Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 119
Đứa nhỏ này … không phải đầu dùng để trang trí chứ!
Thẩm Thanh Huyền cùng Cố Kiến Thâm đều ngớ ra …
Tuy hành động này của Loạn Ưng rất ngu, nhưng bất ngờ chứng tỏ được sự trong sạch của mình.
Bằng hành động phản xạ có điều kiện này, Cố Kiến Thâm tuyệt đối tin hắn không có “suy nghĩ không an phận” với Thẩm Thanh Huyền.
Ngặt nỗi Cố Kiến Thâm vẫn muốn chưởng hắn một phát cho chết, cư nhiên dám rút đao với Thẩm Thanh Huyền, sống quá lâu nên chán rồi đúng không?
Nếu may thì để hắn đập cho chết, chứ Thẩm Thanh Huyền mà nhấc tay, Loạn Ưng cũng thành tử ưng (chim chết) luôn được chưa.
Hiển nhiên có người có cùng suy nghĩ với Cố Kiến Thâm.
Mộc Huân nhận ra động tĩnh bèn chạy tới, thấy cảnh này liền tiến lên từng bước, chắn trước mặt Thẩm Thanh Huyền, đôi mắt hẹp dài tràn đầy sát khí!
Loạn Ưng thấy y thì lập tức ngơ ngác.
Mộc Huân mở miệng: “Không biết sống chết.” Dứt lời, linh khí cuồn cuộn trong đôi mắt tím, trường tiên xé gió xuất hiện.
Đã lâu không gặp, lần nữa gặp lại thì vũ khí đối đầu.
Sắc mặt Loạn Ưng trắng bệch, nhưng đôi ngươi lại đen khiếp người, hắn nắm trường kiếm, nghiến răng nghiến lợi: “Mộc Khinh Nhiễm, ngươi làm gì ta ta cũng chấp nhận, nhưng nếu ngươi làm bị thương Đế tôn mảy may, ta …”
“Ha.” Mộc Huân khẽ cười nhạo ngắt lời hắn, thái độ hung hăng ngạo mạn, “Trên đời này, ai dám rút kiếm trước mặt sư phụ ta đều phải chết!”
Dứt lời, y lập tức tập kích Loạn Ưng ……
Thân thủ Mộc Huân vô cùng tốt, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều đòi mạng, dù cho linh điền y vừa mới phục hồi cũng đủ đánh người trở tay không kịp.
Loạn Ưng biết thực lực của y, tuyệt không chần chừ, dùng toàn lực nghênh chiến!
Thẩm Thanh Huyền & Cố Kiến Thâm: “…”
Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho người bên cạnh: “Ta cứ tưởng bọn nó yêu nhau.”
Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hả?”
Thẩm Thanh Huyền liền trình bày chuyện trước đó cho hắn nghe … Cố Kiến Thâm câm nín.
Thấy hai người sắp đánh đến ta chết ngươi sống, đồng chí lão Cố thâm trầm nói: “Nếu bọn họ yêu nhau thật, thì yêu hăng hái thật đó.”
Yêu tới mức hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.
Thẩm Thanh Huyền định ra tay ngăn cản, Cố Kiến Thâm lại thấm thía nói một câu: “Nhắc mới nhớ … bội kiếm của Loạn Ưng là một bộ.”
Thẩm Thanh Huyền nghe không hiểu: “Gì?”
Cố Kiến Thâm khẽ nói: “Tâm Vực thập nhị tướng, mỗi người một thanh, nếu thanh kiếm này phát sáng ở Duy Tâm cung, sẽ sinh ra cộng hưởng với mười một thanh còn lại.”
Thẩm Thanh Huyền nhất thời tròn xoe mắt …
Loại thần khí cộng hưởng này Thẩm Thanh Huyền cũng từng nghe thấy —— rèn chế như thế vì muốn đạt hiệu quả bảo vệ và kiềm chế.
