Sau đó cả hai bọn họ thật sự ngồi kế nhau ăn cơm. San luôn gắp đồ ăn cho cô, cằn nhằn cô ăn nhiều một chút. Hạc cảm thấy rất kỳ quặc, cô cũng không phải thường xuyên ăn cơm một mình, cô và Mây khi có cơ hội luôn cùng ăn với nhau. Nhưng cô và Mây không có gắp cho nhau ăn như vậy. Nhìn hắn chăm sóc cho cô, cô cảm thấy giống như là đang ăn một bữa cơm gia đình vậy.  "Hôm nay bố anh đến gặp em phải không?" - Câu hỏi của hắn cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạc.  Cô gật gật.  "Ông ta có làm khó gì em không?"  "Ông ấy không có làm khó gì tôi cả. Tôi và bố cậu chỉ uống trà nói chuyện thôi."  Hắn gật - "Anh biết. Ông ta muốn anh đảm đương công việc ở công ty, cho nên đối với em đương nhiên không làm khó gì rồi. Có phải còn muốn em khuyên can anh, đúng không?" "Nội dung thì đúng là như thế, nhưng tôi cảm thấy, bố cậu nói những điều này từ sự quan tâm đến cậu, chứ không phải là trách nhiệm đối với công ty gì đâu."  Bàn tay đang gắp đồ ăn của hắn khựng lại giữa không trung. Miếng thịt hộp mỏng manh bị đũa hắn siết đến đứt đôi, rớt xuống. Hạc mơ hồ cảm nhận thấy xung quanh hắn có chút sát khí toả ra.  "Nếu ông ta thật sự quan tâm đến anh và con bé, ông ta đã thường xuyên về thăm cái nơi mà ông ta gọi là gia đình này rồi."  "Tôi nghĩ bố cậu có lý do riêng, thật ra cũng vì gia đình, vì cậu mà thôi."  Cô vừa nói xong đã thấy hắn đập đôi đũa một cái rầm xuống bàn - "Chỉ gặp một lần em đã tin lời nói của ông ta sao? Em có biết biết lúc nhỏ Sam hay hỏi anh câu gì không? Anh hai, bố khi nào thì về? Anh đối với câu hỏi này luôn luôn không thể trả lời. Vì ngay cả anh cũng không biết. Ông ta ở bên ngoài ba hoa dối trá như thế nào anh không cần biết, nhưng ngay cả em cũng tin lời ông ta hay sao?"  Hạc không ngờ mình chỉ nói một câu mà hắn đã gầm lên như bị chọc tiết đến thế.  "Nhưng ông ấy là cha ruột của cậu. Là gia đình của cậu."  "Ông ta không phải gia đình của anh. Cả cuộc đời này anh chỉ cần có Sam, không cần ông ta. Tự anh có thể chăm sóc con bé. Cũng không muốn ông ta can dự vào cuộc sống của anh và con bé. Nếu em cũng đứng về phía ông ta thì tốt thôi, từ này em không cần nhìn mặt anh nữa"  Hạc lúc này cũng chịu hết nổi, đập bàn. Cái đồ đầu heo muốn nói lý sao vẫn không chịu hiểu - "Cậu nói cậu không cần ông, vậy tại sao còn đưa tôi tới tiệc sinh nhật của Sam. Cả ngày hôm đó tôi nhìn thấy, rõ ràng là cậu luôn nhìn về cửa chờ ông ấy. Còn nữa, cho dù cậu không muốn nhận bố, còn em cậu thì sao? Cậu đã từng hỏi cô bé chưa? Cậu lấy quyền gì tước đoạt cha mẹ của cô bé?"  Câu nói của cô đánh thẳng vào chỗ đau của hắn. Hạc thấy đôi mắt hắn tối sầm lại. Hắn ném đôi đũa xuống - "Em câm miệng lại."  "Tôi vẫn cứ nói đấy. Cậu có lừa người dối thiên hạ, nhưng bản thân mình cậu có lừa gạt được không? Tôi không tin cậu không tự hiểu được trong lòng mình cách nào là tốt nhất."  "Anh bảo em câm miệng lại."  "Cậu tưởng tôi thích xen vào chuyện người khác lắm sao? Tôi nói chỉ là muốn tốt cho cậu."  Hắn vật cô xuống ghế sô pha, ánh mắt long lên song sọc như muốn giết cô - "Các người đếu đối xử với tôi như thế. Bên ngoài thì nói là vì chúng tôi, dành cho chúng tôi, nhưng các người luôn rời bỏ chúng tôi, luôn có những thứ khác quan trọng hơn chúng tôi. Em nói là vì tôi? Vậy em đi du học cho ai? Cho ai? Em nói đi?"  Hạc sững người. Cô cũng đã đoán được hắn biết chuyện này, vốn định sẽ nói chuyện với hắn, nhưng lại không ngờ lại ở tình huống như vậy đối mặt với nó.  "Cậu đã biết rồi."  "Đúng, tôi vẫn luôn chờ em tự mình nói ra. Nếu tôi không tình cờ biết được, cũng không biết em sẽ chạy tới chân trời nào rồi tôi mới hay tin."  "Tôi không phải muốn giấu cậu, chẳng qua không có cơ hội thích hợp nào để nói." - Cô luôn cố gắng tránh làm tổn thương cho hắn, luôn muốn tìm một thời điểm thích hợp. Nhưng loại chuyện như vậy, dường như cho dù ở bất cứ nơi đâu, ở bất cứ lúc nào cũng đều không thích hợp. Hắn vui, cô không dám nói. Hắn buồn, cô lại càng không thể. Những suy nghĩ cô đã chuẩn bị trước, đã nhiều lần luyện tập ở trước gương, nhưng mỗi lần ở trước mặt hắn cô đều không có cách nào để mở miệng.  "Câm miệng. Đến nước này em vẫn liêm sỉ để nói cho tôi được sao? Em nói khoảng cách của chúng ta là muôn trùng nghìn dặm, thật ra ngay từ đầu em đã không có ý định ở bên cạnh tôi đúng không?"  Hạc nhắm mắt, trấn tĩnh bản thân một chút. Cô cảm thấy nước mắt muốn trào lên nhưng lại nhịn xuống - "Cậu là đồ đầu đất đúng không?"  Hắn nghiến răng - "Tôi đang rất nghiêm túc."  "Nếu không phải là đầu đất sao cậu còn không nhìn ra?" - Cô gào lên - "Tôi là một cô gái không có gì cả, không gia đình, không bằng cấp, không nghề nghiệp ổn định, ngay cả tuổi cũng lớn hơn cậu. Còn cậu, ngoại trừ người mẹ tuyệt vời đã mất và cái tính trẻ con ấu trĩ, cái gì cậu cũng ở trên cao hơn người khác. Cậu nói thử xem, tôi làm sao, làm sao có thể thản nhiên đi bên cạnh cậu?"  "Em nói cái gì?" - Hắn sững người nhìn cô.  "Cậu rốt cuộc là ngốc tới mức nào? Núi vàng như cậu, bất kỳ cô gái nào đứng kế bên, người khác cũng sẽ nói, cô gái đó thật may mắn. Còn tôi, chỉ là con hạc gãy cánh, rớt trúng đầu ai thì là người đó xui xẻo. Tôi không cam tâm được chưa? Vì sao người bên cạnh tôi lại là người xui xẻo? Nếu có người tôi yêu thì anh ấy phải là người may mắn nhất thế giới này. Cho nên tôi chỉ có thể tự mình nỗ lực đi tới trước."  Trước đây cô quen Huy, cũng có sự chênh lệch gia cảnh, nhưng cô chưa từng cảm thấy phải cố gắng thay đổi bản thân như thế. Ngay cả khi mẹ anh không chấp nhận cô, cô cũng chỉ có thể đổ lỗi cho số phận cho gia cảnh của mình.  Sau khi gặp San, hắn đúng là con ông trời, hắn vốn có thể sống một cuộc sống vô lo, nhưng nhìn hắn nỗ lực, nhìn hắn cố gắng, cô lại cảm thấy nghẹn. Hắn khiến cô không có cách nào ganh tị được, ngược lại còn cảm thấy hổ thẹn với chính mình.  