Muốn Thượng Liền Thượng
Chương 8
Editor: Phương Nam công tử
Beta-reader: Tử An tiên sinh
Ngự Long điện.
Màn đêm trầm lắng,
Ánh nến chập chờn, bóng hình hắt trên tường nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, giống như ma quỷ lởn vởn…
Vân quý phi nằm ở long sàng hoàng đế, cứng còng như một xác chết.
Tuyệt thế hồng nhan vốn là hoa nhường nguyệt thẹn, hiện giờ lại mất hết huyết sắc, mặt trắng như tờ giấy.
Thịnh Bảo Khánh đứng ở bên giường lẳng lặng nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành nét cười nhạt.
“Mấy ngày nay trẫm chưa đến nhìn ngươi, lòng ngươi chắc đang oán trẫm ha?”
“Không… Không có, nô tì sao dám. hoàng thượng quốc sự ưu phiền, nô tì chỉ hận không thể vi hoàng thượng giải sầu mà thôi, sao dám oán giận hoàng thượng chứ.” Vân quý phi run như cầy sấy cẩn thận đáp lời, từ ngày bị hoàng thượng phát hiện yêu đương vụng trộm với người trong lòng, kỳ thực Vân quý phi trong lòng đã chuẩn bị chờ chết. Tuy rằng Bạch công tử lần trước có bảo đảm cho nàng, hoàng thượng quyết sẽ không trách tội nàng. Nhưng nàng từ trước đến nay biết cá tính hoàng thượng quyết đoán kiên định, thưởng phạt phân minh, mình tuyệt đối khó thoát tử tội.
Ô… Thực ra nàng cũng không phải cố ý muốn “trèo tường” đâu, nhưng ai kêu hoàng thượng khó hiểu phong tình như thế, mỗi lần cùng nàng trên giường đều thô lỗ muốn chết, đèn vừa thổi tắt một phát liền đâm chọc tùm lum một trận, làm qua loa, ngay cả một tí hôn môi, âu yếm cũng không có, lại càng không muốn nói chuyện gì triền miên, ôn tồn cả.
Hừ, Vân Phiêu Phiêu nàng thế nhưng là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nữ ni! Hoàng thượng đã vậy còn không biết thương hương tiếc ngọc, nói thật lòng không sợ mất đầu thì, hoàng thượng căn bản chỉ là một đại quê mùa khó hiểu phong tình mà thôi!
Nhưng Bạch công tử của nàng nào có thể đánh đồng được. Tuấn mỹ tuyệt luân, phong độ nhẹ nhàng.
Hắn luôn luôn ôn nhu săn sóc như vậy, mỗi lần cùng hắn trên giường đều cảm thấy bản thân giống hệt một đóa hoa mềm mại, được tinh tế chở che chăm sóc. Cũng chỉ có ở cùng hắn một chỗ, Vân Phiêu Phiêu mới hiểu ra cái gì gọi là cá nước thân mật.
Ai, chỉ có mỗi một mỹ nam tử như vậy, bảo làm sao nàng không ái mộ hắn!
“A… Bạch công tử…” Vân quý phi như đi vào cõi thần tiên thái hư, hồn nhiên chưa phát giác ra chính mình thật không biết sống chết kêu tên người trong lòng ra.
“Tiện nhân! Ngươi vừa mới kêu ai?!”
Hoàng thượng gầm lên một tiếng liền lập tức đem hồn Vân quý phi kéo về, nàng thấy sấm lớn giáng xuống mà sợ đến cả người run rẩy, ngay cả mở miệng đều nói không nên lời.
“Thần… Nô tì… Không…. Không có…”
“Câm miệng! Con tiện nhân to gan lớn mật này, nằm ở long sàng trẫm vậy mà còn dám gọi tên nam nhân khác! Nói, dâm tặc kia đến tột cùng là ai?”
“Thần... Nô tì không biết…”
“Ngươi còn dám nói câu không biết, trẫm mang cả nhà ngươi tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội!”
“Ô… Hoàng thượng tha mạng!” Vân quý phi sợ đến bò xuống giường quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng khóc lóc cầu xin, “Nô tì thật sự không biết, nô tì chỉ biết hắn họ Bạch, mấy chuyện khác cái gì nô tì cũng không biết a.”
