Thẩm Thanh Huyền bất cẩn nói ra lời trong lòng, nói xong y mới sực nhớ, mình còn chưa nói chuyện cái chén với Cố Kiến Thâm, sao tên này biết được? Vì sao Cố Kiến Thâm biết được? Hắn sửng sốt, dè dặt hỏi: “Chén?” Thẩm Thanh Huyền nhân tiện nói: “Đúng, chén Kim Ô.” Cố Kiến Thâm nghiêm túc suy nghĩ nửa ngày, mơ hồ nhớ ra hình như có thứ như thế thật … Dường như vào lúc hắn nhàn hạ nhìn thấy miếng ngọc sáng, vì thế làm ra một cái chén. Lẽ nào Thẩm Thanh Huyền trông thấy chén rượu kia? Hắn không để ý những thứ này, hỏi trước: “Ngươi ở đâu?” Thẩm Thanh Huyền nói địa điểm, Cố Kiến Thâm nói: “Chờ ta một chốc.” Thật sự chỉ chờ một chốc, Cố Kiến Thâm rất nhanh đã tới bên cạnh Thẩm Thanh Huyền. Đã lâu không gặp, gặp lại vẫn rất thân thiết, tuy Thẩm Thanh Huyền không cười, nhưng khó chịu trong mắt vì sự xuất hiện của hắn mà tiêu tan. Cố Kiến Thâm thấy rõ, trong lòng không khỏi ngọt ngào, nắm tay y nói: “Sao ngươi lại đến nơi này?” Thẩm Thanh Huyền thành thật nói: “Không có ngươi ta không cách nào làm nhiệm vụ, vì quá tẻ nhạt nên muốn đến Tâm Vực nhìn xem.” Đây tuyệt đối là lời thật lòng, Thẩm Thanh Huyền không có khả năng vì nhớ hắn mà tới tìm hắn, Cố Kiến Thâm rất rõ điều này. Thế nhưng hắn vẫn có tí cảm giác mong đợi bị hụt hẫng, Cố Kiến Thâm nói: “Còn tưởng ngươi nhớ ta chứ.” Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Chẳng lẽ thế này không được tính là nhớ ngươi sao?” Cố Kiến Thâm sững sờ. Thẩm Thanh Huyền giải thích: “Nhớ nhiệm vụ liền nhớ tới ngươi, những ngày qua, mỗi ngày ta đều nhớ đến ngươi.” Tuy không giống như mình mong đợi cho lắm, nhưng nghe mấy câu này từ trong miệng y, hắn vẫn có cảm giác vui sướng quẩn quanh trong ngực khó diễn tả bằng lời. Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn y: “Ta cũng nhớ ngươi.” Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười. Cố Kiến Thâm lại nói: “Chỉ đơn thuần nhớ tới ngươi.” Nghe hắn nói như vậy, Thẩm Thanh Huyền rất chi là vui vẻ, có điều đảo mắt y lại nhớ ra chén Kim Ô, vì vậy bảo: “Ta vừa tới thành trấn này, nghe bọn họ sắp bán đấu giá chén Kim Ô do ngươi làm, nên muốn lấy cho bằng được, kết quả đợi hơn một canh giờ, lại hốt được cái thứ này.” Lần này Cố Kiến Thâm hiểu ra toàn bộ. Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn nói: “Đây là ngươi làm hả?” Cố Kiến Thâm cực kỳ bình tĩnh đáp: “Sao ta có thể làm ra thứ này?” Thẩm Thanh Huyền nhất thời mặt mày hớn hở: “Ta cũng cảm thấy ngươi sẽ không.” Cố Kiến Thâm lại nói: “Cũng không biết ai làm ra đồ chơi này, mượn tên tuổi của ta để bán được giá tốt.” Đạo lý này Thẩm Thanh Huyền hiểu, hiệu ứng của danh nhân ấy mà, rất phổ biến. Cố Kiến Thâm nghĩ tới lúc nhàm chán nhàn rỗi mình thật sự làm ra không ít thứ, vì vậy cố chắp vá: “Sau này ngươi nghe mấy lời kia thì đừng xem là thật, đồ ta làm sao có thể lưu lạc bên ngoài?” Thẩm Thanh Huyền ngẫm lại hai người họ ở thế gian hơn ba mươi năm, nhân tiện nói: “Ngươi đúng là rất thích làm mấy thứ này.” Cố Kiến Thâm nói: “Nhưng ta tuyệt đối không làm ra vật xấu xí cỡ này.” “Cũng đúng.” Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hăng hái, “Chén kim phượng quấn rồng trong buồng ngủ của chúng mình mới đẹp cơ.” Chuyện là vào ngày sinh nhật của Thẩm hoàng hậu, Cố Kiến Thâm tự tay chế tạo một cái chén bằng vàng cho y, bên trên khắc kim phượng giương cánh đầy sống động, bên cạnh có kim long mắt đỏ, muốn sáng bao nhiêu liền có bấy nhiêu, đôi mắt hồng ngọc kia của kim long hoa mỹ tới cực điểm, là vật vô giá. Nếu đặt chén kim phượng quấn rồng kia cạnh chén Kim Ô trước mắt, phỏng chừng ai cũng không ngờ chúng đều được tạo ra từ tay một người. Dù sao sở thích thẩm mỹ cách biệt quá lớn, có thể nói long trời lở đất. Có thể thấy vì dỗ “vợ yêu” vui vẻ, Cố đế tôn cực kỳ nhọc lòng. Biết chén Kim Ô “xấu xí” này không phải Cố Kiến Thâm làm, Thẩm Thanh Huyền triệt để không còn hứng thú với nó, thế là tiện tay ném đi. Cố Kiến Thâm yên lặng thở phào nhẹ nhõm. Cái chén này không thú vị, nhưng Tâm Vực lại có vô số vật thú vị, Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi bận không?” Cố Kiến Thâm mơ hồ biết y muốn làm gì. Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của Thẩm Thanh Huyền chính là: “Ta có thể theo ngươi đến xem Duy Tâm Cung không?” Y nghĩ mình theo hắn về nhà, theo lý thuyết Cố Kiến Thâm hẳn phải vui lắm, nhưng Duy Tâm Cung mà Thẩm Thanh Huyền thích chưa xây xong, phong cách Duy Tâm Cung hiện tại còn mờ mịt hơn cả Càn Thính Điện ở Vạn Tú Sơn, sợ Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy liền “chia tay” với hắn ngay lập tức. Cố Kiến Thâm nhọc nhằn khổ sở theo đuổi hơn ba mươi năm, sắp thấy có chút hy vọng, sao có thể hủy ở đây? Nhưng có muốn gấp cỡ nào thì một tòa cung điện không thể nào hoàn thành trong chốc lát, ba mươi năm cũng mới xây được một nửa, sau đó còn phải chăm chút từng chi tiết, dù thế nào thì bây giờ tuyệt đối không thể để Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy. Tuy Cố Kiến Thâm có thể dùng huyễn thuật làm một tòa Duy Tâm Cung đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhưng Duy Tâm Cung này giấu được người trong thiên hạ, lại chỉ không gạt được Thẩm Thanh Huyền. Dùng linh lực còn lại của nghĩa phụ hắn có thể lừa được Thẩm Thanh Huyền, nhưng xíu linh lực này hoàn toàn không đủ để chống đỡ huyễn thuật tinh tế khổng lồ như thế. Cho nên … phải làm gì bây giờ? Cố Kiến Thâm cũng muốn thẳng thắn thành khẩn lắm, nhưng điều kiện tiên quyết là Thẩm Thanh Huyền thích hắn. Ở thời điểm hiện tại, chỉ sợ vừa thẳng thắn xong liền không có sau đó nữa. Cố Kiến Thâm quyết