Mỹ Nhân Kiếp
Chương 3
“Thiếu gia! Nhã Thụ thiếu gia!” “Thiếu gia! Nhã Thụ thiếu gia!” Ta giãy dụa đứng lên, hướng tới con người xinh đẹp kia.
Trước khi ta đụng vào vạt áo hắn, nam tử đứng bên Nhã Thụ tiến lên, ngăn trở đường đi của ta, ống tay áo vừa lật, ta lại lăn qua một bên.
“Tên quái dị này!” Nam nhân kia quát.
“Phi phi phi!” Ta phun điệu miệng đầy bụi đất, ngẩng đầu.
“Nhã Thụ thiếu gia! Ta luôn luôn tại tìm ngươi a! Ngươi –” Ta kinh ngạc trợn tròn mắt,“Ngươi như thế nào mặc vào nữ trang đến đây?! Ngươi là nam a!”
Tên kia động thủ — không, động tay áo nói,“Hắn mặc nữ trang không phải càng thích hợp sao?”
Không phải vấn đề này!
Ta hoảng sợ nhìn thiếu gia một thân y phục màu trắng, trên đầu cắm châu sa. Chớp mắt, càng thấy rõ nam nhân đã hai lần ném ta đi.
Người nọ rất cao, dáng người cao gầy. Một thân hắc y thể hiện ngạo khí. Mà khuôn mặt kia —
Là khuôn mặt mọi nam nhân điều hâm mộ đi.
Lưỡng đạo mày kiếm trầm thấp, đôi mắt dài nhỏ, ánh mắt lợi hại. Khóe mắt hơi hơi hướng về phía trước khơi mào, vẻ mặt dường như hơn vài phần khiêu khích. Cái mũi cao thẳng, bạc thần hữu hình.
Khuôn mặt khiến nữ nhân chạy theo như vịt.
Bất quá hiện tại không phải thời điểm thưởng thức tuấn nam.
“Thiếu gia! Ngươi không biết ta sao?! Ta là A Bảo a!” Ta hướng về phía Nhã Thụ kêu to.
Nhã Thụ nhăn mặt nhíu mi, sườn trăn thủ,“Thực xin lỗi……”
Tâm của ta trầm xuống.
“…… Ta biết ngươi sao?”
“Thiếu gia! Ngươi tái cố gắng ngẫm lại! Ta là Phạm Gia Bảo, ngươi là Hàn Nhã Thụ! Chúng ta cùng nhau đi Italia tham gia diễn tấu đàn violon!……”
Nhã Thụ thật sâu khóa khởi đôi mi thanh tú,“…… Ta nghĩ không nhớ! Ta….” Ôm lấy đầu.!
Nam nhân kia tiến tới đỡ Nhã Thụ: “Nếu khổ sở không cần phải cố! Người tới!” – Hắn cao giọng gọi – “Đem Hinh nhi cô nương về ốc.”
Hai nha hoàn xinh đẹp tiến lên, một trái một phải, đỡ lấy Nhã Thụ đi xuống.
Ta nhảy dựng lên, bổ nhào lên nam nhân kia, tay chân cũng hướng vào hắn: “Ngươi đem thiếu gia đi đâu?! Hắn mới không phải Hinh nhi cô nương! Đem thiếu gia trả lại cho ta!”
Nam nhân chán ghét vùng ra.
Ta chưa từ bỏ ý định, nhào vào công kích hắn.
“Đồ quái dị không biết tự lượng sức!” Nam nhân ác độc nói xong, nhấc chân, đem ta đá vào bụi hoa.
Tay và mặt ta bị bụi gai cào xước, lửa giận càng bốc cao.
Ta tùy tay bốc một nắm đất nhắm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn ném tới.
Nam nhân nhất thời không tránh kịp, nhắm hai mắt.
Ta nhân cơ hội nhào tới, há mồm cắn tay hắn.
Nam nhân ăn đau đem ta kéo ra, vung tay.
Ta trong gang tấc tránh được, lăn một vòng, gốc cây nhỏ gần đó bị khí lực bổ làm hai, ngã xuống.
Ta bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh, tay chân đã muốn chạy trốn, đã không còn kịp nữa rồi.
Nam nhân hai mắt đỏ ngầu, kéo cổ áo ta xách lên cao.
“Tên quái dị này thật to gan a!”
Ta thấy mạng nhỏ bị đe dọa, giơ tay xin tha: “Đại hiệp tha mạng! Ta không dám!”
Nam nhân kia giận đến nghiến răng, một bộ biểu tình muốn đem ta bầm thây vạn đoạn làm ta mồ hôi lạnh chảy dài: “Đại hiệp, tái sinh khí sẽ không soái!” (mỹ nhân giận vẫn đẹp)
Nam nhân kia lập tức biến sắc, nhưng cũng thu ý giết ta, quăng xuống.
Ta vội tránh xa, ôm yết hầu ho khù khụ.
“Người tới!”
Ta lập tức kêu lớn: “Không nên đuổi ta đi!”
Nam nhân hung hăng trừng mắt nhìn ta: “Đem cái đầu heo này dẫn đi, để hắn làm ở sài phòng đun nước, đem cái thân mỡ này gầy đi cho ta!”
[ Bảo ta trư!] Ta oán hận trong lòng ‘lịch sự ân cần’ hỏi han mười tám đời tổ tông của hắn. [ Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chờ siêu năng lực của ta phục hồi, xem ta thế nào thu thập ngươi!!]
Một lão nhân gần sáu mươi tuổi không biết từ chỗ nào ‘phiêu’ ra nói với ta: “Đứng lên!”
[ Ha ~ ngay cả cái lão nhân tướng mạo cũng không tồi, nhà này thật đúng chú trọng bề ngoài a ~~ ]
Lão nhân khinh thường đảo mắt nhìn ta: “Đem cái giẻ rách trên người ngươi vứt đi cho ta, còn có đầu tóc, không giống người!”
[ Ta cũng không phải loại người cổ lõ như lão, để tóc dài làm chi?! Hơn nữa, mập mà để tóc dài trông đẹp mặt sao?]
Lão nhân muốn nhốt ta trong sài phòng, ta liền gọi lão: “Bắt ta làm việc không sao nhưng phải cho ta ăn cơm! Nếu không ta không có khí lực làm việc! Các ngươi trang viên lớn như vậy, không muốn truyền ra có người chết đói đi!”
Lão nhân chán ghét nhìn ta: “Ngươi một thân toàn thịt, có đói mười bữa tám ngày cũng không chết!” – Dừng một chút – “Chúng ta sẽ không bỏ đói hạ nhân, nhưng ngươi phải người ăn ít. Sáng mai ngươi đi bổ củi cho ta, còn phải chẻ mười bó, nếu không đừng hòng nghỉ ngơi!…. nhĩ hảo – “ – Lão cười ác – “Hôm nay nên hảo hảo nghỉ ngơi đi!” Xoay người rời đi.
Ta đánh giá một chút sài phòng, bẩn bẩn! Đương nhiên ko phải loại giường này nọ.
Trong bóng đêm, ta giống như gặp cái gì đi qua –
Ta đẩy mạnh cửa phòng để ánh trăng chiếu vào.
Ta ở một góc bụi mà nằm xuống, cuộn mình lại.
“Thiếu gia, chờ ta. Ta sẽ cứu ngươi – mang ngươi trở về….”
Ta thiếp đi dưới ánh trăng.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
73 chương
36 chương
186 chương
119 chương
32 chương