt cười xuề: “Khi Cổ tiên sinh vừa đặt chân lên mảnh đất này, ngươi không biết có bao nhiêu nữ nhân say đắm tướng mạo cùng tiền tài của ngài ấy đâu, mà đáng tiếc lại không ai có thể thành công quyến rũ, ngài còn được người người nơi đây tôn trọng.” “Ồ…”. Nàng ngạc nhiên kinh hô một tiếng. “Thực tiếc cho Kỳ Kỳ, bên cạnh đã có người chồng tốt như vậy, nàng lại xem thường, không trân trọng…” “Nàng ấy không phải không biết trân trọng.” Hồng Tư Giai gấp đến độ bật thốt ra. An Trác vẻ mặt giật mình nhìn nàng, “Kỳ Kỳ không có? Ý ngươi là…” Hồng Tư Giai chua sót cười gượng: “Là Kỳ Kỳ nhờ ta tới nơi này tìm kiếm hai cha con bọn họ.” “Thật sao?” An Trác lại lần nữa kinh ngạc. Hồng Tư Giai thất bại nói: “Là thật. Nhưng vấn đề là, ta hoàn toàn không biết vị trí Điền Tuấn.” “Ta biết, tiên sinh ta còn còn biết rõ ràng hơn.” An Trác hưng phấn nói. “Tỷ biết Điền Tuấn hiện ở nơi nào sao?” Bây giờ không chỉ là một đường ánh rạng đông mà là một chùm sáng của hi vọng. “Hắn hiện đang đi công tác ở Pháp, chuyến đi này tiên sinh ta cũng cùng đi” An Trác không kiêng kị nói thẳng ra. “Thật?”. Nàng giống như trong biển lớn chết đuối vớ được cọc, “bọn họ khi nào thì trở về nơi này?” “Điền Tuấn khả năng còn phải một thời gian nữa, bởi vì hắn còn phải ghé qua Áo hoàn tất công việc, còn tiên sinh ta thì mai là về rồi.” “Ngày mai?” Vì sao? Hai người cùng đi vậy nhưng chồng An Trác lại về trước, còn Điền Tuấn thì vài hôm nữa mới xong? “Bởi vì tối mai ở tòa thành Cổ tiên sinh tổ chức yến tiệc, ông ấy phải trở về để đón tiếp những khách quý”. Nhắc tới yến hội, trên mặt An Trác không dấu được vui vẻ, có vẻ thực mong chờ bữa tiệc ngày mai. “Cổ tiên sinh mở tiệc, tại sao chồng tỷ lại phải trở về gấp hỗ trợ tiếp đón khách quý?” “Yến hội lần này mời khách từ nhiều quốc gia trên thế giới, mà tiên sinh ta là cố vấn của công ty cho các chi nhánh công ty con, cho nên hắn nhất định phải về tham dự, rồi qua đêm mai lại xuất ngoại công tác tiếp”. An Trác vui vẻ ra mặt. “Hóa ra chồng tỷ là cố vấn.” Hồng Tư Giai cũng tươi cười theo. An Trác ôn nhu giữ chặt tay nàng: “Nếu ngươi cùng tham gia yến tiệc thì có thể có cơ hội gặp Bao Bách, hỏi về tình hình của Điền Tuấn dạo gần đây.” “Bao Bách?”. Này là một cái tên nàng chưa từng nghe qua. “Bao Bách là chồng ta, chuyện của Điền Tuấn ta tin rằng ông ấy biết rõ ràng.” An Trác mỉm cười. Hồng Tư Giai vui vẻ mừng rỡ: “Thật tốt quá! Cảm ơn tỷ cho ta tin trọng yếu này!” “Không cần khách khí, vợ chồng bọn họ nếu như có thể hòa giải cũng coi như là chuyện tốt nhất rồi” An Trác săn sóc nói. Đúng vậy! Chỉ cần Kỳ Kỳ có ý muốn giữ gìn gia đình này, mà Điền Tuấn cũng không để ý chuyện trước đây, nguyện ý làm lành hòa giải, vậy xem như là tốt nhất rồi.