***** Hạ Hàm vội vàng nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim đập dữ dội, màng nhĩ cô cũng thấy ong ong, bàn tay bé nhỏ chống xuống drap giường trắng noãn sạch sẽ, kéo theo ống kim truyền nước đang ở mu bàn tay, đâm đau nhức khó chịu. Lông mi dài mà cong của cô không ngừng run rẩy, nhưng vẫn khép chặt mí mắt, Chung Tuyển nâng ngường đứng dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô thì cười khẽ, mặt không thay đổi, tất nhiên anh biết cô gái nhỏ đã tỉnh. Hạ Học Đông vội vàng chạy tới, thả túi xách xuống trán đã đầy mồ hôi. “Chú Hạ.” Chung Tuyển thấp giọng chào, giọng rất rắn rỏi, nhẹ nhàng đánh thẳng vào đáy lòng cô. “Vẫn đang ngủ ạ, trong cục còn có việc, cháu xin đi trước.” Hạ Học Đông vỗ vai Chung Tuyển, gửi Chung Tuyển một ánh mắt cảm ơn. Cảm giác Chung Tuyển phải đi, Hạ Hàm quýnh lên, nhưng lại không dám mở to mắt, sợ bị anh nhìn thấu. “Hàm Hàm.” Hạ Học Đông nhẹ nhàng gọi cô. Hạ Hàm mừng thầm trong lòng, cuối cùng cũng có lý do để mở mắt, chính xác là để cho anh nhức đầu vì: Vừa rồi hôn môi có giả vờ như không biết hay không? “Tỉnh rồi à.” Giọng Hạ Học Đông đầy vẻ của người cha già hiền từ, lộ ra chút đau lòng. Trong phòng bệnh yên tĩnh Hạ Hàm đã quên một chuyện, Chung Tuyển đã sớm không thấy bóng dáng rồi! “Chung Tuyển đâu ạ?” Cô vội hỏi, chống người lên nhìn ra bên ngoài. “Trong cục nó việc, vừa mới đi.” Hạ Học Đông không chú ý vẻ mặt buồn bã của con gái, cởi áo khoác giơ tay sờ lên mặt con gái. Hạ Hàm có chút không được tự nhiên, quay mặt đi, đầu cúi thấp. Hạ Học Đông lúng túng thu tay, theo quán tính vò vò tóc. Nhìn thấy ba mình như vậy, Hạ Hàm cũng không chịu nổi, cô đã khỏe hơn nhiều, không còn khó chịu nữa. Nhìn ba cười cười, nụ cười này thế nhưng khiến Hạ Học Đông vui như hoa nở. “Ba, đêm nay con có thể về nhà chưa?” Cô không chịu nổi mùi vị nước sát trùng ở bệnh viện, giọng nói mềm xuống, muốn để cho Hạ Học Đông dẫn cô về. Điều này cũng làm cho giáo sư Hạ hơi rối loạn, đi tìm bác sĩ hỏi xem tình hình thế nào, bác sĩ nói có thể dẫn về, mấy ngày này qua đây truyền nước là được, vấn đề ăn uống thì kiêng chua cay. Truyền xong một chai nước, Hạ Hàm liền xuống giường đi về nhà, tất nhiên phải về bên chỗ ba, cũng được, còn tốt hơn ở bệnh viện ngửi mùi nước sát trùng. Hạ Học Đông lái xe chậm mà ổn định, bật bài hát xưa cũ, nhẹ nhàng ngân nga. Hạ Hàm nhìn cảnh đêm chập chờn ngoài cửa kính, nghĩ ba cô đơn nhiều năm như vậy, anh trai ở bội đội quanh năm. Ba ngoại trừ bạn đồng nghiệp thì cũng không có bạn bè gì, bên cạnh cũng không có phụ nữ, một người có cuộc sống như vậy khiến hai mái tóc bạc càng thêm nổi bật. Cô đau lòng. ***** Vừa đúng lúc đi qua cửa hàng tổng hợp, Hạ Hàm đề nghị vào siêu thị đi dạo. Hạ Học Đông là người có thói quen đi chợ, đường phố buôn bán xa hoa thời thượng quả thật không thích hợp với ông, cũng may có