Tống Miễn híp mắt lại, con ngươi màu nâu trà bị ánh sáng chiếu vào tạo ra loại dịu dàng và sâu thẳm không giải thích được, hắn thâm trầm chăm chú nhìn Bùi Nam Yên đang lo âu thấp thỏm, đột nhiên không còn kiên nhẫn đợi được nữa. Vậy thì hôm nay đi, Bùi Nam Yên muốn biết chuyện gì thì hắn sẽ tỉ mỉ nói cho cậu nghe, xóa hết bất an và do dự của câu. Dù chỉ chờ một chút thôi, Tống Miễn đều cảm thấy khó có thể chịu đựng. Bùi Nam Yên tựa như con hươu con sáng sớm đi lạc, ngồi trong chăn mở to đôi mắt đầy bất an cùng mê man nhìn Tống Miễn mặt không cảm xúc. Tống Miễn đã suy nghĩ lại những điều Bùi Nam Yên nói hôm qua, sau đó tùy ý bắt một câu, mặt dày bắt đầu tính sổ với Bùi Nam Yên. "Là tôi đáng ghét." Tống Miễn duỗi tay giữ chặt cằm Bùi Nam Yên, sắc mặt phức tạp, giọng nói vững vàng, "Lễ giáng sinh cũng không ở bên cậu." Bùi Nam Yên xấu hổ không chịu nổi, biết là Tống Miễn khi đó không thể phân thân, thế mà tối hôm qua mình còn không hiểu chuyện như vậy, nét ửng đỏ trên gương mặt càng rõ ràng hơn, ra sức lắc đầu mà nói, "Là tôi không hiểu chuyện...Cậu, cậu quên đi." "Trong mơ mà tôi vẫn còn bắt nạt cậu." Tống Miễn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục tự trách. Bùi Nam Yên thẹn thùng muốn chết, hận không thể trực tiếp chui vào trong chăn, mà bàn tay Tống Miễn đang giữ cằm cậu dùng sức rất lớn, cậu cũng không dám tránh ra, không thể làm gì khác ngoài việc tránh né ánh mắt Tống Miễn theo bản năng, "Không phải, không phải, cậu không..." "Tôi có." Tống Miễn như thể nhất định phải để Bùi Nam Yên trở nên xấu hổ hơn, thừa nhận tất cả những lời cáo buộc hắn của Bùi Nam Yên đêm qua, hắn ghé sát vào một chút, hài lòng nhìn phản ứng đáng yêu của Bùi Nam Yên khẩn trương đến mức mí mắt cũng run rẩy theo, tiếp tục nói, "Tôi còn chưa hỏi ý kiến của cậu, đã tự ý hôn cậu rồi." Bùi Nam Yên tự biết bản thân cậu uống say lời nói cử chỉ đều có chút tùy hứng, trái ngược với hình ảnh cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Tống Miễn như bình thường. Bất kể bây giờ Tống Miễn có thuật lại những lời nói hươu nói vượn tối qua của cậu, Bùi Nam Yên theo bản năng muốn lắc đầu phủ nhận. Nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng gì, Tống Miễn đột nhiên tới gần, bờ môi mềm mại man mát không hề báo trước cứ thế mà dán lên, vừa chạm đã tách ra, ngón tay vốn đang giữ cằm Bùi Nam Yên dời đi một chút, rồi lại khẽ vuốt ve khóe môi hồng hào hơi vểnh lên của cậu, giọng nói khàn khàn như ẩn giấu lưỡi câu ở bên trong, "Như thế này" "Nhưng mà." Tay Tống Miễn đặt trên môi Bùi Nam Yên đột nhiên tăng thêm lực đạo, như là một loại trừng phạt không tiếng động, "Tại sao cậu lại nghĩ tôi muốn để cậu hiểu lầm? Cậu nghĩ tôi sẽ tùy tiện hôn người mình không thích, hết lần này tới lần khác lên giường với omega tôi không thích sao?" Bùi Nam Yên sững sờ nhìn về phía Tống Miễn sắc mặt bình thản, đầu óc đều bị hai câu này chiếm lấy, nhiều lần nghiền ngẫm, muốn ép ra ý tứ sâu sắc nhất. Tống Miễn nói rằng cậu ấy thích mình ư? Tống Miễn thật sự sẽ thích mình sao? Tâm trí Bùi Nam Yên đang trên bờ vực của sự sụp đổ và bị Tống Miễn xâm chiếm, tựa như một giây sau sẽ ngừng hoạt động, không thể suy nghĩ. Tống Miễn ở gần như vậy, mỗi lần chớp mắt như thể quyến rũ nhân tâm, Bùi Nam Yên vì hoảng loạn mà cả người căng thẳng dưới ánh mắt sâu không lường được của Tống Miễn như muốn nhũn ra, vừa mở miệng ra giọng nói đã không tự chủ được lộ ra chút run rẩy, "Cậu là...là thích tôi sao?" "Cậu thấy thế nào?" Tống Miễn nhíu mày hỏi, "Chẳng lẽ cậu cho rằng bất cứ omega