Cảnh Thế Viêm sao lại chịu buông tay? Hắn cười nói, “Anh với cậu em vợ nói chuyện gì, tý nữa tôi hỏi lại, cậu em vợ đương nhiên sẽ nói cho tôi biết. Tôi có đi hay không cũng giống nhau thôi.” Cảnh Thế Đan không hề để ý tới Cảnh Thế Viêm mà tới gần Tống Ý Mặc rồi đột nhiên ôm ngang lưng nàng và khiêng lên bả vai rồi chạy vội về phía trước, vừa chạy hắn vừa quát Cảnh Thế Viêm, “Không được đuổi theo. Nếu không ta sẽ ném cậu ta xuống nước.” Cảnh Thế Viêm ngẩn người. Hắn vẫn đuổi theo, vừa đuổi vừa hô, “Anh buông cậu ấy ra!” Bị Cảnh Thế Đan khiêng trên vai, đầu tiên, Tống Ý Mặc vô cùng kinh hãi, tiếp theo là cố gắng vùng vẫy thoát ra. Mắt thấy Cảnh Thế Viêm đuổi theo, nàng sợ sẽ kéo theo những người khác đến xem nên đành phải ngừng giãy dụa và lớn giọng nói với Cảnh Thế Viêm, “Thuận vương điện hạ yên tâm! Tôi không sao đâu, anh không cần theo đâu.” Thấy Tống Ý Mặc nói thế, Cảnh Thế Viêm mới nhớ tới thân phận của Tống Ý Mặc. Tin rằng Cảnh Thế Đan sẽ không thực sự gây bất lợi cho nàng, hắn liền dừng bước lại. Cảnh Thế Đan khiêng Tống Ý Mặc chạy rất nhanh tới một nơi yên tĩnh rồi ném nàng xuống đất và thở một hơi, “Giờ cậu phải cảm tạ bản vương thế nào đây?” Tống Ý Mặc lạnh nhạt nhìn Cảnh Thế Đan, trên mặt lộ vẻ khó hiểu. Cảnh Thế Đan nói, “Cậu không muốn gả chị gái cho bản vương, bản vương đã giúp giải quyết chuyện này bằng cách xin Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho chị cậu và Thế Viêm đó. Việc này chẳng lẽ không đáng cảm tạ sao?” Vô sỉ thật! Rõ ràng là do chúng ta tự mình cố gắng cầu được sự đồng tình của Thái hậu mới có được kết quả này, hắn lại dám đến lĩnh công lao. Tống Ý Mặc sửa sang lại ống tay áo, kéo kéo góc áo rồi nói, “Huệ vương điện hạ, cái chúng tôi phải dập đầu tạ ơn là hoàng ân chứ không phải ngài.” “Thật không?” Cảnh Thế Đan tiến lên phía trước từng bước. Hắn cúi đầu tìm đôi môi của Tống Ý Mặc và mỉm cười nhàn nhạt, “Bản vương phát hiện ra, cậu còn thú vị hơn chị cả nhà cậu nhiều.” Mùi đàn hương từ vạt áo của Cảnh Thế Đan theo gió thoảng tới chóp mũi của Tống Ý Mặc. Tống Ý Mặc bỗng cảm thấy bắt đầu nong nóng trên mặt. Nàng nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước rồi cao giọng nói, “Huệ vương điện hạ, ba lần bốn lượt ngài cứ trêu đùa tôi, vậy ý ngài muốn gì?” Cảnh Thế Đan dừng bước. Hắn vừa xoa mũi vừa nghĩ: Đúng vậy, mình chẳng qua cũng chỉ là một vương gia, giờ muốn biến một người có tước vị tiểu Hầu gia thành luyến đồng bên mình, chưa nói tới chuyện đối phương không đồng ý, cho dù đối phương có đồng ý đi chăng nữa thì người nhà của đối phương liệu có thể đồng ý sao? Nếu muốn chuyện này thành công, muốn ai thì có người đó, muốn nuông chiều ai cũng được, trừ phi mình trở thành Hoàng đế. Xem ra phải bí mật bàn bạc thêm với Quý Bố để đẩy nhanh chuyện này mới được. Thừa dịp Cảnh Thế Đan đang ngẩn người, Tống Ý Mặc lặng lẽ chuồn sang một bên rồi vắt chân lên cổ bỏ chạy. Cảnh Thế Đan thấy Tống Ý Mặc bỏ chạy cũng không đuổi theo. Hắn chỉ tiếp tục nghĩ ngợi. Ừm, gần đây mẫu phi lại được sủng ái lần nữa, bà ấy có thể giúp đỡ thổi gió bên tai Hoàng thượng. Còn Thái tử thì hình như không có ý định cưới Thân Hàm Thu. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn cũng có thể khiến mối quan hệ giữa Thái tử và Công chúa Trường Tín tan vỡ. Một khi phụ hoàng không tín nhiệm Thái tử nữa, rồi nếu Thái tử tự gây ra lỗi, khi đó chẳng phải… Sau khi trở về phủ, Tống Ý Mặc kể lại cho Tống Ý Châu nghe chuyện mình đã gặp Cảnh Thế Viêm thế nào. Đương nhiên nàng đã lược bỏ việc Cảnh Thế Đan xuất hiện. Tống Ý Châu nghe xong liền nở nụ cười. Nàng hơi sẵng giọng nói, “Chỉ là một cái bao hương thôi mà, cái gì mà rất mệt?” Trước nay Tống Ý Châu luôn muốn gả cho Thái tử, nhưng qua đợt vừa rồi cứ liên tiếp xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, nàng cũng đã thông suốt mọi chuyện. Nếu muốn đợi Thái tử thì quả thực có thể hai đầu đều thất bại. Vả lại, ngày ấy khi Cảnh Thế Viêm nhảy xuống nước cứu nàng, trong đó tất nhiên có nguyên nhân là vì hắn muốn cướp mình từ tay Cảnh Thế Đan, nhưng mặt khác, trong đó quả thực cũng có một chút tâm tư chân thật. Hiện giờ mọi chuyện đã lắng xuống, bản thân nàng đương nhiên chỉ hướng về Cảnh Thế Viêm và một lòng vì hắn. Tống Ý Mặc trông thấy ý cười trên mặt Tống Ý Châu liền biết nàng ấy đã hoàn toàn hướng về Cảnh Thế Viêm. Nàng cười nói,”Chị yên tâm, Thuận vương điện hạ không biết còn gấp gáp hơn chị thế nào đâu.” Thấy Tống Ý Châu thả lỏng tâm tình, Tống Ý Mặc lại nói tiếp đến chuyện cưới hỏi, “Theo lý mà nói, Huệ vương chưa lập phi, Thuận vương là em cũng không thể vượt quyền mà cưới phi trước mới phải. Nhưng mà quy củ trong gia đình hoàng gia không giống với người thường, mọi chuyện chỉ cần một đạo ý chỉ của Hoàng thượng là có thể quyết định. Chị mau thêu đồ cưới cho xong sớm, đỡ đến ngày cưới lại luống cuống tay chân.” “Tiểu quỷ này, cái gì cũng biết!” Tống Ý Châu điểm điểm lên trán Tống Ý Mặc rồi lại xoa xoa lòng bàn tay lên mặt nàng. Nàng ấy nhất thời cười nói, “Cũng lạ thật. Mỗi ngày cậu đều chạy tới chạy lui bên ngoài mà sao mặt mũi cứ mềm mịn thế này? Người không biết còn tưởng cậu là con gái ấy chứ. Lại nữa, người ta mười hai mười ba tuổi đã sớm vỡ tiếng, cậu thì ngược lại, vẫn là giọng của trẻ con, ngay cả dáng vẻ cũng không to cao lên là sao. Khi nào rảnh rỗi nên mời thầy thuốc tới kê đơn điều trị một chút cho cậu mới được.” “Chị cứ lo cho mình trước đi đã!” Tống Ý Mặc đẩy ngón tay của Tống Ý Châu ra rồi vội vã chuồn ra ngoài. Tống Ý Mặc trở về phòng, Họa Mi liền bưng nước tới rửa chân cho nàng và bôi thuốc như mọi khi. Nàng ta vừa bôi thuốc vừa nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón chân của Tống Ý Mặc. Khi thấy từng ngón nhỏ nhỏ trắng nõn mượt mà, tim nàng ta không khỏi đập nhanh hơn một nhịp, lại sợ Tống Ý Mặc phát hiện ra sự khác thường của mình, nàng ta vội cúi đầu che giấu cảm xúc. Tống Ý Mặc cũng không phát hiện ra sự khác thường của Họa Mi. Nàng chỉ cầm quyển sách mà băn khoăn nghĩ ngợi, trong lòng thầm than thở, nếu muốn bấu víu vào