Thấy Thẩm Thanh Huyền như thế, Chu Trì liền biết: Bỏ mẹ rồi, hại chết cháu mình rồi! Gã cứ tưởng Thẩm Thanh Huyền giận vì tính hướng của Cố Kiến Thâm, nào có biết y đang ghen. Chu Trì tự nhận là thế gian này, ngoài cố Phi ra thì người duy nhất có thể tâm sự việc này với Thẩm tiên sinh chỉ còn mỗi gã, cho nên chủ động xin đi giết giặc, trải đường cho Cố Kiến Thâm, nào ngờ gã vừa nhắc Thẩm Thanh Huyền đã trợn mắt thế kia, nếu đổi thành Cố Kiến Thâm … Chu Trì nhớ tới hồi đó bị “măng xào thịt” mà không khỏi sợ hãi. (Măng xào thịt ở đây là dùng roi để quất:v) Cháu trai, tự cầu phúc nhé, chú chỉ có thể giúp con tới đây thôi! Thẩm Thanh Huyền ghen thì ghen đó, nhưng không ghen đến mức mất lý trí, vừa nghe xong thì thấy trong lòng toàn mùi chua, nhưng cân nhắc kĩ lại có thể đoán được nguyên do. Tám phần là Chu Trì hiểu lầm, sao Cố Kiến Thâm có thể thích người khác? Tuyệt đối không có khả năng. Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh trở lại. Chu Trì thấp thỏm bất an, dè dặt dịch ra cửa. Thẩm Thanh Huyền lập tức lườm gã: “Không cho nói việc này ra ngoài!” Chu Trì vội đáp: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không.” Gã tưởng Thẩm Thanh Huyền dặn chuyện tính hướng của Cố Kiến Thâm. Đương nhiên chuyện này phải giấu kĩ rồi, dù gã thông cảm, nhưng đa số người xã hội này sẽ không hiểu, Cố Kiến Thâm mới mười tám, không cần phải chịu đựng những thứ này. Thẩm Thanh Huyền lười giải thích, dù sao ý y cũng không khác mấy. Chu Trì ở lại, Thẩm Thanh Huyền đi vào phòng mình, y vẫn thấy khó ở, trên lý trí thì hiểu đó, nhưng trên tình cảm lại nhịn không được mà chua chát. Yêu là tin tưởng, mà yêu cũng vừa là không tin tưởng. Lòng người là điều kỳ lạ nhất. Thẩm Thanh Huyền không thể nào tập trung vào công việc, quẳng hết việc gấp trên tay rồi về nhà. Vừa vào cửa y liền đụng phải Cố Kiến Thâm đang ra ngoài. Hai chiếc xe lướt qua nhau, trong lòng Thẩm Thanh Huyền dâng lên một ngọn lửa khó thể giải thích. Đã trễ thế này còn muốn đi đâu? Thẩm Thanh Huyền định gọi điện cho Cố Kiến Thâm, vừa khéo Cố Kiến Thâm đã gọi tới. “Tối nay con ra ngoài ăn.” Người đã đi, Thẩm Thanh Huyền gọi về thì không hay cho lắm, đành nói: “Ừ.” Bên kia điện thoại im lặng một lúc, Cố Kiến Thâm nói: “Con cúp máy đây, có lẽ sẽ về hơi muộn.” Nếu là trước đây Thẩm Thanh Huyền sẽ không để bụng, tuổi trẻ mà, chơi nhiều với bạn học là chuyện tốt, y cũng không phải loại cha mẹ bảo thủ mà đi tính toán chi li những chuyện này. Song lúc này y rất khó chịu, nhịn không được hỏi hắn: “Đi ăn với ai?” Cố Kiến Thâm: “Bạn học.” Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Ai?” Cố Kiến Thâm: “La Chân.” Thẩm Thanh Huyền biết thằng nhóc này, là một trong đám bạn cùng lớp khá thân với Cố Kiến Thâm, cũng là đại thiếu gia, ham chơi nhưng không hồ đồ. Thẩm Thanh Huyền chỉ có thể nhịn xuống. Cúp điện thoại, tài xế rất giỏi quan sát sắc mặt, thấp giọng hỏi: “Tiên sinh, về không?” Thẩm Thanh Huyền nhìn xe Cố Kiến Thâm đã đi xa, khẽ nói: “Theo sau.” Y vẫn cứ không yên, nhưng đến cùng đang lo lắng điều chi thì y không thể nói rõ. Cho nên, vĩnh viễn không được đánh giá thấp giác quan thứ sáu của người yêu, chỉ cần dựa vào chút dấu vết là có thể kéo ra một cái lưới lớn. Cố Kiến Thâm nói dối, hắn không phải đi gặp La Chân mà là có hẹn với Tần Trúc. Hôm nay Tần Trúc không có cảnh diễn, có thời gian rảnh liền liên hệ vị đại thiếu gia này, cứ tưởng sẽ rất khó, không ngờ thật đơn giản – chỉ cần nói về Vệ triều và quốc sư thì tuyệt đối không thành vấn đề. Tần Trúc nói: “Ở chỗ em có một phần bút tích của Tần Thanh, anh có muốn đến xem không?” Cố Kiến Thâm nghe thế liền động tâm, thế là hẹn cậu ra. Hắn không ngờ Thẩm Thanh Huyền sẽ đột nhiên quay về, nếu biết y về, có lẽ hắn sẽ không nỡ đi. Nhưng thế cũng tốt … đỡ phải ở nhà cũ bị ngọt ngào tra tấn. Cố Kiến Thâm ngẩn ngờ suốt cả đường, hồn nhiên không biết người hắn nhớ thương đang tò tò theo sau. Chẳng mấy chốc đã đến điểm hẹn, Cố Kiến Thâm dừng xe rồi lên lầu. Nhà hàng ở lầu bốn, mở cửa ra, Tần Trúc thấy hắn tới bèn gọi: “Ở đây.” Cố Kiến Thâm đi tới. Thẩm Thanh Huyền không lên lầu, nhưng thuộc hạ của y đã lên đó, còn mang theo camera. Thẩm Thanh Huyền ngồi trong xe thấy một màn này, quả thật giận muốn điên người! Tên khốn này dám lừa y, tên khốn này dám hẹn hò với người khác, tên khốn này … Tôn chủ đại nhân không ghen thì thôi, một khi đã ghen liền muốn bạo lực gia đình! Đương nhiên đây là nơi công cộng, y sẽ không lên đó quậy, thế thì mất mặt lắm. Thẩm Thanh Huyền thở sâu, nói với tài xế: “Đi về.” Y về nhà cũ, đồ còn chưa thay đã vào thư phòng, camera của thuộc hạ kết nối với máy tính, Thẩm Thanh Huyền vừa mở máy là có thể nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ với nhau. Thẩm Thanh Huyền săm soi Tần Trúc, càng nhìn càng khó ở. Hành vi cử chi của Cố Kiến Thâm đều rất đàng hoàng, có lẽ xem người này là bạn thật, dù gì người này cũng diễn Tần Thanh … Thẩm Thanh Huyền biết Cố Kiến Thâm rất thích Tần Thanh. Nhưng vì Tần Thanh là mình, cho nên hắn thích y, y chỉ thấy đắc ý vô cùng, căn bản chẳng có gì phải lo. Nhưng Tần Trúc trước mặt này là thứ gì! Thẩm Thanh Huyền nhìn chòng chọc thật lâu, may mà sau khi dùng cơm xong, Cố Kiến Thâm thành thật nói tạm biệt với Tần Trúc. Trong mắt Tần Trúc lộ rõ tiếc nuối, nói: “Nhà em còn cất không ít thứ, anh …” Cố Kiến Thâm lắc đầu: “Không cần.” Cái món cậu ta bảo là thật thực chất là giả, trong nhà có khả năng chứa cái gì? Cố Kiến Thâm cảm thấy Tần Trúc không thực sự hiểu rõ quốc sư, nếu không sao ngay cả đồ giả cũng nhìn không ra. Nhớ tới lời Chu Trì, Cố Kiến Thâm chán nản, hắn chỉ muốn tìm người có cùng chí thú để tâm sự, chứ không phải kẻ ôm tâm tư quanh co với mình. Mặc dù tách ra với Tần Trúc từ sớm, nhưng Cố Kiến Thâm không muốn về nhà. Giờ này có lẽ Thẩm Thanh Huyền chưa ngủ, hắn về lại phải đối mặt với y … Rất muốn gặp y, nhưng lại sợ thấy y. Thời gian này hắn càng cảm thấy mình không an phận, vì sự tình đêm