Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 150
Trở lại Duy Tâm cung, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền vẫn khá tốt, không còn khó thích ứng như trước nữa.
Cố Kiến Thâm thì phải mất một lúc.
Thẩm Thanh Huyền đi qua trêu chọc: “Cố giáo sư à …”
Cố giáo sư dùng một tay kéo người qua, không nói hai lời liền hôn y.
Nụ hôn này rất dùng sức, thậm chí có tí thô bạo, đan xen với cảm xúc mất đi rồi có lại không thể kiểm soát.
Thẩm Thanh Huyền thoáng sững sờ, ngay sau đó hiểu được tâm trạng hắn …
Nụ hôn chấm dứt, Cố Kiến Thâm ôm y thật chặt, chặt đến nổi tay hắn như lồng giam, hận không thể nhốt kín Thẩm Thanh Huyền bên trong.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy hắn không phải siết thân mà là trái tim mình.
Đúng là thua hắn.
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Được rồi, không phải đã tỉnh hết rồi sao?”
Cố Kiến Thâm không nói gì.
Thẩm Thanh Huyền vòng tay ôm hắn: “Đời này ngọt không?”
Ngọt, cực kỳ ngọt, tốt đẹp đến mức hận không thể cuộn bức họa vĩnh viễn không phai màu ấy, mãi mãi giấu trong chiếc hộp báu bỏ vào ngực.
Song cũng vì quá ngọt mà cái chết cuối cùng trở nên nặng nề.
Dù cho sau khi Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt, Cố Kiến Thâm cũng ngừng hô hấp.
Nhưng trong lòng hắn vẫn tràn trề tiếc nuối, cảm thấy quá ngắn, thời gian mấy chục năm hoàn toàn không gánh đủ, hắn không thể bầu bạn bên Thẩm Thanh Huyền càng nhiều, càng lâu, còn chưa cho y thật nhiều tình yêu mà mọi thứ đã kết thúc.
May mà … tỉnh mộng, sự thật vẫn còn đây.
Hắn và Thẩm Thanh Huyền sẽ không chỉ bên nhau trong một thoáng ngắn ngủi như thế.
Thẩm Thanh Huyền thật sự phục người này luôn, y khẽ đẩy hắn: “Thận trọng cả đời, cuối cùng cũng bị ngươi lợi dụng kẽ hở.”
Hễ không đề phòng là tên khốn này lại tự ngược thảm.
Thẩm Thanh Huyền biết làm sao để dỗ hắn, biện pháp tốt nhất và cũng hiệu quả nhất là … y cởi xiêm y hai người, dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn …
Sợ hãi, mất mát, tiếc hận, tất cả đều không còn, Cố Kiến Thâm chỉ biết ôm mỹ nhân trong ngực.
Làm xong, Thẩm Thanh Huyền thỏa mãn ngâm mình trong linh tuyền.
Cố Kiến Thâm nhẹ nhàng mát xa cho y, Thẩm Thanh Huyền nắm tay hắn: “Nghỉ ngơi chút đi.”
Cố Kiến Thâm: “Ta không mệt.”
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Ngươi xoa làm ta nhột lắm.”
Ầm, Đế tôn Tâm Vực vạn vạn tuổi như một mao đầu tiểu tử rơi vào mối tình đầu, cho người yêu ở trong ao biết thế nào là nhột.
Sau trận đó, Thẩm Thanh Huyền không dám quấy nữa, y tách ngón tay hắn rồi trách móc: “Ngươi xem ngươi đó, rõ ràng rất tin ta, tại sao vừa phong bế ký ức lại suy nghĩ lung tung?”
Cố Kiến Thâm ngập ngừng: “Có thể do quá yêu em.”
Quá quan tâm sẽ lo được lo mất, ôm thật chặt sẽ sợ phải buông tay, yêu đến tận xương tủy sẽ sợ cốt tủy bị đào rỗng.
Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy ngươi cảm thấy ta không đủ yêu ngươi?”
Câu hỏi này làm Cố Kiến Thâm không biết phải đáp thế nào.
Thẩm Thanh Huyền duỗi tay chọt vào vị trí tim hắn, nói: “Nơi này, không phải vẫn luôn không tin ta yêu ngươi chứ?”
Trái tim Cố Kiến Thâm nóng lên, nắm ngón tay thon dài của rồi bảo: “Tin.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Vậy có cảm nhận được ta yêu ngươi rất nhiều không?”