Tâm Vực thập nhị tướng đều có thể tùy ý ra vào Duy Tâm cung, nếu bọn họ rút kiếm ở đây, tức là chỉ có hai khả năng: Hoặc là Duy Tâm cung gặp nguy, hoặc là phản loạn.
Mà bất kể khả năng nào, những người khác đều phải đúng lúc chạy tới.
Gặp nguy thì đồng lòng hộ chủ, phản loạn thì tiêu trừ phản đồ!
Thẩm Thanh Huyền nhận ra mười một linh tức mạnh mẽ đang đồng loạt kéo tới.
Cố Kiến Thâm nhìn y, hàm súc nói: “Dù sao họ cũng đã đến, không bằng nói chuyện chúng ta cho họ nghe.” Chiêu cáo thiên hạ chiêu cáo thiên hạ chiêu cáo thiên hạ, đầy đầu Đế tôn đều là việc này, thật kích động.
Thẩm Thanh Huyền sao còn không hiểu tâm tư nhỏ này của hắn?
Hai người ở bên nhau, y cũng không muốn che giấu làm gì, nhưng thân phận hai người rất phiền phức.
Nói thật thì Thẩm Thanh Huyền rất sợ nhóm đồ tôn của y bị kinh hãi tới mức hoài nghi nhân sinh …
Trước giờ y luôn mang vẻ cấm tình cấm dục, đám nhỏ kia tôn kính y như vậy, nếu bất thình lình biết được tin này, sợ rằng đạo tâm sẽ bất ổn.
Thẩm Thanh Huyền trả lời cực nhanh: “Không được!”
Cố Kiến Thâm thất vọng cực kỳ.
Thẩm Thanh Huyền giải thích: “Nếu muốn công khai thì phải làm theo trình tự, sao có thể vội vàng!”
Cố Kiến Thâm không dám làm liều nữa: “Vậy làm sao giờ?” Mặc dù “đánh bậy đánh bạ”, nhưng người đã đến đây, dù không thấy thì vẫn cảm giác được.
Thẩm Thanh Huyền bỗng cười gian: “… Đùa bỡn ngươi.”
Cố Kiến Thâm: “…”
Trong lúc hai người nói chuyện, Tâm Vực thập nhị tướng đã có mặt đông đủ!
Mặc dù những người này cảm nhận được hơi thở Thiên Đạo từ xa, song tận khi thấy Thẩm Thanh Huyền vẫn bị dọa cho trợn mắt há mồm.
Người Tâm Vực tầm thường có thể không biết Thẩm Thanh Huyền, nhưng bọn hắn … thực sự không cần quá quen biết đâu!
Đại địch số một của Tâm Vực, đóa Bạch Liên Hoa cực lớn của Thiên Đạo, sao lại xuất hiện ở Duy Tâm cung của họ?
Ai nấy đều nghệch mặt ra, Thẩm Thanh Huyền thấy đã đến lúc bèn nháy mắt với Cố Kiến Thâm, rồi xách tiểu đồ đệ nhà mình lên, thoải mái nhảy giữa không trung.
Thập nhị tướng đồng loạt móc pháp khí, toàn thân đề phòng.
Thẩm Thanh Huyền khẽ cười, giọng nói vô cùng êm tai: “Quấy rầy Bệ hạ mấy ngày qua, theo ta thấy Duy Tâm cung cũng chỉ có vậy … Đế tôn còn phải củng cố đạo tâm, dốc lòng tu hành.”
Một câu khinh miêu đạm tả thoáng chốc chọc giận mọi người.
Tướng quân Kiếm Liên quát to: “Thẩm Thanh Huyền, ngươi dám lẻn vào Duy Tâm cung, hôm nay ta phải khiến ngươi có đi không về!”
Thẩm Thanh Huyền bật cười từ chối cho ý kiến, dáng dấp nhìn người từ trên cao quả là … xinh đẹp cực kỳ.
Cố Kiến Thâm vừa nhìn đã muốn bắt y xuống, thập nhị tướng của hắn đã đồng loạt hành động.
