Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 143
Đến phòng của Cố Kiến Thâm? Cố Kiến Thâm mời y tới phòng ngủ của hắn?
Thẩm Thanh Huyền “được cưng mà sợ” quá chừng!
Phải biết từ khi hai người chia phòng, y như “bố già” bị hắn ghét bỏ, đừng mong tiến vào không gian riêng tư của hắn nửa bước.
Hiện giờ đột nhiên nhận được lời mời, y thật sự không thể tin nổi.
Cố Kiến Thâm thấy y không lên tiếng, thế là khẽ cười rồi dịu dàng bảo: “Yên tâm, phòng tôi gọn gàng lắm.”
Nụ cười này rất đỗi mê người, Thẩm Thanh Huyền bị người yêu mê hoặc, trống ngực đập dồn dập.
Mặc dù hướng đi khá kỳ quặc, song y vẫn rất vui khi có thể nhìn thấy Cố Kiến Thâm cười thoải mái như thế.
Thẩm Thanh Huyền: “Không gọn cũng không sao, tôi sẽ không chê.”
Câu này vô cùng tri kỉ.
Cố Kiến Thâm nghe mà lòng như được bôi mật, không cần phải nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận nuôi hắn khôn lớn, tất nhiên rất coi trọng hắn, đừng nói chi người, dù là con chó … tình cảm mười tám năm vẫn sẽ rất sâu.
Hai người lên lầu, vào phòng, lúc mở đèn, Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc ngắm nhìn chung quanh.
Thật ra không có gì kỳ lạ, là một căn phòng cực kỳ bình thường.
Giường gỗ lim rộng rãi, thảm lông dày sang quý, còn có những tranh vẽ trên tường vô giá …
Không có gì đặc biệt, nhưng vô cùng sạch sẽ gọn gàng, mang theo mùi hương thoang thoảng, Thẩm Thanh Huyền giương mắt, thấy một bó bách hợp được treo trên cửa sổ.
Thẩm Thanh Huyền không thích loại hoa thuần trắng này, y thích mẫu đơn thược dược, muốn đỏ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Cố Kiến Thâm nhận ra tầm mắt y, nói: “Trước đó đi ngang qua cửa hàng bán hoa, đúng lúc thấy chúng nở nên mua về.”
Thật ra, khi nhìn thấy những đóa bách hợp xinh đẹp vươn mình này, trong đầu hắn thoáng hiện lên bóng hình Thẩm Thanh Huyền ăn vận gọn gàng đứng trên cầu thang.
Tinh khiết, trắng nõn, vì xinh đẹp quá phận mà tôn thêm nét quyến rũ.
Mặc dù so người trong lòng với hoa là một việc dung tục, nhưng chỉ có sự xinh đẹp ấy mới ví được với vẻ đẹp một phần ngàn của y.
Lần này nhập thế Thẩm Thanh Huyền chưa từng biểu lộ sở thích của mình.
Nguyên nhân không gì khác, y muốn cưng chiều Cố Kiến Thâm, mà sở thích của Cố Kiến Thâm hoàn toàn trái ngược với y, cho nên y giấu sự yêu thích của mình, lựa ý hùa theo Cố Kiến Thâm.
Bởi vậy, dù y cảm thấy bách hợp xấu, nhưng vẫn trái lương tâm mà nói: “Thật đẹp.” Nói xong liền vội vàng dời mắt, không liếc thêm xíu nào nữa.
Cố Kiến Thâm gọi y: “Qua đây ngồi đi.”
Thẩm Thanh Huyền đi qua, đỡ tay vịn ngồi vào, đệm rất mềm, góc độ ghế dựa rất phù hợp, góc nhìn lúc ngẩng đầu cũng rất ổn, nhưng mà … cách Cố Kiến Thâm hơi xa.
Cố Kiến Thâm ấn nút điều khiển, màn tự động kéo lại, trong không gian tối đen, ánh sáng đèn chiếu trở thành ngọn đèn dầu thắp sáng hắc ám.
Thẩm Thanh Huyền đột nhiên hỏi: “Không phải phim kinh dị chứ?”
Cố Kiến Thâm nói: “Không phải.”
