Thời tiết đầu xuân, nhiệt độ không khí vẫn còn hơi mát mẻ, cửa chính đi vào nhà tù bằng nền xi măng rộng rãi bằng phẳng. Hai hàng cây bên đường thẳng tắp, nhưng trụi lủi có chút thê lương. Cánh cửa nặng nề được mở ra, phát ra âm thanh chói tai. Dọc theo tường màu trắng hồng thẳng tắp một đường tới cuối hành lang, quản ngục dẫn Diệp Vấn vào gian phòng sáng sủa ngăn nắp. Đầu tiên là tiếng “Két két…” kéo ngăn kéo ra, quản ngục lấy chìa khóa ra bảo Diệp Vấn chờ. Cô gật đầu, người có chút thẩn thờ. Qua khoảng chừng năm phút đồng hồ, theo tiếng vang chìa khóa bên hông quản ngục tới gần, cửa được mở ra từ bên ngoài. Diệp Vấn liếc mắt nhìn thấy trong tay một túi giấy niêm phong bịt kín. Quản ngục nói với Diệp Vấn, “Chúng tôi nghĩ trong thời gian Hoắc Bắc Trạch bị giam chỉ có cô tới thăm tù, nên liền báo với cô.” Quản ngục mang túi niêm phong kín mít trong suốt kia đẩy về hướng Diệp Vấn, còn nói: “Liên hệ với người nhà anh ta không được, thì nhờ cô chuyển giùm.” “Bà nội…. Bà nội anh ấy ở viện dưỡng lão của thành phố A, tuổi quá lớn không có phương tiện.” Diệp Vấn cầm bút trên bàn chậm rãi ký tên lên tờ danh sách mà quản ngục đưa cho cô. “Xong rồi, chuyện này cứ thế nhé.” Quản ngục nhận tờ giấy Diệp Vấn đã ký tên, đút vào túi giấy dẻo, đứng dậy. Cô thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, đứng lên vội vàng nói, “Tôi có thể gặp Nghê Hạo một lần không?” Quản ngục nghe xong nhíu mày, nhưng vẫn gọi điện thoại nội bộ sắp xếp giúp Diếp Vấn. Chỉ đôi câu vài lời trong điện thoại Diệp Vấn nghe liền hiểu rõ, cô nói một câu “Cảm ơn.” Địa điểm gặp mặt Nghê Hạo là một gian phòng không lớn không nhỏ, cửa sổ rất cao, ánh mặt trời chiếu vào tới, vừa khéo chiếu rọi lên mặt bàn trước mắt Diệp Vấn, cô vặn vẹo ngón tay, có chút khẩn trương. Nghê Hạo được quản ngục dẫn vào, chợt cười tựa như một đứa trẻ, cậu ta ngồi xuống, gọi một tiếng: “Chị Diệp Vấn.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp cuối cùng có ý cười, nhàn nhạt nói: “Còn có nửa năm nữa, cậu phải biểu hiện cho tốt đó.” Nghê Hạo gật đầu liên tục, đang muốn mở miệng thì nghe Diệp Vấn nói, “Yên tâm, ngày đó chị tới đón em.” Nhưng Nghê Hạo nghe xong lại lắc đầu, hỏi: “Anh Á Trạch có liên hệ với chị không?” Ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên mu bàn tay trắng noãn của Diệp Vấn vô cùng gây chú ý, Diệp Vấn cắn môi, sau một lúc lâu mới lắc đầu. *** Cục công an thành phố A Uông Trí vô cùng lo lắng đi tới, trực tiếp xông vào văn phòng Chung Tuyển, cầm cặp hồ sơ rất dày “Phanh” một tiếng ném lên trên bàn Chung Tuyển. Ngoài cửa Du Lộ nghe thấy tiếng vang lớn như vậy cũng hoảng sợ, liền hỏi Chu Tiểu Hàn bên cạnh, “Làm sao vậy?” “Thời gian qua Lâm Châu có mấy cô gái mất tích, địa phương lại không dám quan tâm điều tra.” Chu Tiểu Hàn vừa nói vừa xoa tay, “Cục chúng ta tiếp nhận, chúng ta phải bắt tay hành động