Mất đi rồi có lại, hai người càng dính nhau như hình với bóng. Phải mất bảy ngày Loạn Ưng mới phục hồi tinh thần, hoàn toàn tin tưởng Mộc Huân đã quay về. Mộc Huân dẫn hắn về nhà y ở Tinh Hải – phải nói chính xác là một cái tổ. Loạn Ưng muốn y, y cũng muốn hắn, hai người củi khô lửa bốc suýt chút nữa đốt Tinh Hải thành Vọng Tẫn. Trên phương diện làm tình Mộc Huân rất buông thả, hiện giờ tâm ý tương thông, ngân lang càng say y như điếu đổ, không màng đêm nay là năm nào. Ngặt nỗi y trêu cho bốc lửa vậy thôi, chứ phía sau lại không chống đỡ nổi. Tuy tử thủy yêu có thể chất đặc thù, nhưng không so được với ngân lang làm hoài không biết mệt! Chỉ cần nghỉ ngơi một chút, Loạn Ưng sẽ ôm y thật chặt, không muốn buông tay, Mộc Huân biết hắn đau lòng, cũng không bằng lòng rời xa hắn. Từ đầu đến cuối Mộc Huân nói rất nhiều lời ngọt ngào, song Loạn Ưng lại không hề nói gì. Lúc này, hai người ôm chặt nhau, Loạn Ưng rốt cục mở miệng, chỉ thốt ra ba chữ. “Ta yêu ngươi.” Câu nói ấy chứa đựng vô vàn cảm xúc của hắn, rồi dường như không thể bày tỏ hoàn toàn, nhưng không một ngôn từ nào có thể giải bày tình cảm và tình yêu của hắn, chỉ có thể dùng ba chữ giản đơn vô tận lấp đầy đến ta không còn là ta, ngươi cũng không phải là ngươi, chỉ có mỗi chữ yêu này mới minh chứng thật rõ ràng. Mộc Huân vừa thấy ngọt vừa đau lòng, y khẽ bảo: “Ta cũng thế.” Y hơi ngại, lúc thốt ra câu này cũng rất hồi hộp, thậm chí không xác định được mình có nói ra hay chưa. Thế nhưng Loạn Ưng đã hôn y, tham hưởng những ngọt ngào ấy. Mộc Huân chậm rãi thả lỏng, lúc thì liên tục gọi tên hắn, lúc thì liên tục bảo yêu hắn. Loạn Ưng nghe, thấy, và cảm nhận được điều đó. Họ như được trở lại sáu năm ấy, Mộc Huân theo Loạn Ưng về Tâm Vực, hơn nửa thời gian hai người đều ở trong phủ đệ, thỉnh thoảng Mộc Huân muốn ra ngoài chơi, Loạn Ưng sẽ dẫn y đi. Loạn Ưng không hề nhắc một chữ tới chuyện trước đây, Mộc Huân cũng không muốn vạch trần vết sẹo, cho nên cũng không đề cập. Cuộc sống của cả hai quá đỗi ngọt ngào, làm y chỉ bằng lòng được sống mãi trong thời khắc này. Không sao cả, tu vi hay cảnh giới gì cũng vậy, tất cả đều không còn quan trọng. Từ bé Mộc Huân đã tùy tính, cố gắng tu hành cùng lắm chỉ vì đáp ứng kỳ vọng của sư phụ và các sư huynh. Nếu đã thành thánh, thì ngừng tại đây thôi. Vô số tu sĩ đều có những trở ngại mà bản thân không thể vượt qua, có lẽ không phải không qua được, mà là không muốn. Giữa phi thăng và Loạn Ưng, y tình nguyện chọn Loạn Ưng. Chưa kể y ở cùng Loạn Ưng, mới mang lại lợi ích cho hắn. Tâm Vực phải tùy tâm, y biết Loạn Ưng yêu y, y để hắn yêu mình, và cũng yêu hắn, cảnh giới của Loạn Ưng sẽ tiếp tục tăng lên. Cuối cùng sẽ xảy ra điều gì, Mộc Huân không quan tâm. Có lẽ Loạn Ưng sẽ phi thăng, còn y thì ngã xuống, vậy