Mưu Sắc
Chương 21 : Gặp lại xấu hổ
Tâm tình hốt hoảng của Lê Thấm sau khi được ổn định, nàng bắt đầu suy nghĩ chuyện chính mình bị tính kế hôm qua. Đêm qua, rõ ràng vấn đề nằm ở hương an thần, nếu không phải hương có vấn đề thì vấn đề ở người đốt hương.
Dù sao, Nguyệt Dung cũng giống như Bích Chi, đều theo nàng rất nhiều năm. Lâu ngày mới hiểu thấu lòng người, một người dù có che giấu tới đâu cũng không thể hoàn toàn che đậy ổn thỏa.
Lúc này suy nghĩ cẩn thận lại, khả năng Nguyệt Dung làm việc này thực sự quá nhỏ. Nếu nàng ta thật muốn tính kế nàng, vậy chỉ cần mượn tay người khác, việc gì phải tự mình động thủ. Huống chi Nguyệt Dung vốn là người ngay thẳng không hề che giấu tâm tư. Như vậy xem ra, vấn đề ở đây nằm ở hương an thần.
Mà lúc này bên ngoài điện, Nguyệt Dung thấy Bích Chi đột nhiên thay đổi thái độ lạnh nhạt với mình thì trong lòng buồn bực đến cực điểm. Nàng không nhịn được nghi ngờ, liền níu lấy Bích Chi.
Động tác này xuất hiện bất ngờ, chậu nước trong tay Bích Chi suýt chút nữa thì đổ xuống. Nguyệt Dung vội vàng buông tay, có chút bất an hỏi: “Bích Chi, đến tột cùng là tỷ làm sai cái gì, vì sao mới sáng sớm nguội đã thay đổi sắc mặt với tỷ?”
“Trước khi chưa điều tra rõ sự việc nguội sẽ không trách tỷ. Nhưng bây giờ, tỷ nên để nguội bình tâm một chút.” Sắc mặt Bích Chi thản nhiên.
Hai người còn đang giằng co, bỗng giọng nói của công chúa ở trong điện truyền ra, “Đều tiến vào trong đi, ta có việc hỏi các ngươi.”
Lê Thấm cũng không quanh co lòng vòng. Khi hai người vừa bước vào cửa, đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Dung, ánh mắt vừa sáng lại giống như mang theo tia uy hiếp: “Nguyệt Dung, ta với ngươi chủ tớ đã lâu, ngươi có nói dối hay không ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Ta hỏi ngươi, hương an thần là ngươi mang đến đốt?”
Nguyệt Dung không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thành thật gật đầu, “Là nô tỳ tự mang đến đốt, chẳng lẽ…hương này có vấn đề?”
Vừa nói xong lời này, sắc mặt Nguyệt Dung biến đổi. Thấy công chúa nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, Bích Chi cũng nghiêm nghị cau mày, Nguyệt Dung hiểu được…có người đã động tay động chân vào hương liệu!
“Thân mình công chúa có chỗ nào không khỏe không?!” Nguyệt Dung nóng nảy, nếu trong hương chứa loại độc dược nào đó, vậy thân thể công chúa chẳng phải sẽ…
“Ta không sao.” Lê Thấm quan sát vẻ mặt nàng thật lâu, trong lòng nàng thở phào. Không phải Nguyệt Dung là tốt rồi, nàng cũng không muốn nuôi sói ở bên người.
“Nguyệt Dung, Bích Chi, chuyện lần này tra kỹ cho ta. Ta muốn xem xem, là ai dám tính kế lên đầu ta!” Lê Thấm không tốn hơi thừa lời chốt lại. Ánh mắt như bắn ra con dao sắc bén hận không thể đâm kẻ hạ độc ra thành trăm ngàn cái lỗ.
“Công chúa không nói nô tỳ cũng sẽ đem hết khả năng ra tra xem kẻ nào ác độc làm chuyện xấu đến mức này!” Bích Chi giận dữ lên tiếng trả lời.
Nguyệt Dung mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng làm theo Bích Chi gật mạnh đầu.
“Nhớ kỹ, việc này các người đều phải tự mình tiến hành. Được rồi, lúc này cứ hầu hạ ta rửa mặt chải đầu thay y phục, sau khi thỉnh an mẫu hậu xong, ta còn phải đến Tuyệt Trần cung tìm Tử Ảnh sư phụ nữa.” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm chợt mang theo chút cảm xúc khác lạ.
Nguyệt Dung không hiểu nhưng Bích Chi lại nghe ra tia ái muội bên trong lời nói của công chúa.
Chẳng lẽ đêm qua…Bích Chi kinh hãi, suýt chút nữa kêu ra tiếng. Nàng cố gắng nắm chặt tay, đem cảm giác mãnh liệt bên trong nhịn xuống.
Nghĩ lại, lần này công chúa có thể nói là may mắn đến cực điểm. Nàng còn tưởng rằng lần này công chúa chỉ có thể bất đắc dĩ tìm một tên thị vệ nào đó đến giải quyết việc này.
