Mưu Sát
Chương 28 : Đoán hung thủ
Lư Tiểu Nguyệt rất thân thiết với biên tập viên của tạp chí Top ở Cốc Khê, hai bên thường hợp tác với nhau. Để giúp đỡ tạp chí này, Lư Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng lại bán một số tin tức nội bộ trong giới showbiz cho biên tập viên của họ, đương nhiên cũng đổi được một khoản thù lao khá hậu hĩnh. Hợp tác đã lâu, các biên tập viên cũng hiểu cái nào quan trọng cái nào cần ưu tiên, hễ nhận được tin gì bất lợi cho Thôi Cách Cách, họ đều tự giác phong tỏa hoặc báo ngay cho Lư Tiểu Nguyệt biết.
Hôm đó, biên tập viên của tạp chí Top gọi điện cho Lư Tiểu Nguyệt,nói rằng có một tài khoản weibo tên là “Chuột vờn mèo” đăng một status kèm theo một đoạn clip liên quan đến Thôi Cách Cách thời trẻ, hơn nữa trên đó còn ghi rõ, nếu có hứng thú mua đoạn clip này thì hãy liên hệ.
Biên tập viên gửi cho Lư Tiểu Nguyệt đường link của địa chỉ weibo đó để cô kiểm định thật giả.
Lư Tiểu Nguyệt kích vào địa chỉ kia, mở clip... Đó là một đoạn clip ngắn đã qua chỉnh sửa, nhưng đó đúng là Thôi Cách Cách thời trẻ. Mở đầu là cảnh Thôi Cách Cách nằm trên giường, dáng nằm rất bất nhã, đúng giây phút quan trọng thì đoạn clip kết thúc.
Trên weibo có để lại số di động, Lư Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định gọi cho đối phương.
Cô vốn tưởng rằng đối phương là một kẻ ngu xuẩn coi tiền quan trọng hơn mạng sống, vả lại trên đời này có chuyện gì mà không thể giải quyết bằng tiền? Nhưng sau khi liên hệ, cô mới biết thì ra mục đích của đối phương chính là muốn truy tìm hung thủ giết Lữ Tân.
Hắn là cảnh sát? Thám tử tư? Hay là sát thủ?
Lư Tiểu Nguyệt hoảng loạn,bây giờ cô sợ nhất là nghe thấy cái tên Lữ Tân.
Sau khi cúp máy, cô đi tới đi lui trong văn phòng, thầm suy đoán đối phương rốt cuộc là ai, vì sao lại muốn biết hung thủ đã giết chết Lữ Tân...
Sáng nay, Lư Tiểu Nguyệt có xem thời sự, người ta đưa tin đã tìm ra kẻ giết chết Lữ Tân, còn công bố ảnh chân dung của hung thủ. Đó là một người đàn ông rất bình thường, mắt to mày đậm, trông cũng khá bảnh trai. Người mà cảnh sát đang tìm chắc hẳn là sát thủ dưới trướng Hoàng Quý Phi, hơn nữa trước đó Thôi Cách Cách cũng từng bóng gió ra hiệu, bảo gã hướng sự chú ý của cảnh sát sang tên sát thủ, sau khi êm chuyện sẽ trả thêm một triệu. Tình hình trước mắt xem ra đều thuận buồm xuôi gió, tội ác của Lư Tiểu Nguyệt cũng được che đậy kĩ càng, nào ngờ đúng lúc này lại có kẻ dùng đoạn clip của Thôi Cách Cách để uy hiếp cô khai ra hung thủ thật sự. Lẽ nào cô lại ngu ngốc đến mức khai thật với đối phương rằng mình chính là hung thủ? Tất nhiên là không, đừng nói là một đoạn clip, dù có mang bạn thân nhất ra đe dọa, cô cũng tuyệt đối không bán đứng mình!
Nhưng nếu không khai ra hung thủ thì làm cách nào để lấy lại đoạn clip kia chứ? Con người nhiều khi là vậy đấy, chỉ nghĩ theo một hướng, kì thực hung thủ là ai, trừ Thôi Cách Cách và cô ra chẳng còn ai biết cả, như thế chẳng phải cô muốn nói gì cũng được sao?