cũng không sao hết, y đã sống mấy ngàn năm, như thế là đủ lắm rồi. Tử thủy yêu không yêu thì thôi, một khi đã yêu sẽ trao đi tất cả. Y ham chơi tùy hứng là thật, nhưng cũng rất liều lĩnh. Chính vì y đào hết mọi tình cảm của một con người trao cho hắn, cuối cùng lại bị nghiền nát thành vụn, cho nên Mộc Huân cực kỳ hận Loạn Ưng. Bây giờ yêu sâu đậm bao nhiêu, thì mai sau hận bấy nhiêu. Mộc Huân mang Loạn Ưng đến xem nhà của mình ở Tinh Hải, rồi dẫn hắn đến nơi mình sinh sống lâu nay, kể hắn nghe mình được sư phụ nhặt như thế nào, bái nhập sư môn ra sao, rồi làm “việc xấu” ở Vạn Pháp tông thế nào. Loạn Ưng nghiêm túc lắng nghe, ghi tạc vào lòng từng câu từng chữ. Hắn biết thánh nhân Khinh Nhiễm, cũng biết rất nhiều chuyện về y, nhưng không biết một Mộc Huân như thế. Mộc Huân còn kể hắn nghe rất nhiều chuyện về sư phụ và các sư huynh của mình, Loạn Ưng có thể nghe ra tình cảm sâu nặng của y dành cho họ. Mộc Huân lại nói: “Chỉ tiếc không thể mang ngươi đến gặp họ … có lẽ có thể đến gặp nhị sư huynh, sư phụ chắc không thấy được đâu, còn đại sư huynh ấy hả, ngàn vạn lần đừng chạm mặt với hắn.” Loạn Ưng chưa hỏi vì sao, Mộc Huân đã giải thích: “Đại sư huynh của ta tu Phong Tâm quyết, lạnh lòng lạnh mặt, nhưng hắn rất tốt với ta, lần trước thấy tâm trạng ta không tốt nên tới khuyên ta đó.” Mộc Huân sao có thể xấu hổ nói mình “thất tình” tới mức thất hồn lạc phách, nhờ đại sư huynh thức tỉnh. Loạn Ưng ngập ngừng hỏi: “Phong Tâm quyết sẽ phong bế tình cảm ư?” Mộc Huân: “Đúng vậy, mặc dù công pháp này lợi hại, nhưng tác dụng phụ ghê lắm, đừng nói yêu, ngay cả thân tình hữu tình cũng trở nên mỏng manh.” Loạn Ưng lại im lặng. Mộc Huân: “Có điều năm đó sư phụ căn bản không muốn để ta tu Phong Tâm quyết.” Y nháy mắt với Loạn Ưng, “Bởi vì ta không phong được tâm mình.” Loạn Ưng nhìn nụ cười của y, cũng cong môi cười theo. Mộc Huân xoa mặt hắn: “Sao vậy? Ngươi không vui hả? Nếu ta tu Phong Tâm quyết, có lẽ ngươi không gặp được ta rồi!” Loạn Ưng nắm tay y: “Ta vui lắm.” Y ở bên cạnh hắn, ở trước mặt hắn, tay hắn có thể chạm vào, hắn rất vui, nhưng vẫn bất an âm ỷ. Mộc Huân chỉ một lòng khai báo tất tần tật cho Loạn Ưng, sực nhớ tới phủ đệ của Loạn Ưng mà mình luôn ở nhờ, thế là bảo: “Ta dẫn ngươi đến Kình Thiên Lục Thành nhé!” Loạn Ưng ngơ ngác, Mộc Huân hết sức phấn khởi: “Tẩm Nguyệt các của ta đẹp hơn phủ đệ ngươi nhiều! Ta dẫn ngươi đi xem!” Kình Thiên Lục Thành là lãnh địa của Mộc Huân, Tẩm Nguyệt các là nơi y ở, tất cả đều là nơi Loạn Ưng không hề biết. Mộc Huân hỏi hắn: “Được không, đến xem nhé!” Mặc dù Loạn Ưng vui, nhưng lại cười không nổi: “Được.” Đúng như Mộc Huân đã nói, Tẩm Nguyệt các đẹp hơn phủ đệ của Loạn Ưng, cũng náo nhiệt hơn nhiều, nơi đây đầy ắp tiếng người, vô số người khi thấy Mộc Huân