Mỹ mỹ xuyên không ký
Chương 6 : Đại hiệp! tha mạng!
Mỹ Mỹ hồi hộp nắm chặt bình hoa nhỏ vừa vơ đại trên bàn rồi giấu ra sau lưng mình. Cô ngồi trên giường mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ người đàn ông khốn nạn nào đó bước vào. Một giây sau khi cửa mở, Mỹ Mỹ sửng sốt nhìn vào người trước mặt. Là vị đại hiệp đã cứu mình kiếp trước nha! Cũng là người đó, gương mặt đẹp trai tuấn tú đó, vóc người cao lớn đó. Nhưng mà đại hiệp gì sao lại đi tới chốn phong lưu này, lại còn đi mua đêm đầu của cô nương nhà người ta nữa chứ! Bao nhiêu hảo cảm vừa có đã bị tình huống trước mắt đánh văng mất tiêu! Hừ! Mặc kệ ngươi là đại hiệp hay là đại ca giang hồ, nếu dám bước tới gần ta thêm một bước nữa, ta sẽ đập cho ngươi ngất xỉu! Mỹ Mỹ vừa nắm chặt bình hoa nhỏ trong tay vừa oán niệm trong lòng.
Nhưng mà người ta là ai a, người ta là đại hiệp võ nghệ cao cường đó. Vừa vào cửa đã nhìn thấy ánh mắt như đao phong của Mỹ Mỹ bay vèo vèo về phía mình. Nếu chỉ nhìn thôi có thể giết người, Mặc Lãnh đã chết không biết bao nhiêu lần. Lại nữa, cô gái trước mặt nhìn mình một cách sợ hãi như vậy, có còn phong phạm nào của cao thủ hay không? Đây có phải là Tả Sứ của Ma Giáo không vậy?
Tin tình báo cho biết Tả Sứ trà trộn vào thanh lâu, giả làm kỹ nữ "Thanh Thanh" nhưng thật chất là để điều hành một phân đường ở đây thao túng thị trường, làm lũng loạn mạch kinh thương của Ám Thương Cung mà không từ bỏ mọi thủ đoạn. Hôm qua vừa bắt được một tên già là khách nhân thường xuyên lui tới kỹ viện, nhưng thực chất là bàn việc với cô ả nên mới tra ra được thông tin này. Mặc Lãnh nhìn người trước mắt, quả đúng là một giai nhân. Nếu không phải là người Ma Giáo thích giết người cướp của, không việc xấu gì không làm, thì giờ này hẳn đã là tài nữ nổi danh hết thiên hạ rồi. Thật đáng tiếc lại chọn sai đường mà đi.
Mỹ Mỹ đấu mắt với vị đại hiệp đó với nhau một lúc lâu, sau đó người thanh niên cười khẽ rồi ung dung ngồi lại bên bàn, tự rót cho mình một chén rượu, rồi lại nhìn Mỹ Mỹ nói “Thanh Thanh cô nương, tại hạ là Mặc Lãnh, không biết cô nương có nguyện ý cùng tại hạ tâm sự đêm nay?”
Chết tiệt, ta có quyền từ chối hay sao? Trốn cũng không thoát được, hơn nữa ngươi có võ, trong khi ta nhấc một cái bàn thôi nhấc cũng không nổi. Nghĩ lại, chưa đưa được bình hoa đập đầu ngươi thì chắc đã bị giết trước rồi! Mỹ Mỹ nhăn tít mày lại, cố gắng nghĩ cách thoát thân, nhưng cách nào cũng vô vọng.
Vô tình cô liếc về phía cửa sổ, phải nha, nếu...mình liều nhảy đại, liệu có chết ngay không hay là bị què? Mặc Lãnh lúc này vậy mà cũng tiêu sái đứng lên, đi về hướng cửa sổ và...đóng nó lại. “Đêm nay sợ là trời sẽ lạnh, đóng cửa sổ lại sẽ ấm hơn.”
Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Mỹ Mỹ trợn mắt nhìn hắn từ tốn đóng cửa sổ lại, rồi nhìn mình cười lộ hết cả hàm răng bóng loáng kia. Không phải đẹp trai là muốn làm gì thì làm đâu nha!