Thẩm Thanh Huyền mím môi, khẽ nói: “Có phim kinh dị không?”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền sợ mình nhiệt tình quá mức, lại dè dặt hỏi: “Không có cũng không sao, tối thế này, ừm …”
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Anh muốn xem ư?”
Thẩm Thanh Huyền im lặng, cuối cùng vẫn không chịu nổi cám dỗ: “Muốn.”
Cố Kiến Thâm: “Để tôi đi tìm.”
Trong bóng đêm, Thẩm Thanh Huyền cười tít mắt, lại “được nước làm tới”: “Hay là chúng ta ngồi trên giường xem đi?”
Cố Kiến Thâm khựng lại thấy rõ, khi mở miệng giọng đã khàn khàn: “Được.”
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy có lẽ lâu rồi mình chưa làm, cho nên muốn tìm bất mãn, hễ nghe thanh giọng của hắn là lòng lại ngứa ngáy.
Hai người lên giường, ở giữa đương nhiên cách nhau một khoảng, nhưng sau khi phim kinh dị mở màn, khoảng cách sẽ không còn nữa …
Thẩm Thanh Huyền dựa sát vào hắn, giả vờ run rẩy, trong lòng lại đắc ý không thôi.
Phim kinh dị chiếu gì thì Thẩm Thanh Huyền không biết, may mà Cố Kiến Thâm cũng không biết, cho nên hai người đều tránh bàn luận về nội dung phim.
Dù gì cũng là phim ma, cái nào cũng na ná như nhau, hù dọa nhất định là yếu tố đầu tiên.
Xem xong phim đã là mười giờ đêm, Thẩm Thanh Huyền làm bộ muốn đi: “… Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Y cọ cọ tới cửa, tay đặt trên tay vịn nhưng không đè xuống, muốn ở lại nhưng ngại ngùng không dám.
Cố Kiến Thâm cứ tưởng y sợ, tâm nóng lên bèn mở miệng: “Bằng không đêm nay anh ngủ ở đây?”
Thẩm Thanh Huyền sợ hắn đổi ý nên trả lời cực nhanh: “Được!”
Dưới ánh đèn sáng ngời, Cố Kiến Thâm cong môi cười, trong đôi mắt ánh lên nét triền miên, tựa như dây leo xanh trên đường mòn, nhắm mắt theo đuôi len lỏi lên quần áo người ta.
Thẩm Thanh Huyền rất đỗi vui mừng, ngọt ngào lấp đầy không yên và bất an trước đó.
Sau khi lên giường, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ đàng hoàng chôn mình trong chăn, nghiêng người nhìn Cố Kiến Thâm.
Cố Kiến Thâm càng đứng đắn hơn, không trốn tránh như trước mà còn quang minh chính đại, tham lam nhìn Thẩm Thanh Huyền, tình cảm ấp ủ đã lâu trong lòng tràn ra, biến thành sự cầm cự trong ánh mắt.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn nhìn cho cả người nóng lên, y sợ mình phạm tội nên dứt khoát nhắm mắt, giả bộ ngủ.
Đối với giả bộ ngủ, Tôn chủ đại nhân rất có tâm, không lâu sau đã làm cho thể xác của mình thở đều đều, hiển nhiên đã chìm vào mộng đẹp.
Cố Kiến Thâm không ngủ mà ngắm Thẩm Thanh Huyền, cuối cùng vẫn không kiểm soát được tay mình, nhẹ nhàng vén tóc mái y lên, nhìn y quên cả chớp mắt.
Thẩm Thanh Huyền chờ mong được hắn hôn trộm, thế nhưng Cố Kiến Thâm lại chẳng làm gì, cứ vậy nhìn đến khi Thẩm Thanh Huyền muốn ngủ thật, hắn mới khẽ mở miệng, giọng thật thấp, tựa như nói cho bản thân nghe.
“Thật tốt, anh không phải là bố tôi.”
Một câu thở dài tràn đầy giải thoát, Thẩm Thanh Huyền nghe, không phải dùng tai mà dùng cả tấm lòng để nghe.
Y hiểu, trong khoảnh khắc ấy, y cảm nhận được nỗi niềm của hắn.