thôi.” Du Lộ từng nghe qua thị trấn nhỏ này. “Để Triệu Hâm dẫn đội qua đó, vụ kim cương máu (nguyên văn Blood Diamond) tuồn vào thành phố A cậu tiếp tục trông nom.” Uông Trí dặn dò, hai hàng chân mày vặn chặt lại. Lâm Châu, chỗ Hạ Hàm tới. “Tôi dẫn đội qua đó.” Chung Tuyển không có nửa điểm ý tứ muốn thương lượng. Uống Trí hung hăng nhìn chằm chằm vào Chung Tuyển, có chút phát hỏa. “Các câu lạc bộ tư nhân và những giao dịch lớn ở thành phố A sở đều đang chú ý nhìn vào, những kẻ buôn bán kim cương máu không dám hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ. Nhưng các cô gái mất tích Lâm Châu thì không đợi được.” Lâm Châu là một góc khuất, nó trốn tránh tất cả các quy tắc hình thái xã hội, làm các giao dịch mờ ám nhất. Nhưng ở đây cũng là nơi làm ra vẻ đạo mạo giả vờ là thiên đường của nhân gian, nơi đó có trình độ nhất định, không có pháp chế luật lệ gì. *** Xế chiều hôm đó Chung Tuyển liền dẫn đội đi Lâm Châu, ngay cả Hạ Hàm cũng không kịp báo tin. Dọc đường đi tới Lâm Châu toàn bùn lầy, nên mới có thời gian nghĩ để điện thoại, nhưng tín hiệu không tốt, suốt từ nãy giờ điện cho Hạ Hàm mà không kết nối được. Tám giờ đêm mới đến nơi, trên đường đi cũng không rãnh rỗi vì bận ghiên cứu tài liệu mấy vụ án lớn của Lâm Châu vài năm gần đây. Vừa tới Lâm Châu liền vào cục công an thành phố hỏi thăm tình hình. Khi bọn họ đi vào cục công an thành phố, nhân viên cảnh sát trực ban đang chơi di động, nhóm người hùng hổ tiến vào khiến nhân viên cảnh sát trực ban giật mình, vội đi thông báo với cục trưởng cục công an Lâm Châu. Đợi một lúc, cục trưởng cục công an Lâm Châu mới đến, cục trưởng xuống xe gần như là chạy đi vào, rồi xin lỗi đám người tới từ thành phố A. Đêm trầm lặng, xe cục trưởng không kịp tắt máy, thấy huy hiệu chiếc Porsche này đám người Chung Tuyển hơi nhíu mày. Cục trưởng chưa kịp sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho đại đội điều tra hình sự của thành phố A. Cục công an nơi đó không nghĩ người tới nhanh như vậy, cho rằng chưa tới mười ngày nửa tháng, cấp trên sẽ chưa phái người xuống . Cho nên đêm đó đoàn người Chung Tuyển liền ở trong ký túc xá cục công an Lâm Châu. *** Ba bé gái mất tích đều từ mười đến mười hai tuổi, vụ án đầu tiên xảy ra người trong nhà cũng không báo án kịp thời. Chung Tuyển trợn tròn mắt, khuôn mặt lạnh lùng không có chút thả lỏng nào. “Đội trưởng Chung, em tắt đèn nhé.” Chu Tiểu Hàn tóc ướt sũng đi vào, chỉ mặc một chiếc quần đùi. Anh ta tắt đèn, xoay người lại nói với Chung Tuyển, “Rốt cuộc Lâm Châu này là cái nơi quái quỷ gì thế này, nhìn một dãy toàn xe nổi tiếng, chậc chậc.” Chung Tuyển không trả lời, giường của anh đối diện ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, ban đêm gió lạnh đung đưa rèm cửa sổ màu lam có quy luật, di động đột nhiên sáng lên. Anh vội cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Hàm. “Anh