Cố Kiến Thâm chần chừ.
Thẩm Thanh Huyền rút tay, hừ một tiếng.
Cố Kiến Thâm vội vàng dỗ y: “Không phải …”
Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ đùa hắn chứ không thực sự giận, thấy hắn đã cuống đủ thì mới nói tiếp: “Lần xuống phàm thế này cho ta một vài gợi ý.”
Cố Kiến Thâm: “Thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền lấy ngọc giản trắng ra, ra hiệu Cố Kiến Thâm lấy ngọc giản đỏ, đặt chúng cùng một chỗ, vậy thì tất cả nhiệm vụ đều phơi bày trước mắt.
Chữa trị thang trời cần họ hoàn thành những nhiệm vụ này để làm gì?
Thang trời hư tổn như thế nào?
Bỏ qua những suy nghĩ đó, đổi một cách nói khác … vì sao họ thực hiện nhiệm vụ là có thể phi thăng?
Phi thăng được xem là ngưỡng đột phá cảnh giới, song không chỉ đột phá cảnh giới mà còn phải vượt qua giới hạn.
Cũng như phàm thế không thể tưởng tượng giới tu chân ngoài bầu trời xa xôi ra sao, bọn họ cũng không biết quang cảnh sau khi phi thăng như thế nào.
Vậy thì ngọc giản này …
Thẩm Thanh Huyền hỏi Cố Kiến Thâm: “Ngươi nói xem, hai thứ này có khả năng do người sau khi phi thăng để lại cho chúng ta không?”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra: “Sư phụ?”
Sư phụ của Thẩm Thanh Huyền – phong chủ Thượng Tín, sư phụ Cố Kiến Thâm – phong chủ Thượng Đức cùng nghĩa phụ của hắn đều đã phi thăng.
Cố Kiến Thâm nhíu mày: “Chưa bao giờ nghe nói sau khi phi thăng có thể liên hệ với hạ giới.”
Thẩm Thanh Huyền: “Cho nên thang trời hỏng.”
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn y: “Ý em là … bọn họ phá hủy thang trời, sau đó để lại hai ngọc giản này?”
Thẩm Thanh Huyền: “Chuyện thượng giới chúng ta không rõ, nhưng nếu giống với chuyện chúng ta làm ở phàm thế, họ có thể lợi dụng cách khác can dự vào giới tu chân thì sao?”
Rất có khả năng, hơn nữa giống như Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đến phàm thế “muốn làm gì thì làm”, các sư phụ ở thượng giới có khả năng nắm giữ sức mạnh mà họ không thể tưởng tượng được.
Cố Kiến Thâm nhìn nhiệm vụ trên ngọc giản, lặng lẽ nói: “Nội dung nhiệm vụ này …”
Thẩm Thanh Huyền cũng rất bối rối, nếu ngọc giản đúng là của sư phụ, vậy thì những nhiệm vụ trên này thật sự đủ để phá hỏng hình tượng …
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền hết dám mắng ngọc giản, vì đó là đại bất kính.
Thẩm Thanh Huyền cố gắng kéo vãn hình tượng cho các sư phụ: “Có lẽ thượng giới và giới tu chân có ngăn cách, dù sao điều kiện trước khi chúng ta nhập thế rất bình thường, nhưng vừa nhập thế thì càng ngày càng lệch, có lẽ thiết lập ban đầu của các sư phụ rất bình thường, nhưng sau này bị biến dạng chăng?”
Chỉ có thể lý luận như vậy, bằng không phải giải thích ba nhiệm vụ giao hoan liên tiếp với phụ tử play như thế nào?
Nếu thực sự nghĩ theo phương diện này nghe mới có vẻ hợp lý.
Cố Kiến Thâm: “Chưởng môn Thượng Tín biết tình hình thực tế, nói vậy sau khi sư phụ ta phi thăng …” Hắn tạm ngừng rồi nói thẳng, “Bọn họ nhất định sợ chúng ta lại bỏ lỡ nhau, cho nên để lại ngọc giản, giúp chúng ta tái tục tiền duyên.”
Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Đúng vậy.”
Thế nhưng Cố Kiến Thâm lại thắc mắc: “Vậy tại sao không dứt khoát chờ chúng ta phi thăng, đến thượng giới nói rõ?”