Lư Tiểu Nguyệt ngộ ra điều này, liền gọi lại cho người đàn ông kia, cả hai hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Lúc tan ca, công ty bỗng dưng lại họp đột xuất, buổi họp kéo dài đến hơn mười một giờ. Giữa cuộc họp, người kia có gọi cho Lư Tiểu Nguyệt, thông báo mình đã tới điểm hẹn, Lư Tiểu Nguyệt bèn bảo hắn đợi một lát. Sau khi họp xong, cô lập tức chạy ra khỏi công ty, gọi taxi tới cửa sau ngôi biệt thự.
Ngay sau khi gọi điện cho người đàn ông kia, Lư Tiểu Nguyệt đã nhờ Thôi Cách Cách mở sẵn ổ khóa cửa. Đương nhiên, Thôi Cách Cách sẽ không đích thân làm việc đó mà có lẽ sẽ dặn dò ai đó, người giúp việc hoặc bảo vệ chẳng hạn. Bắt đầu từ hôm qua, tâm trạng của Thôi Cách Cách có phần ngơ ngẩn, Lư Tiểu Nguyệt đã giúp cô hoãn hết mọi hoạt động lẫn show diễn trong một tuần để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời cũng bàn bạc với bác sĩ tâm lý Mộc Lâm Sinh định kì đến khám cho cô.
Hai mươi ba giờ ba mươi chín phút hai mươi bảy giây.
Cuối cùng, Lư Tiểu Nguyệt đã tới điểm hẹn, nhưng cô tìm khắp cánh rừng nhỏ vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu. Chẳng lẽ hắn sốt ruột bỏ đi rồi? Nghĩ vậy, Lư Tiểu Nguyệt liền lấy di động, định bụng gọi cho đối phương, bất thình lình phía sau cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên sột soạt. Lư Tiểu Nguyệt quay phắt đầu lại, trông thấy một người đàn ông đang hối hả chạy ra từ biệt thự, hắn cũng đã nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau vài giây, sau cùng hắn phớt lờ cô, cuống cuồng mở cửa sau chạy thẳng ra ngoài...
Người đàn ông đó là ai?Là người mà cô hẹn gặp ư? Tại sao hắn lại hoảng hốt như thế? Hay hắn là trộm...
Chắc chắn không phải là trộm, Lư Tiểu Nguyệt sực nhớ mình từng gặp hắn trong khu chung cư của Lữ Tân. Khi đó cô còn theo đuôi hắn đến quán net, hắn tên là gì ấy nhỉ? Đinh Tiểu Tiểu, đúng, là Đinh Tiểu Tiểu. Chính hắn đã lấy trộm di động của Lữ Tân, đăng status rao bán đoạn clip của Thôi Cách Cách, và cũng chính hắn là nghi phạm mà cảnh sát đang truy nã. Chẳng trách hắn lại muốn truy ra hung thủ thật sự, hóa ra là muốn rửa tội cho mình, nhưng sao hắn lại hớt hơ hớt hải chạy đi như thế? Mục đích hắn đến đây không phải là muốn tìm ra hung thủ sao? Sao giờ lại không tìm nữa?
Cô đưa mắt nhìn về phía biệt thự, đúng lúc có vài bảo vệ từ bên đó chạy tới, ráo riết lục soát xung quanh như đang tìm gì đó. Chợt một bảo vệ nhìn thấy Lư Tiểu Nguyệt đứng giữa cánh rừng, hơi ngạc nhiên, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Các anh đang tìm gì thế?” Lư Tiểu Nguyệt hỏi vặn lại.
Anh ta nhìn Lư Tiểu Nguyệt trân trân, như muốn tìm ra thứ gì đó trong ánh mắt của cô, vài giây sau anh ta đáp, chuyện rất nghiêm trọng: “Thôi Cách Cách... xảy ra chuyện rồi.”
“Cái gì?” Câu nói ấy tựa như đòn đả kích chí mạng giáng xuống đầu Lư Tiểu Nguyệt. Mấy ngày qua, cô sợ nhất là nghe tin Thôi Cách Cách có chuyện, nhưng ông Trời cứ thích trêu ngươi, hiện thực luôn không như mong đợi. Lư Tiểu Nguyệt không còn lòng dạ nào hỏi tiếp, lập tức chạy ra khỏi rừng, về thẳng phòng khách biệt thự.
