Muôn Trùng Nghìn Dặm
Chương 22
Lần cuối cùng Hạc đến Đầm Sen hình như là lúc cô còn học trung học. Đó là đã cách đây hơn 7, 8 năm rồi. Bây giờ hỏi cô trông Đầm Sen như thế nào, cô cũng chẳng nhớ rõ.
"Bên kia là cái gì thế?" – Cô hỏi khi nhìn thấy mấy cái cầu trượt xanh xanh đỏ đỏ ở đằng xa.
San nhìn theo hướng cô chỉ, nói – "Công viên nước."
"Họ xây công viên nước từ bao giờ thế?"
"Chị sống trên vũ trụ à? Mấy năm rồi." – Hắn đáp, sau lại nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô, dịu giọng hỏi – "Chị muốn đi công viên nước? Hiện giờ vé này chỉ có đi bên cạn thôi. Vả lại cũng không còn sớm nữa." – Vừa nói hắn vừa giơ đồng hồ chỉ 12 giờ hơn cho cô.
"Không có. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Thì ra mọi thứ thay đổi như vậy. Thời gian trôi nhanh quá."
San đột nhiên vỗ nhè nhẹ lên đầu cô – "Bà cụ non. Thật ra thì ngoài cái công viên nước bên kia, bên cạn này cũng không thay đổi gì đâu. Đi thôi" – Vừa nói hắn vừa kéo cô vào trong cửa.
Bước vào cửa, họ được phát mỗi người một tấm bản đồ, nhưng San không thèm nhận, hất mặt lên giọng chỉ đạo cho cô - "Đi hướng này."
Hạc thấy hắn không cần nhìn bản đồ mà vẫn rất rành rõi đường đi, có chút ngạc nhiên – "Cậu thường xuyên đến đây lắm sao mà không cần nhìn bản đồ cũng biết đường?"
Hắn nhún nhún vai không đáp.
Cô nheo mắt nghi ngờ – "Hay là cậu không biết đọc chữ tiếng Việt?"
Hắn liếc cô - "Nói cho chị biết, tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam. Nếu không đọc được tiếng Việt thì quả là uổng công hơn 20 năm đóng tiền đi học."
Nói xong câu này, San phát hiện dường như Hạc dường như rất thích thú với chuyện thử khả năng tiếng Việt của hắn. Đi qua tấm bảng nào cô cũng hỏi – "Tấm bảng này chữ gì cậu đọc được không?"
"Cấm dẫm lên cỏ."
"Còn cái này?"
"Nội quy công viên."
"Còn cái này? Cái này? Cái này?"
Hạc đánh đố một hồi thấy câu nào hắn cũng đọc trơn tru, không vui gì hết.
"Vậy còn tiếng Hàn?"
"Cũng vậy thôi." - Hắn nhún vai.
"Sao tôi không thấy cậu nói tiếng Hàn bao giờ?"
"Tôi người Việt ở Việt Nam, vì sao phải nói tiếng Hàn?"
Hạc bật ngón cái khen hắn - "Tốt! Cậu rất có tinh thần dân tộc."
Hắn liếc cô một cái. Hạc lại tò mò hỏi - "Tên cậu San trong tiếng Hàn có nghĩa là gì thế?"
"Giống tiếng Việt, cũng có nghĩa Núi."
"Còn chữ Kim? Có nghĩa gì không?"
Hắn nheo nheo mắt, không đáp.
Cô rút điện thoại ra - "Cậu không nói tôi tự Google cũng được."
Hắn chợt giữ tay cô rồi lại - "Cũng giống tiếng Việt thôi, có gì mà Google."
Hạc rất nghi ngờ nhìn hắn - "Ý cậu là có nghĩa là vàng hả?"
San miễn cưỡng gật đầu.
Hạc phá lên cười. Vậy ra xem ra ngay từ đầu cô đoán tên hắn là núi vàng, không sai chút nào - "Bố mẹ cậu đặt tên cũng thật có tương lai cho con trai."
Hắn quắc mắt nhìn cô cảnh cáo – "Chị giỏi thì cười thêm một tiếng nữa đi?"
Hạc nghĩ cô mà còn cười nữa không chừng hắn sẽ ra tay đánh người, liền nhịn xuống, gấp bản đồ lại nhét vào túi.
San nhìn cô hỏi – "Không xem à?"
"Bên cạnh tôi có GPS chất lượng tốt tinh thông đa ngôn ngữ, tôi còn phải xem bản đồ sao? Đi thôi." – Cô kéo tay hắn.