ngủ rồi sao?” Anh cười khẽ, lập tức soạn tin nhắn trả lời, vừa soạn được một nửa lại cảm thấy mất công nên ấn điện thoại gọi sang, điện thoại vừa vang lên hai tiếng thì không gọi được nữa. ...... *** Tối hôm đó Diệp Vấn đi làm về trễ, vẻ mặt vẫn giống như ngày thường. Hạ Hàm cũng vừa làm xong bản kê khai, tìm một cửa hàng photocopy lại, sắp xếp ghim xong đưa cho Diệp Vấn. “Người của cục công an thành phố xuống đây, muốn điều tra vụ án con gái mất tích.” Diệp Vấn uống xong ngụm nước nói. Hạ Hàm nghe xong lại vội cầm điện thoại gọi qua cho Chung Tuyển, không biết làm sao đầu bên kia điện thoại cũng tắt máy. Ngày hôm sau Diệp Vấn và Hạ Hàm dậy từ sớm tinh mơ, vì phải đưa qua cục vệ sinh môi trường Lâm Châu một ít thuốc, cục vệ sinh môi trường chính là ở phía đối diện cục công an Lâm Châu. Cũng đang vội nên Hạ Hàm ngại gọi điện thoại qua cho Chung Tuyển, nhưng con mắt cứ nhìn không chớp ngó qua bên cục công an. Bỗng nhiên có mấy chiếc xe màu đen chạy vào đó, còn có hai chiếc xe cảnh sát hộ tống, tiếp theo là tiếng bước chân rầm rập. Hạ Hàm chợt cảnh giác nhìn qua phía bên kia. Không ngoài dự liệu, Chung Tuyển đang ở trong đó, anh mặc hồng phục cảnh sát hình sự, bị một đám người vây quanh. Dáng người cao ngất, khuôn mặt hết sức lạnh lùng, là bộ dạng ngày thường cô không nhìn thấy. truyện của diễnđànleuqydon Cách phía sau anh tầm năm mét là khí khái anh hùng buộc đuôi ngựa Du Lộ. Hạ Hàm nhìn say mê như vậy nên Diệp Vấn cũng theo tầm mắt cô nhìn qua. Cách con đường cái Du Lộ đã nhận ra Hạ Hàm đang chăm chú nhìn, cũng quay đầu nhìn như Hạ Hàm. Ánh mắt này giống như quan sát kỹ từng chi tiết, nhưng lại kích thích Hạ Hàm thu hồi ánh mắt. Diệp Vấn dùng cánh tay khua vào Hạ Hàm, hỏi: “Anh ta cũng tới đây sao?” Hạ Hàm rũ mí mắt, vuốt tóc trả lời: “Người nhiều quá, vừa rồi không thấy rõ, để lát nữa tớ gọi điện thoại cho anh ấy hỏi một chút là biết liền.” Diệp Vấn gật đầu, vào cục vệ sinh môi trường. Nhưng trong đầu cô đều là bộ dáng vừa rồi của Du Lộ, ánh mắt này như đang nói Chung Tuyển không đáng phải thế! *** Bên kia Chung Tuyển họp xong liền bắt đầu tìm chỗ ở của Hạ Hàm, cục trưởng cục công an vừa nghe Chung Tuyển tìm hai nữ sinh đại học từ thành phố A tới, khẽ cười nói, “Khéo quá, các cậu ở cùng nhà khách với hai nữ sinh đại học từ thành phố A tới, bây giờ tôi đưa mọi người qua đó.” Nhớ tới Hạ Hàm, Chung Tuyển không khỏi mỉm cười, Lâm Châu sương mù thời gian dài, hình như giờ đã tan đi nhiều. Anh vừa xuống xe liền chứng kiến bóng dáng nho nhỏ của Hạ Hàm đang đi vào nhà khách này, cũng không quan tâm Triệu Hâm và mấy người đang líu ríu phía sau, lén lút đi theo cô. Nhà khách này chỉ có phòng khách sáng sủa hơn chút, lên cầu thang thì toàn bộ ánh sáng đều mờ tối. Anh đi theo sau lưng cô, cô gái nhỏ thế nhưng không phát hiện ra được. Thấy cô vặn nắm tay cửa mở ra, anh