Hạc vốn sống một mình không người thân cho nên căn bản không giống người khác, tiền làm ra đều có thể giữ lại cho bản thân, không cần phải gửi cho ai cả. Cô không có nhiều nhu cầu tiêu tiền nên vẫn luôn dành dụm số tiền này. Suốt mấy năm đi làm, tiền tiết kiệm của cô tích tụ thành một con số không nhỏ. Nếu muốn cô có thể đặt cọc để mua một căn nhà, sau đó yên ổn làm tiếp công việc của mình, vài năm sau không chừng sẽ lấy một người bình thường làm chồng mà sống.  Học bổng cô vốn xin được từ lâu nhưng lại không dám đem tất cả ra để đánh cược. Cô không có phương án B cho lựa chọn này. Nếu con đường duy nhất này thất bại. Một lần vấp ngã cô sợ mình sẽ không bao giờ quay trở lại được. Tuổi của cô cũng không phải là nhỏ nữa, bắt đầu lại đại học cũng đã chậm hơn người khác những năm, sáu năm rồi. Cho nên cô vẫn luôn an phận sống, tự nhủ bản thân, cuộc sống hiện tại của cô không phải là không tốt, cứ lẳng lặng sống thì cuộc đời sẽ yên ổn trôi qua mà thôi.  Nhưng cuối cùng cô gặp hắn, sau đó dùng toàn bộ đánh cược một con đường khác chông gai như thế.  "Đồ ngốc. Đồ ngốc." - Hắn ôm chặt lấy cô - "Em không cần đi đâu hết. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, cả thế giới này anh sẽ thay em gánh vác."  Hạc nhìn hắn, nặng nề lắc đầu - "Không được. Cậu phải hiểu, đây là quyết định của tôi. Chuyện này nếu tôi không tự mình làm lấy thì không có ý nghĩa gì cả."  Hắn im lặng rất lâu.  Hạc biết hắn hiểu, hơn bất cứ người nào khác hắn là người hiểu rõ nhất. Vì con đường này hắn đã đi qua rồi. Rõ ràng nếu hắn muốn, cuộc sống nhung lụa vốn đã trải ra trước mặt hắn, thế nhưng hắn vẫn cố chấp tự vẽ đường đi của chính mình.  Cô và hắn thật ra đều rất giống nhau. Và cả hai đều hiểu điều này.  "Hay anh theo em nhé?" - Hắn thủ thỉ bên tai cô.  Hạc càng kinh hoảng lắc đầu.  "Không cần em nuôi. Ở nước ngoài cũng có thể đầu tư cổ phiếu. Nơi nào có cổ phiếu tự tin rằng anh sẽ không chết đói."  "Bỏ Sam ở lại một mình à?"  "Đưa cả Sam đi theo."  "Thôi đừng." - Cô đã ngơ ngác đi ra nước ngoài rồi mà hắn còn đòi còn kéo thêm bầu đoàn thê tử.  Hắn nhìn cô hỏi, ánh mắt tang thương - "Vậy 4 năm, anh phải làm sao đây?"  Hạc cũng không biết trả lời thế nào, đành nói - "Làm hòn vọng thê."  Hắn nghiến răng - "Em giỏi lắm, cũng chưa thành vợ anh mà đã muốn biến anh thành đá rồi."  Hạc nhìn hắn - "Tôi đi rồi cậu phải sống cho tốt, chăm sóc Sam, đừng cãi nhau với bố nữa. Nếu có thể giúp bố đảm đương công việc ở công ty, tôi cũng không thấy là chuyện gì xấu cả, cậu nên cân nhắc. Còn nữa, có đua thì cũng phải cẩn thận, đừng để bị té xe-"  Hạc bị hắn bóp miệng cô - "Em không chọc anh một ngày thì không sống nổi đúng không?"  Cô nhìn hắn nổi giận, nước mắt hơi ngấn, lại cười - "Còn một chuyện nữa. Thỉnh thoảng, cậu cũng hãy nhớ tôi nhé."