Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 155
Lúc này Thẩm Thanh Huyền đã nghĩ thông suốt mọi thứ.
Vì sao y vừa cười một cái, thất sư huynh liền ngẩn ra; vì sao y chỉ đùa một chút, thất sư huynh lại kinh ngạc; vì sao Nghiêm Thiên Thụy mời y đi Lan Phất quốc, thất sư huynh lập tức phủ quyết.
Bởi vì Phong Tâm quyết.
Thời niên thiếu, y quên mất nhân duyên cùng Cố Kiến Thâm, từ đó vô dục vô cầu, vì thế Phong Tâm quyết cực kỳ thích hợp với y.
Công pháp này đích thật lợi hại, đừng thấy hiện giờ Thẩm Thanh Huyền chưa thành thánh, nhưng nếu đánh nhau với người ta, chỉ sợ trên đời này chỉ có mấy người tầm sư phụ y mới so được.
Được lợi càng lớn, trả giá càng cao.
Suốt hai ngàn năm, y phong tâm diệt dục, không thân cận với ai.
Cũng chính vì nguyên nhân này, môn nhân ở Vạn Pháp tông thấy y mới trở nên câu nệ xa cách đến thế. Thất sư huynh sợ y tẩu hỏa nhập ma, cho nên rất ít liên hệ với y, chỉ có thể lặng lẽ thu thập những món đồ y thích — Mỗi lần lén cho y, hắn phải lo lắng suốt thời gian dài, vì sợ rằng sẽ làm hại y.
May mà ham muốn tục vật tạm thời sẽ không kích thích Phong Tâm quyết phản phệ.
Thẩm Thanh Huyền đã biết tại sao trước khi thành thánh ký ức lại trở nên nhạt nhòa đến thế.
Bởi vì thực sự không có gì đáng nhớ.
Y sống gần hai ngàn năm, nhưng số người thật sự quen biết đã ít lại càng thêm ít.
Thất sư huynh đã thu rất nhiều đệ tử, nhưng y lại không có một ai, vì công pháp nên y không thể dạy đồ đệ.
Cô độc một mình quá vô vị, y đành phải bế quan không ngừng.
Những năm tháng tươi đẹp nhất chỉ trải qua bằng bế quan, cho nên chẳng có gì đáng để lưu giữ.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền mới cảm nhận được, hai ngàn năm trước khi thành thánh chẳng khác nào một cuốn phim câm xám trắng, ngay cả chút sắc thái trên tình cảm cũng không có.
Y không tiếp tục nghe sư phụ và thất sư huynh nói chuyện nữa.
Đơn giản là thất sư huynh lo cho y, sợ y động tình động niệm, sợ y tẩu hỏa nhập ma, sợ y rơi vào phản phệ.
Sư phụ an ủi hắn, nghe thì tưởng trầm ổn phải chừng, nhưng để Thẩm Thanh Huyền đã trải qua biết bao sóng gió nghe thấy, rất dễ nhận ra trong ngữ điệu của lão che lấp không được ưu sầu và lo lắng.
Phong Tâm quyết vốn là công pháp cường lực đẩy nhanh tốc độ vô hạn, trước khi tới cảnh giới đó, tốc độ của Thẩm Thanh Huyền đã nhanh đến kinh người, chỉ có đến cửa ải thành thánh quan trọng, y bỗng dưng chậm lại.
Lại thêm khoảng một ngàn năm nữa, y vẫn luôn không có tiến triển gì.
Đến cùng là sai ở đâu? Rốt cục nên làm gì bây giờ? Mãi thật lâu không thành thánh, liệu có bất kỳ tai họa ngầm nào không?
Ngay cả y cũng không biết.
Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền khôi phục trạng thái thanh tâm quả dục.
Diễn xuất kiểu này y quen rồi, dù đã yêu đương với Cố Kiến Thâm, trải qua bao lần nhập thế tìm lại tình cảm đã đánh rơi, nhưng tư thái này y đã dùng mấy ngàn năm, chẳng phải dễ như bỡn sao?
Quả nhiên, y vừa trưng ra cái mặt lạnh tình, cả người lẫn vật chớ đến gần, thất sư huynh liền thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thấy rõ.
Trong lòng Thẩm Thanh Huyền cũng giăng đầy cảm xúc.
