Cố Kiến Thâm dẫn y về nhà, Thẩm Thanh Huyền đã triệt để tỉnh táo lại, y nói rằng: “Ta đi tắm.” Ban nãy y thật sự rơi vào giếng cạn, tuy Cố Kiến Thâm ôm lấy y rất nhanh, nhưng y phục của y vẫn bị bẩn. Cố Kiến Thâm không nhiều lời, chỉ đáp: “Đi thôi.” Từ buồng tắm đi ra, Thẩm Thanh Huyền đã thay tẩm y, tóc dài cũng xõa tung sau lưng, dáng vẻ không mang bất kỳ trụy sức nào ngược lại trông càng xinh đẹp. Cố Kiến Thâm rót trà nóng cho y, từng hơi nóng mang theo hương trà ôn nhuận, có thể giúp trái tim xao động bình ổn lại. Thẩm Thanh Huyền ngồi bên cạnh hắn: “Bệ hạ …” Nói đoạn, y ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Kiến Thâm, “Sao ngươi có thể nghĩ ra cách đó để hoàn thành nhiệm vụ?” Cố Kiến Thâm nở nụ cười, hỏi ngược lại y: “Ngươi cho rằng thế nào?” Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Ta không biết.” Cố Kiến Thâm chỉ gỡ nửa gút thắt: “Có lẽ sẽ có một ngày ngươi tự mình tìm được đáp án.” Thẩm Thanh Huyền: “…” “Được rồi, ” Cố Kiến Thâm châm trà cho y, “Nếm thử trà này đi, chúng ta nên về rồi.” Thẩm Thanh Huyền nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp, hương trà lan giữa răng môi, câu ‘Ngươi thích ta thật sao’ đến bên miệng, lại không sao hỏi ra thành lời. Hỏi thì làm được gì? Cố Kiến Thâm cho y đáp án thì thế nào? Quan trọng nhất là bản thân y, tin hay không tin? Y không tin. Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm rời đi chẳng hề đột ngột, hoàng đế loài người có thể tại vị ba mươi năm đã tốt lắm rồi. Mặc dù không có con nối dòng, nhưng bọn họ nhận nuôi con của Thẩm Khuynh Lỗi. Cố Kiến Thâm giả bệnh mấy năm rốt cục đến hồi kết, có Thẩm Thanh Huyền ở đây, họ lừa đám thái y quá dễ dàng, từng người đều lắc đầu thở dài, lo sợ một lời không hợp liền chôn theo. Hơn mười ngày cuối cùng, Cố Kiến Thâm bị bệnh liệt giường, Thẩm Thanh Huyền cực nhọc ngày đêm hầu hạ bên người. Tình cảnh này thực sự khiến người cảm động … Cố Kiến Thâm “bệnh” tới khó thở còn có thời gian nói đùa: “Ngươi biết không? Ta còn định đưa ngôi vị hoàng đế cho ngươi.” Thẩm Thanh Huyền hời hợt nói: “Ta muốn thứ này làm gì?” Một ngôi vị hoàng đế nhỏ bé ở thế gian, thật sự không đáng nhắc tới với Thẩm Thanh Huyền. Cố Kiến Thâm nói: “Không phải ai cũng bảo hoàng đế là sao Tử Vi chuyển thế ư? Có lẽ đưa ngươi ngôi vị hoàng đế cũng là hái sao trời cho ngươi.” Không ngờ vừa nhắc tới đề tài này, Thẩm Thanh Huyền khẽ động tâm tư, hỏi hắn: “Vậy sao lại thay đổi chủ ý?” Cố Kiến Thâm nhìn y, mặc dù sắc mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh có thần như trước: “Bởi vì đó không phải là thứ ngươi muốn.” Thẩm Thanh Huyền mơ hồ bắt được chút dấu vết: “… Ta muốn sao?” Cố Kiến Thâm đáp một tiếng rồi không chịu nói nữa. Thẩm Thanh Huyền lại nhìn về phía hắn, chợt phát hiện tên này đã đi rồi. “Bệ hạ … băng hà rồi!” =))))))))))))))))))))) Kèm theo tiếng gào bi ai của thái giám, thần tử bên ngoài đồng loạt rập đầu khóc rống. Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười, nằm nghiêng bên giường Cố Kiến Thâm, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Phu khứ phụ tùy(*), Hoa cao tổ cùng Thẩm hoàng hậu dùng tình yêu như truyền kỳ định nghĩa thế nào là đôi người một đời một kiếp. (*) Chồng đi vợ theo Mấy chục năm nhân gian, chẳng qua chỉ như vài ngày ngắn ngủi ở giới tu chân. Vạn Tú Sơn không thay đổi chút nào, cả hoa đào cũng nở rộ treo trên cành cây, lay động kiều diễm, thân thiết hoan nghênh chủ nhân trở về. Một đợt khí tức bay tới, Thẩm Thanh Huyền cho phép Cố Kiến Thâm vào. Hai người bên nhau ở thế gian gần bốn mươi năm, lúc này gặp lại bỗng cảm thấy rất mới mẻ. Vẫn là Cố Kiến Thâm mở miệng trước: “Thân thể phàm thai không sánh được một phần ngàn phong thái của ngươi.” Dù Thẩm hoàng hậu đã được y đồng hóa tới cực hạn, nhưng vẫn khác biệt rất lớn với bản thể, đây là chênh lệch không thể hình dung, không có cách nào so sánh. Khóe môi Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch: “Đôi mắt Bệ hạ quả nhiên là báu vật thế gian.” Cố Kiến Thâm đến gần y, cầm tay y nói: “Cũng chỉ có đôi mắt này là báu vật?” Thẩm Thanh Huyền dời tầm mắt, kéo cổ áo hơi mở ra của hắn xuống. Cố Kiến Thâm lắc đầu cười khẽ, giọng nói rất chi là ám muội: “Muốn xem không?” Thẩm Thanh Huyền như mèo nhìn thấy cá: “Muốn …” Hơn bốn mươi năm không thấy, có thể không muốn sao? Ầy … còn Tiểu Kim Long nữa, chờ xem huyết ấn xong thì đi thăm Tiểu Kim! Cố Kiến Thâm lại cố ý gợi hứng thú của y: “Về trước đi.” Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng! Đi châm hương nhân duyên trước đã.” Làm thế nào để mất hứng? Đây là một trong những kỹ năng đặc biệt bí truyền của Liên Hoa Tôn chủ. Ngay lúc đó Cố Kiến Thâm hết muốn cho y xem nữa! Thẩm Thanh Huyền lại không hề phát giác, y vẫn còn băn khoăn nhiệm vụ sau cùng, châm hương nhân duyên, ý loạn tình mê… Rồi về sau nữa? Sẽ lại có thêm nhiệm vụ kiểu gì? Bởi vì đã thay đổi cảm xúc, hiện giờ Thẩm Thanh Huyền cảm thấy làm nhiệm vụ cùng Cố Kiến Thâm cũng thú vị quá chừng. Hai bó hương mua trước đó, hiện giờ chỉ còn một, Thẩm Thanh Huyền nhún nhường: “Ngươi trước đi.” Cố Kiến Thâm hỏi y: “Lỡ như ta không khống chế được thì phải làm sao?” Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, nhưng rất nhanh hỏi ngược lại hắn: “Nếu làm thật thì có phá cấm chế của ngươi không?” Y có thể hỏi như thế, Cố Kiến Thâm không chỉ không giận mà còn rất vui. Tốt xấu gì trong lòng gia hỏa này đã bắt đầu nghĩ tới hắn, có lẽ không liên quan tới ái tình, nhưng ít ra ngọc giản biểu hiện như thế, đồng nghĩa y không còn muốn đưa hắn vào chỗ chết nữa. Cố Kiến Thâm cười nói: “Ngươi đừng câu dẫn ta quá, ta hẳn có thể chống đỡ.” Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc nói: “Được, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành thì lập tức dừng lại!” Cố Kiến Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng ta cùng châm đi.” Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ nói: “Có được không?” Cố Kiến Thâm: “Thử xem thì biết.” Thẩm Thanh Huyền đồng ý, hai người đồng thời châm hương nhân duyên, khói mỏng sắc đỏ chậm rãi bay lên, mang theo cảm xúc khác lạ. Cố Kiến Thâm hôn Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền cũng phối hợp đáp lại hắn. “Nhắm mắt lại.” Hắn nhẹ giọng nói với Thẩm Thanh Huyền. Thẩm Thanh Huyền không nỡ nhắm mắt, Cố Kiến Thâm dứt khoát nhắm mắt trước, không nhìn thấy mắt đỏ mình yêu thích, bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới đắm chìm vào môi răng dây dưa triền miên. Hai người làm phu thê mấy chục năm ở thế gian, hôn môi vô số lần, đã hết sức quen thuộc lẫn nhau từ lâu, có thể do từ đầu chí cuối đều không đi tới bước cuối cùng, cho nên mỗi nụ hôn đều mang theo nhiệt độ trêu người, vừa hôn đã đốt lên nhiệt tình trong lồng ngực. Khi Cố Kiến Thâm buông Thẩm Thanh Huyền ra, Thẩm Thanh Huyền thở gấp nói: “Y phục …” Cố Kiến Thâm nói: “Ngươi giúp ta.” Hai gò má Thẩm Thanh Huyền ửng hồng, đôi mắt trong veo, cứ thế mà nhìn người say đắm, thật sự vô cùng quyến rũ. Cố Kiến Thâm thấy rằng, nếu không niệm Thanh Tâm chú, chỉ một nụ hôn thôi cũng đã làm mình ý loạn tình mê rồi. Nhưng không thể cứ nhẹ nhàng như vậy rồi kết thúc, tốt xấu gì cũng phải nếm thử chút hương vị. Thẩm Thanh Huyền cởi y phục hắn, khi cấm ấn xinh đẹp lâu ngày không gặp lộ ra, Thẩm Thanh Huyền nhìn ngắm đến sững sờ. Có thể nhìn thấy sự say mê trong đôi mắt sương lạnh thanh ngạo kia quả là mỹ diệu tới cực điểm. Lại nghĩ đến y vì hắn mà biến thành như vậy … Cố Kiến Thâm không nhịn được, cởi bỏ xiêm y của y, hôn lên cơ thể như ngọc ấy. Thẩm Thanh Huyền hừ nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài rơi trên bả vai hắn. Thế rồi trong thời khắc sục sôi ngất trời ấy, ngọc giản nhấp nháy. Thẩm Thanh Huyền không thể tránh né nhìn thấy hàng chữ hiện trên ngọc giản: “Hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm.”