Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc | Độ thiếu thốn liêm sỉ của Hoa Lạc Vũ thật sự là so với nước biển cũng không chênh lệch bao nhiêu. | \*\*\*\* Xe ngựa chạy đều đều trên đường phát ra từng tiếng lộc cộc. Lục Trì Mạn thả rèm cửa sổ xuống, quay đầu hỏi: "Tiếp theo chúng ta sẽ dừng chân ở chỗ nào?" Hoa Lạc Vũ thôi nhắm mắt dưỡng thần, lục lọi từ trong chồng tấu chương ra một cái đưa cho hắn, sau đó tiếp tục nhắm mắt, lại thong thả nói: "Từ Vân Thương để tới thành Vân Lăng phải đi qua Phật Tông Tự, một ngôi chùa lớn nằm trên đỉnh Nhân Sinh, tiểu nương tử có nhìn thấy ngọn núi xa xa phía trước không, điểm đến tiếp theo của chúng ta là đó!" Lục Trì Mạn nhìn lướt qua từng hàng chữ đều đặn trên tấu chương, rút ra một kết luận rằng lão cha của hắn chính là nhờ hắn đi lên ngôi chùa có tên Phật Tông Tự này thắp một nén nhang cầu phúc, cầu an cho muôn dân Nam Tấn, đây là một việc. Việc thứ hai là thay mặt lão cha quyên góp một chút công đức cho chùa, còn một chút kia là bao nhiêu thì đã có người lo không cần hắn quản. Nghe được câu trả lời của Hoa Lạc Vũ, hắn lần nữa lật lên rèm cửa sổ, nhìn về xa xăm...còn thật sự thấy được một đỉnh núi thấp thoáng trong sương mù dày đặc. Lục Trì Mạn: "…" Ta X! "Hoa Lạc Vũ! Ta cảm thấy chúng ta có thể đi vòng qua đó, sau đó cho người đưa công đức đi là được, chúng ta đi Vân Lăng thành luôn đi!" "Hì!" Hoa Lạc Vũ bật cười, có vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, y ngồi thẳng người dậy, với lấy đĩa  hoa quả vừa bóc vừa nói: "Chẳng mấy khi lại có dịp đi qua đây, vào xem một chút cũng được! Hơn nữa, trụ trì của Phật Tông Tự vừa hay xuất quan sau mười năm tu luyện. Tiểu nương tử chắc là chưa nghe qua, nhưng vị trụ trì này trên giang hồ cũng là một nhân vật khá nổi tiếng! Ngươi không muốn gặp sao?" Lục Trì Mạn hỏi: "Nổi tiếng như thế nào?" Hắn có chút không đoán được vị trụ trì này sẽ có điểm nào nổi tiếng, nghe cách gọi trụ trì thì người này hẳn sẽ là một lão hòa thượng đi, nhưng hắn cảm thấy kịch bản này của mẹ ruột có vẻ không phải loại bình thường, thế nên trụ trì này có khi lại là một hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn không chừng. Hoặc là, vị trụ trì này nghe qua rất chăm chỉ tu luyện, chẳng lẽ là có tư chất hơn người, có thể tu luyện thành Phật? Hoa Lạc Vũ dùng tăm cắm lấy một miếng táo đưa tới bên miệng hắn, không trả lời vấn đề kia, chỉ nói một câu: "Chờ tiểu nương tử gặp được y sẽ biết ngay thôi!" Nghe cách trả lời qua quýt này liền biết, y chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết. Lục Trì Mạn hậm hực ăn táo, hóng hớt không thành công khiến cho lòng mề khó chịu a. Hoa Lạc Vũ nhìn tiểu cô nương phụng phịu ôm má, miệng còn nhai đặc biệt ngon lành, siêu khả ái, có xúc động muốn cắn... Xe ngựa tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước, hai bên đường là cỏ dại thi nhau mọc lên thành từng bụi, gió đều đặn thổi lên từng làn cát mịn óng ả dưới nắng hạ. Trong xe ngựa truyền ra tiếng nói dễ nghe, thanh mát như cơn gió mùa thu, xóa đi cái nắng chói chang của mặt trời. "Hoa Lạc Vũ! Vị trụ trì đó bao lớn rồi?" Một giọng nói khác trầm ấm đáp lại: "Không nhiều, chắc khoảng năm mươi hoặc hơn một chút thôi!" "…" Năm mươi? Không đến mức là một lão hòa thượng, nhưng chắc chắn là sẽ không phải hòa thượng trẻ đẹp rồi. ... Đoàn người Lục Trì Mạn đi đến chân núi Nhân Sinh thì trời