Edit: Pa
Cuối cùng thì trường học cũng khai giảng, có hơn 20 bạn nhỏ, đứa nhỏ nhất sáu tuổi còn đứa lớn nhất mười lăm tuổi, chen chúc trong căn phòng học chật hẹp.
Trẻ con trong thôn chưa biết chữ, không biết đọc sách.
Đám nhóc chỉ biết rằng nếu chúng được ngồi ở đây thì không cần ra đồng làm ruộng.
Xem các bạn nhỏ cao thấp ngồi trong lớp đang nhìn chằm chằm bảng đen, không hề ồn ào, rất ra dáng học sinh.
Thẩm Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Học sinh tan học như ong vỡ tổ, cậu lại đau đầu không biết bữa tối ăn gì, trong phòng thậm chí còn không có nổi một cái bếp, chỉ có mỗi cái ấm điện, đến thôn đã được một tháng nhưng hầu như mỗi ngày Thẩm Thanh chỉ có thể lót dạ bằng mấy miếng mì ăn liền Nhìn những hộp mì ăn liền nhiều màu sắc trong thùng mà thấy đau bụng.
Thở dài một tiếng, Thẩm Thanh cúi xuống bắt lấy một hộp, vừa định xé nắp thì cánh cửa gỗ cọt kẹt hé mở ra một khe nhỏ:
"Thầy Thẩm ơi!"
Một cái đầu tròn nho nhỏ nhô ra từ khe cửa, là Điền Mạnh, Thẩm Thanh nhìn danh sách đã biết đứa bé này là em trai của Điền Dã.
"Mãnh Tử, sao em không về nhà, để quên cái gì ở trường à?"
"Không ạ, anh trai bảo em mời thầy giáo đến nhà ăn cơm!"
Cậu nhóc rụt rè cười toe toét kéo tay áo Thẩm Thanh ra ngoài.
Vốn dĩ muốn từ chối, nhưng so sánh mấy hộp mì ăn liền sặc sỡ với canh gà thơm phức thì Thẩm Thanh liền yên lặng đi theo bước chân nhóc.
Tuy chỉ cách nhau một bức tường, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh bước sang sân bên cạnh, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm nồng của lúa, trong sân có mấy con gà vịt lắc lư thân hình tròn trịa, chú chó mực to lớn đang thở hổn hển vồ lấy con bướm lượn trong sân, nó thấy Mãnh Tử quay lại liền vẫy đuôi chạy quanh hai người.
Mãnh Tử xoa đầu chó rồi gọi với vào trong nhà:
"Anh ơi, thầy giáo đến rồi!"
Bước vào khung cảnh thôn quê sống động khiến Thẩm Thanh - người đã ở một mình trong nhiều năm, hiếm hỏi cảm nhận được sự ấm áp từ "nhà".
"Thầy Thẩm, ngồi vào phòng chính đi, cơm tối làm xong ngay đây."
Điền Dã ló đầu ra khỏi phòng, khoác một chiếc tạp dề màu xám còn dặn Điền Mãnh tiếp đãi thầy Thẩm thật tốt.
Nghiễm nhiên mang dáng dấp hiền huệ của phụ huynh một học sinh.
Thẩm Thanh nghĩ đến điều đó liền bật cười.
"Thầy ơi, thầy cười trông đẹp quá!"
Nhận tách trà từ bạn nhỏ, cậu lúng túng ho nhẹ rồi đổi chủ đề:
"Khụ...!Mãnh Tử sao không nhìn thấy bố mẹ em?"
"Bố mẹ em đều đã mất, chỉ có em và anh trai."
Mãnh Tử nhanh nhẹn bổ quả táo trên tay, gương mặt không biểu lộ sự buồn bã, như thể bé đang nói về một chuyện bình thường, điều đó khiến chính người đặt câu hỏi như Thẩm Thanh lại nghẹn ngào.
Một người đàn ông có thể giữ nhà ngăn nắp như vậy còn phải nuôi một đứa bé chỉ lớn bằng nửa mình.
Anh ấy trông như một người chàng trai lực điền thô kệch nhưng lại rất hiền huệ.
Thẩm Thanh hơi choáng váng, trong lòng bội phục Điền Dã.
Thẩm Thanh ăn một quả táo rồi cùng Mãnh Tử nói chuyện thêm mấy câu trước khi Điền Dã bưng thức ăn ra.
Thịt lợn kho, rau cải thảo, sườn hầm với củ cải và món canh gà mà Thẩm Thanh đang nghĩ đến, và Mãnh Tử không quên đề cử cho cậu:
"Thầy ơi, thịt lợn kho là món tủ của anh em đó, thầy phải ăn thêm hai miếng nữa!"
"Thầy ơi, sao thầy chỉ uống canh mà không ăn thịt gà? bên trong thơm lắm ạ!"
"Thưa thầy, thầy ơi, để em xới cơm cho thầy!"
Thẩm Thanh ngày thường chỉ một bát đã no căng nhưng vì Mãnh Tử đề nghị nên cậu ăn tận hai bát cơm cùng một bát canh gà rồi mới dừng bữa.
Dù sao thì nó cũng chỉ là một cậu nhóc mới lớn, Điền Mạnh ăn xong liền buông bát xuống chạy đi tìm bạn chơi cùng, Điền Dã đang rửa bát trong bếp, Thẩm Thanh không thể giúp được gì nên cậu kéo chiếc ghế đẩu ra ngoài sân thổi hóng gió đêm hè, ngước nhìn bầu trời đầy sao chỉ có ở chốn thôn quê.
(www.wattpad.com/user/paaa03)
Không lâu sau, Điền Dã cũng mang một chiếc ghế đẩu đến ngồi bên cạnh cậu.
Anh cầm một chiếc quạt hương bồ đã cũ và quạt nhẹ nhàng để giúp cậu xua đuổi những con muỗi đang vo ve.
Đàn gia cầm đã được lùa về chuồng, con chó mực đang dựa vào tường ngấu nghiến tô xương thịt của chủ nó còn dư lại, vùng quê lúc nào cũng tăm tối, ba đến năm con đom đóm không biết từ đâu theo khe cửa cửa len lỏi bay vào, lập lòe như ánh sao, bay vòng quanh vòm cây.
Xung quanh im lặng, ngoại trừ tiếng quạt vù vù thì Thẩm Thanh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình..
Truyện khác cùng thể loại
223 chương
10 chương
22 chương
92 chương
10 chương