Mỹ mỹ xuyên không ký
Chương 9 : Thân thế?
Artist: Ibuki Satsuki
Một ngày nọ, Mỹ Mỹ được gọi vào thư phòng của Cung Chủ. Mặc Lãnh lần này cũng mặc bộ đồ đỏ loè loẹt chói mắt như trước, Mỹ Mỹ cố nén cười, thầm nghĩ chắc lại có ngoại nhân đến Cung, nên mới phải mặc đồ như vậy tiếp khách. Vị tiền bối nào đó có ý nghĩ cũng thật cao siêu, gu thẩm mỹ cũng thật quái dị. Mỹ Mỹ vừa đến đã thấy giữa phòng có một cô gái bị trói quỳ úp mặt xuống đất, nhìn vô cùng đáng thương. Mấy người này, đối xử với phụ nữ như vậy sao? Nếu mà đến thế kỷ 21 thì đã bị ra toà vì tội bạo lực với phụ nữ rồi.
“Mỹ Mỹ, cô có biết người đàn bà này không?” Mặc Lãnh cắt ngang suy nghĩ của cô.
“A….” Ai vậy? Nhìn không quen, nhưng gương mặt này hình như thấy ở đâu rồi. Ở đâu vậy kìa? Mình từ khi đến đây hầu như chỉ sống ở trong Ám Thương Cung, làm gì ra ngoài đâu mà thấy được người này. Mỹ Mỹ nhăn mày nhìn người trước mắt, nghĩ mãi không ra đành nói thật “Cung Chủ, từ khi đến nơi này nô tỳ căn bản chưa ra khỏi Cung nửa bước thì làm sao biết người trước mặt là ai.”
Mặc Lãnh nhíu mày, “đến nơi này” là ý gì? “Đây là Thanh Thanh, danh kỹ mà cô đã giả dạng thành hai tháng trước đây.”
Chả trách sao lại cảm thấy đã gặp qua ở đâu. Phải ha, mỹ nữ như vậy thì làm sao quên được. Nhưng mà người trước mắt giờ nhìn có vẻ vô cùng tàn tạ, quần áo thì rách, trên miệng vẫn còn vương vết máu. "Cung Chủ đại nhân, ngài có muốn kỹ nữ cũng không cần bạo lực như vậy!"
Mỹ Mỹ thốt ra lời này lại làm mọi người trong phòng đổ mồ hôi hột một hơi, ai nói Cung Chủ cần kỹ nữ? Mặc Lãnh mặt đen như đáy nồi, phải cố đè nén lửa giận cơ hồ có thể đốt chảy cả cái phòng này lại. Từ khi gặp cô gái này mình càng ngày càng giỏi kềm chế sự tức giận mà! “Ai nói là ta cần kỹ nữ!! Đây là Tả Sứ của Ma giáo, cô có thật không quen người này? Vì sao lại giả trang thành người của Ma Giáo? Nói!”
“A. Cô gái này là người của Ma Giáo sao? Ma Giáo ai cũng đẹp như mỹ nữ trước mặt sao? Chậc chậc, đúng là tốt số mà.” Mỹ Mỹ cảm thán, lần nữa lại làm cho mọi người xung quanh khiếp sợ. Cái cảm giác hận không được vào Ma Giáo kia của cô là sao? Ý cô là cái nơi giết người như ngoé đó tốt hơn Ám Thương Cung, vì nơi đó nhiều người đẹp sao? Còn ở đây quá xấu số vì ai cũng xấu hết? Cô dám chê Mặc Lãnh ta xấu trai sao?
Mỹ Mỹ kịp thời cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người, thờ ơ trả lời “Cung Chủ à, ngài hỏi đi hỏi lại điều này mấy chục lần rồi đó. Ta đã nói là ta không biết mà, tỉnh lại thì bị bắt ở trong kỹ viện, sau đó gặp ngài xé rách da mặt ta rồi lôi ta về Cung sống đến bây giờ. Căn bản là cái gì ta cũng không biết hết.”
Lúc này Tả Sứ mới cười dài, “Mặc Lãnh a Mặc Lãnh, ngươi bắt được ta hôm nay cũng không bắt được Tả Sứ đâu!"
Mặc Lãnh nheo mắt "Ý gì?"