Thịnh Bảo Khánh nghe vậy càng nổi trận lôi đình, “Ngươi là muốn nói với trẫm, ngươi ngay cả đối phương lai lịch thế nào cũng không biết, liền cùng hắn lên giường? con tiện nhân mắt mù này! Nam nhân kia có cái gì tốt? Hắn căn bản là một súc sinh không để vương pháp vào mắt, nên bị thiên lôi đánh xuống! Đừng tưởng rằng trẫm bị hắn uy hiếp sẽ buông tha mạng chó nhà ngươi, trẫm ngày hôm nay sẽ theo gia pháp hoàng thất giết tiện nhân nhà ngươi!”
Hoàng thượng cuồng nộ soạt một tiếng, rút ra Xích Long bảo kiếm theo y nhiều năm, kiếm quang lạnh lùng làm Vân quý phi dòm thấy thiếu chút nữa sợ đến vỡ mật.
“Ô…. Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!”
“Yên tâm, trẫm sẽ không cho ngươi chết thống khoái như thế.” Thịnh Bảo Khánh lạnh lùng cười, “Đem y phục cởi toàn bộ cho trẫm.”
“Hoàng... Hoàng thượng…” Ô… Hoàng thượng sẽ không nghĩ đến trò hiếp trước giết sau chứ?
“Còn không mau lột!”
“Hảo… Thần... Nô tì cởi là được!” Vân quý phi run rẩy bắt tay vào lột đồ, từng kiện từng kiện y phục chậm rãi rơi ra.
Nàng cởi vô cùng chậm chạp lề mề, bởi vì y phục cởi hết thì đời nàng cũng đi tong.
Nhưng dù có kéo dài thời gian đi nữa, y phục luôn luôn được cởi cho tới khi nào xong thì thôi, ngay lúc Vân quý phi đáng thương giai nhân một đời cởi đến chỉ còn duy nhất một kiện áo lót, đang chuẩn bị muốn gào khóc hết sức —
“Không cho phép cởi!”
Một giọng nam ưu mỹ khiến cả đương kim thiên tử lẫn quý phi đến chết đều sẽ không quên được, phút chốc cắt đứt bầu không khí tĩnh mịch, giống thiên tiên tuyệt mỹ trong thiên hạ chậm rãi từ không trung bay xuống…
A a a a – Đẹp trai quá! Vân quý phi bị tư thái giống thiên thần hạ cánh của người trong lòng mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
“Bạch công tử!” Vân quý phi phát sinh kinh hỉ mà thét chói tai!
A, anh hùng cứu mỹ nhân, thực sự là rất cảm động đó! Bạch công tử nhất định là đến cứu bản thiếu nữ rồi!
Ngay lúc Vân quý phi sa vào trong ảo tưởng thê mỹ thì, thế nhưng ở màn kế tiếp, nàng bị hù đến tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất —
Nam tử đẹp như thiên tiên tự nhiên nhanh như chớp hướng tới, một phát đem ngay đương kim thiên tử cao to uy vũ chăm chú kéo vào lòng, tại trên môi y hung hăng hôn một cái!
“Cục cưng, ta nhớ ngươi muốn chết!”
“Ngươi muốn gì?!” Thịnh Bảo Khánh ghê tởm lấy tay xóa đi vết tích của nam nhân để lại trên môi mình, tức giận liền thêm vào một kiếm! “Vương bát đản! Trẫm giết ngươi!”
Võ công Bạch Lăng Phi xác thực xuất thần nhập hóa, tay phải khẽ đảo vừa chuyển liền thoải mái mà hóa giải chiêu kiếm của hoàng đế, tay trái dùng hai ngón tay hóa kiếm, khống chế kiếm khí bằng một ngón tay, thẳng tắp bắn vào trúng ma huyệt trên tay phải của Thịnh Bảo Khánh.
Thương ―― Xích Long bảo kiếm lập nên vô số chiến công thoáng chốc rơi xuống trên mặt đất ――
Bạch Lăng Phi lần thứ hai xuất thủ nhanh như chớp, ôm thắt lưng nam nhân hùng tráng, cười cười nói, “Cục cưng không ngoan! Thế nào không có mặt ta lại có thể cùng nữ nhân trên giường?”
“Ngậm cái mồm bẩn thỉu của ngươi lại cho trẫm! Ai là cục cưng của ngươi?”
