Thời gian bốn năm trôi qua cực nhanh, phảng phất chớp mắt mấy cái đã qua. Chủ yếu vì Cố Kiến Thâm quá bận rộn. Làm hoàng đế bộ dễ lắm ư? Thử chút thì biết, đây tuyệt đối là cái nghề siêu cấp giảm thọ. Lão Cố có ký ức còn đỡ, chỉnh đốn mọi việc thành thạo điêu luyện, làm hoàng đế vô cùng tiện tay, thỉnh thoảng còn giở trò bắt “hoàng hậu” xử lý chính vụ giúp mình, phải nói là thích thú tới quên cả trời đất. Nhưng Tiểu Cố không có ký ức lại thảm, Thẩm Thanh Huyền còn không tin nổi thì có thể tin được ai? Hậu quả của việc chẳng tin ai là khiến bản thân mệt gần chết. Hên là Thẩm Thanh Huyền đã giúp thân thể hắn trở nên tốt hơn, bằng không với tư thái cuồng công việc này, sợ rằng sống không lâu … Bên phía Thẩm Thanh Huyền thực ra cũng hơi thảm, giả bệnh không phải cứ thế là xong, giả bệnh hơn nửa năm, tiểu hoàng đế đã vững gót trên triều, thân thể này của y cũng hỏng bét. Tuy chưa đến nỗi giảm thọ, nhưng cũng không còn là nhân vật lợi hại hở ra là võ nghệ cao cường. Đôi khi thậm chí còn yếu hơn người thường một tí, nghe sao mà chạnh lòng. Nhắc tới rất thổn thức, một năm rồi lại một năm, tiểu hoàng đế của y ngày càng cao ngày càng rắn chắc ngày càng có năng lực, y thì ngược lại, còn lùn hơn hắn còn yếu hơn hắn còn không giỏi bằng hắn! Điểm tốt là y lười biếng thành tính, có thích vào triều hay không, có thích nghe chính vụ hay không, ngoài Khâm Thiên Giám ra, những chuyện khác đều chẳng màng tới. Bên phía Khâm Thiên Giám y vẫn không thể buông tay, mưa thuận gió hòa thì mới quốc thái dân an. Hơn nữa ngoài y ra, không ai có thể điều khiển được gió với mưa, cho nên tuyệt đối không thể vứt gánh. Bốn năm trôi qua, Cố Kiến Thâm đã chính thức cầm quyền, bất kể ai cũng không lung lay được đế tọa của hắn. Hắn xử lý chính vụ ngày càng thuần thục, tuy vẫn không tin được người khác, nhưng hiểu được cách kìm hãm và cân bằng. Là đế vương, đa nghi là bệnh chung, chưa chắc đó là khuyết điểm, chí ít sẽ không bị người khác đưa vào bẫy. Chính vụ quốc gia đi vào quỹ đạo, chế độ quan liêu ngày càng hoàn thiện, Cố Kiến Thâm không còn bận rộn như trước. Hắn không bận, nhưng các đại thần lại bắt đầu náo loạn. Liên tục mấy ngày, một phần ba tấu chương đều là: “Bệ hạ đang tuổi cường thịnh, lẽ ra nên lập hậu nạp phi, bổ sung hậu cung!” Hoặc là: “Đế hậu là chính đạo càn khôn, mong Bệ hạ sớm ngày đại hôn, yên ổn dân tâm!” Lại còn: “Thái tử là phúc của quốc gia, trách nhiệm của xã tắc! Bệ hạ nên mau chóng đại hôn, sinh ra long tử!” Tất cả tấu chương như núi đều có nội dung kiểu này, Cố Kiến Thâm nhìn mà hỏa khí bùng lên, ném xuống rồi nói: “Một đám người hết chuyện làm!” Chẳng phải rảnh lắm sao? Hôn sự của hắn nào cần họ bận tâm! Cố Kiến Thâm nhìn mà nổi nóng, không muốn ở trong cung nữa, hắn đứng lên nói: “Thay y phục.” Hiện giờ Phúc Đạt đã hoàn toàn phục tùng vì hắn, nghe lời này liền biết có nghĩa