"Ta hôm nay chết đi thì ngày mai sẽ có một Tả Sứ khác, Ma Giáo mãi mãi tồn vinh! Cho nên ngươi đừng hòng moi ra được thông tin gì từ ta! Còn cô gái này, cũng chỉ là một con tốt thế thân cho ta mà thôi. Đúng là bắt một người qua đường thật vô dụng, hahaha.” Thanh Thanh Tả Sứ cười càng lớn, máu từ trong miệng của cô ta càng trào ra nhiều hơn. Một ám vệ chạy đến hét to “Nguy!" tay thì điểm điểm vào người của Tả Sứ, nhưng cô ta đã trút đi hơi thở cuối cùng. Ám vệ quay sang nói với Mặc Lãnh, “Cung Chủ, cô ta giấu thuốc độc trong miệng nên đã cắn thuốc tự độc chết rồi.”
Mỹ Mỹ nhìn thấy cảnh trước mặt thì khiếp đảm, nhưng ngẫm lại đây cũng không phải lần đầu cô nhìn thấy người chết, không phải trước kia cũng nhìn thấy người bị chết trước mặt mình sao? Hơn nữa, mình cũng đã chết đi chết lại bao nhiêu lần rồi, thì với cái chết có gì là sợ nữa. Mỹ Mỹ hồi thần bình tĩnh trở lại. Mọi người không ai để ý đến những thay đổi của cô, chỉ riêng Mặc Lãnh không biết từ lúc nào luôn như có như không đặt ánh mắt của mình vào Mỹ Mỹ. Hắn nhìn cô kỳ quái, cô ngốc này, sao lại có thần tình cứ như là đã nhìn thấu hết sinh tử như vậy?
Đợi cho mọi việc bớt xao động, Mỹ Mỹ mới đánh tiếng hỏi:
- Cung Chủ, nếu ta chỉ là người qua đường bị bắt để làm thế thân cho cô ta vào thanh lâu, chứng tỏ ta hoàn toàn không phải người của Ma Giáo rồi. Vậy ngài có thể thả tự do cho ta được không? Các người đã giám sát ta suốt hai tháng này, chuyện gì ta cũng chưa làm, cũng không có ý định bỏ trốn (vì trốn cũng không được), coi như là ta đã hoàn toàn hợp tác với các người rồi, bây giờ ta không còn lý do gì ở lại nữa đúng không?
Các ám vệ sửng sốt nhìn cô, Mỹ Mỹ liếc mắt nhìn hàng người áo đen trước mặt, toàn là đàn ông vai to lưng rộng hết, vậy mà suốt ngày bám theo một cô gái không thấy ngượng sao? Vì sao cô biết mình bị theo dõi thì đây là một chuyện thật sự hợp lý. Cô tuy hơi ngốc, nhưng không phải không biết chuyện "lòng người hiểm ác," huống gì cô lại có liên quan đến Ma Giáo. Đến lúc nào sự tình còn chưa õ ràng thì người ta sẽ không thể bỏ mặc mà không chú ý đến hành động của cô. Nghĩ thông suốt đến chuyện này cô mới an phận hợp tác trong im lặng, cũng như tích cóp một ít tiền lộ phí khi được thả ra. (Xoay đi xoay lại là vì cô không có tiền để bỏ chạy nên mới ngoan ngoãn ở lại phải không?) Các ám vệ nhìn thấy đường nhìn của cô cũng hơi chột dạ, phải ha, người ta là một cô nương mà suốt ngày có một bọn đàn ông bám theo không bực cũng lạ.
Mặc Lãnh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, “Đúng vậy, Mỹ Mỹ, cônếu thật sự không liên quan gì đến bọn Ma Giáo, thì cô hoàn toàn vô tội…” Rồi sao nữa? Ta biết anh không tha cho ta dễ dàng vậy đâu!
“Nhưng mà khế ước bán thân của cô còn trong tay ta, lúc chuộc thân cho cô tốn rất nhiều tiền đó....” Biết ngay mà! Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Mỹ Mỹ nghĩ nghĩ, lúc đó mình mang thân phận là danh kỹ đứng đầu bảng, quả thật phải tốn rất nhiều tiền mới chuộc ra ngoài được. Mỹ Mỹ à, cô ngây thơ quá rồi, tự mình biện hộ cho đối phương, còn tự bán thân mình vào miệng sói nữa chứ.