Vì câu nói kia của hắn, trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, y nhìn Cố Kiến Thâm: “Ngươi … không muốn phi thăng đúng không?”
Cố Kiến Thâm sững sờ.
Đúng vậy … trước khi bọn họ yêu nhau, Cố Kiến Thâm không hề có ý nghĩ phi thăng trong đầu, hắn chỉ mong thời gian trôi thật nhanh, sống đến cuối đời rồi vẽ một dấu chấm hết.
Cho nên các sư phụ sốt ruột?
Cố Kiến Thâm mỉm cười, ôm Thẩm Thanh Huyền, cọ vào tai y mà nói: “Xin lỗi, suýt chút nữa bỏ lỡ em rồi.”
Thẩm Thanh Huyền cũng cười, nhưng trong lòng không khỏi trống rỗng.
Y còn rất nhiều suy nghĩ, chỉ vì chưa nghĩ thông nên không nói hết ra.
Thực sự đơn giản như họ đã nghĩ sao? Thực sự là các sư phụ đang giúp bọn họ ư?
Vậy hai người họ đã lưỡng tình tương duyệt rồi, vì sao ngọc giản vẫn còn những nhiệm vụ thế kia?
Do sợ bọn họ không thật lòng yêu nhau ư?
Nhưng ngọc giản có khả năng dò xét cảm xúc của họ, sao có thể không nhận ra họ thật lòng yêu nhau?
Hay là … y đã bỏ sót điều gì?
Duy Tâm cung mới cuối cùng cũng xây xong, Cố Kiến Thâm đưa Thẩm Thanh Huyền đi dạo một vòng.
Thẩm Thanh Huyền đầy bụng tâm sự lập tức được cảnh đẹp độc nhất vô nhị này kéo ra!
Thật sự quá tuyệt vời!
Kim hồng ngọc không hổ là vật quý đệ nhất thiên hạ, dùng nó xây cung điện cũng giống như kéo mặt trời xuống, giấu bên trong thủy tinh mới phản chiếu ra nhiều màu vàng và đỏ rực lấp lánh như thế.
Thẩm Thanh Huyền thích cực kỳ, thích tới mức không muốn rời khỏi đây!
Ban đầu Cố Kiến Thâm đắc ý lắm, dẫn Thẩm Thanh Huyền đi hết mọi ngõ ngách, nhìn nụ cười xinh đẹp của y mà hài lòng thỏa dạ.
Sau đó hắn bắt đầu chua.
Đúng vậy, thần giấm của chúng ta ngay cả giấm của một toà cung điện cũng muốn ăn.
Cung điện này do chính tay hắn dâng tặng cho người trong lòng, mỗi lần nghĩ đến là Cố Kiến Thâm lại trách bản thân tự cắm sừng cho mình!
Bởi vì tòa cung điện này mà ánh mắt Thẩm Thanh Huyền không hề đặt vào hắn; bởi vì cung điện này mà Thẩm Thanh Huyền nói với hắn ba câu không rời khỏi nó: thậm chí lúc hai người ngọt ngào, Thẩm Thanh Huyền thế mà nói: Đừng … đừng làm dơ sàn.
Cố Kiến Thâm sắp bị chua chết rồi.
Thẩm Thanh Huyền phát hiện một cách muộn màng, y hoài nghi nói: “Không phải ngay cả giấm chua của một vật chết ngươi cũng ăn chứ?”
“Không ăn,” Cố Kiến Thâm hung tợn nói, “Ăn em!” Nói xong thì nhào tới gặm cổ và xương quai xanh của y như một con cún bự.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn gặm cho cười khúc khích, đẩy hoài không ra nên đành phải cầu xin: “Thôi mà thôi mà, không nhìn nó, chỉ nhìn ngươi.”
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu, liếm môi dưới: “Cũng không cho phép nhắc tới nó.”
Ù ôi, đúng là ăn giấm chua thiệt kìa!
Thẩm Thanh Huyền vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, miệng cười không ngừng, y dỗ dành hắn: “Ừa, không nhắc nữa.”
Cố Kiến Thâm phát huy bốn chữ “bụng dạ gà con” tới cực hạn: “Cũng không cho thích nó.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu liên tục: “Không thương tiếc nó, chỉ yêu ngươi.”