gì. Liên tục bốn năm, mỗi ngày Cố Kiến Thâm đều đến phủ quốc sư, chưa nhắc tới buổi tối, ban ngày có thời gian rảnh là hắn sẽ đến. Thỉnh thoảng sẽ trực tiếp ngự giá mà qua, nhưng không tiện ngày nào cũng đi, cho nên nhiều lúc sẽ mặc thường phục xuất hành. Mới đầu Phúc Đạt còn lo cho an nguy của Bệ hạ, sau này lão phát hiện thân thủ Bệ hạ cực cao, tới vô ảnh đi vô tung, ngay cả thị vệ đại nội cũng không điều tra ra được, lão liền thành thật ngậm miệng … Khi Cố Kiến Thâm tới Tần phủ, Thẩm Thanh Huyền đang hóng gió bên hồ. Thân thể y sợ lạnh sợ nóng, trời lạnh hận không thể ôm lò sưởi, trời nóng thì lại bức bối không muốn ở trong phòng. Cố Kiến Thâm cau mày đến gần: “Coi chừng cảm lạnh.” Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử anh tuấn từ đối diện đi tới. Ròng rã chín năm, củ cải đỏ đã triệt để lớn rồi. Thanh niên mày kiếm mắt sao hiện giờ nào còn dáng dấp trẻ con mềm mại năm xưa? Hắn cao hơn y nửa đầu, tay dài chân dài, chẳng đáng yêu tí nào. Thẩm Thanh Huyền toan hành lễ, Cố Kiến Thâm sẵn tiện nói: “Đừng đứng dậy, ở đây không có ai.” Thẩm Thanh Huyền lại tiếp tục lười biếng, chỉ nói: “Bệ hạ vạn an.” Cố Kiến Thâm cầm áo khoác y ném bên cạnh, cẩn thận phủ lên đùi cho y: “Thân thể ngươi không tốt, vừa vào hạ sao đã thích hóng mát thế này?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Trong phòng ngộp lắm.” Cố Kiến Thâm ngồi bên cạnh y, giúp y chắn gió: “Nếu ngộp thì tới hoa viên ngồi chút là được, sao lại tới bên hồ?” Tuổi càng lớn, Cố Kiến Thâm càng lải nhải nhiều hơn … Thẩm Thanh Huyền uể oải nói: “Vậy thần về phòng đây.” Thấy y khẽ nhíu mi, Cố Kiến Thâm liền mềm giọng: “Nếu ngươi cảm thấy chán, vậy theo trẫm vào cung ở mấy ngày nhé?” Tần phủ quả thật vô vị, hoa viên kia cũng chẳng có gì đẹp, toàn hoa lài màu trắng, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ không ưng. Đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng muốn vào cung, y bảo: “Không đi, lén la lén lút, không hứng thú.” Y thân là quốc sư, cũng là “sủng thần” hiện nay của thánh thượng, có thể tùy ý ra vào hoàng cung, nhưng không thể ở lại vì không hợp quy củ. Trước kia Cố Kiến Thâm bận rộn, buổi tối không muốn chạy tới chạy lui, thế nên Thẩm Thanh Huyền vào hoàng cung ở mấy ngày. Lúc đó hệt như đi ăn trộm, đi tới đâu cũng phải khẽ khàng, sợ tai vách mạch rừng, rước lấy phiền phức. Tuy buổi tối Cố Kiến Thâm bớt việc, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại mất công, cho nên không thích đi nữa. Cố Kiến Thâm lại nói: “Vậy trẫm bảo người chỉnh đốn lại hoa viên quý phủ.” Vệ quốc ghét màu đỏ ăn sâu bén rễ, cho nên phần lớn hoa đều là màu trắng, không thì cũng là hồng nhạt vàng nhạt, Thẩm Thanh Huyền nhìn mà chán hết sức, y bảo: “Đừng mất công, thần cũng chẳng thích đám hoa cỏ này.” Cố Kiến Thâm ngẫm nghĩ, lại dụ dỗ y: “Vậy trẫm dẫn ngươi tới hành cung ở mấy ngày?” Cái này được nè, tinh thần Thẩm Thanh Huyền lập tức tỉnh táo: “Khi nào?” Cố Kiến Thâm cười nói: “Sau năm ngày, nếu ngươi không bệnh, trẫm sẽ dẫn ngươi đi.