*** Những lời này của Chung Tuyển khiến Hạ Học Đông chợt tỉnh táo, chuyện gả chồng cho con gái ông chưa bao giờ nghĩ qua, hai mươi tuổi…. Quả thật có hơi sớm, thật sự vô cùng luyến tiếc. Nhưng cách sống của Chung Tuyển khiến ông rất yên tâm, chàng thanh niên này chững chạc có trách nhiệm, người như vậy thật sự không nhiều lắm. Ông cũng thấy vui mừng, tính tình Hạ Hàm không nóng không lạnh lại có thể gặp được Chung Tuyển. Hạ Học Đông nghĩ con gái lơ mơ như vậy, tám phần không biết Chung Tuyển đã có quyết định, cho nên liền hỏi: “Đây là kết quả cậu và Hàm Hàm bàn bạc sao?” Chung Tuyển nở nụ cười, bên kia Hạ Hàm cũng đang đi qua đây, anh cúi xuống lắc đầu mỉm cười. Hai người ngầm hiểu, Hạ Hàm trở lại chỗ ngồi liền không tiếp tục đề tài này nữa. Làm sao cô có thể biết Chung Tuyển sớm đã có tính toán, nên vẫn suy nghĩ linh tinh vớ vẩn sợ Chung Tuyển không cần cô. Thật ra anh cũng đã chuẩn bị tàm tạm rồi, mặc dù ngay cả nhẫn chưa chọn được, cô gái nhỏ của anh, chắc chắn phải đối xử tử tế. *** Mùng 5 đầu năm mới, Cố Du điện thoại cho Hạ Hàm, trách sang năm mới cũng không về một chuyến. Hạ Hàm vốn đang chuẩn bị muốn đi, hơn nữa là muốn Chung Tuyển đi cùng. Nhưng Chung Tuyển thân là cảnh sát hình sự, về mặt visa xuất ngoại hết sức nghiêm ngặt, Hạ Cận cũng vậy, thân phận hai người bọn họ đều gặp khó khăn khi ra nước ngoài. Đêm hôm trước khi đi Chung Tuyển muốn cô đặc biệt lợi hại, mỗi một lần đâm vào đều mạnh mẽ, Hạ Hàm yêu kiều liên tục thở gấp, hai chân dài nhỏ nhắn quấn lên eo cường tráng khỏe mạnh của anh, bị anh làm tới mất hồn, bản thân không tự kiềm chế được. Chuyến đi này phải mất một tuần, nghĩ đến một tuần không thể ôm cô đi vào giấc ngủ, Chung Tuyển liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau khi làm xong anh dán sau lưng nhỏ bé trắng nõn trơn bóng, từ đằng sau nắm hai đóa hoa mềm mại trắng như tuyết ngủ, ngay cả váy cũng không cho cô mặc. *** Mùa đông năm nay ở Newyork đặc biệt lạnh hơn, trên đường rời sân bay, Hạ Hàm nhớ lại mấy giờ trước người nào đó nắm tay cô, cảm giác ấm nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khăn quàng cổ vụng trộm nở nụ cười. Lê Chính đã phái lái xe chờ ở cửa sân bay, người đàn ông này liếc mắt một cái liền nhận ra Hạ Hàm, tiếp nhận hành lý, rồi đưa Hạ Hàm về khu nhà ở cao cấp của Lê Chính. Đã qua lễ Noel, trong thành phố Newyork cũng đã dần yên tĩnh trở lại sau ồn áo nhốn nháo ngày lễ. Hạ Hồm ngồi ghế sau chiếc Bentley dài ngoằng, ngó đầu ra cửa sổ, nhìn cảnh vật xung quanh nơi cô đã từng sống. Thay đổi nhiều quá…. Cô cũng vậy, cởi mở hơn, không còn trầm tĩnh ít nói như ngày trước, càng giống mấy cô gái bằng tuổi với cô, nghiêm túc đối xử với mỗi một người, có người để yêu, có khát vọng về cuộc sống sau này. Xe rất nhanh đã tới nơi ở, vừa rồi trên đường vẫn liên tục gửi tin nhắn cho Cố Du, cho nên Hạ Hàm vừa mới mở cửa xe, Cố Du đã ra đón luôn. “Cậu ở nhà không ạ?” Hạ Hàm vừa đi vừa hỏi, vừa từ trong xe đi ra ngoài, khí lạnh trong nháy mắt xuyên thấu toàn thân khiến cô bất giác run cầm cập. “Ừ… Anh ấy còn đang bận, nhưng mà đêm nay cũng có