đã tối hẳn, mặt trăng lưỡi liềm lẻ loi treo trên đỉnh đầu chẳng lấy một ánh sao bầu bạn báo hiệu một thời tiết không mấy tốt đẹp. Không ngoài dự đoán, đêm đó liền mưa lớn một trận đến tận sáng mới tạnh. Đều nói sau cơn mưa trời lại sáng, sáng hôm nay mặt trời cực kì có trách nhiệm leo lên đỉnh núi đem hết sức lực mà chói chang. Nhưng mặt đất bị chiếu sáng như thế cũng chẳng khô được bao nhiêu, khắp nơi đều là bùn đất trơn trượt khó lòng đi lại. Lục Trì Mạn ngồi trên lầu hai của trọ ăn sáng, chống cằm sầu não, bây giờ làm sao để lên được đỉnh núi nha, sao lại không chờ hắn lên đỉnh núi rồi lại mưa chứ. "Tiểu nương tử sao thế?" Hoa Lạc Vũ thấy tiểu nương tử của y đột nhiên thở dài, không biết lại đang suy nghĩ cái gì mà chọc nát cả bánh rồi! "Hả? Cái gì?" Lục Trì Mạn hồi thần, nhìn chiếc bánh bị chọc đến chẳng còn hình dáng vô cùng thương tiếc mặc niệm một giây cho nó, cũng không để ý Hoa Lạc Vũ vừa gọi cái gì? Y hỏi lại: "Tiểu nương tử vừa thất thần! Sao thế?" "À!" Hắn bừng tỉnh, đáp: "Ta đang suy nghĩ đêm qua mưa lớn như thế, bây giờ khắp nơi đầu bùn đất trơn trượt, làm thế nào lên được đỉnh núi đây?" Chờ đường lối khô ráo sạch sẽ trở lại rồi lên thì cũng không được, còn bao việc phải lầm chứ có phải đi chơi đâu mà lề mề khắp nơi như thế được? Đây là trời đày hắn! "Này thì có gì mà phải suy nghĩ?" Hoa Lạc Vũ tỏ vẻ đương nhiên nói tiếp: "Không phải có phu quân của ngươi ở đây sao? Ta dùng khinh công đem tiểu nương tử lên đó!" "Đúng rồi nhỉ!" Hắn thế mà quên mất bên cạnh có vị này a, khinh công đứng đầu thiên hạ đem hắn bay lên một cái chẳng phải là đến rồi sao? Thật là! Chỉ tội cái bánh! Lại nghe vị cao thủ đệ nhất nào kia nói tiếp: "Nhưng mà, ta đưa ngươi lên đó thì phải có thù lao đấy nhé!" Cái này không phải dễ rồi sao? Hắn nói: "Ta có tiền!" Hoa Lạc Vũ bật cười: "Ngươi nhìn ta rất thiếu tiền sao? Kì trân dị bảo, vàng bạc châu báu ta đều không thiếu!" "Vậy ngươi muốn cái gì?" Nam tử nhổm người dậy, đem khuôn mặt tới sát bên tai nhỏ giọng nói một câu. Lục Trì Mạn: "…" Hắn sớm nên biết cái người liêm sỉ thiếu thốn mà lưu manh có thừa này chắc chắn sẽ không đột nhiên tốt đẹp như thế mà! Cái loại yêu cầu vớ vẩn như thế mà cũng nói cho được! Tiểu cô nương đang ngây ra, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên trở nên nghiêm túc, hỏi: "Hoa Lạc Vũ! Có phải ngươi thích ta không?" Hoa Lạc Vũ không hiểu tiểu nương tử hỏi thế là định làm cái gì, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy!" Tiểu cô nương ngữ điệu chậm rãi, kéo dài âm thanh một chút, sâu xa nói tiếp: "Nếu thế, ngươi đưa ta lên đỉnh núi còn đòi thù lao, như thế gọi là thích ta sao?" Lục Trì Mạn còn tưởng hắn nói như thế, y sẽ giống như một nam chính tiêu chuẩn mà cuống lên giải thích, sau đó sẽ không đòi thù lao gì đó kia nữa, hoặc chí ít y sẽ nói với hắn rằng y chỉ đùa chút thôi. Nhưng không! Hắn đã đánh giá thấp mức độ thiếu thốn liêm sỉ của y rồi! Hoa Lạc Vũ bật cười, một chút cũng không giống hắn nghĩ, bởi vì biểu cảm của y kiểu ngươi nghĩ nhiều, y tỉnh bơ nói: "Tiểu nương tử, hai chuyện đó không liên quan nha! Đầu tiên ta thích ngươi là thật, nhưng ngươi có thích ta không, hoặc là chí ít ngươi cũng không hề nói thích ta đúng không? Cho nên chúng ta bây giờ không hề có quan hệ gần gũi, ta lại cứ giúp ngươi không đòi thù lao như thế, ngươi sẽ rất ngại ngùng, sẽ cảm thấy mắc nợ ta thì làm sao bây