tâm, đành phải tiếp tục giằng co: “Tạm thời không được.” Thẩm Thanh Huyền thất vọng đầy mặt: “Tại sao?” Cố Kiến Thâm nói: “Trước đó Duy Tâm Cung xảy ra vài chuyện, bọn họ đang nghiêm tra tu sửa.” Ngụ ý Duy Tâm Cung toàn là người, không tiện tới đó, dù sao đây cũng là nơi quan trọng của Tâm Vực, không phải hoàng cung thông thường ở nhân gian, dù Thẩm Thanh Huyền có thể che dấu khí tức, nhưng nhiều đại tướng Tâm Vực ở đấy thì vẫn rất nguy hiểm. Thẩm Thanh Huyền có thể thông cảm, y cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Cố Kiến Thâm đành phải nói rõ: “Lúc ta không có mặt, có kẻ đánh lén.” Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Nghiêm trọng không?” “Vẫn ổn.” Cố Kiến Thâm nói, “Chỉ là hộ vệ Loạn Ưng đúng lúc phụ trách Duy Tâm Cung bị tẩu hỏa nhập ma, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.” “Bị người ám toán?” “Là tự hắn tu hành xảy ra sai sót.” “Ra vậy à …” Thẩm Thanh Huyền nghĩ một hồi rồi nói, “Cần ta giúp không?” Cố Kiến Thâm thật không ngờ y sẽ nói như vậy: “Ngươi muốn giúp Loạn Ưng chữa thương?” “Ừ, ” Thẩm Thanh Huyền nói “Để ta, làm ít mà hiệu quả nhiều.” Lời này quả thực không phải nói quá … Tuy tín niệm của Thiên Đạo và Tâm Vực khác nhau, nhưng đạo tu hành đều bắt đầu từ dẫn linh vào cơ thể, cơ bản là giống nhau, cho nên Thẩm Thanh Huyền có thể chữa thương cho Loạn Ưng. Chỉ có điều Cố Kiến Thâm hơi do dự, trạng thái hiện giờ của Loạn Ưng đã ổn định, chủ yếu hắn được an bài ở Duy Tâm Cung, mà Thẩm Thanh Huyền muốn thăm hắn thì phải tới Duy Tâm Cung, ờm … Thấy hắn ra vẻ chần chừ, Thẩm Thanh Huyền còn tưởng hắn đang lo việc khác, ví dụ như sợ y dùng lý do chữa thương làm hại Loạn Ưng, vì vậy y bảo: “Ngươi yên tâm, nhiệm vụ chưa hoàn thành, ta nhất định không chọc vào ngươi.” Cố Kiến Thâm quay đầu nhìn y, hỏi ngược lại: “Vậy nếu nhiệm vụ hoàn thành, ngươi sẽ?” Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi đến sững sờ. Mặc dù Cố Kiến Thâm rất để tâm câu hỏi này, nhưng cũng không hy vọng y có thể nói ra lời gì hay, vì vậy giảm bớt bầu không khí nói: “Chờ nhiệm vụ hoàn thành ngươi liền phi thăng, ta cũng không cần lo những việc này.” Nào ngờ Thẩm Thanh Huyền yên lặng một lúc lâu, bỗng nói: “Dù không phi thăng, ta cũng sẽ không gây phiền phức cho ngươi.” Cố Kiến Thâm đột nhiên quay đầu nhìn y. Thẩm Thanh Huyền thấy hơi mất tự nhiên, y bảo: “Người cần được chữa trị kia ở đâu? Việc này không nên chậm trễ, nhanh đưa ta đi xem.” Như thế đã đủ làm Cố Kiến Thâm thỏa mãn rồi, sao còn có thể ép buộc y, hắn nắm tay y nói: “Nơi Loạn Ưng ở không được đẹp đẽ cho lắm, mong người đừng để ý.” Thẩm Thanh Huyền nguýt hắn một cái: “Mỗi người đều có thẩm mỹ riêng, sao ta có thể tùy ý chỉ trích người khác?” Nghe thấy lời này, khóe miệng Cố Kiến Thâm tức thì cong lên, không