Vào ngày thọ yến của công chúa Trường Tín, những nhà quyền quý trong kinh thành có thể có mặt thì đều có mặt. Tuy con gái lớn của công chúa Trường Tín vừa mới qua đời khiến tâm tình của bà ta không được tốt, nhưng Hoàng đế lại muốn giúp bà ta vui vẻ lên một chút nên đã hạ chỉ lệnh cho phủ nội vụ mở tiệc thọ yến cho bà ta. Ai cũng biết bà được Hoàng đế ưu ái sâu sắc nên dù không kiếm được thiệp mời cũng tìm mọi cách để được người khác đưa đi dự tiệc cùng. La phu nhân đã sớm đưa mấy cô con gái và Tống Ý Mặc tới phủ công chúa. Đây là lần đầu tiên Tống Ý Thiền nhìn thấy Công chúa Trường Tín. Khi thấy Công chúa Trường Tín dù đã bốn mươi tuổi có lẻ nhưng lúc nói chuyện vẫn còn một chút vẻ hờn dỗi của thiếu nữ và khác hoàn toàn so với tưởng tượng của mình, nàng ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Khi ngồi xuống rồi, Tống Ý Thiền liền khẽ khàng hỏi Tống Ý Châu, “Chị cả, chẳng phải Công chúa Trường Tín đã hơn bốn mươi tuổi rồi sao? Sao trông bà ấy lại trẻ trung như vậy?” Tống Ý Châu thấp giọng trả lời, “Trong phủ công chúa có nuôi một nhóm người chuyên việc điều chế thuốc dưỡng nhan cho bà ấy. Nghe nói một lọ thuốc mỡ bôi tay của bà ấy có giá đủ cho người thường ăn uống cả đời. Như vậy sao có thể không trẻ trung cho được?” Công chúa Trường Tín lại không lưu tâm đặc biệt gì đến Tống Ý Thiền, bà ta chỉ hỏi nha hoàn Hải Đường bên cạnh, “Nhị tiểu thư đâu? Sao còn chưa thấy bóng dáng nó đâu vậy?” Hải Đường đáp lời, “Nô tỳ đã bảo người đi xem thế nào rồi ạ. Hình như tiểu thư đang thay quần áo thì phải!” Công chúa Trường Tín lo lắng thấp giọng nói, “Ngươi tự mình tới đó xem thế nào đi! Đừng để nó xảy ra chuyện gì.” Hải Đường vâng một tiếng rồi cúi người lui ra. Công chúa Trường Tín sinh được hai con gái, con gái lớn đã gả cho Thái tử là Thân Hàm Hạ. Thân Hàm Hạ yếu ớt nhiều bệnh từ nhỏ, sớm có thầy thuốc phán đoán Thân Hàm Hạ sống không quá mười tám tuổi. Công chúa Trường Tín tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến năm nay khi Hàm Hạ qua đời, bà ta vẫn đau lòng không chịu nổi. Cũng bởi vì lúc ấy đã biết rõ về cơ thể của Thân Hàm Hạ mà vẫn gả Hàm Hạ cho Thái tử nên đối với Thái tử, trong lòng Công chúa Trường Tín vẫn có ít nhiều áy náy. Hiện giờ cũng vì liên quan tới lợi ích, phụ tá trong phủ đã khuyên Công chúa Trường Tín gả đứa con gái thứ hai là Thân Hàm Thu cho Thái tử. Ai ngờ khi nghe được tin tức này, Thân Hàm Thu lại tuyên bố ngay trước mặt Công chúa Trường Tín rằng nàng ta tuyệt đối không cưới chung chồng với chị. Nếu Công chúa Trường Tín cứ khư khư cố chấp, nàng ta sẽ lập tức xuất gia. Hôm nay là thọ yến của Công chúa Trường Tín, Thái tử nhất định sẽ tới dự. Sợ Thân Hàm Thu làm ầm lên và gây ra chuyện nên trong lòng Công chúa Trường Tín vẫn lo lắng không yên. Mấy năm gần đây, mọi tâm tư của Công chúa Trường Tín đều đặt hết lên người Thân Hàm Thu nên làm gì lại không biết tâm sự của nàng ta. Thân Hàm Thu vốn ái mộ Cảnh Thế Đan nên sao có thể đồng ý gả cho Thái tử? Lúc này, Thân Hàm Thu đang ở trong phòng hỏi nha hoàn Hồng La bên cạnh, “Khách khứa hôm nay có những ai?” Hồng La