Trong phòng khách, thím Lý đang ngồi bệt trên sàn, không biết đang cười hay đang khóc, cảm xúc có vẻ hỗn loạn.
Lư Tiểu Nguyệt chạy đến bên cạnh bà, hỏi: “Thím Lý, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thím Lý thút thít nói:”Tôi... tôi nghe thấy... nghe thấy có tiếng động... mới đầu... tôi tưởng nằm mơ... sau đó... sau đó cảm thấy bất thường... bèn ra khỏi phòng xem thử... thì thấy... thấy một người chạy ra ngoài... còn Thôi Cách Cách... Thôi Cách Cách...”
“Thôi Cách Cách ở đâu?” Lư Tiểu Nguyệt sốt ruột hỏi.
Thím Lý run rẩy đưa tay lên, chỉ về phía tủ lạnh, sau đó lại òa lên khóc nức nở. Lư Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn về phía tủ lạnh, lúc này cửa tủ đang mở, nhưng từ góc độ của mình, cô không nhìn thấy không gian bên trong tủ. Cô đứng dậy, chầm chậm bước đến. Khi tầm mắt không còn bị cánh cửa tủ lạnh che khuất, cô trông thấy Thôi Cách Cách bị đông cứng trong tủ lạnh... Cô ấy xinh đẹp tuyệt trần, trên người và cả trên tóc đều phủ một lớp sương giá, trông như một tác phẩm nghệ thuật bằng băng.
Lư Tiểu Nguyệt không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao nữa. Vừa nhìn thấy Thôi Cách Cách như thế, thứ đầu tiên dâng lên trong lòng cô không phải nỗi bi thương đau đớn mà là vô số các câu hỏi. Cô phải giải thích sao với giới truyền thông, ăn nói thế nào với công ty, phải làm sao đối điện với fan hâm mộ của Thôi Cách Cách, phải làm thế nào để đào tạo ra một Thôi Cách Cách khác? Khi những câu hỏi ấy lắng xuống, sự đau buồn mới được dịp dâng lên, kéo dài bất tận, có lẽ cô đau buồn vì những vấn đề sắp phải đối diện kia, cũng có thể cô đau buồn vì Thôi Cách Cách ra đi không một lời từ biệt.
Bảo vệ không tìm được hung thủ ở xung quanh biệt thự. Hai mươi phút sau cảnh sát đến, những mười chiếc xe. Chưa đến nửa tiếng sau, toàn bộ giới truyền thông cũng nhận được tin tức, rần rần kéo tới, song đều bị cảnh sát và bảo vệ chặn lại ngoài biệt thự. Phút chốc, quang cảnh trở nên hỗn loạn, cảnh sát, phóng viên, người dân xung quanh...
Ngày mai, ngày mai cái chết của Thôi Cách Cách sẽ trở thành tiêu đề trên khắp các mặt báo lẫn tivi, tin tức sẽ lan tới từng hang cùng ngõ hẻm trên thế giới với tốc độ chóng mặt. Nó sẽ là tin tức gây xôn xao nhất năm 2012, đến lúc đó, mọi người trên khắp thế giới đều sẽ đổ dồn ánh mắt vào cái chết của Thôi Cách Cách. Khi chân tướng cái chết được phơi bày, đoạn clip kia, lẫn tội nghiệt của Lư Tiểu Nguyệt cũng sẽ bị phơi bày. Dưới chuỗi phản ứng dây chuyền ấy, tất cả tội ác rồi sẽ bị bóc trần.
Tại hiện trường, nhân viên pháp y đưa Thôi Cách Cách ra khỏi tủ lạnh, để lên cáng. Cơ thể cô vẫn giữ dáng vẻ khom khom, nhưng lớp sương giá trên người đã tan hết, làn da trở nên đỏ au, máu cũng nhỏ xuống tong tỏng... Lư Tiểu Nguyệt cùng người giúp việc ngồi trên sofa, một nữ cảnh sát đến lấy lời khai của hai người.