Lại thấy hắn không động đậy mà nhìn mình chằm chằm, cô hỏi – "Cậu ngẩn ra cái gì thế?"
"Bên kia." – Hắn nhướn lông mày, chỉ hướng ngược lại.
"Ờ." – Hạc đáp, 180 độ quay lại hướng về phía hắn chỉ mà tiến.
"Đi theo tôi, cái đồ mù đường." – Hắn bước tới nắm cổ tay cô kéo đi.
Đứng trước con thuyền rồng vẫn y chang như trong ký ức 7, 8 năm trước, lại có phần cũ kỹ hơn, Hạc không khỏi cảm thán một câu – "Đúng là vẫn y như cũ, chỉ có giá tiền tăng gấp 3."
San nghe cô nói câu này cũng phì cười. Mặc kệ cô phản đối, hắn kéo cô vào xếp hàng mua vé.
Vì chỉ có cô đem theo túi xách, cho nên San nhờ cô giữ dùm cọc tiền mà cô đưa cho hắn lúc ở nhà. Hắn nói khi nào đi về thì hắn sẽ nhận. Thế nên khi đứng trước quầy mua vé, hắn nói với cô – "Chị lấy số tiền lúc nãy ra trả đi."
Hạc nói – "Tôi tự trả phần mình."
"Không cần, hôm nay tôi đưa chị đến đây, dùng tiền này trả là được rồi."
Hôm nay là thứ bảy cuối tuần nên người cũng hơi đông. Đứng giữa hàng người chờ lên thuyền, cô mới phát hiện, hình như cái quả đầu đỏ của hắn rất nổi bật. Các cô gái đằng trước đều len lén quay lại nhìn hắn. Mà San dường như không mảy may để ý, chỉ nhìn cô chằm chằm mà hỏi – "Sao mặt mày tái mét thế? Có sao không? Hay là lại bị sốt nữa?"
Vừa nói hắn vừa đưa tay đặt lên trán cô đo nhiệt. Hạc liền gạt ra, nhỏ giọng giải thích – "Tôi chỉ hơi sợ thôi."
San ngẩn người ra một chút nhìn cô - "Thuyền rồng cũng sợ?"
Gật gật.
"Chị nói thật?"
"Tôi gạt cậu làm gì?"
Hắn nhíu mày – "Thế thì lát nữa làm sao đi được tàu lượn siêu tốc?"
Hạc nghe tới bốn chữ "tàu lượn siêu tốc" mặt mày liền trắng không còn một hột máu. Cô thực tế không bị bệnh yếu tim, thế nhưng từ bé đã sợ cảm giác hẫng khi bị rơi từ trên cao xuống. Thế nên cô từ trước tới giờ vẫn không có hứng thú với các thể loại công viên giải trí. Bây giờ thì tại hắn đòi cô mới phải đi, cũng không ngờ tên này thật sự là muốn đi chơi.
"Hay là tôi––"
Bốn chữ "Ở dưới ngồi chờ" còn chưa kịp lên tiếng thì đã đến lượt họ. Hạc vẫn còn đang há miệng muốn nói thì đã bị San kéo lên thuyền.
Sau hơn 10 phút đảo lên đảo xuống, Hạc lảo đảo đi ra. Cô gần như ngồi xổm xuống đường để lấy tinh thần. San ở bên cạnh không ngừng ngoáy một lỗ tai, giọng nói không hề che dấu đả kích cô – "Tôi chưa từng thấy ai đi thuyền rồng mà gào thét như bị lấy mạng giống chị. Ngay cả tụi con nít cũng nhìn. Mất mặt thật đấy."
Như là phụ hoạ cho lời hắn nói, gần đó liền có tiếng con nít reo lên – "Mẹ ơi là chị kia đấy, chị ấy la khiếp ơi là khiếp."
Sau đó là tiếng cười khúc khích của bọn trẻ gần đó. Lòng tự tôn của Hạc bị chà đạp thê thảm, chỉ có thể trừng mắt oán hận – "Tất cả tại cậu. Lát nữa cậu có đi tàu lượn siêu tốc thì tự đi một mình, tôi không tham gia."
Hắn nhìn bộ dạng thất thiểu của cô cười cười – "Không sao, lát nữa đi tàu lượn siêu tốc đảm bảo ai cũng la, không ai dám cười chị đâu."
Không để cho cô thốt lên một tiếng, hắn đã lôi cô đi.