Cho nên nàng đau lòng cho công chúa, lửa giận trào lên, muốn đem kẻ ác độc kia chém trăm ngàn nhát. Nay không ngờ tới người giải dược lại chính là vị quốc sư không nhiễm chút bụi trần nào, tâm tình Bích Chi không tránh khỏi thay đổi đột biến. Gạo nấu thành cơm, quốc sư đại nhân dù có không nhiễm hồng trần, cũng đã cùng công chúa…làm chuyện tốt. Vậy chức phò mã này hẳn đã định rồi.
Ăn mặc chỉnh tề xong, Lê Thấm trực tiếp đi đến Phượng Loan điện.
Tiết hoàng hậu nhìn thấy tư thế Lê Thấm đi có chút quái dị thì không khỏi nhíu mày. Trong đầu bà đột nhiên hiện lên một suy nghĩ nhưng lại lập tức mỉm cười lắc đầu.
Khi Lê Thấm đi đến trước mặt bà mới phát hiện , không phải tư thế đi của Lê Thấm quái dị mà là quá mức bình thường. Bình thường khi tiến vào Phượng Loan điện đều giống con khỉ nhảy loạn lên, lúc này lại quy củ đi từng bước.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Lê Thấm cười khẽ vấn an. Bình thường vốn đã bước hai bước lớn chạy qua nhưng bây giờ giữa hai chân đau đớn, trong lòng Lê Thấm không khỏi thầm mắng một tiếng.
Cùng mẫu hậu nói chuyện hồi lâu, tuy nói chuyện nhưng trong lòng Lê Thấm vẫn còn tức giận. Nghĩ đến Mộc Tử Ảnh dám phụ bạc nàng, hôm nay nàng nhất định phải đến muộn để chiếm lại chút tiện nghi.
Nhưng Lê Thấm không ngờ, chỉ vì chần chờ ở đây mà nàng lại chờ được Kính Nhân đế.
Mỗi lần Kính Nhân đế hạ triều hầu hết đều trực tiếp trở về ngự thư phòng. Hôm nay lại rảnh rỗi tới Phượng Loan điện thăm Tiết hoàng hậu, chuyện nhỏ này không khéo còn bị mấy người trong cung đàm tiếu.
“Ha ha, thì ra Thấm Nhi cũng ở cùng mẫu hậu. Đến, lại đây để phụ hoàng nhìn con nào. Thấm Nhi của trẫm càng ngày càng xinh đẹp.” Kính Nhân đế cười to hai tiếng, hai chòm râu ở cằm rung rung càng tôn thêm khí chất uy nghiêm của ông.
Lê Thấm bĩu môi đi đến bên người ông, nhỏ giọng làm nũng: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng. Nhi thần còn tưởng phụ hoàng cả ngày làm lụng vất vả chuyện quốc gia đại sự, sớm đã đem Thấm Nhi quên đi đằng nào rồi.”
“Thấm Nhi không được hỗn láo.” Tiết hoàng hậu cười nhẹ mắng một câu, “Phụ hoàng con bận rộn việc công, sao có thể ngày ngày nghe con oán giận lải nhải.”
Kính Nhân đế vỗ vỗ lên bàn tay Tiết hoàng hậu, tâm tình ông rất tốt, “Thấm Nhi là con gái ngoan của trẫm, trẫm còn muốn mỗi ngày đều nghe con lải nhải đây. Đáng tiếc mấy năm nay Thấm Nhi đều xa lánh trẫm.”
“Nào có đâu! Nhi thần còn hận không thể ngày ngày quấn quýt lấy phụ hoàng, thuận đường xin một ít bảo bối, làm sao có thể xa lánh phụ hoàng.” Lê Thấm cười đáp, đôi mắt cụp xuống giấu đi vẻ lạnh nhạt.
“Ha ha, hoàng hậu nàng nhìn xem, nha đầu lừa đảo kia cúi xuống chính là làm bộ giấu đầu lòi đuôi.” Kính Nhân đế ngồi xuống bên cạnh Tiết hoàng hậu, chỉ vào Lê Thấm lắc đầu cười nói: “Đợi lát nữa bảo Lý công công đưa con đến kim khố trẫm, xem thứ nào thích thì lấy đi. Nhưng mà Thấm Nhi cũng không thể đem kim khố của trẫm vét sạch nha.”
Hai mắt Lê Thấm mở to, phát ra tia sáng lấp lánh, “Đa tạ phụ hoàng!”
Thời điểm bước ra khỏi Phượng Loan điện, Lê Thấm quay đầu liếc mắt nhìn đằng sau, phụ hoàng và mẫu hậu đang nói chuyện vui vẻ. Khóe miệng nàng cong lên, không rõ bởi vui mừng hay bởi trào phúng.
Sau khi trở về hành cung thay đổi quần áo, Lê Thấm mang một loại tâm trạng cực kỳ phức tạp đi tìm Mộc Tử Ảnh.
