Tống Ý Mặc và TốngÝ Châu đang nói chuyện thì quản gia vào bẩm, “Tiểu Hầu gia, có người ở xưởng dệt may tới cầu kiến ạ!” Tống Ý Mặc hơi kinh ngạc. Vì hôm nay là ngày lại mặt của Tống Ý Châu nên nàng đã sớm thông báo với Khúc Hồng xin nghỉ, vậy tại sao người của xưởng dệt may còn tìm tới cửa nhỉ? “Đi nào, tới đó xem thế nào!” Tống Ý Mặc vội theo quản gia đi ra ngoài. Người của xưởng dệt may chính là tiểu quản sự bên cạnh Khúc Hồng. Thấy Tống Ý Mặc, gã vội vàng hành lễ, “Biết tiểu Hầu gia hôm nay có việc, tiểu nhân vốn không nên tới quấy rầy, nhưng khách hàng cứ bám lấy đòi một câu trả lời thuyết phục, tiểu nhân cũng đành phải tới đây.” Tống Ý Mặc hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Lúc này tiểu quản sự mới kể rõ ngọn nguồn. Thì ra hôm nay có một thương lái người Hồ tới xưởng dệt may xem tơ lụa. Trong lúc vô tình nhìn thấy trên bàn của Tống Ý Mặc có một bộ y phục màu xanh ngọc bích, gã thuận tay mở ra xem, vừa thấy đã thích, liền ồn ào nói, “Cái này đẹp quá! Khúc đại nhân, ngoại trừ đám tơ lụa vải vóc đã quyết định từ trước, ta cũng muốn yêu cầu thêm mười bộ quần áo như thế này nữa.” Khúc Hồng nhìn vải bồi liền biết cái này nguyên là thứ Tống Ý Mặc nhờ người ta may sẵn để chuẩn bị cống tiến vào cung. Ông ta tuy là cấp trên nhưng cũng không tiện đồng ý với thương lái người Hồ ngay, dù sao cũng phải hỏi Tống Ý Mặc một tiếng, vì vậy mới phái tiểu quản sự tới đây gặp Tống Ý Mặc. Nghe xong câu chuyện, Tống Ý Mặc đương nhiên không từ chối. Nàng chỉ phân phó tiểu quản sự, “Ngươi nói với Khúc đại nhân phải định giá cho tốt. Với lại, hiện tại đã có người đặt hàng may sẵn rồi, chi bằng chúng ta tìm cách thuê thợ may làm thêm hàng may sẵn nữa.” Tiểu quản sự nịnh hót,”Tiểu Hầu gia quả nhiên là người tài giỏi, chúng tôi không thể sánh được, nói một làm một, đầu óc chẳng qua cũng chỉ có thế.” Tống Ý Mặc cười một cái. Tiễn tiểu quản sự xong xuôi, lúc này nàng mới trở lại gặp La phu nhân và Tống Ý Châu. Tống Ý Châu hỏi ra ngọn nguồn rồi cười nói, “Nếu xưởng dệt may có hàng may sẵn, khi nào chị tới thăm sẽ tiện thể lấy một hai bộ tiến cung biếu đám người Hoàng hậu nương nương, cho dù quý phu nhân có thể không thích hàng may sẵn.” Tống Ý Mặc vừa nghe nói thế liền tiện thể nói, “Nếu triển khai việc làm hàng may sẵn, em cũng muốn đích thân quản lý chuyện này.” Mọi người đang nói chuyện thì có người báo Tống Ý Bội với Tống Ý Thiền tới. Tống Ý Châu không biết mình chỉ chú ý nói chuyện với La phu nhân và Tống Ý Mặc mà không lập tức gọi Tống Ý Bội tới đã khiến Tống Ý Bội bất mãn, nên khi nhìn thấy Tống Ý Bội, nàng liền kéo lại hỏi, “Sao lại bĩu môi thế, ai chọc giận làm em mất hứng à?” Tống Ý Bội giật tay lại, “Em cũng mười bốn tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Chị nói chuyện với em đừng nói cái kiểu người lớn như thế!” Tống Ý Châu bật cười, “Được rồi, em lại đại cô nương, không phải trẻ con nữa.” Năm đó, khi Tống Khản qua đời, La phu nhân lại vừa sinh nở nên không chăm sóc được cho Tống Ý Châu và