Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm trang giấy thiếu thật lâu, cuối cùng vẫn thở dài thả xuống. Tin tức cơ bản đã sáng tỏ, cũng chỉ có bấy nhiêu, phần sau tạm thời không biết. Nhưng thức tỉnh kiểu đó, sau này … thể chất Cố Kiến Thâm ngược quá. Thẩm Thanh Huyền không khỏi nghĩ, chuyện bất trắc trên Thượng Đức phong năm đó chỉ sợ không thoát khỏi liên quan tới thể chất hắn. Bất kể là trực tiếp hay gián tiếp, tóm lại đều có nguyên nhân. Đương nhiên với thời gian hiện giờ thì không vội vàng được. Khi chuyện đó phát sinh, y đang vân du tứ hải, ít nhất tu vi phải cỡ kim đan, Cố Kiến Thâm có thể sát giới chừng đó, cảnh giới chỉ có hơn y chứ không ít. Có thể còn cao hơn rất nhiều, dù sao khi đó hắn đánh ngang tay với cả phong chủ Thượng Đức phong, hơn nữa còn chọc thủng truy bắt của Vạn Pháp tông, đi qua Vọng Tẫn Tinh Hải tiến vào Tâm Vực. Cho nên trước đó, Cố Kiến Thâm nhất định đã sớm thức tỉnh thân thể vạn huyết. Thế thì … người quan trọng rơi vào ranh giới sinh tử là ai? Thẩm Thanh Huyền cân nhắc, bắt đầu thấy không thoải mái —— đương nhiên y không có khả năng thừa nhận mình đang ghen. Không thoải mái một lúc, y lại nghĩ thông, mặc kệ trước đây ra sao, dù sao lần này y phải trở thành người quan trọng của hắn, không phải ranh giới sinh tử thôi ư? Y chết cho hắn xem, lại sống cho hắn coi, đảm bảo trái tim nhỏ của hắn chập trùng lên xuống, ê ẩm sảng khoái. Chờ ảo cảnh chấm dứt, Cố Kiến Thâm nhìn lại đoạn ký ức này, phỏng chừng chỉ còn lại ngọt ngào. Thẩm Thanh Huyền không chỉ ăn dấm chua còn bằng lòng sống chết vì hắn, hmm … ngọt ghê. Phong môn tuyển người mới đương nhiên nước chảy thành sông, Cố Kiến Thâm thuận lợi thông qua tất cả khảo hạch, cuối cùng như nguyện bái nhập Thượng Đức phong. Thể chất hắn đặc biệt như thế đương nhiên phải che giấu, chỉ nói với bên ngoài trước kia bị áp chế, linh điền ẩn đi, đến tuổi thì tự nhiên giải phóng, bấy giờ mới có thể thuận lợi tu hành. Thân thể vạn huyết vốn là thứ chưa từng nghe thấy, người ngoài nghề sẽ không nghĩ tới, mà người trong nghề đều có tự giác bảo đảm bí mật. Thành công bái nhập tông môn, Thẩm Thanh Huyền còn vui mừng hơn cả Cố Kiến Thâm. Vì ngày chính thức nhập môn còn chưa tới, cho nên Cố Kiến Thâm vẫn ở chỗ tạp dịch, Thẩm Thanh Huyền chọn giờ tới tìm hắn, gặp mặt rồi thì nói: “Chúc mừng nha, Cố sư điệt!” Cố Kiến Thâm mỉm cười, thấp giọng gọi y: “Bái kiến sư thúc.” Hai chữ sư thúc không biết Cố Kiến Thâm đã nói bao nhiêu lần, khi đó Thẩm Thanh Huyền không cảm thấy gì, nhưng hôm nay nghe lại thấy bên tai hơi ngứa. Y nói: “Nghe như ta già hơn ngươi thật nhiều tuổi.” Cố Kiến Thâm nói: “Đây là bối phận.” “Không được không được, khi chỉ có hai chúng ta …” Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn hắn, “Ngươi gọi ta là ca đi.” Chênh lệch giữa Thẩm ca và ca không chỉ có một chữ thôi