Chuyện xảy ra đêm đó, không biết khi Mộc Tử Ảnh đối mặt với nàng sẽ như thế nào. Có phải sẽ không thèm ngẩng đầu nhìn nàng, hay là cảm thấy nàng đã hủy đi nhiều năm danh dự của mình mà trốn tránh nàng? Lúc này đến tìm hắn, hắn có phải sẽ làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Cách Tuyệt Trần cung càng gần, trong lòng Lê Thấm càng không yên. Chuyện đêm qua nói thẳng ra thì là…nàng dụ dỗ hắn, Mộc Tử Ảnh cũng do bất đắc dĩ.
Kết quả sau khi bước vào Tuyệt Trần cung, Lê Thấm phát hiện mình vừa rồi hoàn toàn là nghĩ nhiều.
Dường như Mộc Tử Ảnh đã nhìn chằm chằm cửa cung quan sát hồi lâu, khoảnh khắc thấy nàng đẩy cửa bước vào, hắn mỉm cười nhìn nàng. Đến khi Lê Thấm lại gần, hắn mới nói với Triệu Ly đứng phía sau câu gì đó, sau đó người nọ liền giống như cơn gió biến mất đâu không thấy.
Nói câu gì, Lê Thấm đứng gần đó, đương nhiên là nghe rõ mồn một.
“Sau này thời điểm Thấm Nhi ở đây, ngươi cứ biến mất trước mặt ta.” Mộc Tử Ảnh cười híp mắt nói.
Lê Thấm để ý thấy Triệu Ly dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng xem xét, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, đôi giầy thêu chỉ biết cọ cọ xuống mặt đất.
“Thấm Nhi, còn không mau lại đây.” Ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo cảm giác vô cùng thân thiết.
Sự tình đã đến mức này, còn xấu hổ gì nữa? Lê Thấm ngẩng đầu, bước nhanh tới, lúc vừa bước giữa hai chân đau đớn mãnh liệt, đau đến kêu ra thành tiếng.
Mộc Tử Ảnh bước lên trước, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lòng, sau đó một tay khác đỡ chân nàng lên, ôm nàng đến chỗ vừa ngồi.
Lê Thấm theo bản năng kinh hãi kêu một tiếng, “Tử Ảnh sư phụ, người…người làm sao vậy?”
Tuy ngày hôm qua đã làm chuyện đó nhưng khi đó là ý thức không rõ nhưng hiện tại rõ ràng là ban ngày, hắn không phải còn muốn…muốn làm chuyện đó nữa? Lê Thấm bắt đầu giãy dụa rời khỏi.
“Thấm Nhi đừng lộn xộn, ta đưa nàng vào điện bôi thuốc.” Thanh âm Mộc Tử Ảnh vô cùng ôn nhu ấm áp. Trong đầu Lê Thấm đầu tiên là nghi hoặc sau đó lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
“Đêm qua là tại ta nhưng nàng cuốn lấy ta quá chặt, lúc làm xong sắc trời đã gần sáng, ta chỉ còn cách vội vàng đưa nàng trở về cung.” Mộc Tử Ảnh nói đến chuyện đó mà mặt không đỏ tim không đập thình thịch, giọng điệu kia cùng giọng điệu ngày thường hắn giảng kinh giống y như đúc.
Lê Thấm nghe xong hai câu đầu tiên đã thẹn đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Vì thế nàng cúi đầu giấu mặt trong lòng hắn, chỉ muốn ẩn giấu càng sâu.
“Đừng chui nữa, nàng định đục một cái động trong lòng ta sao?” Mộc Tử Ảnh nở nụ cười trêu chọc.
Lê Thấm nghiêng đầu qua một bên, thấp giọng hừ một tiếng, “Đặt ta xuống dưới, tự bản thân ta cũng có thể đi.”
Mộc Tử Ảnh lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không được, ta biết nơi đó của nàng đau nhưng Thấm Nhi ở trước mặt ta không cần cậy mạnh.”
Đặt nàng lên giường, Mộc Tử Ảnh liền đưa tới hộp thuốc mỡ đã sớm chuẩn bị tốt tới, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Xoa lên chỗ đau.” Dừng một chút rồi bổ sung: “Nếu nàng không thể, ta có thể giúp nàng.”
Sắc mặt Lê Thấm đại biến, cực kỳ kích động, “Không cần, không cần! Chàng ra ngoài trước đi, để tự ta làm.”
Khóe môi Mộc Tử Ảnh cong lên, đóng chặt cửa, thảnh thơi thoải mái đi ra ngoài.
Dưới thân Lê Thấm chính là chiếc giường đêm qua…đêm qua hai người ở đây điên loan đảo phượng, mây mưa thất thường. Lê Thấm kêu “oa” một tiếng, nằm rạp xuống, xấu hổ đến mức không muốn ra ngoài gặp người.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
92 chương
3 chương
77 chương
11 chương
19 chương
44 chương