Năm đó y thật sự tu hành đến lạnh tình lạnh mặt, mặc dù nhận ra thất sư huynh khác biệt, nhưng không cảm nhận được hắn quan tâm chăm sóc mình, cho nên vẫn chưa từng đáp lại.
Hiện giờ, y lại cảm nhận được điều này trong ảo cảnh, chỉ tiếc vì khiến thất sư huynh yên tâm, không thể không tỏ ra xa cách hắn.
May mà thất sư huynh đã thật sự yên tâm, không nhíu mày, trong mắt cũng không có lo lắng, chỉ dùng tính cách biệt nữu của mình chăm sóc Thẩm Thanh Huyền một cách mất tự nhiên.
Thẩm Thanh Huyền vừa nghĩ đã thấy bình thường trở lại.
Nếu năm đó y thật sự gần gũi với thất sư huynh, sợ rằng sẽ tạo nên vô số đau khổ cho hai người, cho nên … thế này đã tốt lắm rồi.
Năm ngày nhoáng cái đã qua, Nghiêm Thiên Thụy dẫn đội, đoàn người ngự kiếm đến Lan Phất quốc.
Chuyến này có tổng cộng bảy người, xem như toàn bộ lực lượng nổi bật của Vạn Pháp tông.
Đối với lần bày trận này, Vạn Pháp tông cực kỳ xem trọng, bằng không đã không phái nhiều tinh anh đến vậy.
Một ngày sau, bọn họ rốt cục đến biên giới Lan Phất quốc.
Lan Phất quốc rất lớn, nằm giữa hai giới, nghiễm nhiên là một quốc gia náo nhiệt phồn thịnh nhất.
Người cầm quyền xuất sư từ Vạn Pháp tông, chỉ có điều hiện giờ coi như tự lập môn hộ, dĩ nhiên không thuộc sự quản lý của Vạn Pháp tông.
Nhưng cũng vì quan hệ này, cho nên Lan Phất quốc có liên hệ mật thiết với Vạn Pháp tông — bình yên vô sự suốt thời gian dài.
Lần này bày trận, mặc dù có không ít người phản đối, nhưng Lan Phất vương lại ủng hộ, nghe bọn Thẩm Thanh Huyền đến bèn tự mình bãi giá, tiến lên nghênh đón.
Lan Phất vương có tu vi không tầm thường, đã được nửa thành, cách thành thánh chỉ còn một bước.
Đáng tiếc một bước này chỉ có thể ngộ không thể cầu, biết bao người phí thời gian cả đời cũng không đợi được giờ khắc đó.
Ngoại hình Lan Phất vương tuấn tú nho nhã, vận trường bào màu trắng, không có dáng vẻ nào của đế vương thế tục, ngược lại có phong thái nghiêm nghị như tiên.
Gã vấn an Nghiêm Thiên Thụy trước, rồi đến thất sư huynh … cuối cùng mới nhìn sang Thẩm Thanh Huyền ở cuối đội.
Mắt gã lộ ra nét kinh diễm, ngạc nhiên nói: “Vị này là …”
Thẩm Thanh Huyền: “Bệ hạ an khang.”
Nghiêm Thiên Thụy giới thiệu: “Vị này chính là tiểu đồ đệ của chưởng môn đại nhân.”
“Liên Hoa đạo quân?” Lan Phất vương vui mừng, “Thế mà có thể may mắn nhìn thấy đệ nhất thiên kiêu của Vạn Pháp tông, đúng là tam sinh hữu hạnh!”
Thẩm Thanh Huyền khách khí gật đầu, không nói thêm gì.
Đây là điệu bộ trước kia của y, đối với y, xã giao với thế tục đều chỉ là một câu nói cùng cái gật đầu, ngay cả cười cũng không.
Thế nhưng Lan Phất vương chẳng hề tỏ ra để bụng, ngược lại còn vui mừng, cả đoạn đường đều hưng phấn giới thiệu yến hội long trọng sau đó.
Bày kết giới đã được chuẩn bị xong xuôi.
Bọn họ chạy suốt một ngày đường, cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng cần đợi vật liệu, cho nên không nhất thiết phải làm ngay.
Lan Phất vương chuẩn bị một loạt tiên hạc để cưỡi, chúng có thân hình tuyệt đẹp, cổ thon dài, cánh chim màu ngân bạch phần phật, tản tác những vì sao.
Đoàn người đứng trên bạch hạc, trông càng tiên phong đạo cốt, lúc ẩn lúc hiện.