Hạc nuốt nước bọt nhìn cái dàn sắt cao vời vợi trước mặt phát những tiếng động ầm ầm mỗi khi chiếc tàu khổng lồ chạy ngang qua với vận tốc chóng mặt, kéo theo những tiếng gào thét thảm thiết của những người ngồi trên ấy. Chưa gì cô đã thấy chóng mặt tay chân run lẩy bẩy. Mấy cái âm thanh kia đối với cô nghe còn quỷ dị hơn tiếng gọi hồn từ 18 tầng địa ngục. Hạc chỉ một suy nghĩ duy nhất muốn tránh cái công trình kiến trúc đồ sộ này càng xa càng tốt.
Thế nhưng, hiện tại bàn tay San như gọng kiềm nhất quyết quấn chặt cổ tay cô, không để cho cô nhúc nhích dù chỉ một bước.
Cô từ chống cự vùng vẫy không xong, đành chuyển sang phương pháp... đánh người. Cô và hắn gần như là đánh nhau xô đẩy giữa hàng người, đến nỗi người xung quanh họ cũng dạt ra tạo khoảng trống cho họ giằng co.
Cô đấm đá vùng vẫy toán loạn. Hắn không hề động lòng thương tiếc, bỏ ngoài tay mọi lời gào thét của cô, tay giữ tay, chân quấn chân, chẳng mấy chốc hắn gần như khoá chặt cả người Hạc. Tư thế hắn gần như ôm trọn luôn cô vào người không cho cô chạy thoát. Cô và hắn kẻ đánh người giữ, náo loạn một lúc thì hàng người chẳng mấy chốc đã nhích đến hàng đầu. Hạc càng sợ hãi tột cùng, không ngừng đá qua đá lại, khẩn khoản - "Buông ra. Kim San, cậu còn coi tôi là chị thì buông ra ngay."
Hắn càng siết chặt – "Tôi vốn dĩ từ đầu không hề muốn coi chị là chị."
"Tên hổn đản. Cậu không buông ra thì đừng trách tôi." – Hạc gào lên.
"Nghe lời tôi không chết đâu, đi một lần sẽ biết."
"Tôi không đi không đi không đ––" - Lời nói của cô còn chưa nói hết thì San đã cúi xuống, một tay hắn đặt ở eo cô, một tay dưới đầu gối. Cô còn chưa kịp định thần thì hắn đã nhấc bổng cô lên.
"Cậu làm trò gì thế?" – Hạc hoảng hốt la lên.
Đến khi Hạc tỉnh lại thì hắn đã sải bước dài đi tới, ném cô như ném bao gạo vào ghế ngồi trên tàu lượn, sau đó kịch một phát chiếc khoá an toàn hạ xuống ngay cổ không cho cô nhúc nhích.
"Kim San." – Cô gào lên.
Thế nhưng hung thủ lại rất đủng đỉnh ngồi vào ghế kế bên cô.
Xung quanh có một loạt ánh mắt nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Hạc nghe có tiếng con gái không ngừng rít lên ở đằng xa – "Á, ngưỡng mộ quá, anh ấy bế chị ấy vào tận chỗ ngồi kìa."
Hạc lúc này mới thật sự nhận thức được chuyện mình không thể rời khỏi tàu được nữa. Cô sợ đến cứng đờ cả người, cả khuôn mặt cơ hồ trắng bệt không còn giọt máu. Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng đi cái thứ này bao giờ. Chỉ đi thuyền rồng đưa qua đưa lại thôi lồng ngực cô cũng đã đau đến quặn ruột rồi. Cho nên đối với cái thứ gọi là tàu lượn siêu tốc này, cô chỉ nhìn thôi đã thấy đổ mồi hôi hột rồi chứ đừng nói là lại gần và ngồi lên.
Nhìn con đường dài dằng dặc lên xuống 80, 90 độ trước mặt, cô chỉ muốn đập đầu mình một phát cho bất tỉnh nhân sự rồi phó mặc cho trời. Rất tiếc khoá an toàn kiên cố như này, cô hoàn toàn không thể đập đầu đi đâu được. Trên đời này không có gì đau khổ bằng cái cảm giác này, muốn thoát không được, muốn chết cũng không xong.
San ở kế bên cô mặt không hề biến sắc, còn cười sán lạn nói với cô – "Đừng sợ. Chắc chắn so với chuyện chị bị thất tình thì không đau tim bằng đâu."
_
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
43 chương
501 chương
77 chương
100 chương
20 chương
104 chương