Hạ Hàm. “Khăn mặt phải đổi thường xuyên, còn có bàn chải đánh răng nữa.” Hạ Hàm đứng ở khu hàng bán đồ tắm cầm mấy cái khăn lông sờ vào cảm xúc khá tốt, bàn chải đánh răng lại càng chọn rồi lại chọn. “Lớn tuổi rồi, trí nhớ càng ngày càng kém, cứ hay quên, trước kia anh trai con phụ trách những việc này.” Bây giờ nhớ được nhiều nhất chính là giờ lên lớp. “Có con ở đây, về sau con sẽ giám sát ba.” Hạ Hàm vẫn còn yếu, giọng nói không lên cao, trên mặt cũng không tức giận. Hạ Học Đông giúp cô đẩy xe, đi theo phía sau con gái, khóe mắt thỏa mãn mỉm cười. Lê Chính giáo dục cô rất tốt, khôn khéo hiểu chuyện, về phần nét đẹp nội tâm tính tình tĩnh lặng vẫn giống ông nhiều hơn. Về tới nhà, Hạ Học Đông vội vàng xắn tay áo lên vào bếp, trong cháo thả nho khô đen, đun lửa liu riu. Còn Hạ Hàm, đắp tấm chăn ru rú trên sofa xem phim. “Ba, con còn chưa xin nghỉ ốm!” “Ngày mai ba đi gặp người hướng dẫn của con, xin nghỉ phép cho con.” “Có thể xin nghỉ thêm vài ngày không ạ, thời tiết nóng quá, vừa phải truyền nước vừa phải lên lớp, con không thích.” “Vậy…. Muốn nghỉ mấy ngày?” Ông hỏi. “Một tuần!” ***** Một tuần này trôi qua thật sự thoải mái, Hạ Hàm ngày ngày ở nhà, hàng xóm là giáo sư trường y khoa hộ lý đại học A, thế cho nên Hạ Hàm tiến hành truyền nước ở nhà. Hạ Học Đông lại đúng giờ đi làm và nấu cơm cho cô, mấy ngày trôi qua, cô sờ sờ eo, thịt nhiều hơn một chút rồi. Truyền nước xong cũng khá tốt, ở bên chỗ ba không tự do, muốn về nhà của anh trai, dù sao Hạ Cận cũng không ở nhà, hôm nay lại là Chủ nhật, cô muốn kêu Diệp Vấn và Thanh Phong tới ngủ. ***** Vừa xong việc trong Cục, Chung Tuyển nhìn đồng hồ, thời gian không sớm không muộn, cô nhóc chắc cũng đã khỏi bệnh, tính dẫn cô ra bờ sông hóng gió, vừa tiện giải quyết chuyện quan trọng luôn. Vừa nghĩ tới chuyện quan trọng, Chung Tuyển lại đắc ý. Du Lộ là một học sinh xuất sắc tốt nghiệp trường cảnh sát năm nay, vừa phân về đây mới mấy tháng, người bộ dạng xinh đẹp không nói làm việc cũng rất nhanh nhẹn gọn gàng, mọi người từ trên xuống dưới trong Cục đều thích cô gái nhỏ mới tới này. Chung Tuyển một mình một văn phòng, mà bàn làm việc của Du Lộ vừa vặn đối diện với cửa văn phòng Chung Tuyển, cô ta đợi rồi lại đợi, mở văn kiện gõ chữ lung tung, giả vờ đang có việc để làm, vểnh tai thận trọng nghe động tĩnh trong văn phòng của Chung Tuyển. Chung Tuyển vừa bước ra khỏi văn phòng, Du Lộ liền đứng dậy: “Đội trưởng, đi về ạ?” “Sao cô còn chưa tan tầm?” Anh hỏi. Du Lộ nhanh chóng “Bốp” đóng nắp laptop, trên khuôn mặt cũng nhiễm ánh đỏ, trả lời: “Em ở lại làm quen công việc một chút, bây giờ về.” Chung Tuyển dừng lại nửa giây, thấy thư ký Cục trưởng là Tiểu Trương đang ăn mỳ ăn liền, ánh đèn huỳnh quang mờ ảo chiếu lên khuôn mặt anh giống như ma quỷ. “Tiểu Trương, cậu đưa Du Lộ về nhà, luôn tiện về ngủ bù đi.” Tiểu Trương miệng