chỉ trích người ngoài lại chỉ trích hắn, vậy chẳng phải đang nói hắn không phải người ngoài? Cuộc sống phu thê hơn ba mươi năm quả nhiên không uổng phí. Cố Kiến Thâm sảng khoái tinh thần, lập tức muốn được voi đòi tiên: “Có thể hôn xíu không?” Thẩm Thanh Huyền: “…” Thừa dịp y không lên tiếng, Cố Kiến Thâm xáp tới mổ cái chóc lên môi y. Thẩm Thanh Huyền câm nín, không hề nói gì. Cố Kiến Thâm lại muốn tiến thêm thước nữa, lần này Thẩm Thanh Huyền tránh ra: “Đừng chậm trễ cứu người.” Tình huống Loạn Ưng bây giờ không tệ lắm, Cố Kiến Thâm không lo lắng quá nhiều, nhưng Thẩm Thanh Huyền đã nói thế, hắn cũng không thể làm gì nữa, nắm tay y đến thành Nam Tâm – một trong tứ đại chủ thành của Tâm Vực. Ban đầu Loạn Ưng ở Duy Tâm Cung, nhưng Cố Kiến Thâm đã sớm truyền âm cho họ, sai người khẩn cấp đón Loạn Ưng vào phủ đệ của mình ở thành Nam Tâm. Ngoại hình của Thẩm Thanh Huyền tất nhiên phải thay đổi một chút, Cố Kiến Thâm nói: “Để ta giúp ngươi đi.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Được.” Huyễn thuật của Cố Kiến Thâm hợp với Tâm Vực hơn, không dễ khiến người ta phát hiện. Lại nói thành Nam Tâm không thể so với Duy Tâm cung, áp trận không được cao tay cho lắm, nên không lo bị bại lộ. Cố Kiến Thâm không thay đổi quá nhiều, chỉ biến dung mạo của y bình thường hơn, không quá gây chú ý là được. Tuy bầy đàn Tâm Vực rỗi việc thì lại mắng Thẩm Thanh Huyền là hắc tâm liên đệ nhất trong lịch sử, là bạch liên hoa giả nhân giả nghĩa, là kẻ ba phải của Thiên Đạo. Nhưng phàm là ai từng gặp Thẩm Thanh Huyền, đều sẽ chấn động với dung mạo và phong thái của y. Tâm Vực có một đại họa sĩ, trong lúc hắn chu du tứ phương từng may mắn gặp Thẩm Thanh Huyền giảng đạo, khi ấy lập tức kinh động như gặp tiên nhân, trở về vẽ một bức họa mỹ nhân. Dạo đó cuộn tranh kia gây oanh động rất lớn, vô số người trầm mê đôi mắt thanh lãnh của người trong bức họa kia, thậm chí vì thế mà rối loạn tâm trí, rơi vào bể khổ sâu thẳm cầu mà không được. Không ai biết đây chính là Thẩm Thanh Huyền bị Tâm Vực bôi đen không ngừng nghỉ, lại càng không biết đó là kẻ ba phải của Thiên Đạo trong miệng bọn họ. Sau đó Cố Kiến Thâm nhìn thấy bức họa này, tất nhiên vừa liếc một cái đã nhận ra đây là ai. Vì bức họa này dẫn tới vô số kẻ si mê cuồng loạn, cho nên hắn mang nó đi, khóa bên trong Duy Tâm cung. Từ đó về sau bức họa này trở thành truyền thuyết. Thông qua việc này có thể hiểu rõ, dung mạo của Thẩm Thanh Huyền cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ quan của người dân Tâm Vực, nếu y lộ diện, e rằng có không ít người muốn đổi sang thờ Thiên Đạo. May mà tu vi Thẩm Thanh Huyền đủ cao, kẻ đầu đường xó chợ không dám nhìn thẳng y, còn có can đảm đối diện thì toàn là người tâm pháp đại thành, tâm chí kiên định lạ thường. Trong lúc trò chuyện thì đã đến phủ đệ Loạn Ưng. Vì đã thông báo từ sớm, cho nên bọn hạ nhân thấy Cố Kiến Thâm cũng không có gì bất ngờ, chỉ lo dồn dập hành lễ. Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền tới đây với thân phận là đại phu, theo lý thuyết nên đứng sau Cố Kiến Thâm, ra vẻ kinh sợ hết sức. Thế nhưng … Tôn chủ đại nhân chưa bao giờ theo thiết lập, làm đại phu thì cũng phải cỡ thần y, đi tới đâu đều phải được người ta tán tụng tới đó. Cố Kiến Thâm đương nhiên là cái người tâng bốc y nhất. Thấy vậy, bọn hạ nhân đều kinh ngạc vô cùng, rất chi là hiếu kỳ với Thẩm đại phu này. Một đường đi vào buồng ngủ của Loạn Ưng, vừa vào cửa, Thẩm Thanh Huyền lập tức nhìn thấy một vị nữ tử áo trắng đứng cạnh giường. Nữ tử kia quay đầu, đồng tử Thẩm Thanh Huyền đột nhiên co rút. Cố Kiến Thâm giới thiệu: “Vị này là Tiểu Huân, thị nữ của Loạn Ưng.” Tiểu Huân … Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền trở nên sâu xa. Nữ tử được gọi là Tiểu Huân kia nhu nhược cúi đầu: “Bệ hạ vạn an.” Thẩm Thanh Huyền nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu. Tiểu Huân nhận ra được tầm mắt của y, đôi mắt hẹp dài cũng nhìn về phía y. Thẩm Thanh Huyền cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ gì. Y không nhìn nàng nữa, chỉ tới bên giường, thăm dò mạch của Loạn Ưng. Chỉ thử một lần y liền nắm chắc trong lòng, y dùng truyền âm nói với Cố Kiến Thâm: “Linh điền chấn loạn, tâm mạch tổn thương lớn, nếu ta dùng linh lực có thể chữa trị cho hắn ngay lập tức.” Nhưng sẽ bại lộ thân phận của y, pháp thuật cỡ này linh lực dao động cực kỳ rõ, có khả năng kinh động hộ vệ Tâm Vực. Cố Kiến Thâm nhíu mày. Thẩm Thanh Huyền bỗng mở miệng, từ tốn nói: “Thật ra chỉ cần tìm được một vị thuốc, thương thế của tướng quân Loạn Ưng có thể khôi phục nhanh chóng.” Cố Kiến Thâm không rõ vì sao y bỗng nhiên lên tiếng, thuận theo hỏi y: “Thuốc gì?” Thẩm Thanh Huyền lơ đãng liếc sang Tiểu Huân kia: “Mộc Nguyệt quả.” Vừa thốt ra ba chữ này, Tiểu Huân kia đột nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền, trong con ngươi vẫn luôn nhu nhược mềm yếu bắn ra một tia tinh quang. Thẩm Thanh Huyền không thèm nhìn, tiếp tục bổ sung: “Nguyệt Thụ của Tẩm Nguyệt Tông ở Thiên Đạo ba ngàn năm mới kết được một Mộc Nguyệt quả.” Cố Kiến Thâm nhạy bén nhận ra sóng ngầm giữa Thẩm Thanh Huyền cùng Tiểu Huân, mắt hắn híp lại, dòm kỹ Tiểu Huân … Tiểu Huân lập tức cúi đầu, vẫn là dáng vẻ lo lắng sốt ruột kia. Cố Kiến Thâm mở miệng nói: “Nghe nói Nguyệt Thụ này do một trong Tam Thánh – thánh nhân Khinh Nhiễm trồng, mỗi lần ra quả hắn đều sẽ cẩn thận lấy đi, không đưa ra ngoài.” Thẩm Thanh Huyền làm như ảo thuật mà móc ra một quả màu trắng bạc từ trong ngực, y khẽ cười nói: “Đúng dịp, chỗ ta vừa hay có một quả.” Giờ phút này vẻ mặt của “Tiểu Huân” chỉ có thể dùng khiếp sợ để hình dung. Thẩm Thanh Huyền cũng không nhìn hắn, chỉ để quả này vào bên môi Loạn Ưng. Cố Kiến Thâm lại nói: “Vật quý hiếm như thế … Cứ vậy mà cho Loạn Ưng, thỏa đáng sao?