Những phàm nhân gặp trên đường đều buông công việc trong tay, quỳ rạp xuống đất.
Các tu sĩ không quỳ, nhưng tay nắm thành đấm, đặt trước ngực rồi cúi chào.
Bọn họ vừa đi, phía sau truyền đến tiếng kinh hô không thể dằn xuống.
Cả nhóm Lan Phất vương đều có cảnh giới rất cao, tất nhiên nghe được rõ ràng.
Dù là tu sĩ hay người phàm, trước sau chỉ thảo luận về một người.
Y là tiên nhân trẻ tuổi mặc bạch y đơn giản nhất trên tiên hạc, quanh thân không hề điểm tô trang sức, nhưng dung mạo thanh lãnh kia đã đủ khiến cho đất trời đổi sắc.
“Người ấy thật đẹp, là người đẹp nhất trên đời ta từng thấy!”
“Người của Vạn Pháp tông ư? Trời ạ, muốn bái nhập Vạn Pháp tông quá!”
“Bái nhập thì sao? Tu vi người nọ cao lắm, há là người chúng ta có thể thân cận?”
“Được chứng kiến dung nhan này, có chết cũng không tiếc.”
Lan Phất vương áy náy nói: “Liên Hoa đạo quân đừng để bụng, bọn họ chỉ chao đảo trước khí độ tao nhã của đạo quân mà thôi.”
Nghiêm Thiên Thụy làm dịu bầu không khí: “Không sao đâu, sư đệ ta đã quen từ lâu rồi, ha ha ha!”
Thất sư huynh biết Thẩm Thanh Huyền kiệm lời, cũng hùa theo: “Hai phần ba bái nhập vào Vạn Pháp tông đều vì muốn gặp y một lần đấy.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Sư huynh, chuyện cười của ngươi nhạt quá, ta sắp giữ mặt than hết nổi rồi.
May mà Lan Phất vương từ cười nhạt cũng bắt đầu cười rộ theo.
Chẳng qua thất sư huynh sợ Thẩm Thanh Huyền mất tự nhiên, cho nên không muốn đề tài cứ xoay quanh y, vì vậy nói mấy câu dời sang vấn đề khác.
Bây giờ Thẩm Thanh Huyền mới cảm nhận được chỗ tốt của mặt than cao lãnh, mặc kệ người khác nói gì, y cứ coi như không nghe thấy là được.
Dọc đường, có rất nhiều người nhìn bọn họ, cũng có rất nhiều người hành lễ.
Ban đầu Thẩm Thanh Huyền chẳng buồn để ý, chỉ lo nghiêm túc quan sát quốc gia biến mất sau mấy ngàn năm này.
Đột nhiên, một tầm mắt nóng rực rơi trên người y, khiến trái tim y nóng đến run rẩy.
Y lập tức nhìn lại, chỉ tiếc tầm mắt ấy đến rất đột nhiên, biến mất cũng cực nhanh, y không kịp nhìn thấy người.
Thế nhưng … Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được.
Là Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm chưa thành thánh.
Thì ra hắn cũng đã đến Lan Phất quốc, còn trốn trong đám người nhìn lén y?
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy thú vị, nhưng sau đó lại bỗng thấy buồn vô cớ.
Xem ra bọn họ thật sự mất đoạn ký ức này.
Mấy ngàn năm trước, khi họ còn chưa thành thánh, cả hai đều đến Lan Phất quốc, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền không biết, nhưng y có thể phỏng theo hoàn trả lại ký ức.
Thẩm Thanh Huyền tu Phong Tâm quyết sẽ không chủ động đi trêu Cố Kiến Thâm, cho nên Cố Kiến Thâm tới trêu y.
Vậy thì … hắn định trêu y thế nào?
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu chờ mong.
Dù là đau khổ hay ngọt ngào, chỉ cần liên quan đến ký ức của y, y đều muốn biết.
Bởi y biết Cố Kiến Thâm yêu y, dẫu cho đã lãng quên không nhớ được gì, dẫu cho đã qua hai ngàn năm, chỉ cần đứng trong biển người trao một ánh mắt, hắn vẫn luôn mang tầm mắt cháy bỏng như thế.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền không kìm được mím môi cười.
Ngay sau đó, tầm mắt biến mất không còn bóng dáng lại khóa chặt y, mang theo sự xâm chiếm sít sao, không thèm kiêng nể mà nhìn y.