mặt đều rớt xuống, cảm động đến rơi nước mắt nhìn Chung Tuyển, còn không dám khẳng định: “Đây chính là mệnh lệnh của anh đó nhé!” Nhìn Chung Tuyển mà sắp khóc, một tuần liền cậu ta ăn ăn ngủ ngủ trong Cục rồi, văn phòng Cục trưởng trên lầu cao đèn còn sáng, sao cậu dám chạy về. Người trong Cục từ trên xuống dưới dám làm trái mệnh lệnh Cục trưởng cũng chỉ có mỗi Chung Tuyển mà thôi. “Đi thôi, công việc trong tay cô tạm thời đưa cho tôi.” Chung Tuyển nhìn vẻ mặt bóng nhoáng của Tiểu Trương cũng rất muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống. “Không cần, tôi đang gõ chữ làm mấy việc vớ vẩn, cũng không dám làm phiền anh.” Tiểu Trương nhìn khuôn mặt vô cùng thê thảm trong gương, chỉ thiếu điều kêu loạn gào khóc. “Vậy thì mau đưa con gái nhà người ta về đi.” Chung Tuyển đi vòng qua trước bàn của Tiểu Trương, anh rút một tờ báo cáo trong đống lộn xộn đầy bàn để xem. “Độ trưởng, anh không về sao?” Du Lộ đưa mắt đắm đuối đầy nước nhìn Chung Tuyển. “Các cô đi trước đi, tôi ở lại lát đã.” Anh ngồi xuống, đốt điếu thuốc, chậm rãi nhả khói nhìn cảnh đêm xa hoa mê loạn ngoài cửa sổ. ***** Hạ Hàm vừa vào nhà liền cảm thấy không thích hợp, cửa ra vào có giày da của anh trai, còn có đôi giày cao gót nằm ngổn ngang, giống như đang rất vội vã. Áo Hạ Cận đầy nếp nhăn nằm trên mặt đất, đó là bộ đồ lần trước Hạ Cận mặc đi về đơn vị, chính tay cô giặt rồi gấp lại sắp xếp vào rương hành lý cho anh, cửa phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ chính đang khép hờ, Hạ Hàm bước hai bước, trong phòng lặng lẽ, nam nữ đang nằm bẹp dí si mê quấn quít ~ tiếng rên rỉ lọt vào tai cô rất rõ ràng. Cơ thể cũng không chịu khống chế tiến lại gần vài bước, tay cũng nâng lên mở cửa phòng Hạ Cận. Váy dài màu tím bị xé một nửa vắt lên giường một phần khác nằm trên mặt đất, trên lưng người đàn ông chảy đầy mồ hôi, đè người phụ nữ mềm mại dưới cơ thể, thắt lưng đang cố gắng di chuyển. Hạ Hàm chỉ có thể nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh trắng nõn như ngọc quấn chặt eo cường tráng đều đặn của người đàn ông, còn có mấy tiếng ngâm nga mềm mại như đang khóc nhưng cũng không phải, vừa đau đớn vừa sung sướng. Mà sao cô có thể không nhận ra chứ, cái người đàn ông vai rộng mông hẹp chính là Hạ Cận. Hạ Hàm rất ghê tởm tròn xoe hai mắt, sợ hãi, một màn cung xuân đồ sống động này thật sự là quá kinh sợ đối với cô. Không phải cô không biết chuyện tình cảm nam nữ, nhưng mà sống động như thật hiện ra trước mắt cô như thế này, mà người đàn ông lại chính là anh trai cô, khiến cô nhồi máu đầy đầu. Bệnh nặng mới khỏi, dạ dày lại đột nhiên cuồn cuộn khó chịu. Vọt chạy vào toilet, liều chết chống lên mép bồn rửa nôn khan. Động tĩnh của cô không nhỏ, quấy nhiễu đến đôi nam nữ đang triền miên quấn quít trên chiếc giường lớn trắng như tuyết. Hạ Cận mồ hôi đầy đầu nhìn thấy