thể chạy về, Cố Nham đang ở trong nhà, để cậu ấy chơi với em.” Cố Nham là em trai Cố Du, còn nhỏ tuổi hơn Hạ Hàm, hai người gần như là chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Kỳ Hạ của nhà họ Cố là một công ty đại diện cho nghệ sĩ, bao nhiêu minh tinh hấp dẫn đều là do Cố thị tìm kiếm, bồi dưỡng. Nhưng sau khi Cố Du tiếp nhận lại bị xuống dốc, cũng may có Lê Chính giúp đỡ. Mặc dù Cố Nham có năng lực tiềm tàng, nhưng trình độ chưa đủ, vài người cổ đông lâu năm vốn ghét Cố Nham vì còn quá nhỏ. Vào nhà hơi ấm phả vào mặt, Hạ Hàm lập tức cởi áo khoác ra đi vào phòng khách. Cố Nham ngồi trên thảm đắt tiền trong phòng, quay về phía TV cầm đồ chơi game, ngay cả lúc Hạ Hàm vào cũng không biết. “Bọn em nói chuyện nhé, chị đi chuẩn bị bữa tối.” Cố Du bảo người làm cất hành lý cho Hạ Hàm, rồi cởi áo khoác, váy màu tím ôm chặt mông cô ấy để lộ cơ thể lồi lõm hoàn mỹ không thể nghi ngờ. Tóc dài xoăn thả tự nhiên xuống lưng, chân dài trắng như tuyết, mông vểnh lên hoàn hảo đúng chỗ. Từ nhỏ cô đã thân thiết với Cố Nham, cũng không khách khí, nhấc chân đá Cố Nham đang chơi HIGH. Cố Nham giống như thiếu niên xinh đẹp trong truyện tranh, bướng bỉnh lại giảo hoạt, ngắm thấy dép Hạ Hàm, lập tức ấn nút tạm dừng, vọt đứng dậy xoay người ôm lấy Hạ Hàm. Lúc này Hạ Hàm quan sát kỹ Cố Nham, lại cao hơn rồi, sáng sủa đẹp trai, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, xương quai xanh tự nhiên nhô lên, mặc quần dài và T-shirt ở nhà, nhìn Hạ Hàm cười nghịch ngợm. “Đã lâu không gặp.” Vừa dứt lời nói liền hôn xuống trán Hạ Hàm một cái, Hạ Hàm cũng không cảm thấy có gì mất tự nhiên cả. Lần đầu gặp Cố Nham khi mới sáu tuổi, lúc đó còn ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô gọi chị. Cô đôi khi hai nhóc con ngủ dưới một chiếc chăn bông, cô lớn tuổi hơn Cố Nham, hồi nhỏ tất nhiên cũng hiểu biết hơn Cố Nham, thường kể chuyện cổ tích cho Cố Nham nghe. Còn Cố Nham là Anh văn chính gốc, phụ trách dạy Hạ Hàm học tiếng Anh. Hai đứa nhóc còn nhỏ nên cũng không nói nhiều, đưa cho túi đồ ăn vặt là có thể không ầm ĩ không ồn ào cả buổi chiều, so với mấy đứa bé cùng tuổi hai người bọn họ thật sự rất dễ ứng phó. Nhưng bây giờ Cố Nham cao lớn như vậy, lại khiến Hạ Hàm rối rắm. Hạ Hàm đi dạo trong khu nhà ở một vòng, trong màn hình điện tử liên tục truyền tới ảnh chụp chung của cô và Cố Nham. Cố Nham sợ lạnh nhạt với Hạ Hàm, thẳng thừng ném đồ trong tay, kéo Hạ Hàm vào phòng nói chuyện. Giọng cậu ta mang theo chất vấn: “Nghe chị tớ nói cậu kết giao bạn trai rồi?” Điều này cũng biết! “Nghe chị tớ bảo là cảnh sát hình sự?” Hạ Hàm chỉ có thể gật đầu, “Sao chuyện gì bọn cậu cũng đều biết hết thế!” “Nhà có con gái mới lớn, làm sao lại không biết, đêm đầu tiên của cậu và bạn trai thân mật chỗ nào tớ cũng biết, cậu tin hay không!” Cố Nham vuốt tóc Hạ Hàm, cười không tim không phổi. Nhưng cô lại kinh ngạc mở to hai mắt, mặc dù hơi xấu hổ nhưng cô thật sự sợ ngay cả vị trí thân mật Cố Nham cũng rành mạch rõ ràng. “*, *, * (tiếng chửi tục), tớ sẽ chứng minh điều vừa nói.” Ánh mắt Cố Nham lập tức sáng lên, quấn