hôm đó mà hắn lại có những ảo tưởng mới. Rõ ràng chưa xảy ra gì hết, hắn lại tưởng tượng cả đống thứ. Thẩm Thanh Huyền quấn lấy hắn, rúc trong ngực hắn, gối lên cánh tay hắn … Hắn cúi đầu là có thể hôn y, xoay người là có thể đè y, thân thể mềm mại của y mặc hắn muốn làm gì thì làm … Cố Kiến Thâm đột nhiên hoàn hồn, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh, cả người đều mất sức. Không thể về, không thể gặp y, không thể để bản thân tiếp tục mơ mộng hão huyền. Thẩm Thanh Huyền thấy hắn như thế bèn không khỏi mềm lòng. Ban đầu y giận lắm, vậy mà hiện giờ nhìn Cố Kiến Thâm chần chừ bên ngoài, y lại đau lòng không sao tả xiết. Nhưng nghĩ lại ban nãy hắn cười nói vui vẻ với Tần Trúc, y lại cảm thấy khó chịu. Đến chín giờ rưỡi, Cố Kiến Thâm mới về nhà. Giờ này chưa hẳn đã muộn, nhưng Cố Kiến Thâm biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Thanh Huyền, cho rằng y đã lên lầu, hắn đã mệt nên không muốn ở bên ngoài lâu, định bụng chạy thật nhanh vào phòng mình. Nào ngờ vừa thay giày xong, hắn lập tức nhìn thấy Thẩm Thanh Huyền đang ngồi trên sofa. Cố Kiến Thâm sửng sốt. Thẩm Thanh Huyền nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi hắn. Quan trọng nhất là câu thông với nhau, thay vì chôn kín vào đáy lòng, mặc cho nó đâm chồi lưu lại tai họa ngầm, không bằng nhanh chóng thẳng thắn, triệt để loại trừ. Y tin Cố Kiến Thâm sẽ không có ý gì với Tần Trúc, nhưng y vẫn muốn hỏi cho rõ. Y muốn nói Cố Kiến Thâm biết rằng, y không thích hắn tiếp xúc với Tần Trúc, y hy vọng sau này họ sẽ không qua lại với nhau. Nói rõ ra rồi, y sẽ không cần phải bực dọc nữa. Suy nghĩ này của Tôn chủ đại nhân không có vấn đề gì, nhưng sở dĩ câu thông quan trọng, là vì nó không đơn giản như mình đã hình dung. Cố Kiến Thâm hỏi: “Còn chưa ngủ à?” Thẩm Thanh Huyền đi thẳng vào vấn đề: “Rốt cục con ăn cơm với ai?” Cố Kiến Thâm khẽ nhíu mày, lại không thốt ra tên La Chân như trước. Thẩm Thanh Huyền: “A Lâm có việc đến La gia, bảo là thấy La Chân ở nhà.” Tuy bị vạch trần, nhưng Cố Kiến Thâm không hề kích động, hắn nói: “… Không ăn cơm với cậu ta.” Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Vậy là ai?” Cố Kiến Thâm hỏi ngược lại y: “Là ai quan trọng không?” Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi nghẹn lời. Cố Kiến Thâm thông minh như thế, nghĩ trước nghĩ sau liền hiểu, hắn hiểu Thẩm Thanh Huyền, cũng hiểu Chu Trì. Chu Trì không thể giấu được Thẩm Thanh Huyền, cộng thêm đêm nay Thẩm Thanh Huyền khác thường như thế, chắc y đã biết rồi … hoặc là hiểu lầm hắn và Tần Trúc có gì đó. Hắn trực tiếp hỏi: “Chú Chu nói với bố đúng không?” Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn hắn. Cố Kiến Thâm không nhìn y, chậm chạp nói: “Con cũng sắp trưởng thành, chuyện này không cần bố lo.” Câu trả lời này rất bình tĩnh, rất trấn định và cũng rất đỗi lạnh lùng. Thẩm Thanh Huyền vốn không giận đến thế, nhưng vì cái kiểu “không hề sợ hãi” này của hắn, y lại tức tới mức phát tiết tại chỗ. “Thế nào là không cần bố lo?” Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy, “Con và Tần Trúc kia …” Y hỏi không được, vì việc này không có khả năng. Nào ngờ Cố Kiến Thâm dám nói: “Cũng chẳng có gì, con chẳng qua có chút thiện cảm với cậu ta.” Có thiện cảm … có thiện cảm … có thiện cảm với cậu ta … Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, nhìn Cố Kiến Thâm với ánh mắt không thể tin: “Con …” Y tức tới mức yết hầu lên men, ngón tay phát run, tức tới mức … tới mức … Cố Kiến Thâm vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như trước, nói: “Bố đừng nóng, mặc dù con thích đàn ông, nhưng cũng thích phụ nữ, sau này gặp được người thích hợp sẽ kết hôn sinh con.” Chát! Thẩm Thanh Huyền không nhịn được nữa, cho hắn một tát. Lần này thực sự dùng sức. Cả đời này, Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn nâng niu Cố Kiến Thâm trong lòng bàn tay, đừng nói là tát, ngay cả một câu nặng lời với hắn cũng chưa từng nỡ. Cố Kiến Thâm lại không hề thấy đau, nỗi đau da thịt sao có thể bằng đau đớn khi trái tim bị đào khoét? Hắn chẳng qua chỉ thích đàn ông, bại lộ tính hướng của mình mà y đã giận như thế, nếu để y biết tâm tư thật sự của hắn … Nghĩ đến đây, Cố Kiến Thâm cảm thấy trước mắt đen kịt một màu, không thể nhìn thấy con đường phía trước. Làm sao bây giờ? Rốt cục nên làm gì bây giờ? Vì cớ gì muốn hắn gánh chịu tội nghiệt này, vì cớ gì y lại là bố hắn! Tựa như dây cung đã căng hết cỡ, giây tiếp theo sẽ đứt đoạn, cho nên Cố Kiến Thâm bất chấp, tiếp tục nói: “Con chuẩn bị du học nước ngoài, sau này không định về nữa, bố yên tâm, nhất định sẽ không …” “Ra nước ngoài?” Thẩm Thanh Huyền cứ ngỡ mình đã tức lắm rồi, nào ngờ lại bị gõ thêm một gậy, y nhìn Cố Kiến Thâm với vẻ không dám tin, gằn từng chữ mà hỏi hắn, “Sau này không định quay về?” Cố Kiến Thâm không nhìn y, hé môi đáp: “Vâng.” Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Con có biết chính phủ không cho phép bố ra nước ngoài không?” Cố Kiến Thâm: “Biết.” Thẩm Thanh Huyền tức quá mà cười: “Cho nên về sau con không muốn gặp lại bố nữa?” Cố Kiến Thâm không lên tiếng, xem như đã chấp nhận. Thẩm Thanh Huyền nhìn chăm chú hắn thật lâu, cuối cùng xoay người lên lầu. Y vừa đi, Cố Kiến Thâm lập tức như mất hết sức, suy sụp ngã ngồi trên sofa. Vào thư phòng, Thẩm Thanh Huyền cầm súng, bắn đùng đùng đùng vào vách tường hơn mười phát. Vách tường vỡ nát nom rất đáng thương. Giữa mùi thuốc súng nồng nặc cùng tro bụi tung bay, Thẩm Thanh Huyền vậy mà bình tĩnh trở lại. Y biết nãy giờ Cố Kiến Thâm toàn nói lời trái lương tâm. Gì mà có thiện cảm với Tần Trúc? Không có khả năng, hắn đang cố ý chọc giận y. Chỉ vì hắn không thể thương y. Thẩm Thanh Huyền nhắm nghiền mắt, khi mở ra đã quyết định chủ ý. Không đợi được tới sinh nhật Cố Kiến Thâm, y phải mau chóng để lộ chuyện mình không phải cha ruột của hắn cho hắn biết. _____ Tiểu kịch trường: Cố Kiến Thâm (thấp thỏm): Ta cũng không ngờ mình lại gan tới thế …