đều khom mình hành lễ, còn có mấy thiếu niên thanh tú tiến lên gọi y là sư tôn. Mộc Huân không hề ra vẻ sư tôn, còn trêu chọc với thiếu niên nọ: “Lại muốn xin thứ gì từ ta hả?” Mấy thiếu niên không hề sợ y, luôn miệng bảo: “Sư tôn, đã lâu rồi người không tổ chức yến hội, để chúng ta chơi với nhau một bữa!” Nói ra mới nhớ, mấy năm nay Mộc Huân không ở Kình Thiên Lục Thành, đương nhiên sẽ không có “đêm hoan lạc”. Y thực sự muốn chơi cùng mọi người, vì hiện giờ tâm trạng y rất tốt! Có điều nhớ tới tính cách hũ nút kia của Loạn Ưng, y khoát tay: “Ngày khác lại nói, gần đây ta hơi bận.” Các thiếu niên lộ vẻ mặt thất vọng, một thiếu nữ làm nũng: “Sư tôn, người không thương bọn ta.” Bình thường Mộc Huân rất thích trêu họ, y phất tay, một chuỗi hồng ngọc rơi trên cổ tay thiếu nữ: “Nghe lời, chừng nào rảnh sẽ chơi cùng các ngươi.” Đôi mắt hạnh của thiếu nữ lập tức sáng ngời, cầm vòng ngọc bảo: “Sư tôn tốt nhất! Ta thích sư tôn nhất!” Mộc Huân mặc kệ thiếu nữ nọ, thích y ư? Nàng thích vòng ngọc màu hồng kia hơn! Lừa đám nhóc nghịch ngợm ấy đi rồi, Mộc Huân mới nắm tay Loạn Ưng: “Đi, ta dẫn ngươi đi dạo một vòng.” Loạn Ưng cứng người, cầm ngược lại tay y: “Ừ.” Mộc Huân không hề nhận ra cảm xúc của Loạn Ưng, chỉ một lòng một dạ cho hắn biết cuộc sống của mình. Ở Tâm Vực, có rất nhiều lời đồn vớ vẩn về thánh nhân Khinh Nhiễm. Vì Mộc Huân từng đại bại các tộc ở Tâm Vực, nên “xú danh mới vang xa”. Bị y đánh bại, không thắng được trên chiến trường, đương nhiên phải lén lút bôi đen không ngừng. Nào là Tẩm Nguyệt các cực kỳ dâm loạn, nào là thánh nhân Khinh Nhiễm hậu cung ba nghìn, nào là Kình Thiên Lục Thành cuồng hoan vô độ. Mộc Huân vốn dĩ thích náo nhiệt, nghịch ngợm ham vui, lại bị thêm mắm dặm muối, một loạt thứ có lẽ ấy đều chất lên đầu y. Song thực tế, Mộc Huân nào có hư hỏng tới vậy? Thực sự cho rằng sư phụ sư huynh không đánh y gào khóc luôn chắc? Y cũng chỉ trêu chọc tiểu đệ tử vậy thôi, thỉnh thoảng cùng các bách tính dưới quyền mình uống rượu khiêu vũ, những việc khác hoàn toàn không có. Tính y cởi mở, là thánh nhân bình dân nhất trong Tam Thánh, mọi người không sợ y, bằng lòng gần gũi với y. Có một câu tu sĩ Tâm Vực nói không sai, bách tính ở Kình Thiên Lục Thành yêu thánh nhân Khinh Nhiễm nhất. Nhưng yêu này không phải loại yêu kia, mọi người chỉ đơn thuần thích vị lãnh tụ bằng lòng vui chơi cùng con dân mà thôi. Mộc Huân cũng rất yêu con dân Tẩm Nguyệt tông và Kình Thiên Lục Thành. Sư phụ giao phó những người này cho y, đương nhiên y sẽ bảo vệ họ thật chu đáo! Mộc Huân xem Loạn Ưng là bạn đời của mình, đương nhiên phải nói hắn biết mọi thứ mà mình quan tâm, yêu thích và một lòng bảo vệ. Hai người ở bên nhau, thẳng thắn với nhau là điều cơ bản nhất. Mộc Huân và Loạn Ưng ở Kình Thiên Lục Thành