Tròng mắt Mỹ Mỹ xoay chuyển, lén lút giấu vội bình hoa nhỏ dưới gối với ý nghĩ là nếu bị đẩy lên giường sẽ lấy ra, đập tên chết tiệt trước mặt một phát chết luôn. Nhưng hành động mà cô cho là lén lút lại không qua được mắt của một cao thủ như Mặc Lãnh. Hắn thầm nghĩ trong lòng “Tính trốn thoát bằng đường cửa sổ mà lại nhìn ra trắng trợn như vậy, hay nghĩ là khinh công cao nên tự tin là ta có phát hiện ra cũng không có việc gì? Còn cái hành động giấu đồ kia lại vụng về như tát thẳng vào mặt mình "Ta đang giấu đồ đây, có thấy hay không hả?", thế mà gương mặt còn hiện lên vẻ đắc chí "đại công cáo thành?" Bình hoa? Giấu một cái bình hoa dưới gối làm gì? Không lẽ cái bình đó cất giấu thông tin cơ mật? Thanh Thanh này là ai? Đã không có vẻ gì là một cao thủ, giấu đồ thì cứ lồ lộ hết cả ra. Để xem cô ta muốn làm trò gì. Đã muốn diễn thì Mặc Lãnh ta cũng diễn với cô.”
Mỹ Mỹ thay đổi kế hoạch trong đầu, không đánh ngất ngươi được thì chuốc rượu cho ngươi say! Đường nào cũng đến La Mã! Cô nghĩ vậy, cảm thấy an tâm hơn với kế hoạch phòng thân của mình nên cố gắng trấn định bản thân, từ từ đi đến bên bàn Mặc Lãnh ngồi. Cô cố gắng nở ra nụ cười cho là "chim sa cá lặn" của mình, thỏ thẻ mà phun ra lời vàng ngọc:
- Đại hiệp, ngài ở bên ngoài đánh đánh giết giết chắc cũng mệt rồi? Nên uống uống nhiều một chút để nghỉ ngơi cho tốt.
Cái gương mặt kia, giọng nói kia, mà mở miệng ra nói chuyện lại thiếu muối như vậy?
Mặc Lãnh nhướng mày, đây là ý gì khi nói mình bên ngoài chém chém giết giết nhiều? Cũng can đảm đấy, hay là biết mình đến đây là để làm gì? Nhưng mà tuy Mặc Lãnh ta ít đi thanh lâu, nhưng cũng không nghĩ các cô nương ở đây mở miệng là nói chuyện thẳng tưng không cảm xúc như vậy chứ? Không phải nên xáp lại, ngồi dựa vào lòng nói mấy câu âu âu yếm yếm rồi dụ lên giường hay sao? Đôi mắt cô gái này nhìn mình như muốn đâm lủng mình đến nơi, còn cái nụ cười không khác khóc là bao kia nữa. Tình huống gì đây? Hay là thông tin tình báo bị sai? Nếu mà sai, thì mấy tên ám vệ bên ngoài chết chắc rồi! Hừ!
Mỹ Mỹ đâu biết rằng tầng lầu mình đang ở đã bị bao vây hết cả trong lẫn ngoài, cả ngoài cửa lẫn trên nóc nhà đều là người mà Mặc Lãnh sắp xếp ngăn cô chạy trốn. Cho nên dù cô có muốn nhảy lầu cũng không được. Huống hồ, ngồi trước mặt cô là một vị đại thần, Cung Chủ của Ám Thương Cung nổi tiếng, hành sự quyết đoán tuyệt không lưu tình. Mặc Lãnh tuy là người không tà ác, nhưng lúc ra tay cũng không khác gì Tu La tái thế.
Vốn Ám Thương Cung ở vị trí trung lập, không thuộc chính phái hay tà phái trong giang hồ. Ám Thương Cung nổi danh trên giang hồ nhờ hai chuyện, một là chức nghiệp sát thủ nếu nhận mình thứ hai thì không ai thứ nhất, hai là thương nghiệp chuyên mua bán lớn, có hợp tác với triều đình, hơn nữa nghe nói còn có quan hệ thâm sâu với các vương công trong triều, nên càng ít người dám chọc đến. Lần này Ám Thương Cung ra mặt truy sát Ma Giáo là vì lũ người này hết lần này đến lần khác cản trở việc làm ăn của Cung, còn cứu đi một số người vốn nên bị ám sát, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tính và kế sinh nhai của toàn Cung. Mặc dù đã cho thuộc hạ giải quyết, nhưng Ma Giáo ranh ma tà ác, cứ tưởng như bắt được nhưng đến lúc cuối lại thất tung. Vậy nên lần này Mặc Lãnh bắt buộc phải tự mình ra mặt, quyết không tha cho bọn Ma Giáo chút nào.