(Ám vệ: Cung chủ, ngài xạo quá. lúc đó trực tiếp đánh ngất xỉu rồi cướp người đi, chứ làm gì có chuyện chuộc thân. Do ngài quá bá đạo nên cũng không ai dám đến đòi tiền của ngài nữa. Mỹ Mỹ, cô không phải nên nhìn qua tờ giấy bán thân của mình sao? Cơ bản là gì cũng không có a!)
Mỹ Mỹ nhíu mày, “Vậy ta phải làm sao mới được tự do?”
Mặc Lãnh cười cười “Đơn giản thôi, làm việc trả nợ. Nếu tính theo tiền lương được trả như hiện nay của cô, thì chỉ cần 10 năm nữa là cô sẽ hết nợ.”
10 năm? Chết tiệt, 10 năm lẩn quẩn ở đây không phải ta trở thành một bà cô già sao? Ta còn phải đi tìm lại trí nhớ của mình nữa!
-Không được, ta không thể ở đây 10 năm. Có việc gì để làm có lương cao, mau trả hết nợ hay không?
-Có. Thứ nhất là làm sát thủ, cô chỉ cần giết được vài ba người, hoàn thành xong hợp đồng là có thể trả hết nợ.
Mỹ Mỹ hít một hơi lạnh, giết người, mà còn phải vài ba tên? Một tên còn chưa xong, chưa giết được người đã bị người giết mất rồi! Còn nữa, mình cũng không muốn giết người mà, làm ăn kiểu này vô đạo đức quá.
-Còn cách thứ hai?
-Làm thiếp thân nha hoàn của ta, tối thì làm ấm giường và này nọ.
Mặc Lãnh tiêu sái cầm chén trà đưa lên miệng giả vờ uống, thật ra đang cố gắng nén cười, nhìn người trước mắt mặt hết đỏ rồi trắng, đến xanh lại đen, nhìn thật có tính giải trí! Mỹ Mỹ giận run người, ấm giường và này nọ? Đồ vô sỉ!
Mọi người xung quanh thì cúi đầu im lặng: Cung Chủ đang đùa có phải không? Từ đó đến giờ làm gì có thiếp thân nha hoàn, còn muốn ấm giường và này nọ? Nhìn Cung chủ kìa, nhịn cười đến gân xanh nổi đầy trán, đổ hết cả mồ hôi. Cung Chủ, từ bao giờ ngài có tật xấu thích khi dễ tiểu cô nương như vậy?
“Không...ta không làm. 10 năm thì 10 năm, ta không bao giờ làm cái thiếp thân nha hoàn cho ngươi. Thà là đàn ông trên đời này chết hết, ta cũng không bò lên giường của ngươi!” Thề độc như vậy, Mỹ Mỹ đâu ngờ Cung Chủ không để cô bò lên giường của hắn, mà hắn tự mình bò lên giường của cô. Mà chuyện đó, sau này hãy nói.
Mỹ Mỹ tức giận đùng đùng bỏ đi, Mặc Lãnh lúc này ngừng cười mà quay lại khuôn mặt nghiêm túc lãnh đạm như cũ, nói với bọn ám vệ “Thu dọn đi, điều tra xem gần đây có cô nương nhà ai mất tích hay không? Điều tra thân thế của Mỹ Mỹ. Còn nữa, nghe ngóng xem tình hình của Ma Giáo như thế nào.”
“Rõ!" Trong nháy mắt, mọi người trong phòng đều biến mất như chưa từng có ai ở đó, chỉ trừ vũng máu dưới sàn là chứng minh cho sự thật những chuyện đã xảy ra trong phòng. Mặc Lãnh thì thào “thà là đàn ông trên đời này chết hết, ta cũng khôg bò lên giường của ngươi?” mạnh miệng thật.
___________________________________
Nói về Mỹ Mỹ, sau khi bỏ chạy khỏi thư phòng của Mặc Lãnh, cô chạy thẳng một mạch đến chỗ của Tiểu Bạch và Tiểu Hắc. Trong thời gian cô ở đây, chúng tự nhiên trở thành hai người bạn thân nhất của cô. Vừa nhìn thấy hai con thần thú, Mỹ Mỹ có bao nhiêu uỷ khuất thì trào hết cả ra, tức tưởi ôm cổ hai con vật mà khóc. Hai con thần thú có vẻ cũng cảm nhận được sự đau lòng của cô, nên cũng để mặc cho cô ôm mà không hề nháo.