Đáng tiếc là, người mà cả Cố Kiến Thâm cũng bắt không được thì sao bọn họ bắt được.
Thẩm Thanh Huyền phất tay áo, ngón tay thon dài thi quyết, đóa hoa sen trong suốt bỗng chốc nở rộ …
Một kích đủ để hủy thiên diệt địa của Tâm Vực thập nhị tướng cứ vậy bị hời hợt giam lại.
Liên Tâm quyết —— pháp thuật khuynh thành tuyệt thế, một khi vào tim sen thì phải chết không thể nghi ngờ.
Thẩm Thanh Huyền đương nhiên sẽ không đưa họ vào chỗ chết, y dùng pháp thuật này chủ yếu để kinh sợ, hơn nữa nói với Tâm Vực thập nhị tướng, tuyết liên to lớn này không khác bàn tay ác ma, che ngợp bầu trời, ai nấy cũng đều lộ vẻ mặt sợ hãi.
Thẩm Thanh Huyền cong môi cười, nhìn Cố Kiến Thâm, khẽ bảo: “Đa tạ khoản đãi.”
Giọng nói hời hợt hạ xuống, tuyết liên to lớn giữa trời lặng im rơi xuống, đóa hoa tản ra từng trận bạch quang, như vì sao bầu bạn cùng bông tuyết, tấu ra từng khúc nhạc tuyệt mỹ động lòng người.
Tinh quang tiêu tán, người đi nhà trống.
Cố Kiến Thâm buồn bã ủ rũ —— hắn buồn thật, còn chưa ngọt ngào đủ mà người đã đi rồi.
Song một màn này rơi vào mắt Tâm Vực thập nhị tướng lại mang hàm nghĩa khác!
Mỹ nhân Đế tôn sủng ái mấy chục năm thế mà do Thẩm Bạch Liên biến thành!
Kẻ ba phải này của Thiên Đạo ngày càng quá phận, dám dùng kế mê hoặc Bệ hạ bọn họ!
Tâm Vực trọng nhất là tình cảm, Đế tôn bọn họ hiển nhiên đã động lòng, Thẩm Thanh Huyền lại tu đạo cấm dục, lãnh huyết vô tình, đùa bỡn Đế tôn, rời đi không dấu vết, bỏ lại Đế tôn bọn họ biết phải làm sao bây giờ!
Cầu mà không được là tối kỵ của tu tâm!
Tâm Vực thập nhị tướng đau lòng khôn tả cho Đế tôn nhà mình.
Đế tôn nhà họ cũng đau lòng cho bản thân lắm: Thế nào là trộm gà không được còn mất nắm gạo? Chiêu cáo thiên hạ không thành, vợ còn về nhà mẹ đẻ!
Vì phòng ngừa đám khốn nạn kia lại gây chuyện, Cố Kiến Thâm nói: “Về hết đi!”
Kiếm Liên mở miệng: “Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm lạnh lùng bảo: “Việc này trong lòng ta có tính toán, các ngươi không cần nhắc lại.”
Hắn nói vậy, mấy người còn lại chỉ có thể khom lưng thưa vâng.
Loại chuyện mỹ nhân Duy Tâm cung ẩn núp mấy chục năm là Thẩm Bạch Liên, làm sao họ có thể nói ra? Nhục nhã đến thế, tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ kẻ nào!
Cố Kiến Thâm đuổi hết họ đi, sau cùng còn nói: “Loạn Ưng ở lại.”
Loạn Ưng cũng là dáng vẻ mất hồn mất vía, lập tức hành lễ: “Vâng.”
Lại nói đến Thẩm Thanh Huyền bên kia, trực tiếp mang Mộc Huân về Vạn Tú sơn.
Trước mặt người ngoài Mộc Huân luôn là thái độ kiêu ngạo, hận không thể san bằng cả Duy Tâm cung, lúc này lại ủ rũ.
Thẩm Thanh Huyền thấy y như thế thì rất đau lòng.