Tống Ý Bội. Trong thời gian đó Tống Ý Châu luôn săn sóc Tống Ý Bội, rồi từ đó về sau theo bản năng luôn che chở cho Tống Ý Bội, coi Tống Ý Bội như đứa trẻ. Chuyện này đã thành thói quen, cho đến hiện giờ vẫn có chút chưa sửa được. Tuy Tống Ý Mặc nhỏ tuổi hơn nhưng Tống Ý Châu cho rằng nam đinh nên sớm hiểu biết mọi chuyện và sớm chèo chống gia nghiệp, vì vậy nàn không che chở cho Tống Ý Mặc như che chở cho Tống Ý Bội. Tống Ý Thiền cũng lập tức tới trước mặt Tống Ý Châu chào một tiếng chị cả. Chị em chào hỏi nhau xong mới cùng ngồi xuống. Mới vừa rồi Tống Ý Bội còn cẩn thận đánh giá Tống Ý Châu, thấy Tống Ý Châu mặc một bộ áo màu đỏ thẫm thêu chỉ vàng, trên đầu búi tóc mẫu đơn, cài thêm một cây trâm bằng đá quý đong đưa, vẻ đoan trang hoa lệ lộ ra một phần cao quý của một vị vương phi, khiến người ta nhìn không chớp mắt. Tống Ý Châu đối với thứ muội là Tống Ý Thiền đương nhiên không có lưu ý gì đặc biệt, nàng chỉ lo để ý tới Tống Ý Bội, thấy Tống Ý Bội mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt in hoa mai chìm, da vẫn trắng như tuyết, trông rất điềm đạm thanh nhã, nàng liền cảm thấy có chút bùi ngùi. Bản thân mình phải cực nhọc bày mưu tính kế mới có được hôn sự như ý, chỉ mong đứa em này được suôn sẻ mọi chuyện, chuyện hôn nhân không cần phải trăm phương ngàn kế tính toán và vạn phần lo lắng như mình. Tống Ý Châu luôn có chí lớn. Khi nhìn Tống Ý Bội, nàng liền có chút ý tưởng. Nếu sau này Thân Hàm Thu gả cho Cảnh Thế Đan, Thái tử và Công chúa Trường Tín chính thức đoạn tuyệt, Cảnh Thế Đan với Thái tử sẽ bắt đầu tranh đấu. Đợi tới khi bọn họ lưỡng bại câu thương, mình có thể trợ giúp Cảnh Thế Viêm ngư ông đắc lợi, giúp Cảnh Thế Viêm thay thế vị trí của Thái tử được không? Nếu chuyện đó có thể xảy ra, mình đương nhiên không còn sợ hãi Khương quý phi, càng có thể giúp Tống Ý Bội tìm được một vị hôn phu vừa ý, căn bản không cần suy tính đi nương nhờ người nọ người kia nữa. Mấy mẹ con đang nói chuyện với nhau, La phu nhân lại quay sang nói với Tống Ý Châu, “Biết hôm nay các con tới nên hôm qua mọi người đã bàn bạc về thực đơn. Khẩu vị của con mẹ đương nhiên biết, nhưng không biết khẩu vị của Thuận vương điện hạ thế nào nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít. Con xem thực đơn xem, nếu có món nào không hợp khẩu vị của Thuận vương thì bảo người làm bỏ đi vẫn được.” Lẽ ra, cô dâu mới xuất giá chỉ trong ba ngày chưa chắc đã biết khẩu vị của chồng mình, nhưng Tống Ý Châu thì khác. Nàng chỉ cần một ngày đã thăm dò được khẩu vị của Cảnh Thế Viêm. Nhận thực đơn từ tay La phu nhân và nhìn qua một lượt, nàng nhanh chóng chỉ ra hai ba món Cảnh Thế Viêm thích ăn, lại bỏ đi mấy món hắn không thích. La phu nhân vừa nói chuyện với Tống Ý Châu vừa không quên dạy dỗ Tống Ý Bội,”Con cũng mười bốn tuổi rồi, cũng nên dành công sức học hỏi việc này một chút, tương lai khi lập gia đình mới không thua kém người ta.” Tống Ý Mặc hỏi, “Bàn ăn vẫn dọn ở chỗ của mẹ hay ở chỗ nào ạ? Thuận vương điện hạ là anh rể