Nói riêng về Mặc Lãnh, không chỉ ngoại hình mà tài năng của anh cũng không thuộc hạng tầm thường. Cùng với một thân phận bí ẩn được người đời thêu dệt lên đủ chuyện thần kỳ, Mặc Lãnh được ưu ái xếp hạng đứng đầu trong danh sách những người trẻ tuổi võ công cao cường, tài sắc vẹn toàn nhất của giang hồ. Cho nên, không phải ai cũng dễ dàng gặp được mặt hắn. Thế mà Mỹ Mỹ hết lần này đến lần khác đều gặp phải Mặc Lãnh, cô phải cảm thấy vinh hạnh vì mình gặp được vị “thần long thấy đầu không thấy đuôi” này mới phải. Ấy, mà cái ánh mắt khinh bỉ này là sao?
"Hừ. Đàn ông ai cũng thế, nhìn thì tốt lành lắm, đến đêm cũng chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới của mình! Ta khinh bỉ, khinh bỉ, vô vàng khinh bỉ!" Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn người ngồi đối diện với mình. Nếu có thể trừng lủng được da hắn, ta tình nguyện trừng cả trăm vạn lần.
Thật ra, ngoài việc trừng mắt thì Mỹ Mỹ không thể làm được gì khác. Cơ thể thì nhỏ bé so với người ta, sức lực để đánh lại một người đàn ông bình thường cũng không có, nói gì đến việc đấu với một người có võ. Trong sự im lặng gần như không thể thở nổi nữa, Mỹ Mỹ cảm nhận được sự yếu thế và bất lực của mình. Lúc bắt đầu cô chỉ cảm thấy tủi thân, sau cảm thấy càng chua xót, rồi cảm thấy tức giận vì cớ gì mà mình lại lưu lạc đến thế này. Thế là từ vài giọt nước mắt rơi xuống trong thầm lặng, về sau cứ như nước ngập tràn ly mà không ngừng chảy dài trên má cô. Mặc Lãnh từ đầu đã không ngừng quan sát cô, đến khi thấy cô bắt đầu khóc thì hơi ngạc nhiên. Sau thấy cô một lúc thì thất thần, lúc thì không cam tâm, rồi bắt đầu khóc oà lên cũng ngỡ ngàng. Khổ nhục kế? Đừng tưởng lấy nước mắt ra thì có thể gạt được ta! Hm? Có thứ gì bung ra trên mặt cô ta vậy?
Mặc Lãnh mất hết kiên nhẫn, quyết định đánh nhanh rút nhanh. Hắn vương tay chộp lấy cổ Mỹ Mỹ rồi kéo sát lại mặt hắn, một cặp mắt đen láy kia nhìn chòng chọc vào cô như hổ rình mồi vậy. Bạo lực! Ta phản đối bạo lực! Cho dù đi thanh lâu cũng không cần bạo lực như vậy, không lẽ tên này cuồng S&M? Nhìn không ra nhìn chính nghĩa như vậy mà lại quá biến thái đi! Mỹ Mỹ cố sức hít lấy hít để, tránh cho mình bị ngạt thở, nắm lấy bàn tay to đang bóp chặt cổ của cô mà nức nở “Đại hiệp, có gì từ từ...từ từ…” Nói chưa hết lời đã thấy mặt càng mình bị kéo sát lại vào mặt của Mặt Lãnh. Quá gần!
Mỹ Mỹ nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn tiếp chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nước mắt cô vẫn còn lăn trên má cứ vậy mà chảy cả xuống tay Mặc Lãnh. Hắn ta nhìn cô chăm chú một lát, sau đó đưa tay lên mặt cô, lần theo gò má hồng hào rồi xuống đến khuông cằm tinh tế của Mỹ Mỹ. Sau đó nghe một tiếng "xoẹt" bén tai, xé ngang sự ám muội đang diễn ra trong phòng, như là một tờ giấy bị xé đi hết một nửa một cách thô bạo. Da mặt Mỹ Mỹ bị kéo căng hết cả ra làm cô đau đến choáng váng. Chưa hết đau trên mặt, cô đã bị vứt ra nằm trên đất mà ê ẩm cả người. Người này thật kinh khủng. Mỹ Mỹ ai oán nhìn Mặc Lãnh, lại nhìn thấy trên tay hắn đang cầm một tấm da mặt người. Thôi chết? Không lẽ bị kéo mất hết một lớp da rồi? Phim kinh dị gì đây vậy trời???