Chỉ cần không phải cha ruột là đã cảm động trời đất rồi sao? Dù cho y yêu người khác, trong lòng tồn tại một người không thể nào quên, đời này họ không thể đến với nhau, hắn vẫn không bận lòng sao?
Thẩm Thanh Huyền không mở thần thức, lại như đi vào tâm cảnh của Cố Kiến Thâm.
Y nhìn thấy người yêu mình đứng ở đằng kia, một Cố Kiến Thâm yêu y đến là hèn mọn.
Tại sao …
Dù tin y, dù biết y sẽ không rời đi, hắn vẫn không dám khát cầu quá nhiều sao?
Thẩm Thanh Huyền đau lòng, đồng thời xen lẫn chút bấn an.
Y luôn cảm thấy mình đã bỏ sót gì đó, trong trăm triệu năm đã bỏ lỡ nhau kia, chuyện Cố Kiến Thâm gặp phải có lẽ nhiều hơn y đã nghĩ.
Lan Phất quốc biến mất, thật sự không liên quan đến Cố Kiến Thâm sao?
Lúc ấy y đang làm gì? Thẩm Thanh Huyền cẩn thận ngẫm lại, hình như khi đó mình đang bế quan.
Lại bế quan …
Tại sao lại là bế quan?
“Đừng sợ, tôi ở đây.”
Bàn tay to ấm áp nắm chặt y, kéo y khỏi cơn ác mộng vô căn cứ, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên mở mắt, nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cố Kiến Thâm thấy y tỉnh, nhẹ nhàng thở ra: “Gặp ác mộng sao?”
Thẩm Thanh Huyền không kìm được, dùng sức ôm hắn.
Y ôm rất chặt, rất đỗi chặt, hận không thể khảm hắn vào tận xương thịt. Nỗi bất an ấy như dây leo sinh trưởng, xoắn trái tim y thành một mớ hỗn độn, khiến cho mỗi lần hô hấp của y ngập tràn trong đau đớn tê tâm liệt phế.
Thân thể Cố Kiến Thâm cứng đờ, rồi rất nhanh ôm ngược lại y: “Không sao … sẽ ổn thôi.”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu.
Cố Kiến Thâm nói: “Sau này không xem nữa, nếu sợ thì không cần …”
Thẩm Thanh Huyền nào sợ hãi chỉ vì một bộ phim kinh dị? Nhưng nếu muốn y nói tỉ mỉ, chính y cũng chẳng rõ loại khủng hoảng này bắt nguồn từ đâu.
Cùng với sự sợ hãi này là sóng gió ngất trời, vỗ cho y không còn sức phản kháng.
“Đừng rời xa ta.” Đôi môi lành lạnh của Thẩm Thanh Huyền rơi trên cổ hắn, giọng nói khẽ run, “Đừng rời xa ta thêm lần nào nữa.”
Con ngươi Cố Kiến Thâm hơi co lại, trong lòng đột nhiên trỗi dậy cảm giác đau đớn.
Thẩm Thanh Huyền đang mơ tới Cố Phi sao?
Cố Kiến Thâm miễn cưỡng cười, vỗ về y: “Sẽ không, tôi sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.”
Nghe hắn nói thế, tim Thẩm Thanh Huyền như bị kim đâm, sốt ruột nói: “Trước kia ngươi cũng nói thế, nhưng mà …”
Cố Kiến Thâm vỗ lưng y, thấp giọng hứa hẹn: “Lần này tuyệt đối sẽ không, nhất định sẽ không.”
Thẩm Thanh Huyền không có cách nào thốt ra, tình tự không cách nào hình dùng ngăn giữa cổ họng, khiến y như bị mất tiếng, không thể nào phun ra nửa chữ.
—— Cố Kiến Thâm … Cố Cửu Uyên … vì sao ngươi lại nói dối.
Không rõ đã qua bao lâu, cũng không biết Cố Kiến Thâm đã dỗ bao nhiêu lời hay.
Thẩm Thanh Huyền kiệt sức rốt cục thiếp đi.
Không phải giả vờ ngủ, mà là ngủ thật.
Thẩm Thanh Huyền chân chính, chịu đả kích tinh thần lần này ngủ thật sự sâu.