rồi, không cần phải tách ra mà ăn đâu nhỉ?” La phu nhân liền hỏi Tống Ý Châu, “Ý con thế nào?” Tống Ý Châu cười nói, “Đương nhiên là bày trong phòng khách của mẹ rồi. Thuận vương là con rể của mẹ, là anh rể của em trai, đều là người một nhà cả, cần gì phải tách ra làm gì? Đương nhiên phải cùng nhau ăn uống vui vẻ chứ. Mọi người yên tâm, chàng không phải người kiêu ngạo, ăn thứ gì cũng không để ý lắm, không khó đối phó đâu.” Nghe Tống Ý Châu nói vậy, La phu nhân liền sai người mời Cảnh Thế Viêm tới đây, lại sai phòng bếp chuẩn bị ăn cơm. Bữa cơm diễn ra đúng như Tống Ý Châu dự liệu, chủ và khách đều hết sức vui vẻ. Ăn cơm xong, mọi người cùng ngồi một lúc, Tống Ý Châu mới cùng Cảnh Thế Viêm hồi phủ. Tiễn bọn họ xong, Tống Ý Thiền và Tống Ý Bội cũng cáo từ trở về phòng. Tống Ý Mặc không vội trở về phòng mà nằm trên giường nói chuyện với La phu nhân. La phu nhân nói với Tống Ý Mặc, “Chị con giờ đã là Thuận vương phi. Nếu nó được Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương yêu thích thì chúng ta cũng có thể an tâm hơn một chút.” Tống Ý Mặc nói, “Một khi Thái tử mất đi sự ủng hộ của Công chúa Trường Tín, anh ta còn vững chắc như trước hay không cũng khó nói. Nhưng Huệ vương thì khác, nếu cưới Thân Hàm Thu, chắc chắn anh ta và Thái tử sẽ bất hòa, còn không cưới Thân Hàm Thu, Công chúa Trường Tín vẫn sẽ như trước đây không ủng hộ anh ta. Nghĩ tới nghĩ lui thì như Thuận vương điện hạ mới là tốt nhất.” La phu nhân sao có thể không hiểu ý của Tống Ý Mặc? Có điều, một chuyện như vậy không phải chỉ cần nghĩ là có thể thành. Còn phải xem năng lực và vận may của Cảnh Thế Viêm, rồi càng phải xem thế cục sẽ biến đổi thế nào nữa. Tống Ý Mặc nói, “Hồi trước mẹ có kế hoạch muốn cho chị ba đi nương nhờ Thái tử, con thấy với tình thế hiện giờ thì thật sự không cần phải hy sinh chị ba đâu.” La phu nhân gật đầu, “Mẹ cũng nghĩ thế. Tính tình của Ý Bội không trầm ổn bằng Ý Châu, nói chuyện lại có chút lỗ mãng, quả thật không thích hợp làm Thái tử phi. Giờ mình cứ tĩnh đứng yên mà xem mọi chuyện biến động thế nào. Nếu trời giáng hồng phúc lên người Thuận vương điện hạ, khi đó chị hai con cũng tốt, chị ba con cũng tốt, lo gì không tìm được vi hôn phu tốt?” Tống Ý Mặc hỏi, “Ý mẹ là giờ không cần định nhà chồng cho chị hai và chị ba nữa, cứ chờ xem bên chị cả thế nào rồi nói sau phải không ạ?” La phu nhân cười nói, “Đúng thế!” Lại nói, khi Tống Ý Thiền trở về phòng thì vừa lúc Ôn thị tới. Hai mẹ con liền ngồi xuống nói chuyện. Ôn thị tỉ mỉ hỏi về việc của Tống Ý Châu xong liền nói, “Thuận vương điện hạ thực sự đối xử vô cùng tốt với cô ta à?” Tống Ý Thiền nhỏ giọng nói, “Con thấy bọn họ cực kỳ đằm thắm. Lúc ăn trưa, chị cả gắp thức ăn cho Thuận vương, Thuận vương thì mặt mày vô cùng hớn hở, anh ta còn ép chị cả ăn ngay trước mặt mọi người, hoàn toàn không có vẻ kiêu ngạo của Vương gia gì cả. Lúc trước con có gặp qua anh ta hai lần, một lần là tại bữa tiệc mừng thọ của Đan lão phu nhân, một lần là tại bữa tiệc mừng thọ của Công