Nữ cảnh sát tên là Vương Quỳ, kế bên cô còn có một cảnh sát khác, một chàng trai trông còn rất trẻ.
“Xin hãy kể lại chuyện gì đã xảy ra.”
“Hôm nay Thôi Cách Cách bảo tôi nghỉ sớm nên tôi đi ngủ từ rất sớm. Đang ngủ thì nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách, tôi vừa ra khỏi phòng thì thấy có bóng người chạy vụt ra ngoài. Tôi linh cảm đã xảy ra chuyện, quả nhiên...” Tâm trạng của thím Lý đã ổn định hơn ban nãy, nói năng cũng không còn lắp ba lắp bắp nữa. “Tôi thét to một tiếng, bảo vệ nghe thấy liền chạy đến, sau đó báo cảnh sát.”
“Còn cô?”Vương Quỳ nhìn sang Lư Tiểu Nguyệt.
“Tôi...” Lư Tiểu Nguyệt hơi căng thẳng, ngập ngừng mấy giây rồi mới cất tiếng nói: “Cả ngày hôm nay tôi họp ở công ty, tan làm về đây thì... thì xảy ra chuyện này.”
“Mấy hôm nay Thôi Cách Cách có điểm gì bất thường không?” Vương Quỳ hỏi.
Lư Tiểu Nguyệt lắc đầu,song người giúp việc thì vội vàng gật đầu, tranh nói trước: “Gần đây cô ấy hành động lạ lắm, mấy ngày trước tự dưng trần truồng đến trước cửa phòng tôi, hỏi chiếc váy cô ấy mặc có đẹp không, nhưng cô ấy có mặc cái gì trên người đâu. Còn nữa, dạo trước cô ấy luôn nói nghe thấy chim oanh kêu, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả.”
Vương Quỳ chau mày, hỏi:”Ý bà là Thôi Cách Cách... thần kinh không bình thường?”
“Tôi thấy giống như vậy lắm.” Người giúp việc trả lời.
Lư Tiểu Nguyệt bất lực,đành thuận theo lời bà ta, nói: “Đúng vậy, gần đây Thôi Cách Cách chịu áp lực công việc khá lớn, dẫn đến tinh thần hơi căng thẳng, nhưng tôi đã tìm bác sĩ tâm lý cho cô ấy, gần đây cũng đã chuyển biến tốt.”
Nghe xong lời của Lư Tiểu Nguyệt, Vương Quỳ lại nhìn sang người giúp việc một cái, rồi hỏi: “Bà nói nhìn thấy một người chạy ra ngoài, bà có nhìn rõ là ai không? Là nam hay nữ? Còn nhớ ngoại hình của kẻ đó không?”
Thím Lý ngẫm nghĩ một hồi,cuối cùng lắc đầu, nói: “Chắc là đàn ông, tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng người đó.”
“Gần đây Thôi Cách Cách có gây thù kết oán với ai không?” Vương Quỳ hỏi tiếp.
Lư Tiểu Nguyệt lắc đầu.”Không có, cuộc sống của cô ấy đơn điệu lắm, ngoài công ty ra toàn ru rú trong nhà thôi.”
Cảnh sát tốn gần nửa tiếng đồng hồ lấy lời khai, cuối cùng phong tỏa hiện trường, để lại vài cảnh sát ở lại phối hợp với bảo vệ canh giữ hiện trường vụ án. Người giúp việc cũng thu xếp hành lý đến ở nhờ nhà họ hàng trong thành phố ngay trong đêm, Lư Tiểu Nguyệt thì được cảnh sát hộ tống về nhà. Khi rời khỏi biệt thự, cô thấy bảo vệ đang nói gì đó với nữ cảnh sát ban nãy. Ánh mắt hai người thỉnh thoảng lại liếc sang phía Lư Tiểu Nguyệt, tựa như đang nói, cô rất đáng nghi.