Mặc Lãnh nhìn chăm chú vào người ngồi dưới đất, gằn giọng, “Nói mau, ngươi là ai? Nếu không khai thật thì ta sẽ giết ngươi. Ngươi là Tả Sứ?”
Ai? Tả Sứ là ai? “Ta là Mỹ Mỹ. Tả Sứ nào, ta không biết.”
Mặc Lãnh trừng mắt nhìn Mỹ Mỹ “Ta lặp lại một lần nữa, nói thật!”, kết hợp với một cú vung tay điệu nghệ, vỗ mạnh xuống bàn một cái làm nó vỡ làm đôi, nhìn rất kích thích thị giác nên Mỹ Mỹ cũng thành công bị doạ mất hồn. Cô lắp bắp trả lời:
-Ta..ta không biết ngươi đang hỏi cái gì. Tỉnh dậy thì đã nằm ở đây rồi, còn bị gọi là danh kỹ gì đó. Nếu ngươi tìm cô gái tên Thanh Thanh kia thì ta không biết cô ta ở đâu. Nếu nếu..ta không phải người ngươi muốn, thì nói với Mama đổi người đi.
Mặc Lãnh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn để tiếp tục diễn kịch là một tên ăn chơi nữa. Hắn đứng dậy vỗ tay ba cái, đột nhiên từ nóc nhà và cửa sổ bay vào gần 10 người mặc đồ đen thui, thành công doạ Mỹ Mỹ sợ mất hồn lần lần thứ hai. Cái này, tiền tu sửa có bị tính vào mình không? Chết tiệt, chết đến nơi rồi mà còn sợ mất tiền, ngươi cũng quá tham tiền đi Mỹ Mỹ!
Không lẽ mình phải chết trong cảnh bị 10 người hội đồng hay sao? Cái này chắc là cái chết thảm nhất từ trước đến giờ quá....Mỹ Mỹ lại bắt đầu tuôn rơi nước mắt như mưa. Mặc Lãnh chỉ gằn giọng một câu “Dẫn đi" rồi phóng người ra khỏi cửa sổ. Mỹ Mỹ chỉ cảm thấy ở sau gáy bị người đánh đau nhói, sau đó không biết gì nữa.
_________________________________
Mỹ Mỹ tỉnh lại thấy mình lại nằm trên một cái giường gỗ, nhưng nhìn trần nhà hẳn là một căn phòng khác không phải ngày hôm qua. Mỹ Mỹ nhăn mày lại, mỗi khi tỉnh lại từ trên giường thế nào cũng có chuyện gì xảy ra. Nghĩ vậy cô dứt khoát nhắm tịt mắt lại, nhưng một tiếng nói thành công đánh vỡ mộng của cô “Tỉnh rồi thì đừng giả ngủ nữa. Rửa mặt đi, Cung Chủ đang chờ cô." Một giọng nữ cao cao thanh thuý như chuông vang lên, nhưng với Mỹ Mỹ lại nghe như tiếng chuông đòi mệnh.
Cô đành phải ngồi dậy nhìn lại bản thân mình. Hoàn hảo, áo quần có hơi xộc xệch một chút, nhưng cũng không có vẻ bị người chạm vào. Cô thở ra một hơi yên tâm rồi nhận lấy nước rửa mặt từ cô gái có tiếng chuông bạc kia. Mỹ Mỹ bất giác nhìn vào gương đồng trước mặt, cô nhận ra đây là khuôn mặt thật của chính mình. Vậy ra mình thật sự xuyên qua với thân thể trước đây sao? Coi như vui hơn một chút...Cô lấy tay cào cào mái tóc dài đen yêu quý của mình, rồi cứ vậy mà bước đi theo cô gái gọi mình dậy lúc nãy.