Một lần ngủ này kéo dài đến khi mặt trời nhô cao.
Khi tỉnh lại, Thẩm Thanh Huyền chỉ cảm thấy đau đầu muốn nổ tung.
Hệt như cảm giác say khướt sau một đêm, sáng sớm choáng váng tỉnh dậy.
Thật khó chịu, Thẩm Thanh Huyền đè huyệt thái dương, không thể làm dịu cảm giác này.
Y vẫn nằm trong phòng Cố Kiến Thâm, nhưng căn phòng lại không có ai.
Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua lớp màn mỏng manh, rơi trên đệm giường màu trắng đẹp như lấm tấm cát vàng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm một lúc mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Y xuống giường, không rõ đã xảy ra chuyện gì …
Tối qua y cùng Cố Kiến Thâm xem phim kinh dị, sau đó ngủ … Cố Kiến Thâm nói một câu, y biết tâm sự của hắn nên rất cảm động.
Sau đó thì sao?
Hình như là nằm mơ.
Nghĩ lại, Thẩm Thanh Huyền lại thấy đầu bắt đầu đau.
Mặc dù không thể tự kiểm tra, nhưng Thẩm Thanh Huyền phảng phất cảm nhận được biển ý thức của mình bị hao tổn …
Rốt cuộc đã mơ thấy gì mới có thể khiến y để ý như thế?
Thẩm Thanh Huyền nhớ không nổi, nhưng trong lòng vẫn còn vướng mắc không thể cởi bỏ.
Y xuống lầu, muốn tìm Cố Kiến Thâm, kết quả phát hiện dưới lầu cũng chẳng có ai …
Ra ngoài rồi?
Thẩm Thanh Huyền không nghĩ nhiều, tự mình đi pha trà, ngồi trên sofa ổn định cảm xúc.
Nhoáng cái lại qua một buổi chiều, đến khi trời nhá nhem tối, Cố Kiến Thâm vẫn chưa về …
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày, lấy di động định gọi cho hắn.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không liên lạc được …”
Không ai nhận?
Thẩm Thanh Huyền căng thẳng, gọi cho ngoại tuyến, thuộc hạ lập tức báo: “Sáng nay thiếu gia ra ngoài, nói là muốn đi mua vài thứ.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Người đi theo đâu?”
Thuộc hạ: “Sẽ liên hệ ngay.”
Không lâu sau, người phụ trách truyền lời run rẩy: “Đều … không thấy.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy: “Cái gì!”
Ngay sau đó, tin tức ùn ùn kéo tới như trang giấy.
Thẩm Thanh Huyền nhìn kỹ, khiếp sợ phát hiện Cố Kiến Thâm cùng bảo tiêu y sắp xếp đều biến mất không thấy.
Một cách bất chợt, không để lại dấu vết.
Thẩm Thanh Huyền lập tức khuếch tán cảm giác …
Chỉ tiếc trước đó y đã dùng phần lớn linh khí để tìm Tạ Hồng Nghĩa, ác mộng tối qua lại tạo thành thương tổn lên tinh thần y, cho nên lúc này không thể nào khuếch tán quá xa.
Y đi vào căn cứ ngầm, vận dụng tất cả nhân mạch, tìm kiếm Cố Kiến Thâm trên diện rộng.
Bắt cóc sao? Là kẻ nào?
Dư đảng của Tạ gia không có bản lãnh này.
Thẩm Thanh Huyền suy xét đến những kẻ có khả năng, nhưng không có manh mối gì.
Ngay lúc y đang sứt đầu mẻ trán, một cú điện thoại gọi tới.
Thẩm Thanh Huyền không có tâm trạng nhận máy, y vẫn đang mở rộng ngũ giác, mặc dù phạm vi eo hẹp, nhưng y có thể ngồi trong xe, tìm kiếm di động sẽ nhanh hơn người bình thường một ít.
Trợ lý A Lâm của y nhận máy, vẻ mặt đại hán lạnh lùng rất nhanh dại ra: “Tiên sinh … Cố nữ sĩ tỉnh rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
16 chương
112 chương
10 chương
141 chương
15 chương
79 chương
31 chương
38 chương