nhất nhất bẩm báo, còn nói tới một vài chuyện bàn tán trong các phủ. Nàng ta tiện đà kể lể, “Thứ nữ mới được phu nhân Trấn Vũ Hầu đón vào phủ là Tống Ý Thiền cũng có mặt đấy ạ. Tuy là thứ nữ nhưng nhìn cũng không kém hai vị tiểu thư trong Hầu phủ là mấy, đều xinh đẹp động lòng người cả.” Nhắc tới phủ Trấn Vũ Hầu, trong lòng Thân Hàm Thu liền vô cùng khó chịu. Nàng ta đã sớm nghe nói Cảnh Thế Đan để mắt tới Tống Ý Châu nhưng vẫn không chịu tin chuyện này là thật. Giờ vừa nghe nói tất cả các tiểu thư của phủ Trấn Vũ Hầu đều tới dự tiệc, nàng ta liền ném viên ngọc đang ngắm nghía trong tay xuống bàn và hừ một tiếng, “Cái gì thế này?” Hồng La vội châm trà cho Thân Hàm Thu rồi cười nói, “Xin Nhị tiểu thư bớt giận! Tống Ý Châu đó có đáng là cái gì để Nhị tiểu thư phải giận!” Thân Hàm Thu lườm Hồng La một cái rồi lại hừ một tiếng, “Ngươi đừng tự cho mình thông minh!” Nói xong nàng ta vẫn cầm lấy tách trà. Hồng La thở hắt một hơi rồi thấp giọng khuyên nhủ, “Khách khứa đã tới đủ cả rồi. Nhị tiểu thư nên ra ngoài đi ạ, nếu không công chúa lại hỏi, nô tỳ cũng khó trả lời.” Thân HàmThu không để ý tới Hồng La, chỉ xoa xoa lên móng tay nghĩ ngợi. Hồng La đang không biết làm cách nào thì bỗng nghe bên ngoài rèm cửa có tiếng động. Tiểu nha hoàn bên ngoài bẩm báo, “Nhị tiểu thư, chị Hải Đường tới nói Công chúa điện hạ mời Nhị tiểu thư ra ngoài ạ!” Thân Hàm Thu vừa nghe nói nha hoàn đắc lực nhất của công chúa Trường Tín là Hải Đường đích thân tới mời thì đành phải đứng lên. Nàng ta vịn vào tay Hồng La và chầm chậm bước ra khỏi cửa. Công chúa Trường Tín thấy Thân Hàm Thu đi ra mới thở phào một hơi. Đúng lúc đó có người tới báo Cảnh Thế Viêm và Cảnh Thế Đan đã tới. Công chúa Trường Tín liền bảo Thân Hàm Thu giúp ra tiếp đón. Thân Hàm Thu lướt mắt nhìn về phía Tống Ý Châu đang ngồi trên ghế trước tiên, thấy nàng đang nghiêng đầu nói chuyện với Tống Ý Thiền và có vẻ không chú ý gì tới mọi người ở bên này, nàng ta liền cười lạnh một tiếng và dẫn nha hoàn ra ngoài chào đón Cảnh Thế Viên với Cảnh Thế Đan. Muộn một chút Thái tử Cảnh Thế Sơ cũng đã có mặt. Tống Ý Mặc và Thạch Khang ngồi cùng một bàn. Khi nghe có Thái tử đến, nàng liền cùng Thạch Khang tới chào hỏi. Cảnh Thế Sơ thấy Tống Ý Mặc và Thạch Khang liền động viên vài câu. Rốt cuộc Tống Ý Mặc cũng đề cập đến chuyện xưởng dệt may Giang Nam. Nàng cười nói, “Thái tử điện hạ, thời gian vừa rồi thần đi theo Khúc đại nhân đã học hỏi được rất nhiều thứ. Trước đây thần chỉ biết mặc tơ lụa mà không biết tơ lụa được làm ra thế nào, rồi được buôn bán ra ngoài thế nào. Hiện giờ cuối cùng cũng biết được một phần rồi ạ.” Khúc Hồng là người của Công chúa Trường Tín, Cảnh Thế Sơ tự biết không cài người vào được, giờ vừa nghe Tống Ý Mặc nói những lời này, hắn liền liếc mắt nhìn nàng một cái rồi cười nói, “Khúc đại nhân là người có năng lực, cậu cứ theo ông ấy làm việc cho tốt, nhất định sẽ có lợi.” Tống Ý Mặc cười nói, “Tạ ơn Thái tử điện hạ dạy bảo!” Công chúa Trường Tín thấy Cảnh Thế Sơ đã tới liền ra lệnh khai tiệc. Mọi người ăn tiệc xong liền tản ra xung quanh. Có người xem diễn, có