Thần giấm lúc này mới bình tĩnh, lại nhân cơ hội thả dê, Thẩm Thanh Huyền mềm mại cả lòng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, Cố Kiến Thâm nhất định không thích đỏ thẫm vàng rực rồi.
Hắn chỉ vì y mới chấp nhận mọi thứ, vậy nên y không thể để hắn uất ức.
Thẩm Thanh Huyền: “Đi thôi, về Vạn Tú sơn mấy ngày.”
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu: “Sao, có chuyện gì?”
Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt: “Chẳng phải ngươi rất thích Vạn Tú sơn sao?”
Cố Kiến Thâm vỡ lẽ, nhất thời trong lòng ngọt chảy mật, hắn vốn muốn làm từ từ, bây giờ nhịn hết nổi bèn đâm cho Thẩm Thanh Huyền thét chói tai.
Sau đó Thẩm Thanh Huyền không muốn dẫn hắn về Vạn Tú sơn nữa, đau eo muốn chết!
Đương nhiên họ vẫn về Vạn Tú sơn một chuyến, trước đó ghé sơn động của Tiểu Kim Long để Thẩm Thanh Huyền đi dỗ đứa nhóc kia.
Mấy chục năm phàm thế quá chăng chỉ là một giấc ngủ dài của Tiểu Kim Long, lúc thức dậy thấy Thẩm Thanh Huyền, nó đã vui mừng không thôi, nhưng vừa nghía qua Cố Kiến Thâm, nhớ tới lời hắn dặn, nó đành phải xoay lưng, tủi thân quá đi.
Tính nhẫn nại của Thẩm Thanh Huyền rất tốt, ngồi dụ nó một lúc lâu …
Cố Kiến Thâm đứng bên cạnh đắn đo, hay là cởi bỏ hiểu lầm giữa hai người đi?
Nhưng vừa nhớ tới hình dáng thiếu niên vàng rực kia của Tiểu Kim Long … À, không cần cởi bỏ nữa, giữa họ làm gì có hiểu lầm!
Mặc dù chỉ được nhìn đuôi rồng, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền vẫn rất tốt, có thể nói hài lòng thỏa dạ.
Đến gần Vạn Tú sơn, Cố Kiến Thâm nhận ra khí tức của Mộc Huân, hắn hỏi: “Thánh nhân Khinh Nhiễm ở trên núi à?”
Thẩm Thanh Huyền cũng nhận ra: “Ừa, ta để nó tĩnh dưỡng trên núi.”
Cố Kiến Thâm: “Vậy ta đi …”
Thẩm Thanh Huyền: “Không cần, y đã biết chuyện tụi mình rồi.”
Cố Kiến Thâm kinh ngạc: “Biết rồi?”
Thẩm Thanh Huyền: “Ta nói với y rồi.”
Cố Kiến Thâm vui mừng không sao tả xiết, nắm tay y truy hỏi: “Em nói sao?”
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế cũng buồn cười: “Ngươi cho rằng nên nói thế nào?”
Cố Kiến Thâm: “Có phải nói chúng ta đã có nhân duyên từ trước không?”
“Đúng vậy, đã sớm có nhân duyên, tiếc rằng bỏ lỡ quá lâu, cho nên …” Y nói những lời Cố Kiến Thâm thích nghe nhất, “Lần này tuyệt đối không buông tay ngươi nữa.”
Cố Kiến Thâm cười rất đỗi hạnh phúc, con ngươi màu đỏ đẹp muốn đòi mạng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn mà thích quá chừng, thế là nhoài tới hôn môi hắn.
Cố Kiến Thâm ôm ngược lại y, làm sâu nụ hôn chuồn chuồn lướt nước này.
Mộc Huân nhận ra sư phụ đã về nên lại đây đón, sau đó bắt gặp một màn như thế.
_____
Tác giả: Bạn học Tiểu Mộc, hiểu thức ăn cho cờ hó hông ~
Ha ha, điểm lại tên của những người sau đây, sợ mọi người nhầm lẫn.
Thẩm Thanh Huyền, tự Liên Hoa.
Cố Kiến Thâm, tự Cửu Uyên.
Mộc Huân, tự Khinh Nhiễm. Một trong tam thánh, tam đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền.
Hạ Đình, tự Chỉ Qua. Một trong tam thánh, đại đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền.
Loạn Ưng, tự Anh Anh.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
56 chương
349 chương
110 chương
22 chương
26 chương
40 chương
30 chương