Tiểu Bạch thân thiết cọ cọ vào cổ cô để an ủi, còn Tiểu Hắc thì liếm mặt cô, muốn rửa đi mấy giọt nước mắt cứ chảy dính hết lên cổ của nó. Nhưng mà nó càng liếm thì càng ướt, sau đó nước mắt và nước miếng của nó lại cứ quện vào nhau nhìn kinh tởm không chịu nổi. Tiểu Bạch nhìn nó đầy khinh bỉ, Tiểu Hắc cũng cảm thấy thực sự không tốt nên ngoan ngoãn nằm im để yên cho Mỹ Mỹ dựa vào mình mà khóc. Mặc Lãnh lúc này đang đứng trên cây nhìn xuống cái người đang khóc đến không biết trời đất kia, tiếng khóc nghẹn ngào nhưng cố gắng không khóc to như vậy càng làm người ta thấy đáng thương. Hắn nghĩ, mình như vậy có phải đùa quá đáng hay không?
Mỹ Mỹ sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu nguyền rủa. Rủa ai đây? Ngọc Hoàng, à thôi, Ngọc Hoàng là cấp lãnh đạo cao cấp không nguyền rủa được. Diêm Vương? Cũng không được, tên gian thương này nắm trong tay Sổ Sinh Tử, hắn ghét mình rồi phê một cái “Tử" bên cạnh tên mình thì không phải công cốc hay sao? Bạch Trạch, đúng rồi, Bạch Trạch, ta nguyền rủa ngươi! Ta hận ngươi! Mỹ Mỹ còn lầm bầm lầm bầm thì sau lưng cô đột nhiên hiện ra một vầng sáng, sau đó có một người với bộ đồ trắng phau bước ra từ vầng sáng đó, phiêu diêu như tiên tử với một nụ cười đầy ngạo mạn - là Bạch Trạch.
Hắn nhìn cô chuyên tâm nguyền rủa chính mình mà cảm thấy lỗ tai thật ngứa, vỗ vỗ vai cô “Này, Tiểu Mỹ ngày đêm thương nhớ ta lắm sao mà nhắc tên ta mãi vậy hả?” Mỹ Mỹ giật thót mình, quay lại thì nhìn thấy người trước mặt mình là Bạch Trạch, vậy là cơn giận lại sôi lên, giống như 10 cái núi lửa cùng bùng nổ một lúc vậy.
-Bạch Trach, tên mặt trắng chết tiệt. Vì ai mà ta lưu lạc đến chỗ này hả? Vì cái gì mà lại phải sống chật vật như thế này? Tất cả là vì ngươi hết! Ngươi ngán chân ta làm ta mất đi ký ức của mình, vậy mà còn đẩy ta đến cái thế giới này suốt ngày bị người khi dễ. Ta ghét ngươi!
Bạch Trạch né nước miếng đang văng tứ tung của Mỹ Mỹ mà cười đểu:
-Không phải tại ta nha, số mệnh của cô là như vậy mà. Ta khuyên cô nên tìm cách tìm lại trí nhớ và tiên cơ tiên cốt của mình, sớm sớm chấm dứt mệnh khổ này đi. Cô không muốn sao?
-Dĩ nhiên là muốn! Nhưng mấy người không chỉ cho ta cách tìm thì làm sao hả?
-Cũng phải, thôi thì tuỳ duyên đi…Phật nói, có duyên nợ ắt sẽ gặp được nhau...
-Ngươi nói nhảm thêm một câu nữa, ta liều mạng với ngươi!
"Haha, bớt nóng, bớt nóng. Nói đùa thôi mà." Bạch Trạch gãi gãi mũi mình.
-Ký ức có tiên cơ và tiên cốt của cô đến đây bị nổ tanh bành cả rồi, chúng rơi ra thành nhiều mãnh vỡ khác nhau. Nhiệm vụ của cô là thu thập lại những mãnh vở đó và ghép chúng lại, khi nào cô hoàn chỉnh nó thì lúc đó cô có thể trở về tiên giới. Nhưng vỡ ra bao nhiêu mảnh thì ta không biết, chỉ biết mỗi mảnh như vậy có thể xuất hiện độc lập hoặc xuất hiện đính kèm theo một thứ gì đó mà thôi. Lần này thật sự phải nhờ vào duyên của cô rồi, cô phải tự mình tìm mà thôi không ai giúp cô được.