Trên đường đi, Mỹ Mỹ thành công bị doạ ngốc vì quy mô của nơi này. Từ nơi mình vừa ở, đi đến đây cũng phải quẹo qua 5 - 6 lần, đường đi vừa dài vừa rộng, nếu không có người dẫn đường sẽ chắc chắn sẽ bị lạc. Thế này thì làm sao mà trốn ra ngoài đây? Mỹ Mỹ được đưa đến thư phòng của Mặc Lãnh, lần thứ ba gặp lại con người này, một chút hảo cảm còn sót lại nào đó cũng đã bay đi hết rồi. Giờ này cô chỉ còn cảm thấy sợ hãi và chán ghét mà thôi.
Mặc Lãnh nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Mỹ Mỹ cũng ngạc nhiên. Cái thái độ gì đây? Sợ hãi thì có thể hiểu được, vậy mà còn có thể chán ghét? Từ trước đến giờ, làm gì có ai dám chán ghét ta? Ngay cả Hoàng Đế cũng phải nhường ta 3 phần, vậy mà cô gái này dám chán ghét ta? Được lắm, đến giờ mà cũng còn muốn diễn mình là một người trong sạch sao? Đã là kỹ nữ mà còn làm cao! Cơ bản là không biết sống chết mà. Mặc Lãnh nhìn người trước mặt, cũng học theo Mỹ Mỹ cái ánh mắt như muốn đâm lủng người của cô, “Có điều gì muốn nói không?”
Mỹ Mỹ nghĩ một hồi, chắc lại bị tra tấn đến chết. Dù sao cũng chết thì còn phải sợ gì nữa? “Có. Ngươi trước đây từng hứa với một cô gái sắp chết là sẽ chăm sóc cho mẹ cô ấy, ngươi có thực hiện lời hứa hay không?” Dù sao cô cũng còn quan tâm đến người mẹ già từng chăm sóc mình trong 7 ngày kiếp trước, cô không đành lòng để một người phụ nữ lớn tuổi không ai chăm sóc.
Mặc Lãnh ngạc nhiên nhìn người trước mắt. Chuyện đó chỉ có mình, cô gái đã chết và bà mẹ đó biết, không còn ai biết nữa, làm sao người trước mắt biết được? Tuy nghi hoặc nhưng Mặc Lãnh cũng trả lời, “Ta đã hứa thì ta sẽ làm, thế nhưng bà ấy vì quá thương tâm, sau một năm thì đã mất rồi.”
Mẹ già mất rồi sao? Cũng phải, trước đó người cũng đã quá yếu rồi. Thôi thì xem như cũng báo hiếu được rồi. Nếu tính ra lúc đó mình đã 17 tuổi, bây giờ mình đã 22 tuổi. Cách nhau 5 năm rồi ha, không biết nếu quay lại ngôi làng đó có còn gặp lại những người xưa hay không. Không biết nhóc Đậu nhà bên đã đi học chưa? Còn nữa, con Vàng lúc nào cũng đến nhà mình xin ăn, không có mình không biết có ai cho nó ăn hay không? Mỹ Mỹ lại thả hồn đi đâu, nghĩ về con chó hoang cô vô tình thấy ở sân sau nhà. Trong lúc cô còn đang hoài niệm kiếp trước của mình, Mặc Lãnh đã cho mọi người trong phòng ra ngoài, lại hướng Mỹ Mỹ nói, “Bà ấy vừa mất năm ngoái. Chuyện này chỉ có ta và bà ấy biết, nếu có, là cô gái đã chết đó biết, vì sao ngươi lại biết chuyện này?”
Mỹ Mỹ kinh ngạc nhìn người trước mắt. Vậy là sao? Sao thời gian không gian lại lẫn lộn thế này? Mà trả lời làm sao với Mặc Lãnh đây. Không lẽ nói ta là cô gái đó mới sống lại? Như vậy không bị nghĩ là yêu tinh thì cũng là người điên rồi. Mỹ Mỹ lắp bắp:
- Ta...ta.. là bà con xa của họ. Trước có nghe nói Tiểu Mỹ bị tai nạn mất đi, có nhờ một người chăm sóc cho mẹ cô ấy nên ta hỏi thăm mà thôi.
Nói dối, cơ bản là nói dối sơ hở lung tung. Mỹ Mỹ rối rắm nghĩ lại lời mình vừa nói, càng nghĩ thấy càng sai. Mặc Lãnh chỉ nhìn chằm chằm vào cô rồi nói “Cũng không có gì, cũng chỉ là chăm sóc thêm một người.”
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
100 chương
24 chương
99 chương
501 chương
106 chương
200 chương
39 chương