Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc | Nguyên tắc quan trọng là: Có thể đi ăn của nhà người ta thì tuyệt đối không ăn của nhà mình! | \*\*\*\* "Tiểu công chúa!" Nha hoàn tiểu Thúy từ ngoài chạy vào, nhìn thấy Mộc Thiên Phàm cũng ở đây vừa thở gấp vừa hành lễ. Lục Trì Mạn quay qua nhìn một chút, khó hiểu hỏi: "Ngươi chạy nhanh như thế làm gì? Có người chết nữa à?" "Không phải!" tiểu Thúy lắc đầu, mặt đỏ hết cả lên ấp úng nói không nên lời. "Thế có chuyện gì?" Cũng không chết người thì có cái gì mà ấp a ấp úng như vậy? Mặt còn đỏ lên như thế là ý gì: "Ngươi gặp được chân ái??" "Không...không phải thế!" Khuôn mặt của tiểu cô nương càng thêm đỏ hơn, dường như hận không có cái lỗ để chui xuống vậy. Lục Trì Mạn: "…" Rất nhanh thì hắn biết vì sao nha hoàn của mình bị như thế, bởi vì nam tử xuất hiện sau đó một thân y phục đen tuyền, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc tỏa ra hàn khí quanh thân, cái phong cách xuất hiện mang thương hiệu đóng băng mọi thứ trong vòng mười mét xung quanh kia không phải là ca ca tốt của hắn sao?? Mộc Thiên Kỳ vừa bước vào cửa, hàn khí quanh thân lập tức dùng tốc độ ánh sáng mà biến mất không một chút dấu vết, khuôn mặt nghiêm túc dãn ra, thay thế là sự ôn hòa vô hạn. Tốc độ lật mặt nhanh còn hơn cả lật bánh tráng, Mộc Thiên Phàm trố mắt nhìn, hai giây sau bật cười, đôi mắt hồ ly cũng híp lại: "Ôi thiên a, đây còn là tam đệ của ta sao? Tam đệ của ta lại có thể có bộ dáng này khiến cho nhị ca ta đây phải lau mắt mà nhìn luôn đấy!! Tiểu muội muội cao tay!" Lục Trì Mạn: "…" Hắn không làm gì hết! Lục Trì Mạn không để ý đến hồ ly ca ca, người này chính là vẫn luôn như vậy, không cần quan tâm, hắn giơ tay chào ca ca tốt, ca ca tốt mỗi lần tới đều sẽ có đồ ăn, chỉ cần không phải tới tranh đồ ăn tất cả đều dễ nói chuyện. Mộc Thiên Kỳ đưa tới một giỏ trúc: "Bánh bao nhân thảo mộc, tốt cho cơ thể của muội, muội ăn thử xem có ngon không?" "Cảm ơn Tam ca!" Lục Trì Mạn hào phóng tặng cho ca ca tốt một nụ cười tươi rói, không hề có chút ngại ngùng nắm lấy một cái ra ăn, gật đầu: "Ngon lắm!" Diệu Diệu âm thầm đếm liêm sỉ rơi rụng của tiểu kí chủ, âm thầm khinh bỉ tiểu kí chủ nông cạn, chỉ vì một chút đồ ăn liền không có tiền đồ như thế! Nhưng nó cũng chỉ dám âm thầm thôi! Mộc Thiên Phàm vừa định ăn ké liền thấy tiểu muội muội bảo bối nhanh chóng ôm lấy giỏ trúc, ý tứ cự tuyệt rõ ràng, tiếp đó lại thấy ánh mắt lạnh lùng của tam đệ nào đó nhìn qua. Mộc Thiên Phàm lại hơn một lần bị tổn thương, lệ rơi đầy mặt bi ai cảm thán: "Tình nghĩa huynh muội bao năm nay của chúng ta không đáng một cái bánh sao hả tiểu muội muội?" Lục Trì Mạn không một chút nể mặt nào lắc đầu, hắn quay đầu hỏi tiểu Thúy: "Ta bảo ngươi đi đưa cái thư, ngươi đưa xong chưa?" "Đã đưa rồi!" tiểu Thúy đầu cũng không ngẩng lên đáp. "Tốt lắm!" Lục Trì Mạn đứng lên, đưa giỏ trúc cho tiểu Thúy dặn dò: "Cất cẩn thận, chiều ta về còn ăn! Bây giờ ta đi Triệu phủ, ngươi không cần đi theo!" "Hửm? Muội đi Triệu sao? Muội qua đó bây giờ làm gì, đang trưa mà!" Mộc Thiên Phàm đang trong trạng thái bị tổn thương ghê gớm vừa