gần một năm. Thế nhưng y không có cách nào giới thiệu Loạn Ưng với người ngoài, cũng che giấu việc hai người ở cùng nhau. Mộc Huân giải thích với Loạn Ưng: “Họ không biết người trên kẻ dưới, nếu biết ngươi là người yêu của ta, nhất định sẽ hỏi tới cùng, ta sợ thân phận của ngươi bại lộ.” Loạn Ưng rũ mắt: “Ta hiểu mà.” Mộc Huân không thích hắn nói ba chữ đó, song lúc này nói vậy dường như cũng không sai. Mộc Huân nói với Loạn Ưng: “Nếu ngươi không thích thì chúng ta về Tâm Vực, chỗ ngươi yên tĩnh hơn nhiều.” Loạn Ưng: “Không sao, ở đâu cũng được.” Hắn biết Mộc Huân rất thích nơi này. Mộc Huân nắm tay hắn, cười nói: “Ta cũng nghĩ vậy.” Chỉ cần được ở bên Loạn Ưng là được. Hãy là người đọc văn minh, truyện chỉ được post duy nhất tại wordpress của Mingtian023, tất cả những trang khác đều là reup trái phép, nếu bạn thấy được dòng này ở trang web khác mà vẫn còn muốn ủng hộ, xin hãy tự thẹn với lòng và nên biết truyện nhà mình không dành cho các bạn.” Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm đi tới mốc thời gian này, y nhìn hai người ngọt ngào dính nhau, khó hiểu hỏi: “Không phải rất tốt ư? Sao về sau lại như vậy?” Theo cách nhìn của người ngoài cuộc, Mộc Huân mở rộng lòng mình với Loạn Ưng, Loạn Ưng yêu Mộc Huân là điều không thể nghi ngờ, tuy rằng hai người bị Thiên Đạo và Tâm Vực ngăn cách, nhưng hiển nhiên họ không quan tâm, không phi thăng cũng không sao, chỉ muốn ở bên nhau mãi mãi. Cố Kiến Thâm lại trầm giọng: “Loạn Ưng rơi vào tâm ma rồi.” Thẩm Thanh Huyền không nhìn ra, nhưng Cố Kiến Thâm liếc một cái đã thấy rõ. Loạn Ưng lúc này, nhìn từ ngoài có vẻ không sao, còn rất vui vẻ ở bên Mộc Huân, song thực chất lòng hắn đang hỗn loạn. Đây là bệnh chung của Tâm Vực, tu vi càng cao, bệnh trạng này càng lộ rõ. Việc này có liên quan đến đường tu hành của họ, ngay từ đầu, họ duy trì cân bằng ở trái tim, một khi lắc lư dao động sẽ khiến cho bất an của họ thấm dần vào xương. Vì thân thể vạn huyết nên Cố Kiến Thâm không ngừng quên – tuy rằng nó khiến Cố Kiến Thâm càng thêm bất an, nhưng cũng cho hắn giải thoát ngắn ngủi trên một ý nghĩa khác. Nhưng Loạn Ưng không được như hắn. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu … bỏ rơi hắn, dối gạt hắn, không yêu hắn. Hắn chỉ có thể im lặng đợi chờ … ly biệt lần nữa, vứt bỏ lần nữa, tuyệt vọng lần nữa. Hắn chỉ có thể bàng hoàng bất an … đợi Mộc Huân chơi chán cho hắn phán quyết cuối cùng. Mọi việc diễn ra quá sớm, dây cung kéo căng của hắn bị đứt mà không hề có điềm báo. Lý do đến từ một lời đồn không hề có thật. Nhưng chỉ nhiêu đó đã đủ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. “Sư tôn quả nhiên yêu thánh nhân Chỉ Qua …” “Đảm bảo luôn, sư tôn chúng ta không sợ trời không sợ đất chỉ sợ thánh nhân Chỉ Qua.” “Tiếc rằng thánh