lấy Hạ Hàm muốn dò vào bên trong. “Cậu tránh ra!” Bị cậu ta chụp vào, Hạ Hàm thở phì phò cầm mấy cuốn sách trên giường ném cậu ta. Mặc dù Cố Nham tránh được vài lần nhưng đây là những cuốn đại từ điển thành ngữ dày cộm nên không tránh được hết, bị cô nện trúng cằm, ôm khuôn mặt tuấn tú đi tới trước gương tỉ mỉ kiểm tra. “Cố Nham, cậu vẫn đang học thành ngữ?” “Đúng vậy, chị tớ sắp không chống đỡ nổi nữa, công ty Cố thị ở trong nước vừa ký mấy người mới tiềm lực phát triển không tệ, câu được rất nhiều vàng, cho nên tớ chuẩn bị về nước.” Vốn ở nước ngoài là sân nhà của Cố thị, nhưng từ sau khi Cố Du tiếp quản, càng ngày càng không phát triển. Những cổ đông mới đã bỏ nhiều cổ phần vào để khiến vị tổng giám đốc Cố Du này không có quyền nói chuyện. Vừa mới tiếp quản công ty đào tạo diễn viên, tiền vốn xoay vòng đã thiếu lại còn gặp phải kiện tụng. Bây giờ, chỉ có Lê Chính đồng ý ném tiền vào cái động không đáy này. Nhưng Cố Du bị mấy lão già lươn lẹo đuổi ra khỏi công ty, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Đó là tâm huyết của nhà họ Cố để lại cho hai chị em bọn họ! Nhưng giọng điệu Cố Nham như gió thoảng mây bay thế, khó tránh khỏi có chút thê lương. Cố Nham thấy sắc mặt Hạ Hàm đã trầm xuống, vội an ủi: “Yên tâm, cậu là kim chủ, sợ cái gì!” Hồi nhỏ cậu ta vẫn gọi Lê Chính là cậu theo Hạ Hàm, tính tình Lê Chính ít lời lạnh lùng, cũng để mặc Cố Nham gọi. Thông minh ngoan độc như Lê Chính, lại giống như một thanh niên mới ra đầu tư vào kinh doanh. Một lần lại một lần ném tiền vào Cố thị, vì chỉ để ổn định vị trí tổng giám đốc cho Cố Du. Mặc dù một câu “Tổng giám đốc Cố” này đã không hề có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn dồn hết tâm tư chỉ vì để mọi người gọi cô một tiếng “Tổng giám đốc Cố.” Vừa nhận ra bị Hạ Hàm chuyển hướng đề tài, Cố Nham lại hỏi tiếp: “Thể lực của cảnh sát hình sự còn phải nói gì nữa, hơi tội nghiệp cho cậu, quả thật có thể chịu đựng được sao?” Hạ Hàm tức giận nâng nắm tay muốn đánh cậu ta, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi: “Cố Nham, tội nghiệp là ý gì, cậu học từ ai đấy?” Bên kia Cố Nham cho rằng mình dùng sai Trung văn rồi, lập tức cầm tự điển kiểm tra. Lê Chính gọi điện thoại tới, giọng điệu lạnh lùng rét buốt như trước, “Tới rồi?” “Dạ, cậu, chừng nào thì cậu về, vẫn đang bận việc sao?” “Trước mười giờ mới về được.” Cố Nham vừa nghe từ trước mười giờ lập tức trở mặt, ôn ào bảo Hạ Hàm đi chơi. Cố Du đồng ý, nhưng yêu cầu bọn họ phải về trước khi Lê Chính về, bằng không sẽ cho hai người đẹp mặt. Cố Nham không sợ nhất chính là chị mình, rồi dương dương tự đắc đồng ý, túm Hạ Hàm lôi đi. *** Câu lạc bộ đêm âm nhạc bùng nổ đinh tai nhức óc, Hạ Hàm không quen với đám bạn này của Cố Nham, cho nên hai người họ ngồi trên ghế dài, DJ gỡ bỏ tai nghe sà vào sàn nhảy. Dưới ánh đèn mờ tối cả trai lẫn gái lắc lư đầu, cọ xát vào nhau. Cố Nham ngửa đầu uống một ly, ghé sát tai Hạ Hàm lớn tiếng nói, “Gần đây chị tớ và cậu không tốt.” “Làm sao vậy!” Hạ Hàm lập tức hỏi, thiếu chút nữa bị sặc, Lê Chính và Cố Du không thiếu những lần cãi nhau. Nhưng