găng tay màu trắng của Hạ Hàm ở cửa, xoay người đứng dậy, chỉ vây khăn tắm quanh người rồi đi thăm tình tình của Hạ Hàm. “Hàm Hàm…. Không phải em đang ở trường học sao?” Hạ Cận vén mấy sợi tóc mềm mại của cô ra sau tai, giọng trầm khàn, thở hổn hển một tiếng. Cánh tay Hạ Cận cũng đều mồ hôi, cả người tràn đầy mùi hormone của người đàn ông thành thục, cô không chịu nổi, đẩy Hạ Cận nhích ra. “Em chỉ hơi khó chịu, anh… Có thể đi ra ngoài trước được không…” Hơi thở Hạ Hàm không ổn định, nhắm chặt mắt không nhìn Hạ Cận, cô hơi sợ, cô sợ bản thân không chịu nổi khuôn mặt nhiễm tình dục của anh trai. Có lẽ ý thức được đã khiến Hạ Hàm hoảng sợ, Hạ Cận đóng cửa lui ra ngoài. Còn Tân Dao lúc này tóc bay loạn xạ, sắc mặt ẩm ướt đỏ lên, trên cơ bản đã sửa sang xong bản thân. Hạ Hàm đứng trong toilet rửa sạch mặt mũi, rồi đánh răng, để bản thân mình thoạt nhìn bình thường một tý, nghĩ thầm: Coi như chưa xảy ra chuyện gì, rồi đi ra ngoài. Hạ Cận đã mặc quần dài áo T-shirt, ngồi trên sofa chờ cô. Túi xách của cô đã được cất rồi, cô cười cười xấu hổ: “Anh, sao anh lại trở về?” Hạ Cận nhất thời nghẹn lời, há miệng thở dốc, cũng chỉ “Ừ” một tiếng. “Lần sau giới thiệu chị dâu cho em đi, đêm nay em về trường học.” “Anh đưa em đi.” Hạ Cận ngồi dậy, cầm chìa khóa xe. “Không cần đâu, tự em đi nhờ xe tới là được rồi, chờ bọn anh dọn dẹp xong, thì gọi điện bảo em trở về.” Hạ Hàm mang theo chút van xin nhìn anh trai, thật sự rất lúng túng, cô phải trở lại bình thường một chút đã. Tân Dao trong phòng ôm ngực đứng ngồi không yên, lắng nghe động tĩnh ở phòng khách. Hạ Cận gật gật đầu, chỉ đưa cô đến cửa thang máy, trong lúc này Hạ Hàm vẫn luôn nắm chặt túi xách, gắt gao nhìn chằm chằm mặt đất, hết sức cố gắng tránh nhìn thẳng vào mắt Hạ Cận. Ánh mắt anh cô không giống với những người đàn ông khác, cô chỉ thấy con mắt Hạ Cận trong suốt rất đẹp. Cửa thang máy đóng một lát cô mới dựa vào vách tường thở ra một hơi. Trong một thang máy khác Hạ Cận cũng dựa vào tường, xoa huyệt thái dương, tay cầm điện thoại ra gọi cho Chung Tuyển. Đầu bên kia điện thoại Chung Tuyển đang đặc biệt thư giãn thích ý, giọng nói cũng miễn cưỡng, “Nhà cậu đến thành phố A rồi hả?” Hạ Cận rầu rĩ “Ừ” một tiếng, kể qua loa chuyện lúc nãy cho Chung Tuyển. Đầu óc Chung Tuyển là gì chứ, cười to “Ha ha” bên đầu kia điện thoại, rồi hỏi: “Hạ Hàm đâu?” “Nó về trường học rồi.” “Tôi biết rồi.” Chung Tuyển nói xong liền cúp máy. Hạ Cận buồn bực cầm điện thoại, tình huống gì vậy, sao đã tắt máy! Trên đường đi Chung Tuyển đều suy nghĩ bộ dạng của Hạ Cận, lại nghĩ tới Hạ Hàm, không cười nữa, xe chạy nhanh hơn vài phần, đứng ở cửa Nam cô thường qua lại chờ cô. Cô gái nhỏ nhìn thấy anh tới sẽ có phản ứng gì đây? Có phải đáng thương đáng yêu nhào vào lòng anh, sau đó ôm chặt thắt lưng anh, yêu kiều nói: “Hôm nay em bị anh trai dọa sợ….”