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Cũng chẳng có gì quý giá, suy cho cùng cũng chỉ là một quả trái cây, ta cũng không thích ăn.” Nói xong liền bỏ Mộc Nguyệt quả quý hiếm có một không hai vào miệng Loạn Ưng. Quả vừa tiếp xúc môi liền tan, uốn lượn chảy vào, trong nháy mắt tràn vào huyết mạch hỗn độn của Loạn Ưng. Tiểu Huân kinh ngạc nhìn một hồi lâu. Thẩm Thanh Huyền lại nhìn về phía Cố Kiến Thâm nói: “May mắn không làm nhục mệnh, tướng quân Loạn Ưng đã không còn gì đáng ngại.” Cố Kiến Thâm khách khí nói: “Nhờ có Thẩm đại phu dốc lòng giúp đỡ.” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ Thẩm. Đúng như dự đoán, “Tiểu Huân” phía sau lưng lập tức căng thẳng. Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Bệ hạ khách khí.” Cố Kiến Thâm lại nói: “Sắc trời đã tối, không bằng Thẩm đại phu nghỉ ngơi ở đây đi.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Cũng nên như thế, thân thể của tướng quân Loạn Ưng vẫn phải để tại hạ cẩn thận quan sát mấy ngày.” Hai người họ nói lời khách sáo, Tiểu Huân không nhúc nhích, nhưng không còn tư thái nhu nhược yếu ớt kia nữa, còn dẫn theo mấy tia sát khí không thể xem rõ. Thẩm Thanh Huyền vẫn không để ý đến hắn, y theo Cố Kiến Thâm ra ngoài, trực tiếp đến phòng khách uống trà. Không còn người ngoài, Thẩm Thanh Huyền trực tiếp nói: “Nếu có mạo phạm, kính xin Bệ hạ bao dung.” Câu này nghe thì có vẻ không hiểu ra sao, nhưng Cố Kiến Thâm lại hiểu, hắn nói: “Nghe nói thánh nhân Khinh Nhiễm tùy tính không chịu gò bó, không ngờ lại thú vị tới thế.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Trước giờ y luôn ham chơi, không biết lần này lại nổi tà niệm gì.” Cố Kiến Thâm nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy mà ta không nhìn thấu y.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Cũng vì Bệ hạ không để bụng.” Đây cũng chẳng phải nịnh nọt, quả thực thuật biến hóa của Mộc Huân quá tuyệt vời, nhưng nếu Cố Kiến Thâm dụng tâm vẫn có thể nhìn thấu, chỉ do hắn không để ý mà thôi, dù sao Tiểu Huân kia chỉ là một thị nữ của Loạn Ưng. Cố Kiến Thâm không nói thêm nữa, rót trà cho y: “Nếm thử hồng trà của Tâm Vực đi.” Thẩm Thanh Huyền bị hương trà hấp dẫn, thu lại tâm tư, thích ý phẩm trà cùng Cố Kiến Thâm. Hai người vừa nói vừa cười, thấy thời gian không còn sớm, Thẩm Thanh Huyền nói: “Bệ hạ, ta đi nghỉ ngơi.” Cố Kiến Thâm muốn cùng đi ngủ với y, nhưng suy xét hôm nay y có việc, vì vậy đáp: “Mai gặp.” Thẩm Thanh Huyền luôn nhớ thương nhiệm vụ của mình, y mịt mờ hỏi: “Chuyện đó … thực sự không có