nghe hắn nói liền nhanh chóng thoát ra, Mộc Thiên Kỳ cũng nhìn qua, im ắng hỏi. Tiểu cô nương bận y phục màu thiên thanh, áo khoác màu xanh ngọc thêu hoa văn mây trắng bằng chỉ bạc, dáng đứng có hơi tùy ý, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bình tĩnh nói hai chữ, ngữ điệu đương nhiên: "Ăn cơm!" Mộc Thiên Phàm: "…" Mộc Thiên Kỳ: "…" Tiểu Thúy: "…" Diệu Diệu: \[…\] ... Triệu phủ. Triệu Cảnh nghe theo lời của ái thiếp mà cấp tốc làm tang lễ cho Triệu phu nhân, sơ sài tới không nỡ nhìn thẳng nhưng cũng chẳng có ai dám nói chuyện, Triệu Lăng thì sớm đã chết lặng, chỉ biết ngơ ngác ôm lấy quan tài của nương nó mà im lặng khóc. Ông ta suy nghĩ sắp tới sẽ cho nó theo hoàng tử nào đó học tập nữa là xong, cho dù Lý Dư có trở về thì ông ta cũng đã lo xếp xong cả rồi. Vốn tưởng rằng chuyện này coi như xong, ai ngờ còn chưa kịp thở ra một hơi thì đầy tớ chạy tới báo Đại Lý tự khanh Chu đại nhân tới, đang ở ngoài cổng muốn vào khiến một hơi của Triệu Cảnh chưa kịp đi ra thì lại thụt vào, ông ta vội vã chạy ra. Triệu Cảnh nhìn thế trận trước phủ mà toát mồ hôi lạnh, nội tâm điên cuồng run rẩy, ông ta miễn cưỡng bình tĩnh lại đi ra nở một nụ cười nịnh nọt hỏi thăm: "Cái đó...Chu đại nhân đại giá quang lâm tới đây, không biết là có chuyện gì?" Chu Trình An nhìn cũng không nhìn lấy Triệu Cảnh một cái nào, tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông, mắt nhìn thẳng phía trước đáp: "Không dám! Triệu đại nhân không biết hay là giả vờ không biết đây? Sáng nay Chu mỗ nhận được thư báo án về cái chết của Triệu phu nhân, trong thư viết bà ấy bị người hạ độc nên mới chết chứ không phải là mắc bệnh nan y, nếu như thế thì đây rõ ràng là một âm mưu giết người, Triệu đại nhân, còn mong ông phối hợp để Chu mỗ vào xác nhận!" "Cái gì?" Triệu Cảnh trợn mắt, đáy mắt lướt qua nét hoảng sợ, nhưng ông ta ngay lập tức bình tĩnh lại, lúc này tuyệt đối không được hoảng, trong nháy mắt vẻ mặt liền thay đổi, ông ta buồn bã kêu lên, cực kì oan uổng: "Không thể nào đâu Chu đại nhân, ta đã mời đại phu khắp thành này tới xem cho phu nhân nhà ta, họ đều nói Ngọc nhi mắc bệnh nan y không thể qua khỏi! Là ai đã vu khống cho ta như vậy? Sự ra đi của Ngọc nhi đã là một đả kích rất lớn với ta, nàng ấy chính là thê tử mà ta thương yêu nhất, nếu nàng ấy bị trúng độc mà chết thì ta sẽ là người đầu tiên đi báo án rồi, đâu đến lượt người ngoài. Chu đại nhân, chuyện này nhất định là có người vu oan lên phủ của ta, ngài đừng để bị lừa! Hôm nay là tang lễ của Ngọc nhi, ta chỉ muốn nàng ấy được an nghỉ. Chu đại nhân mời trở về!" Chu Trình An nhếch môi, giọng điệu lạnh nhạt: "Thứ cho ta nói thẳng nhé Triệu Cảnh, ông đừng có ở chỗ này diễn kịch nữa đi! Khắp Vân Nam thành, thậm chí là cả kinh thành cũng đều biết chuyện ông nâng nô tì lên thành sủng thiếp, đối xử với phu nhân của ông như thế nào, chính ông không tự rõ ràng sao? Bây giờ lại ở chỗ này nói với ta một câu Ngọc nhi, hai câu Ngọc nhi giả bộ cái gì? Ông nói có người vu oan cho ông, vu oan lên phủ của ông! Hừ! Cũng không tự xem lại xem ông đã cặn bã đến mức nào còn cần người khác vu