Tiểu đồ đệ này của y là nhóc hỗn đản, nhưng thật tình hiếu kính y … Mộc Nguyệt thần quả trong Tẩm Nguyệt tuyền ngàn năm mới kết một quả, vừa có liền đưa tới cho y, dù y không nỡ dùng, nhưng vẫn hiểu trái tim chân thành của đồ đệ.
Hơn nữa gia hỏa này rất bảo vệ y, nói câu kia với Loạn Ưng thực sự không phải vọng ngôn.
Phàm là có ai bất kính với y, Mộc Huân tuyệt đối là người đầu tiên nổi bão.
Hiện giờ môn phái Thiên Đạo mọc lên không ngừng, lại còn tôn sùng y đến vậy, công lao của Mộc Huân không ít.
Năm đó y cũng là một đứa bướng bỉnh, không ít lần khiến sư phụ nhọc lòng, nhưng so với sư phụ thì y còn kém xa lắm.
Y chỉ có ba đồ đệ này, lại chẳng dụng tâm bằng phong chủ Thượng Tín đối với y năm đó.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Huyền vô cùng hổ thẹn, y mang Mộc Huân về Vạn Tú sơn, thả ở giữa rừng đào.
Thẩm Thanh Huyền tìm nước trà, đang định pha thì Mộc Huân nói: “Để đồ nhi làm.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngồi đi.”
Mộc Huân ngập ngừng, rũ mắt ngồi lên ghế trúc, sắc mặt mỏi mệt.
Thẩm Thanh Huyền pha trà ngon, đưa cho y một ly.
Mộc Huân nói: “Đa tạ sư phụ.”
Y nhận chén trà song không uống, Thẩm Thanh Huyền khẽ nhấp một hớp nói: “Ta và Cố Kiến Thâm ở bên nhau.”
Mộc Huân thình lình nghe thế liền ngẩng phắt đầu, tỏ ra chưa nghe thấy gì.
Thân làm sư phụ vạn vạn tuổi, công khai vấn đề tình cảm với đồ đệ thật quá xấu hổ, Thẩm Thanh Huyền hắng giọng: “… Nói chung … ta và hắn lưỡng tình tương duyệt, định cùng nhau phi thăng.”
Mãi đến khi trà linh trong tay lạnh dần, Mộc Huân mới chậm rãi phục hồi tinh thần: “Sư phụ, ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền uống hết nửa bình trà, dù sao cũng đã mở miệng, y tiếp tục nói: “Ta cần gì phải lừa ngươi, thật lâu về trước ta đã quen biết hắn, về sau vì một sự cố mà xa nhau, hiện giờ đã giải quyết khúc mắc thì … ở bên nhau.”
Mộc Huân hoàn toàn ngây người, suy nghĩ trong đầu cuồng phong bạo vũ gào thét, hoàn toàn không yên nổi.
Mặc dù y cảm thấy sư phụ và ma đế kia có chút kỳ lạ, nhưng không ngờ … không ngờ …
Y há mồm nghẹn một câu: “Phong Tâm quyết của người …” Y vẫn còn nhớ Thẩm Thanh Huyền tu Phong Tâm quyết —— phong tâm diệt dục.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Sau khi thành thánh sẽ không sao, chưa kể ta đã sang đại thừa, không có gì đáng ngại.”
Mộc Huân im lặng, mất một lúc mới bật thêm một câu: “Người nói người và ma …”
Thẩm Thanh Huyền lập tức trừng y, Mộc Huân vội vàng sửa lời, “Người cùng Đế tôn Tâm Vực đã quen nhau từ trước? Là khi còn ở Vạn Pháp tông sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đúng, nếu tính kĩ thì hai ta có thể xem là thanh mai trúc mã.”
Nghe giọng sư phụ không giấu được ngọt ngào, thánh nhân Mộc Huân giật mình, rồi lại nhịn không được nói: “Nhưng sau này hắn …” tàn sát Thượng Đức phong, phạm vào tội nghiệt tày trời, có mấy tu sĩ hiện giờ không biết chuyện đó, nhưng y thì biết.