Bạch Trạch né tầm mắt như băng đạn của Mỹ Mỹ mà thanh thanh giọng nói tiếp:
-Ta đến đây là để tặng cho cô một món quà, giúp cho việc tìm kiếm của cô nhẹ nhàng hơn. Đây, cái vòng này ta tặng cho tiểu Mỹ Mỹ nha. Đeo nó vào nó sẽ giúp cô nhận ra ký ức của cô, càng gần nhau thì hai vật sẽ càng phát sáng hơn. Yên tâm là chỉ có mình cô mới nhìn thấy được ánh sáng này mà thôi. Nào nào, đừng có nhìn ta oán hận như vậy, ta là không ngại khổ đến giúp cô đó nha. Đưa đồ xong rồi ta còn phải đi tiệc, nghe nói bây giờ ở phàm giới nơi cô từng sống có cái gì là Ocktoberfest gì đó, chỉ toàn là bia với rượu ngon nhất trong nhân giang mà thôi hahahaa. Ta không muốn bỏ lỡ thú vui nhân sinh này đâu hahaha.
Mỹ Mỹ nhìn nhìn cái vòng trên tay, trông chẳng khác gì cái vòng mã não bán đầy ngoài chợ, 50 chục ngàn một cái cả! Nhìn kiểu dáng và chất liệu kìa, thật bình thường còn không thể nào bình thường hơn được nữa! Cô nhìn chỗ nào cũng không nhìn ra đây là đồ ở trên Thiên Đình, này đây có phải đồ giả hay không? Óc thẩm mỹ của Thiên Đình kém đến vậy sao? Có phải nên đổi người thiết kế để bắt kịp xu hướng thời đại hay không? Còn cái tên Bạch Trạch chết tiệt này, đi du lịch thì nói đại là đi du lịch, còn bảo là phải chịu khổ mà đến thăm ta? Sao không đưa đồ cho ta từ trước đi? Có phải là quên mất chuyện này mà bây giờ mới nhớ, sẵn tiện đường đi chơi mà ghé ngang qua đưa cho? Ta hận anh, hận chết anh!
Bạch Trạch cười cười nhìn Mỹ Mỹ, rồi vươn tay xé toạt một mảnh giữa không trung. Sau đó hắn như có như không mà nhìn ngắm mọi vật xung quanh, “Cô ở đây cũng tốt quá nhỉ.” Rồi xoa xoa đầu Mỹ Mỹ “Ta đi đây, bảo trọng!" và bước vào vầng sáng đó mà biến mất.
Mỹ Mỹ thất thần nhìn về nơi vầng sáng từ từ tiêu thất, mà Mặc Lãnh cũng vậy. Hắn nghe hết toàn bộ, chứng kiến hết toàn bộ mọi việc từ đầu chí cuối. Trước khi đi, tên Bạch Trạch đó hình như có nói với mình “Nhớ chăm sóc tốt cho Mỹ Mỹ?” Hắn nhìn thấy mình ngồi đây sao? Thần tiên thật sự có trên đời? Vô lý! Ta không tin tưởng có thần tiên cũng như ma quỷ có thật trên đời! Chắc chắn là một môn công phu gì đó chuyên dùng để lừa gạt người khác. Mỹ Mỹ cũng là người của môn phái đó sao? Nếu vậy cô ta phải tìm vật gì đó, hình như là "ký ức" sau đó sẽ trở về môn phái đó?
Mặc Lãnh trầm mặc, thấy dâng dâng trong lòng một nỗi không muốn Mỹ Mỹ đi, nhưng không biết tại sao. Sau đó hai người mỗi người đi về một hướng khác nhau, Mỹ Mỹ thì quay lại chơi với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, có cái vòng tay này rồi, có lẽ con đường về tiên giới của mình sẽ ngắn hơn một chút. Còn Mặc Lãnh thì xoay người về thư phòng của mình, suy nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra. Hôm đó, ai cũng yên lặng đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
100 chương
24 chương
99 chương
501 chương
106 chương
200 chương
39 chương