oan? Đừng có tự kỉ như vậy! Bây giờ một là ông phối hợp để ta điều tra, hai chính là lão tử tự xông vào!" "Kìa Chu đại nhân, sao ông có thể nghe đám người đó nói nhảm chứ?" Triệu Cảnh trong lòng điên cuồng mắng chửi mười tám đời tổ tông người đem chuyện trong phủ ra ngoài,  ngoài mặt tiếp tục diễn cảnh bị oan đến đáng tin nói tiếp: "Ta cùng Ngọc nhi đã có bao nhiêu năm tình nghĩa phu thê như vậy, chúng ta chỉ là giận dỗi nhau một chút thôi, ai ngờ nàng ấy lại ra nông nỗi như vậy? Chuyện xảy ra như ngày hôm nay, ta chính là người đau lòng nhất, nhưng ta còn phải cố gắng chăm sóc cho Lăng nhi, nếu không ta đã sớm đi theo nàng ấy rồi. Đám người ngoài kia thì biết cái gì chứ, chuyện bé xíu cũng bị đồn thành to, không đáng tin đâu, ông đừng nghe! Bây giờ ta chỉ muốn yên ổn an táng cho Ngọc nhi, chuyện trong phủ của ta không cần phiền đến Chu đại nhân đâu, ta tự thu xếp được!" "Hừ!" Chu Trình An hừ lạnh, liếc mắt nhìn Triệu Cảnh đang cố gắng tỏ vẻ buồn khổ một cái, khinh bỉ: "Ta thấy ông là đang cố gắng giấu diếm thì có, đừng có giả bộ! Ta đến đây để tra án, không phải để đứng nghe ông nói nhảm, ta rất bận đấy! Tránh đường!" Chu Trình An nắm lấy chuôi kiếm, nhấc chân  đi về phía trước, một bộ dáng chuẩn bị cùng thuộc hạ xông vào. Triệu Cảnh vội vã giơ tay ngăn cản, ông ta tức giận nói: "Chu đại nhân, ta nể ông nhưng không có nghĩa là ta sợ ông nhé! Đây là phủ của ta, ta đã nói phu nhân ta không bị trúng độc, không có âm mưu giết người nào ở đây hết, ông vì cái gì cứ nhất quyết phải xông vào?" Cho dù sự thật là bao nhiêu năm nay ông ta cùng Chu Trình An chẳng bao giờ ưa nhau, thế như Chu Trình An này chính là một lão già cực khôn, chuyện không có lợi nhất định sẽ không nhúng tay, hôm nay lại đột nhiên hăng hái như thế, vô cùng kì lạ. "Ha! Cháy nhà mới ra mặt chuột nhé! Không cố giấu nữa hả?" Chu Trình An đưa tay gạt cánh tay chắn ngang đường của Triệu Cảnh xuống, khuôn mặt hất lên cực kì đắc chí, ngữ điệu như cười trên nỗi đau của người khác: "Ta trên cơ bản chẳng muốn liên quan một cọng lông nào đến ông đâu, dính dáng một chút đến người như ông là ta lại cảm thấy giống như dính đến cái sự cặn bã của ông vậy. Nhưng chuyện này thì không bỏ qua được, mặc dù ta chẳng muốn quản, chỉ là ông có biết ai là người gửi thư báo án cho ta không? Nếu biết được người báo án là ai thì ông sẽ không đứng đây hỏi ta một câu thừa thãi kiểu vì sao ta nhất định phải nhúng tay vào như thế đâu! Ta còn lo ngươi nghe xong sẽ không muốn sống nữa đâu." "Là ai?" Triệu Cảnh lập tức hỏi Là ai phá hỏng chuyện của ông ta vào lúc này, ông ta đã tốn biết bao công sức mới ép được chuyện này xuống vậy mà bây giờ lại thành ra như vậy. Ông ta cũng không biết rốt cuộc là sai ở chỗ nào mà mọi chuyện lại ra nông nỗi như vậy nữa, nhưng bây giờ không phải lúc để suy xét vấn đề này, trước mắt khó giải quyết chính là Chu Trình An kia. Lão già này nhìn từ bộ dáng rõ ràng sẽ không từ bỏ! Chu Trình An cũng không muốn nói lung tung mất thì giờ nữa, cất giọng: "Người đó chính là..." "Là ta!" Câu nói của Chu Trình An bị một tiếng nói khác cắt ngang, đặc biệt thanh mát êm tai.