Lần này Thẩm Thanh Huyền không nhìn hắn, giả vờ không phát hiện mặc hắn xem.
Xem đi xem đi, cái tên có tà tâm không có gan trộm!
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền phơi phới, nhìn đằng trước không chớp mắt, chờ mong Cố Kiến Thâm lộ diện.
Yến hội giữa trưa náo nhiệt vô cùng, ngặt nỗi tâm Thẩm Thanh Huyền không ở đây, trái lại còn thấy vô vị.
Lan Phất vương dàn xếp cho họ xong xuôi, chỗ ở đều thuộc loại tốt hàng đầu, chiêu đãi cực kỳ chu toàn.
Đến tối ai nấy cũng hơi mệt, trước khi nghỉ ngơi, Nghiêm Thiên Thụy gửi hạc giấy gọi mọi người đến.
Thẩm Thanh Huyền không hề nghĩ nhiều, mãi khi bước vào phòng Nghiêm Thiên Thụy, y lập tức nhìn thấy nam tử anh tuấn một thân hồng y kia.
Mặc dù chỉ mới gặp mặt, nhưng giờ khắc này, Thẩm Thanh Huyền như tìm về lại cảm xúc lúc hai ngàn tuổi, khiến cho trái tim dao động mãnh liệt vì cái nhìn thoáng qua ấy.
Tóc đỏ xõa đến thắt lưng, xiêm áo đỏ diễm lệ như lá phong, cùng với mắt đỏ tập hợp mọi ánh sáng rực rỡ khắp thiên hạ.
Thẩm Thanh Huyền hoàn toàn rung động vì lão công nhà mình.
Đẹp … đẹp đến nỗi hô hấp mang theo hơi nóng.
Khi y nhìn hắn, Cố Kiến Thâm cũng nhìn về phía y.
Khác với lúc lén nhìn, ánh mắt hắn hiện giờ cực kỳ bình thản, không hề có nửa độ ấm đốt người như trước.
Bàn về bản lĩnh “làm bộ làm tịch”, Đế tôn đại nhân vững vàng nằm ở đầu bảng.
Nghiêm Thiên Thụy giới thiệu: “Vị này là con bạn cũ của chưởng môn sư tôn, được mời đến trợ trận, họ Hạ, tên Thanh Thâm.”
Hạ Thanh Thâm? Sao tên giả này nghe quen tai vậy kìa.
Phải rồi … Khi ngọc giản tuyên bố nhiệm vụ đồng môn, y giả làm thanh liễu yêu, Cố Kiến Thâm hóa thân thành thị bộc với tên gọi Thanh Thâm.
Về Hạ, hình như nghĩa phụ Cố Kiến Thâm họ Hạ.
Tuy hiện giờ Cố Cửu Uyên không vang danh tứ hải như đời sau, nhưng cái tên này là tối kỵ đối với Vạn Pháp tông.
Sau tất cả thì Thượng Đức phong đã bị hủy hoại, tên của hắn bị treo lệnh truy nã ở Chấp Pháp đường.
Nghiêm Thiên Thụy lần lượt giới thiệu người bên họ, đến phiên Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm rồi tự mình nói: “Bỉ họ Thẩm, tự Liên Hoa.”
“Liên Hoa đạo quân.” Cố Kiến Thâm dùng chất giọng ôn hòa, đầy phong độ nói: “Kính ngưỡng đã lâu.”
Thẩm Thanh Huyền thầm cười trong lòng: Vờ vịt, xem ngươi có thể vờ vịt tới khi nào.
Vì thời gian không còn sớm, giới thiệu sơ lược xong thì mạnh ai nấy đều quay về nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Huyền ở chung với thất sư huynh, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với Cố Kiến Thâm.
Cơ mà nhìn điệu bộ của hắn, dường như không muốn giao thiệp với y.
Nhưng Thẩm Thanh Huyền còn lâu mới tin, y xoay người, hắn liền nhìn y chằm chằm, tầm mắt kia … chẳng lẽ muốn lột đồ y?
Sau khi về phòng, Thẩm Thanh Huyền nhìn thấy một con hạc giấy béo.
Y mở cửa sổ, hạc giấy bay vào, bên trên viết tám chữ rồng bay phượng múa: “Mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa.”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
56 chương
349 chương
110 chương
22 chương
26 chương
40 chương
30 chương