đâu. Cố Kiến Thâm thấy lòng nóng lên, làm sao cũng không mở miệng được. Thẩm Thanh Huyền nói xong cũng thấy hơi ngại ngùng, y hắng giọng nói: “Dù sao cũng đừng gọi ta là sư thúc, ta không già vậy đâu.” Môi mỏng Cố Kiến Thâm giật giật, dường như khẽ gọi một tiếng. Thẩm Thanh Huyền không nghe rõ, dựa sát vào hắn hỏi: “Cái gì?” Cố Kiến Thâm: “…” Thẩm Thanh Huyền cách hắn rất gần, tha thiết nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn mong đợi. Cố Kiến Thâm không cách nào thả cái từ treo trong cổ họng ra ngoài. Hắn xoay người nói: “Ta đi chuẩn bị bữa tối!” “Ê này …” Thẩm Thanh Huyền vội giữ hắn lại, phát hiện tiểu tử này bản lĩnh lắm rồi, chạy trốn thật nhanh! Thẩm Thanh Huyền tự lẩm bẩm: Có gì đâu mà thẹn thùng, không phải gọi ca một tiếng thôi à? Gọi thì có sao đâu! Thẩm Thanh Huyền tưởng tượng Cố Kiến Thâm gọi y, nhất thời tê dại từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu. Thật … thật kỳ lạ. Thành công bái nhập sư môn là chuyện rất đáng chúc mừng, mộng đầu bếp của Cố Kiến Thâm rốt cục tan vỡ, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ hài lòng. Chẳng qua để ăn mừng ngày này, Cố Kiến Thâm vẫn thi triển trù nghệ mà mình khổ luyện thật lâu, làm một tiệc tối thịnh soạn. Tuy chỉ có hai người họ, còn ở trong phòng tạp dịch cũ nát, nhưng trong không gian nhỏ hẹp lại ngập tràn hạnh phúc và ngọt ngào, lấp đầy lồng ngực hai người. Thẩm Thanh Huyền nhìn bàn đầy thức ăn mà thán phục: “Ngươi thật lợi hại.” Cố Kiến Thâm mỉm cười, hết sức thỏa mãn. Thẩm Thanh Huyền nâng mắt nhìn, trêu chọc hắn: “Tay nghề này của ngươi phải uổng phí rồi.” Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Ta vốn cũng chỉ muốn làm cho ngươi ăn.” Vì lời này bật thốt quá tự nhiên khiến lòng người càng mềm mại hơn, Thẩm Thanh Huyền sao có thể kìm lòng được? Y cười tít mắt nói: “Thì ra ngươi chỉ muốn làm đầu bếp cho mình ta à?” Cố Kiến Thâm sao so được với y, nhất thời bị y làm cho tim đập thình thịch. Thẩm Thanh Huyền đổi đề tài, lại bảo: “Đáng tiếc, ngươi nhất định thất vọng rồi.” Một câu khiến trái tim đang đập liên hồi của hắn dừng lại như ngưng trệ, ngay sau đó bị khó xử chiếm đầy thần kinh, hắn cụp mắt, toan giải thích … Thẩm Thanh Huyền nói tiếp: “Sau này ta phải tích cốc, thực khách duy nhất của ngươi tương lai không ăn cơm, đầu bếp ngươi còn biết làm gì?” Cố Kiến Thâm ngẩn ngơ. Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, cười nói: “Được rồi, đừng buồn, mặc dù ta tích cốc, nhưng nếu là ngươi làm, ta nhất định sẽ ăn!” Cố Kiến Thâm nhoáng cái được vô vàn ấm áp bao quanh, hắn cứ tưởng … y … Tình cảm đến cùng phức tạp bao nhiêu, chỉ mấy từ đơn giản sao có thể hình dung, vừa rồi hắn như nằm trong hầm băng, bẵng một chớp mắt Thẩm Thanh Huyền đã ôm hắn, dùng dịch ngọt ấm áp mềm mại vây quanh hắn. Thoáng thì địa ngục, thoáng là thiên đường, có thể khiến hắn chập trùng như thế chỉ có người trước mắt này. Cố Kiến Thâm nhìn y rất đỗi dịu dàng: “Chỉ cần ngươi muốn ăn, ta nhất định sẽ làm cho ngươi.” Thẩm Thanh Huyền nhoẻn miệng cười, trong lòng ngọt ngào khôn xiết, cẩn thận ngẫm lại, tuy Cố Kiến Thâm không có đoạn ký ức này, nhưng nó thật sự đã diễn ra. Hai người gặp nhau vào trăm triệu năm sau, chẳng phải ngày nào hắn cũng dỗ y ăn chăm y uống đó sao! Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền rất tốt, y nói: “Được rồi, không nói chuyện nữa, coi chừng lát nữa đồ ăn nguội bây giờ!” Cố Kiến Thâm dọn bát đũa cho y, nói: “Nếm thử xem, không biết có hợp khẩu vị ngươi không.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta không kén ăn.” Y tạm dừng, lại bổ sung thêm: “Chỉ có hơi soi mói người ta, yên tâm, ngươi làm nhất định ta đều thích ăn.” Cố Kiến Thâm: “!” Y nói như thế sao hắn còn ăn cơm được nữa? Ngọt no rồi biết không! Thẩm Thanh Huyền chỉ ăn thôi nên không đã ghiền, bèn nảy ra ý tưởng: “Rượu ngon món ngon, đáng tiếc thiếu một nửa.” Ngụ ý muốn uống rượu … Cố Kiến Thâm đang lúc váng đầu căng não, thế là nói: “Ta đi mua.” Thẩm Thanh Huyền kéo tay hắn nói: “Được rồi, tuổi chúng ta không hợp uống rượu.” Vị thành niên uống rượu, sợ sẽ bị hình đường chộp về giáo dục lại.Ăn uống no đủ, Thẩm Thanh Huyền lại bắt đầu băn khoăn. “Ngươi bái nhập Thượng Đức phong, nhất định sẽ có tiểu viện của mình, đến lúc đó chúng ta sẽ không thể gặp mặt thường xuyên được nữa.” Bao năm qua Thượng Đức phong và Thượng Tín phong đều cạnh tranh gay gắt, quản chế các phong rất nghiêm, không kể khu vực công cộng, nhưng khu cư ngụ nhất định có gác cổng. Cố Kiến Thâm nghe xong cũng thấy rất lo. Hắn đã quen chiều nào cũng ở chung với Thẩm Thanh Huyền, bất thình lình không được gặp người ta … Tâm như bị khoét rỗng hơn một nửa. Cảm nhận của Thẩm Thanh Huyền cũng không khác gì hắn, có khi còn nghiêm trọng hơn, dù sao mục đích y đến ảo cảnh này là vì Cố Kiến Thâm, không gặp hắn, y làm gì còn giá trị tồn tại? Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên nhanh trí: “Có cách rồi! Ngươi có thể giữ lại tiểu viện cho tạp dịch.” Cố Kiến Thâm hỏi y: “Giữ lại?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng vậy! Dù gì ngươi cũng là đệ tử chính thức của Thượng Đức phong, ở tiểu viện như vậy cũng được! Bọn họ nhất định có thể đồng ý.” Cố Kiến Thâm mơ hồ biết y đang nghĩ gì. Chỉ thấy Thẩm Thanh Huyền chớp chớp mắt, khẽ nói: “Đến lúc đó, chúng ta có thể gặp mặt trong này rồi!” Thuận tiện trang trí lại, đặt giường lớn, y cũng muốn ngủ trưa nữa … Ây, hình như không thể dùng một giường, vậy hai giường, sau này ghép lại với nhau là được! Thẩm Thanh Huyền nghĩ hay lắm, tâm tình vui sướng cùng cực, thành thử y lại bắt đầu thả thính. Chỉ nghe y nói với Cố Kiến Thâm: “Ngươi nói xem hai ta như vậy có giống đang vụng trộm không?”