nào uống phải thuốc ю, tôi đều sẽ đưa về nhà sao?" "Sẽ không sao?" Bùi Nam Yên nhỏ giọng hỏi, cũng không biết mình đến tột cùng muốn nghe cái gù, khẩn trương đến mức chỉ biết lặp lại, "Thật sự sẽ không sao?" Tống Miễn cong môi nở nụ cười, đôi mắt phong tình trời sinh không chớp mắt nhìn thẳng Bùi Nam Yên, "Tôi không lấy chuyện giúp người khác làm niềm vui, cũng lại đưa cậu trở về." (Câu này mình không hiểu lắm) "Bùi Nam Yên, " Tống Miễn âm thanh trầm thấp gọi cậu, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén gần trong gang tấc, làm Bùi Nam Yên đột nhiên nhớ lại từ nam hồ ly để hình dung, "Cậu thật sự cảm thấy chuyện tình một đêm đối với AO thành niên là chuyện bình thường sao? Cảm thấy bất cứ alpha nào giúp cậu cũng được?" Bùi Nam Yên căn bản không biết câu nói mình buột miệng thốt ra lại bị Tống Miễn nhớ tới như vậy, còn liên tục quay ra đả kích lương tâm cậu. Cậu hốt hoảng lắc đầu phủ nhận, Tống Miễn nghiêng người đè cậu lên giường, đôi môi màu hồng nhạt dán bên tai Bùi Nam Yên, chậm rãi nói, "Tôi cũng không buông thả như cậu, tôi chỉ lên giường với omega của tôi thôi." Một câu "omega của tôi" mà Tống Miễn nói ra tựa như một ngọn lửa vô hình, bắt đầu lan ra từ lỗ tai Bùi Nam Yên, sau đó bốc cháy toàn thân rồi đến mạch máu trong cơ thể, chỉ có mình cậu nghe thấy tia lửa vang lên bùm bùm bùm, làm cậu kích động đến nỗi cả người nóng lên. Trong lòng Bùi Nam Yên như có chú nai đụng đến bất tỉnh nhân sự, tiếng tim đập bắt đầu chệch nhịp, mà làm người mừng rỡ không thôi, tất cả những thứ này thật bất khả tư nghị (không thể lý giải được), Bùi Nam Yên thậm chí còn hoài nghi mình vẫn còn đang nằm mộng. Cậu khẽ run giơ tay vòng lên cổ Tống Miễn, bờ môi mềm mại học theo Tống Miễn đưa đến bên tai đối phương, nhẹ giọng nói, "Cậu cũng vậy... Cậu cũng là alpha duy nhất của tôi..." "Mấy câu kia là do tôi nói lung tung, câu quên đi có được không?" Thái độ nhận sai của Bùi Nam Yên rất tốt, cậu biết mình giở thói nũng nịu (gốc: tát khởi kiều lai) sẽ dễ dàng khiến người khác mềm lòng, trong hoàn cảnh đặc biệt như này thì xử lý theo nguyên tắc, cậu cố ý dùng giọng điệu mềm nhũn để nói, "Xin lỗi, đừng giận tôi mà." Âm thanh Bùi Nam Yên âm mềm mại dinh dính, giống kem vani tan chảy giữa mùa hè, nhưng không khí thoáng chốc lại rơi vào trầm mặc. Tống Miễn nhẹ nhàng kéo tay Bùi Nam Yên xuống, mặt không cảm xúc ngồi dậy, Bùi Nam Yên xưa nay đều không đoán được tâm tư Tống Miễn, thấy hắn không trả lời, nét mặt cũng lạnh tanh, kinh hoảng bất an ngồi dậy theo, ánh mắt căng thẳng dính chặt trên người Tống Miễn, một khắc cũng không dám rời. Rõ ràng lúc thường không kể cậu làm sau điều gì, chỉ cần dùng giọng điệu này nói chuyện với anh trai và bạn bè, bọn họ đều sẽ mềm lòng, tại sao Tống Miễn lại không như vậy? Bởi vì không ai mở miệng, trong không gian kín chỉ còn tiếng hít thở, cùng với tiếng vang nhỏ bé của kim đồng hồ treo tường, Bùi Nam Yên lắng nghe tiếng kim giây, cho đến lần thứ bốn mươi lăm, Tống Miễn mới mở lời đánh vỡ sự trầm mặc, "Bùi Nam Yên, cậu thật sự muốn theo đuổi tôi sao?" Bùi Nam Yên bị Tống Miễn hỏi đến ngẩn người, rất nhanh hồi phục tinh thần rồi nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên tôi bây giờ, không phải đang theo đuổi sao?" "Bùi Nam Yên, " Tống Miễn than nhẹ một tiếng, "Cậu có biết, bước quan trọng nhất khi theo đuổi người mình thích là gì không?" Bùi Nam Yên không thể nghĩ ra câu trả lời, vì vậy ngoan ngoãn hỏi, "Là gì vậy?" "Tỏ tình." Tống Miễn đạo, "Thực ra lúc cậu hỏi tôi rằng cậu có thể theo đuổi tôi