người ngắm hoa, lại có người tìm chỗ yên tĩnh để nói chuyện. Công chúa Trường Tín mời Cảnh Thế Sơ tới thư phòng nói chuyện. Bà ta nói thẳng, “Ngài là Thái tử nên khác với người ta. Hàm Hạ đã qua đời, Hoàng thượng tất nhiên sẽ để ngài mau chóng cưới vợ. Chỉ không biết ngài đã có tính toán gì chưa?” Cảnh Thế Sơ biết bản thân có thể ngồi yên ổn ở vị trí này đều nhờ sự ủng hộ của Công chúa Trường Tín. Hiện giờ Thân Hàm Hạ đã chết, mối liên hệ giữa hắn và Công chúa Trường Tín đã bị cắt đứt. Nếu hắn muốn tiếp tục yên ổn ngồi ở vị trí Thái tử thì đương nhiên phải tiếp tục cưới con gái của Công chúa Trường Tín là Thân Hàm Thu mới là phương án tốt nhất. Chỉ có điều trong lòng hắn lại âm ỷ muốn kháng cự việc này, vì vậy mới đáp, “Cô ạ, Hàm Hạ mới qua đời, hài cốt còn chưa lạnh, cháu thực sự không có tâm trạng bàn về chuyện này. Để một thời gian nữa hãy nói lại ạ!” Công chúa Trường Tín thở dài, “Sao ta lại không biết tâm tình của ngài? Hàm Hạ dù sao cũng là con gái của ta, đêm khuya còn nằm mơ thấy nó, ta sao có thể không đau lòng? Nhưng mấy năm gần đây Hoàng thượng đã không còn so được với trước kia nữa, gần đây lại định hạ chỉ tuyển phi từ các phủ công thần cho tiến cung. Việc này khác nào báo trước phong ba lại tới? Chuyện của ngài nên tính toán cho tốt thì hơn.” Cảnh Thế Sơ thấp giọng nói, “Đa tạ cô đã nhắc nhở!” Hai cô cháu nhất thời không nói gì nữa. Cảnh Thế Sơ lại một lần nữa chúc mừng sinh nhật Công chúa Trường Tín, chúc xong hắn mới cáo lui rời khỏi phòng. Công chúa Trường Tín đợi Thái tử cáo lui mới trầm mặt xuống. Bà ta bước ra khỏi thư phòng đi về phía trước. Mới đi được non nửa đoạn đường thì Hải Đường đã vội vàng chạy tới bẩm báo, “Công chúa, không thấy Nhị tiểu thư đâu nữa rồi ạ!” Sắc mặt của Công chúa Trường Tín lại càng thêm không tốt. Bà ta nói, “Mau sai người đi tìm đi, đừng để nó xảy ra bất cứ chuyện gì!” Lúc này Thân Hàm Thu đang đứng bên cạnh hồ cá chép gấm. Nàng ta vừa cho cá chép gấm ăn vừa nói chuyện với Tống Ý Châu. Nói xong thì thức ăn cho cá cũng hết, nàng ta liền đưa tay mân mê cây trâm trên đầu Tống Ý Châu mà cười nói,”Cây trâm của Tống tiểu thư đẹp quá!” Trong lòng Tống Ý Châu cứ không ngừng nghi hoặc. Trước đây mặc dù đã từng gặp mặt Thân Hàm Thu trong các yến hội nhưng hai người cũng chỉ quen biết sơ sơ, vả lại, Thân Hàm Thu luôn tỏ ra kiêu ngạo không coi đám tiểu thư của Hầu phủ thất thế ra gì, vậy mà hôm nay sao lại thế này? Nàng ta lại sai người mời nàng tới nói chuyện, rồi cùng nhau cho cá chép ăn thân thiện như vậy nữa chứ? Thân Hàm Thu cười cười nói nói rồi bỗng rút cây trâm của Tống Ý Châu ném xuống ao cá. Chưa đợi Tống Ý Châu kịp phản ứng lại, nàng ta liền đưa tay lên vai đẩy mạnh Tống Ý Châu xuống nước. Tống Ý Châu nghiêng người đi, chân thì bị trượt rơi thẳng xuống ao. “Mau gọi người tới đây! Đại tiểu thư của Tống gia ngã xuống ao rồi!” Thân HàmThu đứng thẳng dậy hô to, trong lòng cảm thấy rất hả hê. Ai bảo ngươi quyến rũ người ta? Giờ thì ngã xuống nước rồi, để mọi người nhìn xem cả người ngươi bị ướt đẫm, xem ngươi còn mặt mũi nào đi quyến rũ nọ, quyến rũ kia nữa?