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở dài: “Chuyện này có nguyên nhân, ta và hắn đã làm sáng tỏ.”
Mộc Huân ngừng lại, không hỏi thêm nữa …
Năm đó y còn chưa sinh ra, toàn nghe được từ miệng người khác, không thể phán đoán thật giả, cũng sẽ không bình luận lung tung. Nếu trong lòng sư phụ đã có quyết định, y không cần thiết phải hỏi lại.
Khai báo chuyện mình xong, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi y: “Vậy thì, chuyện ngươi và Loạn Ưng là thế nào?”
Cái gọi là mở rộng cửa lòng trò chuyện với nhau, chính là muốn có qua có lại.
Thẩm Thanh Huyền đã nói y biết “bí mật động trời” kia, Mộc Huân cũng nên bày tỏ với y.
Rõ ràng Mộc Huân rất bài xích chuyện này, nhưng ít ra vẫn mở miệng: “Kỳ ngộ đại thừa của ta chính là tình kiếp, nhị sư huynh đã bói giúp ta một quẻ, nói khi còn trẻ ta có một đoạn duyên, phải hoàn thành mới có thể vào đại thừa.”
Sau thành thánh là đại thừa kỳ, bậc thang này không dễ bước qua, Mộc Huân gặp phải tình kiếp cũng không tính là khó.
Xích Dương Tử giỏi bói toán, tính ra nguyên do cho y, chỉ cần giải được khúc mắc này thì sẽ thuận buồm xuôi gió.
Song hiển nhiên, Mộc Huân bị kẹt lại chỗ này.
Mộc Huân nói rõ với Thẩm Thanh Huyền về kiếp này.
Y không phải người, mà là một con tử thủy yêu trong Tinh Hải.
Khi còn bé, y mang hình hài chưa biến hóa phiêu bạt đến cạnh Tinh Hải du ngoạn, vô tình cứu được một con ngân lang (sói xám).
Ngân lang kia đến từ Tâm Vực, bất tỉnh giữa Vọng Tẫn đỏ tươi rất đáng chú ý.
Mộc Huân sinh ra ở Tinh Hải, không vào được Vọng Tẫn, nhưng thấy ngân lang này liền sinh lòng yêu mến, hao hết tâm tư chăm sóc hắn.
Tử thủy yêu không phải hình người, chỉ là một cột nước màu tím mỏng manh, y vòng quanh ngân lang, dùng linh lực ít ỏi của mình chữa trị cho hắn.
Kỳ tích xảy ra, ngân lang đáng ra phải chết tỉnh dậy, đôi mắt đen láy bắt gặp tình cảnh khiến trái tim hắn đọng lại.
Tử thủy yêu ở bên hắn thật lâu, cũng biến thành hình dạng của lang, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Hai người cách Vọng Tẫn Tinh Hải nhìn nhau, trong lòng đầy ắp vui mừng.
Ngân lang khôi phục, không thể ở lâu trong Vọng Tẫn, đành nói: “Ân cứu mạng, không biết nên lấy gì báo đáp.”
Tử thủy yêu thích hắn lắm, bèn tiếp lời: “Vậy lấy thân báo đáp!”
Một câu bông đùa lại trở thành kiếp đại thừa kỳ Mộc Huân không thể bước qua.
Về sau Mộc Huân được Thẩm Thanh Huyền thu dưỡng, hóa thành hình người đến tìm ngân lang, nhưng không có tin tức.
Khi đó Tâm Vực và Thiên Đạo chiến tranh hỗn loạn, Mộc Huân là đồ đệ của Thẩm Thanh Huyền, trên vai gánh trách nhiệm nặng nề, y cầm đầu Tẩm Nguyệt tông hàng năm chinh chiến, là đại địch số một của Tâm Vực.