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thần nhất định không bệnh!” Cố Kiến Thâm vẫn thấy hơi lo: “Chỉ mong hôm nay ngươi không cảm lạnh.” Hắn hiểu rõ thân thể này của y lắm. Thế nào gọi là miệng quạ đen? Cố Kiến Thâm chính là điển hình. Đêm đó Thẩm Thanh Huyền phát sốt. Y đỏ mặt bọc chăn trừng hắn: “Đều tại Bệ hạ.” Cố Kiến Thâm dở khóc dở cười: “Sao lại oán trách ta?” Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, xoay người qua. Cố Kiến Thâm thử độ ấm trán y: “Được rồi, uống thuốc trước đã, chờ khỏi bệnh trẫm lại dẫn ngươi đi nghỉ mát.” Thẩm Thanh Huyền cũng bực lắm, thể xác này của y quả nhiên bị hư tổn, hở tí là lại đau đầu nhức óc, uống thuốc nhiều là giỏi, nhưng quá yếu, hơi sơ suất là bệnh ngay. Cố Kiến Thâm còn bảo không được trách hắn, nhưng thực sự phải trách hắn! Nếu không phải vì để hắn tự mình chấp chính, y làm gì cần hành hạ cơ thể mình thế này? Ngặt nỗi Cố Kiến Thâm cũng mang vạ chung, y vừa sốt, Cố Kiến Thâm lại chăm nom cả đêm, y không hạ sốt, hắn căn bản không nghỉ ngơi. Thẩm Thanh Huyền vừa cảm thấy ấm áp, vừa thấy hắn đáng đời! Vì Thẩm Thanh Huyền bị bệnh, mấy ngày nay trên triều không có việc gì, sau khi hạ triều Cố Kiến Thâm lập tức đến Tần phủ. Lần này là bố trí ngự giá tới, cho nên kéo theo một chuỗi người, Phúc Đạt còn ôm theo cả đống tấu chương. Thẩm Thanh Huyền đang nằm trên giường trúc tắm nắng: “Nếu Bệ hạ bận thì đừng đến đây.” Cố Kiến Thâm nói: “Không sao.” Thẩm Thanh Huyền nhìn lom lom chồng tấu chương kia. Cố Kiến Thâm nói: “Toàn là mấy kẻ phiền chán, một đánh rảnh rỗi hết chuyện làm tới dằn vặt trẫm.” Thẩm Thanh Huyền thuận miệng hỏi: “Chuyện gì? Lại ầm ĩ gì nữa?” Cố Kiến Thâm nhìn y rồi bảo: “Giục trẫm lập hậu.” Vừa thốt ra hai chữ này, Thẩm Thanh Huyền nhất thời thanh tỉnh. Y ngồi dậy, thận trọng nhìn Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ thấy sao?” Lại nói … Cái việc lập hậu này quả là cấp bách mà. Hoàng đế mười tám tuổi còn chưa có hoàng hậu, đúng là mới nghe thấy lần đầu. Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, bỗng nhiên tỉnh táo lại … Cố Tiểu Thâm mười tám tuổi rồi hả? Đã là người trưởng thành rồi! Có xuống tay được hay không thì y cũng phải mau chóng hạ thủ! Nếu còn không ra tay, sẽ có người giành trước mất! Y nhìn hắn, nghiêm túc nhìn một hồi. Cố Kiến Thâm nhận ra tầm mắt y: “Ngươi sao vậy? Trên mặt trẫm có gì à?” Thẩm Thanh Huyền cười dịu dàng: “Không có gì.” Cố Kiến Thâm ngẩn ra, bị nụ cười này của y làm tim đập mạnh một cái: “Không có gì? Vậy nhìn ta chằm chằm làm chi?” “Chỉ là phát hiện …” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng, “Bệ hạ đã trưởng thành thành thanh niên oan hùng tuấn khí vậy rồi.”