Hạ Hàm chưa từng thấy có đôi nam nữ nào lại có thể quấn quít si mê nhiều năm như vậy. “Đã lâu rồi bọn họ không chung giường.” Hạ Hàm liền hiểu liếc nhìn Cố Nham một cái, nói cậu ta nhiều chuyện quá. Không nghĩ tới Cố Nham lại bồi thêm một câu: “Một tuần, tần suất này tuyệt đối có vấn đề, cậu đã quên hồi chúng ta còn nhỏ, cậu và chị tớ…..” “Cậu im miệng ngay!” Cô cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Cố Nham đặt ly không xuống bàn, Hạ Hàm thấy gần tới thời gian chuẩn bị trở về, nhưng Cố Nham lại không đồng ý, “Tiếp theo chính là nhạc kịch, đừng đi, theo tớ.” “Cái gì nhạc kịch?” Hạ Hàm nghe vậy liền nhìn lên giữa sân khấu, âm nhạc đinh tai cũng lập tức ngừng lại. Giữa sàn nhảy từ từ xuất hiện ba tên ở trần để lộ thân hình cường tráng khiến tất cả các cô nàng ở đây thét chói tai. Lúc này âm nhạc ái muội không chịu nổi đột nhiên vang lên, khiêu khích thần kinh mỗi một người. Trong tình huống như vậy ham muốn lắc lư không thể đè nén, Cố Nham nhìn ngay cả ánh mắt cũng không chớp, vị trí của bọn họ rất tốt, Cố Nham hưng phấn, đứng lên thét chói tai đùa bỡn. *** Di động hai người đều không gọi được, Cố Du tức giận muốn đi bắt người. Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, cô cũng không thèm nhìn liền ấn nút mở chờ hai người đi lên. Nhưng trong nháy mắt mở cửa kia lại là người đàn ông khiến trong lòng cô run sợ, hô hấp nhanh hơn. Lê Chính đi tới, quanh người tản ra sự lạnh lẽo, khiến Cố Du mặc váy ngắn mất tự nhiên run rẩy. “Cố Nham dẫn Hàm Hàm đi chơi, điện thoại không gọi được.” Cô nói xong giữ mình bình tĩnh, xoay người đi lên lầu vào phòng ngủ xa hoa từng thuộc về hai người. Lê Chính không nói tiếng nào, ngồi trên ghế da màu trắng, bưng ly nước trước mặt mà cô vừa mới uống một nửa, muốn tỉnh rượu. Nhưng trước mắt cứ hiện lên cặp mông cong cớn và đôi chân dài trắng nõn khiến anh càng thêm khó chịu. Một tay anh mở caravat tiến lên giữ chặt tay Cố Du, kéo đi về phía phòng ngủ. “Lê Chính, anh đừng quên là chúng ta đã chia tay rồi!” Cô lạnh nhạt né tránh anh, nhưng lực tay anh lại siết chặt thêm, bị đau khiến cô hít vào một ngụm khí lạnh. Anh cười nhạt, lời nói đâm vào làm Cố Du đau đớn, “Khi nào thì tôi đồng ý chia tay!” “Từ khi anh ngủ với người phụ nữ khác thì chúng ta đã chia tay rồi! Cất đồ của anh cách xa tôi một chút.” Đôi mắt mỹ miều quyến rũ của cô liếc nhìn giữa hai chân người đàn ông. “Đêm nay ngoan ngoãn ngủ với tôi đi, tôi sẽ mua cổ phần công ty vừa thua lỗ về cho em, em xem thế nào?” Anh vừa nói xong những lời này, tay cũng đã vân vê ngực no đủ của Cố Du. Đây là nỗi đau của Cố Du, công ty đã bị cô làm gần như thua lỗ, thật ra cô cũng biết tuổi của Cố Nham tiềm lực buôn bán không khá mấy, nhưng mà Lê Chính, lần nào cũng hung hăng phơi bày nỗi đau của cô dưới ánh mặt trời. Cố Duy nhịn hốc mắt đau nhức, xoay người một tay đẩy Lê Chính ngã xuống chiếc giường lớn trắng như tuyết, kéo dây buộc thả mái tóc dài đen như mực, xoay người xoải bước ngồi trên eo Lê Chính. Cô vừa uốn éo vừa cởi váy ra, quyến rũ như một yêu tinh, nhưng nói gằn từng tiếng: “Đây là anh nói!”