nhân tu Phong Tâm quyết, sư tôn si luyến ngàn năm cầu mà không được.” “Haiz … nghĩ tới thấy ngược và đau lòng quá, sư tôn chúng ta tốt thế kia …” “Ngươi có để ý đến nam tử tóc bạc sư tôn mang về không?” “Thấy chứ thấy chứ, tóc bạc của hắn giống hệt như thánh nhân Chỉ Qua vậy.” “Đúng là hiếm thấy, ta tưởng khắp thiên hạ chỉ có thánh nhân Chỉ Qua mới có tóc bạc thôi chứ.” “Sư tôn chúng ta sẽ không xem hắn thành thánh nhân Chỉ Qua chứ?” “Có khả năng … Nhưng chỉ giống mà thôi, sao hắn có được nửa phần phong thái của thánh nhân Chỉ Qua.” “Đúng vậy … thánh nhân Chỉ Qua vừa xuất quan, sư tôn lập tức đi tìm hắn.” Từng câu từng chữ trở thành lưỡi dao sắc bén xuyên tim, đâm nát lồng ngực Loạn Ưng. Y lợi dụng hắn, hắn không sao cả, vì như y đã nói, đây là năm đó hắn nợ y. Y dối gạt hắn, hắn cũng không hề gì, có được sáu năm đó đối với hắn đã tốt lắm rồi. Nhưng giờ thì sao … rốt cuộc là sao đây … sau này sẽ thế nào … Không chiếm được, không chiếm được, từ đầu tới cuối hắn chưa từng có được. Mộc Huân Mộc Huân Mộc Huân, tại sao … Chân tướng năm đó cuối cùng được hé lộ vào thời khắc này. Chẳng trách Mộc Huân không muốn đối mặt, chẳng trách Mộc Huân khó thể tiêu tan, chẳng trách Mộc Huân không muốn vào tâm cảnh. Vì chuyện xảy ra năm đó chính y tận mắt chứng kiến, là huyết án thật đến không thể thật hơn. Kình Thiên Lục Thành máu chảy thành sông. Giữa biển máu đầy trời, Mộc Huân chạy về, bắt gặp hình ảnh khiến y hoàn toàn sụp đổ. Người y yêu, người trong lòng y, người y trao đi hết thảy, lại giết con dân y, đồ sát thành y. Mộc Huân không thể tin nổi, y hỏi Loạn Ưng: “Tại sao …” Loạn Ưng nhìn y, nhưng không còn là Loạn Ưng mà y quen nữa. Hắn lạnh lùng vô tình, như Tu La bước ra từ địa ngục, hắn nhìn Mộc Huân, một kiếm đâm xuyên qua vai y. Đau đớn kịch liệt xuyên qua thần kinh Mộc Huân, y nhìn Loạn Ưng, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện: “Đây … đây mới là ý đồ thật sự của ngươi.” Gì mà thề non hẹn biển, thâm tình như biển, khắc cốt ghi tâm, tất cả đều là giả, tất cả đều là giả dối! Loạn Ưng lợi dụng y, chỉ vì muốn tiến vào Kình Thiên Lục Thành, giáng một đòn nặng nề cho Thiên Đạo! Hắn … hắn là đại tướng Tâm Vực, là nam nhân lãnh khốc theo một kẻ tập quyền giẫm lên thi cốt biển máu hướng tới địa vị cao. Ngân lang năm xưa … nào còn bóng dáng ngân lang năm xưa nữa … Mộc Huân hoàn toàn tuyệt vọng. Chứng kiến tình cảnh này, Thẩm Thanh Huyền cũng sửng sốt quá độ, y hết sức đau lòng, lập tức hiện hình, ôm Mộc Huân đang bị thương. Thấy sư phụ đến, hai mắt Mộc Huân trống rỗng, đôi môi khô hanh của y khẽ mấp máy, trong miệng tràn ra đều là máu từ trái tim: “Sư phụ, ta xin lỗi.” Thẩm Thanh Huyền giật mình, dường như thoáng chốc thấy được bản thân năm xưa. Không … Mộc Huân còn đau khổ hơn y nhiều … Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, dịu dàng nói: “Không sao, mọi thứ đã qua hết rồi.” Y cứu Kình Thiên Lục Thành, hết thảy khôi phục như ban đầu, hồi sinh những người đã chết. Nhưng đêm tinh phong huyết vũ này vĩnh viễn khắc sâu trong linh hồn Mộc Huân, trở thành nỗi đau không thể phai mờ của cuộc đời này. Người y yêu hết lòng đã hủy diệt mọi thứ của y. Hối hận, tuyệt vọng triệt để nghiền nát Mộc Huân. Hiện giờ y chỉ muốn giết Loạn Ưng, đồng vu quy tận với hắn. Loạn Ưng lại không hề biết gì. Cố Kiến Thâm thở dài: “Bị tâm ma khống chế, đừng nói Kình Thiên Lục Thành, dù ở Tâm Vực, hắn cũng sẽ đại khai sát giới.” Người cầm kiếm đó từ lâu đã không phải Loạn Ưng. Cố Kiến Thâm biết được chân tướng hết sức ảo não: “Cũng tại ta sơ suất.” Tính Loạn Ưng trầm ổn, hành sự thỏa đáng, chưa bao giờ để hắn bận tâm, cho nên hắn không để ý đến tình trạng thực sự của Loạn Ưng. Khi tộc ngân lang bị giết, Loạn Ưng mới trưởng thành, hắn chứng kiến cả tộc chết thảm, thấy phụ mẫu huynh đệ bị bầm thây, thấy địa ngục nhân gian tàn khốc. Hắn sống, nhưng trong lòng chỉ toàn ý định báo thù. Hắn đi theo Cố Kiến Thâm, bước lên con đường chinh chiến đã định sẵn đầy hắc ám. Cuối cùng giành được chiến thắng, nhưng trong lòng đã sớm gieo mầm móng tâm ma. Gặp gỡ Mộc Huân đã nhen nhóm ngọn lửa trong lòng hắn, giúp hắn ngăn chặn hạt giống đó, nhưng Mộc Huân lừa dối đã phá vỡ mọi thứ. Hạt giống cắm rễ, sinh trưởng, cuối cùng chọc thủng ràng buộc, gây nên đại họa. May nhờ có Thẩm Thanh Huyền cố gắng xoay chuyển tình thế, che đậy chân tướng. Cũng vì tất cả đã được che giấu, cho nên Loạn Ưng căn bản không biết mình từng làm gì. Hiện giờ tìm ra chân tướng, Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền không biết nên đối mặt Mộc Huân và Loạn Ưng lúc này thế nào. Chuyện phát sinh thực sự xảy ra, hiểu lầm không phải hiểu lầm. Nhưng cùng lúc đó, phát sinh cũng chưa phát sinh, hiểu lầm cũng thật là hiểu lầm. Đây là một nút thắt khó gỡ. Thẩm Thanh Huyền: “Xóa đoạn ký ức này của họ đi.” Cố Kiến Thâm lại bảo: “Hãy để họ đối mặt đi.” Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, Cố Kiến Thâm trấn an y: “Họ không còn là trẻ con nữa, nên có trách nhiệm với việc mình phải đối mặt.” Dứt lời, tâm cảnh kết thúc. Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền mở mắt trước tiên. Mộc Huân rũ mắt, tay siết thành quyền, người mở mắt sau cùng là Loạn Ưng, hắn mê man, sau đó tuyệt vọng nhìn Mộc Huân. Đúng thật là hắn làm, hắn giết người Mộc Huân một lòng muốn bảo vệ, hắn suýt chút nữa giết luôn cả Mộc Huân. Môi Loạn Ưng run rẩy, giọng nói hỗn loạn: “Tiểu Huân …” Mộc Huân cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn trên mu bàn tay. _____ Thảm án phát sinh từ việc bánh bao trắng bị lôi ra cameo =)))))))