Thịnh Bảo Khánh mất hết thể diện mà thua dưới tay nam nhân chết giẫm này đã muốn nổi khùng lắm rồi, hôm nay vừa nghe vương bát đản gọi mình như thế, quả thực tức đến phát điên!
“Ngươi — thì là cục cưng của ta, tâm can ta a.”
Bạch Lăng Phi vô cùng thân thiết điểm điểm môi y, “Thế nào, bản công tử mới ly khai ngươi vài ngày ngươi đã không nhớ rõ rồi? Cho dù muốn hay không ta cũng hảo hảo giúp ngươi nhớ lại hồi ức…”
Tay Bạch Lăng Phi chậm rãi trượt đến cái mông rắn chắc ngon lành của nam nhân, ở trên mặt khiêu khích mà sờ soạng rờ rẫm khí thế… “Cái mông cục cưng vừa nhỏ vừa chặt, thế nhưng là thánh địa mê hồn khiến ta dục tiên dục tử ni. Lẽ nào cục cưng đã quên chúng ta đã từng cùng nhau trải nghiệm cao trào tuyệt vời sao?”
Cái mông bị nam nhân mò mẫm vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu, khoái cảm khó có thể hình dung dọc theo lưng lặng lẽ lan tràn toàn thân…
Thịnh Bảo Khánh trong lòng hoảng hốt, không rõ bản thân thế nào lại đối với dâm tặc xấu xa hạ lưu này nổi lên phản ứng.
Mụ nội nó! Đây nhất định là ảo giác, chắc luôn!
Trong lòng đầy ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ, Thịnh Bảo Khánh xấu hổ và giận dữ cùng cực dùng hai tay nắm áo nam nhân, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vương bát đản! Trước khi trẫm giết ngươi, mau đưa ngọc tỷ trả lại cho trẫm, trẫm có thể thưởng ngươi toàn mạng!”
“Toàn bộ ướt sũng á? Hi, khi đó tiểu cây hoa cúc của cục cưng xác thực bị ta cắm vào rất ướt a…” Bạch Lăng Phi cười có đủ hạ lưu.
“Ngươi — ngươi — nói bậy!”
“Ta chưa bao giờ nói bậy à, cục cưng rõ ràng rất ướt a, ta nhớ kỹ ngươi còn đem long bào thấm ướt hết.”
“Không có! Trẫm không có ướt!” Thịnh Bảo Khánh đỏ mặt tía tai la lên.
“Hảo hảo, không ướt, không ướt, bản công tử biết cục cưng xấu hổ nhất mà, ta không nói là được.” Bạch Lăng Phi lộ ra mỉm cười sủng nịch. “Cục cưng trên mặt hình như có quầng thâm, có đúng hay không buổi tối chưa từng ngủ ngon?”
“Trẫm không ngủ ngon còn không phải do vương bát đản nhà ngươi sao!”
Từ vài ngày trước cuộc đời gặp phải điều vô cùng nhục nhã, Thịnh Bảo Khánh đã hận không thể lập tức tuyên bố toàn quốc phát lệnh truy nã dâm tặc hạ lưu đáng bị thiên đao vạn quả này.
Đáng trách y có “Nhược điểm” rơi vào tay người, một chữ cũng vô pháp nói ra được.
Phẫn hận khó có thể bày tỏ làm toàn thân y tức đến thổ huyết lẹ luôn, như thế nào có thể ngủ chứ?
Hoàng đế uy đức đáng thương dốc hết tâm huyết nói ra một phen lại bị một kẻ điên khùng tự đại tự tiện giải thích thế này…
“Biết biết, cục cưng là bởi vì nhớ nhung bản công tử vô vàn, nhớ đến ngủ không được luôn nha.” Bạch Lăng Phi tự cho bản thân là phi thường thông thái am hiểu mà gật gù.
“Ngươi ―― nhà ngươi ―― “
Đương kim thiên tử khí thế sơn hà, uy vũ phi phàm đáng thương của chúng ta bởi vì liên tục mấy ngày mất ngủ hơn nữa tiểu cây hoa cúc bị phá hôm trước mất máu quá nhiều, dĩ nhiên tức đến nói còn chưa xong, hai mắt liền sụp xuống, trực tiếp ngã vào lòng nam nhân ――
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
27 chương
21 chương
114 chương
51 chương
25 chương
8 chương