chúa Trường Tín. Cả hai lần con đều thấy anh ta cũng không tốt đẹp gì khi sống chung, không ngờ sau khi gả chị cả đi rồi, anh ta lại có thể chu đáo như vậy.” Ôn thị khẽ thở dài, “Phu nhân đã dốc lòng dạy dỗ Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đương nhiên có phương pháp dạy chồng.” Tống Ý Thiền có chút phiền muộn. Không biết sau này mình cũng có thể tìm được một lang quân như ý không? Ôn thị vỗ vỗ lên cánh tay Tống Ý Thiền, “Nếu Đại tiểu thư đã coi con là em gái thì sau này khi rảnh rỗi, con nên tới phủ Thuận vương thăm nó. Nếu được nó sắp xếp, có lẽ con cũng sẽ tìm được lang quân như ý thôi.” Tống Ý Thiềnhỏi, “Chẳng phải còn có phu nhân sao?” Ôn thị điểm điểm vào trán Tống Ý Thiền, “Ngốc ạ, phu nhân còn phải lo lắng cho hôn sự của Tam tiểu thư nữa chứ. Nếu có chỗ tốt, bà ấy còn không ưu tiên Tam tiểu thư mà chiếu cố đến con ư? Mà con đã mười lăm tuổi rồi, chờ Tam tiểu thư chọn xong mới đến phiên con, làm không tốt kiểu gì chả bị kéo dài. Hiện giờ Đại tiểu thư đã là Thuận vương phi, bạn bè giao kết không phú thì quý, nhờ cô ấy sắp xếp còn hơn hẳn nhờ phu nhân sắp xếp.” Tống Ý Thiền gật gật đầu, “Mẹ nói có lý!” Ở nơi khác, Tống Ý Bội từ khi trở về phòng cũng trầm mặc không nói gì. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh là Thanh Lan bưng trà đi vào. Nàng ta nói với Tống Ý Bội, “Tam tiểu thư, đây là trà do Đại tiểu thư mang về, nói là trong cung ban cho phủ Thuận vương, là trà mới năm nay đó. Đại tiểu thư biết Tam tiểu thư không thích uống loại trà đậm đặc mà thích nước trà có màu xanh biếc, hương vị nhẹ nhàng nên mới đặc biệt mang tới cho Tam tiểu thư đó.” Tống Ý Bội đón lấy chén trà và mở nắp ra. Một mùi hương thơm ngát quả nhiên xông vào mũi. Nàng nhấp một ngụm, liền cảm thấy trong miệng ngập hương thơm, “Không tồi!” Tống Ý Bội uống trà, oán hận nho nhỏ với Tống Ý Châu cũng dần dần tiêu tan. Thanh Lan lại lắm miệng cười nói, “Đại tiểu thư cũng tặng trà cho Nhị tiểu thư, chính là loại trà nhài Nhị tiểu thư thích uống đấy ạ.” Tống Ý Bội bất thình lình hạ chén trà xuống, sự bất mãn với Tống Ý Châu lại bùng lên. Thì ra không phải chị ấy đặc biệt tặng trà cho mình, mà là mỗi người đều có phần, cũng là thuận tiện thôi nhỉ? Đã sớm biết chị ấy đối với đứa em gái là mình cũng không để trong lòng đâu mà. Thanh Lan không biết mình đã nói sai điều gì. Nàng ta nghi hoặc hỏi một câu,”Tam tiểu thư?” “Ngươi lui ra đi, ta muốn yên lặng một chút.” Tống Ý Bội khoát tay. Thanh Lan nghevậy liền khom người lui ra ngoài. Tống Ý Bội cảm thấy oán hận: Không thèm đoái hoài gì tới mình phải không? Sau khi trở thành Thuận vương phi rồi là không coi ai ra gì phải không? Nàng đứng lên tìm chiếc trâm hoa Tống Ý Châu đã tặng trước khi xuất giá rồi ném lên trên bàn và lấy răng lược xỉa xỉa, vừa chọc vừa oán hận nói, “Ta đâm mày, đâm mày!” Chọc một hồi vẫn chưa hả giận, nàng lẩm bẩm, “Được, chị là Thuận vương phi phải không? Tôi sẽ thành Thái tử phi đè chết chị, xem chị còn dám coi tôi như người vô hình không?”