Khương quý phi với Cảnh Thế Đan chỉ sợ không dễ dàng gì. Nhưng muốn áp chế bọn họ, không để cho bọn họ uy hiếp cũng giống vậy, chẳng dễ dàng chút nào. Kế hoạch tốt nhất bây giờ cũng chỉ là sớm thúc đẩy việc xuất giá của chị cả, để chị cả nương nhờ vào Cảnh Thế Viêm mà nhanh chóng nắm được tình hình trong cung và nhờ vả được Hoàng hậu nương nương cùng Thái hậu nương nương. Đến lúc đó, dù có chuyện gì xảy ra,chỉ cần Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương lên tiếng là có thể tránh được tai họa rồi. La phu nhân cũng nghĩ Tống Ý Châu đã sắp mười sáu tuổi, hôn kỳ không thể kéo dài, vả lại cũng sợ đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn làm lỡ chuyện tốt nên có chút sốt ruột. Nhưng lần này, ngày cưới nên do nhà trai chủ động, bà có nóng ruột cũng không thể chủ động đề cập tới chuyện đó được. Còn Tô chiêu nghi thì lại vì chuyện Khương quý phi được sủng ái thêm lần nữa mà âm thầm phát giác ra bản thân mình ngay cả một người có thể bàn bạc mọi chuyện cũng không có. Nghĩ Tống Ý Châu là người có năng lực, bà ta cũng muốn sớm để Cảnh Thế Viêm cưới nàng. Đến lúc đó, nếu bà ta có việc gì thì cũng có một người có thể giúp đỡ. Nghĩ vậy, Tô chiêu nghi liền chạy tới cầu xin Khang thái hậu. Cháu trai muốn sớm đón dâu, Khang thái hậu sao có thể không để ý giúp đỡ? Có Khang thái hậu ra mặt, Cảnh Nam Thiên liền nhanh chóng lệnh cho khâm thiên giám chọn ra hai ngày cưới và sai người đưa tới phủ Trấn Vũ Hầu để La phu nhân lựa chọn. La phu nhân vừa thấy một ngày là ngày tám tháng tám, một ngày là ngày hai tháng mười liền muốn chọn ngày tám tháng tám, lại sợ hôm đó tới ngày nguyệt sự của Tống Ý Châu, bà liền gọi Tống Ý Châu tới hỏi. Tống Ý Châu đỏ mặt nói, “Mẹ à, nguyệt sự của con thường đến sau rằm, vừa vặn tránh được hai ngày này. Mẹ chọn ngày nào cũng được.” La phu nhân lập tức gõ nhịp tay, “Tốt, vậy chúng ta chọn ngày tám tháng tám đi.” Tống Ý Châu ngượng ngùng hỏi nhỏ, “Mẹ, giờ là tháng sáu rồi, chọn tháng tám có vội vàng quá không? Làm vậy cứ giống như con vội vàng muốn gả vậy.” La phu nhân vỗ vỗ lên tay Tống Ý Châu, “Mùng tám tháng tám là gần trung thu, thời tiết ôn hòa lại là ngày lành, tháng mười nổi gió đương nhiên không bằng tháng tám rồi. Chọn ngày đó đi.” Ngày cưới được xác định rồi Tống Ý Châu mới ý thức được rõ ràng mình sắp rời khỏi Hầu phủ, tâm trạng nhất thời hoảng hốt, lại thêm ngổn ngang trăm mối, hòa lẫn với niềm vui sướng vì sắp lập gia đình. Sau một lúc lâu nàng mới nói, “Mẹ quyết định là được rồi ạ.” La phu nhân nói,”Con chỉ cần chú ý chăm sóc thân thể cho tốt, cho thật xinh đẹp chờ ngày xuất giá thôi. Những chuyện khác đã có mẹ.” Tống Ý Châu thấp giọng gọi, “Mẹ!” La phu nhân cười cười nhìn nàng, trong lòng cũng có chút bùi ngùi. Nuôi dạy nàng mười sáu năm trời, rốt cuộc bà cũng phải gả nàng vào tay người khác rồi. Ngày cưới của Tống Ý Châu vừa được xác định liền không ngớt có người tới cửa chúc mừng. Bạn bè thân thiết tới thăm lại lặng lẽ nói, chỉ sợ sau này Tống Ý Châu lập gia đình rồi, bọn