My maid " người hầu gái của tôi"

Chương 5 : Hạnh phúc và đau khổ!

Khổ thân nó, hắn bắt nó phải làm bao nhiêu là việc còn hắn thì thanh thản ngồi xem đống tài liệu. - Đồ không có lương tâm - Nó nghĩ - Cô đang nghĩ cái gì đấy? - Hắn nhìn nó hỏi - Óe! Hắn ta biết đọc suy nghĩ hả trời! - Nó nghĩ Hắn vuốt mặt - Cô làm nhanh tay lên, cái đống quần áo của tôi cô còn chưa giặt đâu đấy! - Hả? Tôi còn phải giặt quần áo cho anh nữa sao? Nhà anh có hắn cía máy giặt to đùng cơ mà! - Nó bức xúc - Ủa, thế hử? Cô biết vị thế của cô là ai không mà dám cãi tôi - Hắn lườm nó - Đồ vô lại! - Nó nói rồi chạy phắt ra khỏi phòng - Cái đồ! - Hắn tút dép đi trong nhà nép nó, bả cô né - Hehe, trình độ chưa đủ đâu! - Nó cười ................................ Làm xong đống công việc, toàn thân nó như muốn rụng rời ra. Tối rồi, nó chuẩn bị ra về với tinh thần sa sút. - Ê, pha cho tôi li sữa! - Cái gì! Anh thấy tôi chưa đủ khổ hả? Bảo maid khác đi tôi về đây! - Ờ! Nó mừng rỡ. - Sao hắn ta tốt thế! - nó nghĩ - Ờ! - hắn nói tiếp - Về sướm đi mai nghỉ làm nghe cưng! Nó nước mắt tràn trề, hắn đâu có tốt bụng như vậy chứ, hiểu lầm toàn bộ luôn. - 1 lúc sau - - Này! Hắn cầm cốc sữa uống 1 hơi... - Uống đi rồi phát phì ra - Nó Câu nói của nó làm hắn tý nữa thì phụt sữa ra. Hắn rất cú, cú, cú. - Nè! Cô có muốn tiền không? - Hỏi lạ! Ai mà chả muốn! - Tôi có công việc rất thích hợp với cô đấy! - Việc gì? Việc gì? - Nó sáng mắt lên - Cô! Làm công cụ... ấm giường cho tôi, tôi cho cô thẻ hoàng kim này - Hắn giơ thẻ ra Phản ứng của nó dữ dội hơn cả mong đợi của hắn. Nó ngơ ngác. - Công cụ ấm giường là cái gì vậy? Độ ngây thơ trong sáng của nó đạt đỉnh điểm. - Làm thế nào, bảo tôi với! - Nó tròn xoe con mắt lấp lánh Hắn vuốt mặt, làm sao có thể hại 1 thiên thần đáng yêu như thế này chứ! - Thôi, cô về đi! - Ủa, sao vậy! - Về đi, làm ơn! Nó rúc rích cười, bước ra cửa. - Tôi tưởng anh thế nào, hóa ra cũng bị tôi lừa thôi! Tưởng tôi không biết anh đang đùa tôi à! Đồ ngốc! - nó lè lưỡi Hắn nghơ nghác, rồi nghậm ra 1 điều... Trời, tôi bị lừa! * * * * ~ nhà nó ~ Nó vừa bước từ cổng vào. Nó thấy dáng người gầy gò quen thuộc vẫn đang bận bịu làm việc. Mẹ nó gầy quá, gia đình của nó nghèo lắm từ khi bố nó mất, ông thf bị bệnh, mẹ nó làm quần quật ngày đêm lo cho nó ăn học. Nhìn thấy mẹ như vậy, nó không kìm được nước mắt. Rồi lại tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ lên. Lau nước mắt, nó nở 1 nụ cười tươi nói: - Mẹ ơi! Con về rồi! Mẹ nó ngoảnh mặt lại. - Thanh, con đi làm ở đâu mà bây giờ mới về! - mẹ nó hỏi - Dạ! - nó gãi má - Con làm ở cái biệt thự to ơi là to. Nó khua tay múa chân. Mẹ nó cười. - Con làm cái việc gì vậy, có khó lắm không? Nó kể lại toàn bộ - Làm maid khó lắm, con có chịu được không? - Mẹ yên tâm, con là con gái mẹ mà! - nó vỗ ngực - Cái tên chủ nhà đó dễ tính lắm, hắn mà lâng câng và con cho 1 phát... tát! - Thế... thế à! - mẹ nó sock - Mẹ vào nhà đi, tối lắm rồi, sức khẻ mẹ không được tốt nhỡ đổ bệnh thì sao! - Ừ, mẹ làm nốt đã... - Không nốt niếc gì nữa, mẹ vào trong đi - nó đẩy Thế là mẹ nó đành bỏ lại hết công việc. - Mẹ à, con đi ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm đi nhé. Chúc mẹ ngủ ngon! - Ừ, chúc con ngủ ngon... ................................ * * * - Bố ơi... bố tỉnh lại đi. Con hứa là con sẽ ngoan mà bố, bố tỉnh lại đi bố ơi... bố ơi... - nó ôm quan tài của bố mà khóc. Năm đó nó mới tròn 7 tuổi mà đã phải chịu cú sốc tinh thần quá lớn. Bố nó và nó đã đi trên chuyến xe tử thần năm đó. 34 người trên chuyến xe đã không thấy được mặt trời lần nữa, chỉ có duy nhất 1 đứa trẻ còn còn sống sót với vết thương đầy người, đứa trẻ ấy đã được người cha lấy thân mình bao bọc, và đứa trẻ ấy chính là nó. - Mẹ ơi... có phải vì con mà bố mất không? - Nó mếu máo Mẹ nó ôm nó vào lòng - Không phải đâu, không phải đâu con ạ! Mau nín đi, mẹ đau lòng lắm! Mẹ nó cũng khóc chứ không chỉ riêng nó, mẹ nó cũng không thể nào mà chịu được cú sốc này. Cái ngày mà bố nó hổn hổn mà xoa đầu nó, cái ngày mà bố nó buông xuôi tạm biệt cái thế giới này, cái ngày đó vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí nó, chẳng bao giờ nhạt nhòa... * * * Chương này tg đã tiết lộ 1 phần kí ức của nó rồi đấy. Để chở thành 1 con người hòa đồng như bây giờ thì quả là rất khó khăn! Hạnh phúc luôn luôn ở sau những nỗi đau!!! - HẾT CHƯƠNG 5 -