con đường vẹn toàn nào sao?” Cố Kiến Thâm hỏi y: “Thanh Nhi có hiểu thế nào là thích không?” Thẩm Thanh Huyền: “…” Cố Kiến Thâm nở nụ cười, hôn lên trán y: “Sớm nghỉ ngơi chút đi.” Thẩm Thanh Huyền hết sức mất hứng, nên làm sao mới tốt đây? Đang làm nhiệm vụ ngon lành tự dưng bị kẹt! Lẽ nào thực sự muốn y ở phía dưới? Thẩm Thanh Huyền nghĩ kỹ một hồi, vẫn cảm thấy cả người không thoải mái. Hơn nữa … Nếu y chủ động yêu cầu ở phía dưới, Cố Kiến Thâm lại không chịu làm chuyện thân mật với y thì sao? Chẳng phải xấu hổ chết luôn ư! (シ;゚Д゚)シ Không vội vàng được … Thẩm Thanh Huyền đành phải khuyên bản thân: Việc này vẫn cần phải bàn bạc kỹ càng. Cố Kiến Thâm đi rồi, Thẩm Thanh Huyền vẫn không về phòng, y đang đợi tên đồ đệ khốn nạn nhà mình. Không lâu sau, một trận gió mỏng phất qua, kèm theo từng đợt ánh sáng tím, thân ảnh thon dài chợt xuất hiện, ngay sau đó y quỳ một gối trước mặt Thẩm Thanh Huyền. “Sư phụ.” Dù hắn chưa ngẩng đầu, nhưng giọng nói lả lướt êm tai, tựa như nhạc cụ tinh xảo nhất diễn tấu ra thơ văn hoa mỹ mê người. Thẩm Thanh Huyền nhìn y nói: “Đứng lên.” Mộc Khinh Nhiễm đứng dậy, chậm rãi nâng gương mặt nào còn sắc đẹp nhu nhược của nữ tử ban ngày? Đây là một gương mặt yêu nghiệt mười phần, đặc biệt là vẻ ngang ngạnh cùng tà khí trong đôi mắt màu tím kia. Thẩm Thanh Huyền cũng đau đầu với y lắm. Mộc Huân, tự là Khinh Nhiễm, một trong đương kim Tam Thánh, lão tam nhà Thẩm Thanh Huyền. Mộc Khinh Nhiễm bình tĩnh nhìn Thẩm Thanh Huyền, nửa ngày mới mở miệng nói: “Tại sao Sư phụ lại muốn cứu ma tu kia?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Vậy vì sao ngươi muốn giết hắn?” Mộc Khinh Nhiễm nói: “Ma tu vốn đáng chết.” Thẩm Thanh Huyền nheo mắt lại: “Nếu lời này do Chỉ Qua nói, ta còn tin được.” Mộc Khinh Nhiễm rũ xuống mi mắt, không lên tiếng. Thẩm Thanh Huyền vẫn biết rõ tính Mộc Huân, y đến gần nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Mộc Khinh Nhiễm nói: “Không có gì.” Thẩm Thanh Huyền duỗi tay cầm cổ tay y dò xét, mi tâm liền nhíu chặt: “Linh điền của ngươi.” Mộc Khinh Nhiễm giật phắt khỏi tay y: “Không nhọc sư phụ lo lắng.” Thẩm Thanh Huyền khựng lại, muốn tiếp tục thăm dò, trước mắt đã không còn bóng người. Đứa nhỏ này … Thẩm Thanh Huyền đang ở Tâm Vực nên không tiện thả thần thức với quy mô lớn. Chẳng qua nếu Mộc Huân thực sự muốn trốn y, y có tìm cỡ nào cũng không ra. Đám đồ đệ cánh cứng hết rồi, y không quản lý được nữa. Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Huyền thấy hơi giận, năm đó khi nhập môn đứa nào đứa nấy cũng nghe lời, đứa này còn ngoan hơn đứa kia, bây giờ sao toàn thành cái dạng này hết vậy! Y hãy còn đang tức giận, Cố Kiến Thâm đã xuất hiện bên cạnh: “Thánh nhân Khinh Nhiễm đi rồi?