lập tức bước nhanh tới, giữ chặt eo cô dẫn cô vào trong phòng rồi lập tức cài móc khóa cửa lại. Khi anh nồng nhiệt hôn Hạ Hàm kinh ngạc hô lên một tiếng, vẻ mặt đều mang theo ý cười, đi cà nhắc đặt tay lên vai anh nhưng chỉ có thể hôn lên cằm của anh. Chung Tuyển ôm cả người cô lên, mập mờ dây dưa cắn miệng môi cô, “Biết anh tới?” Hạ Hàm hơi dừng lại, mắt hạnh ngập nước kinh ngạc nhìn anh, cười nhưng không trả lời câu anh hỏi. “Các anh ở tầng mấy?” Cô hỏi. “Anh ở đây nhé.” Chung Tuyển nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một khắc cũng không dời, ôm cô vào trong ngực không muốn buông tay. Hạ Hàm đỏ mặt, mãi lâu sau mới gật đầu. “Khi nào bọn em có thể về thành phố A, ở đây rất hỗn loạn, anh không yên tâm lắm.” “Chắc khoảng một tuần nữa, anh chuyên tâm làm việc là được rồi, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình.” Bàn tay nhỏ bé của cô nâng khuôn mặt tuấn tú của anh, dường như nhìn thế nào cũng không đủ. “Anh cũng đã ở đây rồi, em còn sợ gì nữa.” Cô không biết nói đùa, ngay cả khi kể chuyện cười cũng đặc biệt nghiêm túc. Chung Tuyển ôm cô dán vào chỗ ngực, có chút hối hận khi cho cô tới nơi này. Lúc đi cùng Diệp Vấn thì nói với anh muốn đi làm tình nguyện, đợi đến lúc anh biết được Lâm Châu là một địa phương quỷ quái, vốn ở thành phố A đã không kiềm chế được lo lắng, cũng may cô đang ở ngay trước mặt. *** Trên lầu đại đội công an điều tra hình sự đang chế giễu Chung Tuyển, vừa mới đến đã bỏ chạy tới phòng bạn gái nhỏ hầu ngủ. Nhà khách dọn ra một phòng họp lớn cho người trong cục công an, cả đám cười rộ lên, giọng cười lớn lại ầm ĩ. Du Lộ vừa mới đi mua cơm hộp về, phân phát cho mọi người. Lần này cô ta đi qua đây với thân phân nhân viên liên lạc. Là phụ nữ nên cô ta an ủi người nhà bị hại cũng tốt. Trước đó Chung Tuyển đã sớm sắp xếp xong xuôi nhiệm vụ cả rồi, anh không phải là loại đàn ông say mê sắc đẹp, chuyến này có chuyện quan trọng cần phải giải quyết. *** Giường không lớn nhưng không phải chen chúc, Lâm Châu hơi ẩm ướt, hai người ôm nhau ngủ thật sự rất ấm áp. Chung Tuyển ôm cô, hôn lên trán cô, nói: “Hạ Cận biết em tới đây nên đang tức giận.” Hạ Hàm lè lưỡi đáp: “Em cũng không hiểu rõ nơi này, một mình Diệp Vấn bận rộn quá nên em liền qua giúp cô ấy một tay.” Lời của cô làm sao mà nghe vào, lực chú ý của Chung Tuyển đang ở trên đầu lưỡi nõn nà non mềm kia, nên cúi đầu cắn xuống, khuấy chọc Hạ Hàm long trời lở đất, đỏ mặt thở nặng nề hổn hển. lêquydon Anh không muốn làm bậy như thế này, nhưng ôm ôn hương nguyễn ngọc trong ngực, anh mà còn bình thường thì chẳng phải là đàn ông. Bỗng nhiên chợt nghe Hạ Hàm kinh ngạc hoảng sợ kêu lên, “Đây là tiếng động gì vậy!” Gian phòng sát bên truyền tới tiếng gầm trầm thấp đè nén của đàn ông và tiếng rên rỉ kích thích ác liệt của phụ nữ, ngay cả tiếng thịt va chạm vào nhau cũng truyền tới bên này.