Mọi chuyện cứ như một giấc mộng. Về đến nhà, Lư Tiểu Nguyệt cảm thấy mệt mỏi khôn cùng, nhưng vô số câu hỏi dâng lên trong đầu khiến cô không sao chợp mắt được. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, hung thủ rốt cuộc có phải gã đàn ông tên Đinh Tiểu Tiểu kia không? Hắn và Thôi Cách Cách không thù không oán, tại sao lại muốn giết cô ấy chứ? Hắn đến, chẳng phải vì muốn truy ra ai là người đã giết Lữ Tân sao?
Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu, đến khi tảng sáng cô mới ngủ thiếp đi. Nhưng trong giấc mơ, cô lại thấy Thôi Cách Cách đứng cạnh giường mình, như một bóng ma quỷ dị, vẻ mặt cứng đờ, khẽ hát bài hát vừa giống như hát tuồng vừa giống như đọc thần chú: Cách Cách có chiếc áo mới, chiếc áo mới xinh đẹp...
Bài hát ấy tựa như một điềm báo. Lúc chọn bài hát mới, giữa hàng trăm ca khúc, chẳng hiểu sao Thôi Cách Cách lại chọn đúng bài hát ấy. Vài tháng sau cô ấy lại tự dưng có một chiếc áo mới mà người ngoài chẳng nhìn thấy cũng chẳng sờ thấy được, và giờ đây lại trần truồng chết trong tủ lạnh, chẳng lẽ mọi việc đều do ông Trời sắp đặt? Hoặc giả hung thủ đã lập mưu từ lâu, kể từ hôm ca khúc đó được chọn, Thôi Cách Cách đã bước chân vào cạm bẫy chết chóc?
Về bài Chiếc áo mới của Cách Cách, tác giả viết lời và nhạc thực ra chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, với bút danh kì quái “Nữ phù thủy bước ra từ truyện cổ tích”. Khi quyết định kí kết hợp đồng sử dụng ca khúc này, xuất phát từ lòng hiếu kì, Lư Tiểu Nguyệt định đích thân đi gặp đối phương, nhưng sau mấy lần bàn chuyện qua điện thoại lẫn trên mạng, cuối cùng vẫn không gặp mặt được.
Hai bên trước giờ hợp tác đều chỉ thông qua internet và điện thoại, mãi đến khi kí hợp đồng, Lư Tiểu Nguyệt mới nhìn thấy tên thật của tác giả trong hợp đồng. Đối phương tên là Cổ Nguyệt, cũng có một chữ “Nguyệt” trong tên giống như cô, là một tài nữ ở Học viện Nghệ thuật Cốc Khê, nghe đồn cầm kì thi họa thứ nào cũng tinh thông, tuy chưa từng debut nhưng từng viết rất nhiều bài hát cho các ca sĩ...
Cổ Nguyệt cũng từng xuất hiện trong giấc mơ của Lư Tiểu Nguyệt, hình dáng của cô ta rất mơ hồ, chỉ là một cái bóng đen sì đứng bên giường, sóng đôi với Thôi Cách Cách, nhìn chằm chằm vào Lư Tiểu Nguyệt đang nằm trên giường với vẻ mặt vô cảm. Cả hai có vẻ mặt y chang nhau, động tác giống nhau, ngay đến giọng hát cũng y hệt... Lư Tiểu Nguyệt hoảng sợ tột độ, muốn tỉnh dậy nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không sao tỉnh lại được, cô chỉ còn cách cố quay đầu sang bên kia để tránh nhìn thấy hai người.
Nhưng phía bên kia cũng có một người đang đứng. Là một gã đàn ông. Máu tươi chảy từ trên cổ gã ròng ròng, vẻ mặt cũng y chang Thôi Cách Cách và Cổ Nguyệt, quái dị là miệng gã cũng hát ca khúc kia. Tiếng hát của ba người đan xen nhau, hơi lộn xộn, nghe như hàng ngàn hòa thượng niệm kinh văn trong Phật đường, một bài kinh văn chỉ vỏn vẹn mười một chữ. Chiếc áo mới của Cách Cách,chiếc áo mới xinh đẹp... Chiếc áo mới của Cách Cách, chiếc áo mới xinh đẹp... Chiếc áo mới của Cách Cách, chiếc áo mới xinh đẹp...
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
28 chương
39 chương
118 chương
56 chương
37 chương
16 chương