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Đi rồi!” Cố Kiến Thâm cười nói: “Ta nghe nói ngươi cưng chiều vị tiểu đồ đệ này nhất, sao lại chọc ngươi giận vậy?” Thẩm Thanh Huyền nói: “Thương thế Loạn Ưng tám chín phần mười là do y làm, cũng không biết tại vì sao.” Cố Kiến Thâm khẽ cau mày, cũng hơi kinh ngạc: “Loạn Ưng vẫn luôn theo bên cạnh ta, chưa từng nghe nói hắn và thánh nhân Khinh Nhiễm qua lại với nhau.” “Từ nhỏ Huân Nhi đã tùy hứng rồi.” Thẩm Thanh Huyền tạm dừng rồi nói: “Không chừng chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng có thể chọc giận y.” Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền ngày càng thông cảm cho sư phụ mình, năm đó y trầm mê trong ổ vàng ổ bạc, sư phụ tức giận nhốt y tại Vạn Tú Sơn, cưỡng ép y đổi tính lại. Hiện tại y cũng muốn xách mấy đứa đồ đệ này về, xử lý cả bọn một trận! Chỉ có điều đã muộn rồi, y thực sự bắt không được chúng nó … Cố Kiến Thâm khuyên y: “Ngươi cũng đừng lo nghĩ nhiều, bọn họ đều đã đến cảnh giới này, tất nhiên có suy nghĩ của mình.” Thẩm Thanh Huyền thở dài nói: “Ta làm sao quản được bọn chúng.” Cố Kiến Thâm lại trò chuyện với y vài câu, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi có đồ đệ không?” Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Không có, ta không thích quan hệ sư đồ.” Dường như có liên quan tới chuyện năm xưa của Thượng Đức Phong, Thẩm Thanh Huyền hơi do dự, nhưng rất muốn hỏi sâu … Nhưng ngay lúc này, ngọc giản liên tục chớp tắt mấy lần. Thẩm Thanh Huyền vui vẻ trong lòng, biết là có nhiệm vụ mới, nếu kẹt ở cùng hưởng đêm xuân, vậy trước tiên làm mấy nhiệm vụ phía sau cũng được, không chừng làm rồi làm, Cố Kiến Thâm sẽ vui vẻ cùng y đảo điên một đêm xuân đó! Thẩm Thanh Huyền tập trung nhìn, không khỏi mừng tít mắt. “Hai mươi hai, ngủ một giấc trong tẩm cung Cố Kiến Thâm.” “Hai mươi ba, cùng nhau tắm rửa với Cố Kiến Thâm.” “Hai mươi bốn, đến nơi Cố Kiến Thâm thích cắm trại.” Liên tục hiện ra ba nhiệm vụ, cái nào trông cũng có vẻ không khó, Thẩm Thanh Huyền tương đối thoả mãn. Y nhìn về phía Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi cũng nhận được nhiệm vụ mới phải không?” Cố Kiến Thâm khựng lại: “Ờm.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Chúng ta trước tiên nhảy qua hai mươi mốt, làm mấy cái phía sau nhé?” Cố Kiến Thâm không nói gì, trực tiếp đưa ngọc giản hồng ngọc của mình cho y. Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn, nhất thời … ヽ(#`Д´)ノ “Hai mươi hai, mời Thẩm Thanh Huyền giao hoan tại tẩm cung.” “Hai mươi ba, cùng tắm với Thẩm Thanh Huyền rồi giao hoan.” “Hai mươi bốn, đưa Thẩm Thanh Huyền đến nơi mình thích cắm trại rồi giao hoan.” Liên tục ba cái, Thẩm Thanh Huyền không còn nhận biết hai chữ “giao hoan” nữa rồi! _____ Ngọc giản đã muốn hai đứa chịch, hai đứa không thể không chịch