họ sẽ không thể tùy tiện gặp mặt được như trước nữa. Sáng sớm hôm nay, Thanh Hạnh tiến vào báo, “Đại tiểu thư, có La tiểu thư tới chơi ạ.” “Mau mời cô ấy vào!” Tống Ý Châu vừa nghe nói La Phương Khê tới liền vội vã đứng lên muốn tự mình ra đón, không ngờ vừa kéo mành lên thì Tống Ý Bội đã vịn tay La Phương Khê đi vào. “Sắp làm cô dâu rồi, còn không mau ngồi xuống, cẩn thận kẻo đứng nhiều chân lại to ra đấy.” La Phương Khê trêu Tống Ý Châu một câu rồi đi tới ấn Tống Ý Châu xuống ghế, còn mình thì ngồi bên cạnh nàng và hỏi han về đồ cưới với ngày cưới. Tống Ý Châu đỏ mặt trả lời từng câu rồi cười nói, “Chẳng qua chỉ lấy chồng thôi mà. Tôi vẫn là tôi thôi, mọi người đừng phân biệt là được rồi.” La Phương Khê cười nói, “Sau này cô là Thuận vương phi rồi, tôi gặp cô còn phải hành lễ chứ, chắc chắn là có khác biệt.” Tống Ý Bội thấy hai người đang nói chuyện tựa hồ có chút thương cảm, vả lại dường như cũng có chuyện muốn nói riêng với nhau, nàng liền đưa mắt ra hiệu cho Thanh Hạnh để Thanh Hạnh tới dìu mình đứng dậy rồi cười nói, “Em sang sương phòng xem một cái.” “Đi đi!” Tống Ý Châu cười nói, “Tiện đường giúp chị tìm cái bao ngũ sắc vừa thêu xong lần trước nhé.” Tống Ý Bội biết Tống Ý Châu thêu chiếc bao ngũ sắc đó để tặng cho La Phương Khê nên đáp, “Em tìm được sẽ mang qua cho chị.” Trong lúc mọi người đang nói chuyện ở nơi này thì Tống Ý Mặc đang có mặt ở xưởng dệt may. Khúc Hồng cười nói, “Tiểu Hầu gia xem cẩn thận nhé, tất cả những thứ này đều chuẩn bị được đưa tới phủ Thuận vương đấy. Mà tương lai tất cả đều là của chị ngài rồi.” Tống Ý Mặc cười nói, “Tất cả chỗ này đều là vải tốt mà. Chỉ có điều mấy tấm này có màu trầm quá.” Khúc Hồng nói, “Ngài không biết rồi, tất cả những thứ này sẽ được giữ trong kho để thưởng cho người ta. Mấy người tuổi còn nhỏ thì có thể thưởng vài nén bạc, mấy việc nhỏ cũng có thể trót lọt, còn với những người lớn tuổi thì thưởng tơ lụa mới là nể mặt người ta.” Tống Ý Mặc đương nhiên không biết mấy việc này. Nàng vội vàng hỏi tường tận rồi định sau khi về phủ sẽ nói cho Tống Ý Châu nghe để nàng ấy không làm sai. Khúc Hồng lại nói, “Tiểu Hầu gia cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có nhóm bà bà chỉ cho Thuận vương phi biết, sẽ không có sai sót gì đâu.” Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có người vào báo, “Khúc đại nhân, tiểu Hầu gia, Huệ vương điện hạ tới ạ.” “Anh ta tới đây làm gì?” Tống Ý Mặc cả kinh. Nhanh chóng có người đưa Cảnh Thế Đan đi vào, phía sau hắn còn có Triển công công. Triển công công thấy Khúc Hồng và Tống Ý Mặc liền bình tĩnh nói, “Hoàng thượng có khẩu dụ, cho phép Huệ vương điện hạ tới xưởng dệt may để cùng xử lý công việc với Khúc đại nhân.” Tên cầm thú biến thái này cũng muốn tới xưởng dệt may ư? Những ngày của ta về sau thế nào bây giờ? Tống Ý Mặc vừa quay đầu đúng lúc Cảnh Thế Đan cười dài nhìn qua. Lưng nàng nhất thời đẫm mồ hôi và có chút rét run. Cảnh Thế Đan rất vui mừng: Về sau mỗi ngày đều có thể trông thấy tiểu luyến đồng của ta rồi!