không, tôi chỉ chờ cậu tỏ tình, chỉ cần cậu nói ra một câu thích, tôi sẽ đồng ý." Bùi Nam Yên có chút không dám tin, miệng không tự chủ được hơi hé ra, kinh ngạc mấy giây sau mới phản ứng được, "Chỉ cần tôi tỏ tình, cậu sẽ ở bên tôi sao? Cậu thật sự sẽ dễ dàng đáp ứng tôi ấy hả?" "Dễ dàng á?" Tống Miễn mở to mắt, con ngươi nhạt màu như thể có một vòng xoáy nhỏ màu mật ong bên trong, cuốn Bùi Nam Yên không hề phòng bị vào bên trong, "Từ một năm trước lúc cậu nhận ra tôi cho tới giờ, cậu cảm thấy như vậy là dễ dàng sao?" Lời Tống Miễn nói như một quả bom nặng cân, ở trong tâm trí Bùi Nam Yên nổ thành một cái động sâu không thấy đáy, Bùi Nam Yên bởi vậy mà thu được một ít manh mối, cậu cũng không biết bắt đầu từ đâu, cũng không mình rốt cuộc muốn tìm cái gì. Mùa hè năm mười bảy tuổi, Bùi Nam Yên gặp Tống Miễn. Một ngày trong kỳ nghỉ hè, Bùi Nam Yên rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cùng Bùi Đông Dư đi một chuyến đến khu huấn luyện bắn cung Vân Sơn, cậu đang cùng Bùi Đông Dư và ông chủ Tạ đi dạo bên trong khu một chút thì bỗng nhiên dấy lên hứng thú với việc bắn cung. Bùi Đông Dư lúc đó đang thực tập ở Bùi thị, không có nhiều thời gian đưa Bùi Nam Yên đến đó chơi, hơn nữa Bùi Nam Yên còn chưa phân hóa giới tính, ở nhà cậu chính là đối tượng cần được trông coi mọi lúc mọi nơi, vì vậy Bùi Đông Dư đương nhiên không đồng ý. Mà anh cũng không chịu được nội công thâm hậu của cậu trong phương diện làm nũng bán thảm, vuối cùng Bùi Đông Dư không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ, giúp cậu xin phép hai vị phụ huynh mất đến mấy ngày, để đổi lấy hai tiếng buổi sáng huấn luyện ở Vân Sơn. Bùi Nam Yên được ba mẹ đáp ứng, ngày hôm sau mới ngủ trưa được một chốc, cậu đã hứng thú dạt dào ra ngoài cửa, ông chủ Tạ được Bùi Đông Dư nhờ vả, tự mình dẫn cậu đến sân huấn luyện để cậu lựa chọn huấn luyện viên, Bùi Nam Yên đôi với mấy vị huấn luyện viên thâm niên tướng mạo tam đại ngũ thô hung ác kia rất lo lắng đề phòng, cậu từ trước đến nay rất sợ thầy dạy nghiêm túc, vì vậy đúng lúc ông chủ tạ phân phó nhắc nhở xong chuẩn bị rời đi, Bùi Nam Yên đúng lúc kéo ông, nhanh chóng đánh giá bốn vị huấn luyện viên mặc trang phục bắn cung (Kyudogi) ở bên cạnh, trong đó có một người nam trẻ nhất, thoạt nhìn hơi lạnh lùng nhưng ít ra không quá dữ dằn, nói với ông chủ Tạ, "Cháu có thể học cùng vị kia không?" Ông chủ Tạ liếc nhìn cậu trai trẻ tuổi một cái, nghĩ thầm người chạc tuổi ở chung sẽ khiến Bùi Nam Yên tự tin hơn, vì vậy ông ta tôn trọng ý kiến của Bùi Nam Yên, không kiên trì muốn cậu đi theo vị huấn luyện viên thâm niên kia. Dù sao yêu cầu duy nhất của Bùi Đông Dư là "Bùi Nam Yên vui vẻ là chính", học được hay không cũng không quan trọng, quan trọng nhất là đảm bảo được an toàn của Bùi Nam Yên. Ông chủ Tạ đi rồi, Bùi Nam Yên ngoan ngoãn ngồi ở một bên chờ đợi, chờ nam sinh kia tìm cung cho cậu, ánh sáng buổi chiều tháng tám sáng ngời, Bùi Nam Yên nhìn vị thiếu niên đẹp trai kia mang theo cây cung tiến về phía cậu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy nhịp tim của mình tăng tốc hỗn loạn như vậy. Thiếu niên mặc trang phục bắn cung màu trắng ngồi xuống cạnh cậu, cầm lấy quần áo mặc cẩn thận cho Bùi Nam Yên, con ngươi hắn hơi rủ xuống, lông mi màu đen như nom cánh bướm đang vỗ, mỗi một lần chớp mắt đều như thể chạm vào khuôn mặt cậu, làm cho gò má Bùi Nam Yên vừa ngứa vừa nóng, cảm giác tươi đẹp khó tả. "Đầu tiên dạy cậu tư thế đứng và cách cầm cung." Đây là câu đầu tiên Tống Miễn mười bảy tuổi nói với Bùi Nam Yên.