giờ, ta nói thế có chỗ nào không hợp lí không?" Lục Trì Mạn: "…" Nói như thế đúng là không có gì không ổn, hắn gật gật đầu, gật xong mới chợt nhớ ra, hắn sẽ không ngại ngùng thì đã không kịp. "Vì thế...tiểu nương tử vẫn là nên có thù lao cho ta, tiện cả đôi đường!" Nam tử trưng ra một khuôn mặt tỏ vẻ y vì hắn mà suy nghĩ đến chu toàn như thế, tóm lại chính là thù lao nhất định không thể thiếu! Lục Trì Mạn: "…" Hắn không còn lời nào để phản bác nữa rồi! Bây giờ đổi nam chính còn kịp không? Diệu Diệu rất tốt bụng trả lời: \[Không nha tiểu kí chủ!\] \[Mi cút!\] Ai cần mi trả lời, lão tử chưa đủ phiền chắc! \[…\] Nó rảnh nha! Nhưng để bảo toàn tính mạng nó vẫn nên cút thì hơn. \_ "Thế nào? Nghĩ xong chưa?" Hoa Lạc Vũ chống tay lên mép bàn đỡ lấy khuôn mặt, cười tủm tỉm đắc ý. Lục Trì Mạn sau khi suy xét các khả năng, đặc biệt còn nhớ được mình có nhiệm vụ phải làm, cuối cùng thỏa hiệp: "Thù lao ta trả, nhưng cái kia...làm nũng gì đó...ừm, độ khó có hơi cao! Đổi cái khác được không?" "Được thôi!" Hoa Lạc Vũ một chút cũng không khó tính, gật đầu, giọng nói nghe qua cũng rất đắc ý: "Vậy thì, gọi mấy tiếng phu quân nghe thử nào!" "…" Cái này mẹ nó gọi là dễ hơn à? Khó hơn cả làm nũng nữa kìa, a phi, làm nũng cái quỷ! Ta sao lại gặp phải nam chính kiểu này cơ chứ, đây là người cũng đày ta! Tiểu cô nương đập bàn đứng lên, tuyên bố: "Ta không lên đó nữa!" "Ha ha ha..." người nào đó vô cùng không hiểu phong tình, gục đầu vào cánh tay cười lớn, cười đến vui vẻ, miễn cưỡng ngẩng đầu dỗ ngược: "Được rồi, được rồi, không chọc ngươi nữa! Đi thôi, phu quân đem ngươi bay!" Lục Trì Mạn còn chưa kịp vui mừng thì lại nghe y nói tiếp: "Nhưng mà từ bây giờ tiểu nương tử phải gọi tên thân mật của ta nhé, phải gọi Hoa Hoa nha! Được không?" "…" Lục Trì Mạn nghe được gió rít cùng tiếng nói của y trộn lẫn bên tai, hắn khẽ đem khuôn mặt của mình đang úp vào lồng ngực của y kéo ra một chút, hỏi: "Ta có thể từ chối không?" Giọng nói của Hoa Lạc Vũ không một chút chập chùng, nghe kĩ còn có tiếng cười xen lẫn: "Được nha! Chúng ta mới leo được một nửa thôi, bây giờ ngươi đổi ý ta liền quay đầu!" "…" Vậy ngươi còn hỏi ý kiến của ta làm cái gì? Ít có rảnh! Lục Trì Mạn sợ y làm thật, lần thứ mấy không biết thỏa hiệp, úp mặt vào ngực y tránh gió gào lên: "Đừng! Ngươi lên tiếp đi, ta gọi, ta gọi được chưa?" "Tuân lệnh tiểu nương tử!" "..." Bay cho đàng hoàng đi! Nhiều chuyện! "Tiểu nương tử gọi tên thân mật nghe thử chút đi!" Lục Trì Mạn cảm giác gió không thổi nữa, hắn ló mặt ra thì thấy y đang đứng trên vách núi cheo leo gập gềnh không di chuyển, hắn ngửa đầu nhìn lên một chút, đỉnh núi bị mây mù che phủ cũng không xa lắm. Điều này đại biểu cho cái gì? Còn không phải là nói cho hắn biết hắn đang cách mặt đất rất xa sao? Hắn hỏi: "Sao ngươi dừng lại?" Người kia cúi đầu nói, giọng điệu như làm nũng: "Muốn nghe tiểu nương tử gọi tên thân mật!" Lục Trì Mạn biểu cảm khó nói thành lời: "...Vừa leo vừa gọi không được sao?" "Nghe không rõ!" "…" Có rất nhiều câu muốn chửi mà không biết bắt đầu từ đâu thì tốt! Lục Trì Mạn nhìn đám mây trên đỉnh đầu, nghiến răng gọi: "Hoa...Hoa?" "..." "Hoa Hoa!" "..." "Hoa Hoa~" "Hì!" Nam tử bật cười, khuôn mặt đầy vui vẻ, hai mắt cũng híp thành vầng trăng, y đem trán cụng vào trán hắn, cảm thán: "Dễ thương quá!" "…" Hắn chỉ muốn đi lên, cứ đứng thế này bệnh tim của hắn lại tái phát mất!!!