Đằng đẵng mấy ngàn năm, nhân duyên nhỏ bé thời niên thiếu đã sớm vứt sau đầu, không còn để ý.
Thế mà không ngờ muốn đột phá cửa ải đại thừa, y không thể không tìm ngân lang kia.
Nghe đến đây, Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngạc nhiên: “Loạn Ưng là ngân lang kia hả?” Một con sói gọi ưng làm gì? Mù đặt tên à.
—— Cố Kiến Thâm đặt tên cho Loạn Ưng hắt hơi một cái.
Mộc Huân nghe cái tên đó, trong lòng lại bắt đầu khó chịu: “Vâng.”
Thẩm Thanh Huyền lại hỏi: “Vậy hai ngươi …”
Mộc Huân kể rõ: “Ta biết hắn là một trong Tâm Vực thập nhị tướng, bèn biến hình tiếp cận hắn, chuyện này nói sao cũng là hắn nợ ta, hắn hứa với ta lại không thực hiện, cho nên mới thành kiếp của ta.”
Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Nếu ngươi không thèm để ý thật thì làm sao thành kiếp? Nếu ngươi không nhớ thương người ta lấy thân báo đáp, sao lại thành tâm ma.
Đương nhiên y sẽ không nói ra, nếu nói Mộc Huân nhất định sẽ thẹn quá thành giận, thế là Thẩm Thanh Huyền lại hỏi y: “Vậy các ngươi sao lại đến nông nỗi này?”
Y vừa hỏi, đôi mắt Mộc Huân liền ngập tràn sát ý: “Ma tu Tâm Vực đều là lòng lang dạ sói!” Đúng là câu này không phải chửi người, dù gì Loạn Ưng đích thị là sói cấm có sai …
Mộc Huân cũng nhận ra mình hình dung không hợp lý lắm, nên nói thêm: “Tuy ta chủ động trêu chọc hắn, nhưng tình cảm năm đó chẳng phải hắn nên trả cho ta sao? Ta cùng lắm chỉ muốn độ tình kiếp với hắn, cùng lắm chỉ …” Nói đến đây y lại không nói được nữa.
Thẩm Thanh Huyền truy vấn: “Hắn phụ ngươi?”
Sắc mặt Mộc Huân bỗng chốc tái nhợt, ngón tay siết chặt xiêm y, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “Hắn lợi dụng ta, hắn … đồ sát Kình Thiên Lục Thành!”
Thẩm Thanh Huyền lập tức nheo mắt lại.
Trông Mộc Huân rất khó xử, y nghiêng đầu, môi mỏng run rẩy khó thể khống chế, ngập tràn hối hận: “Xin lỗi, sư phụ …”
Sự kiện Kình Thiên Lục Thành, Thẩm Thanh Huyền có biết.
Lục thành này là thành lũy của Tẩm Nguyệt tông —— nơi Mộc Huân bảo vệ.
Mấy trăm năm trước, lục thành bị hủy trong một ngày, Thẩm Thanh Huyền dùng cấm thuật hồi sinh mấy trăm vạn sinh linh chưa phân li.
Thẩm Thanh Huyền hỏi y: “Ngươi nói là Loạn Ưng làm?”
Mộc Huân bỗng quỳ trước mặt y: “Là đồ nhi dẫn hắn vào Tẩm Nguyệt tông!” Y bị ma xui quỷ khiến, y tin hắn, y ngỡ hắn vẫn là ngân lang đơn thuần năm xưa, kết quả lại thật sự dẫn sói vào nhà!
Thẩm Thanh Huyền nhíu chặt mày, cảm thấy việc này khá kỳ lạ.
Kình Thiên Lục Thành năm đó tử thương vô số, nhưng không giống người làm mà giống thiên tai hơn.
Bằng không Thẩm Thanh Huyền sẽ tìm hiểu nguyên do tới cùng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn Mộc Huân, thở dài: “Vậy nên ngươi đột nhập Tâm Vực, muốn cùng Loạn Ưng đồng quy vu tận?”
Mộc Huân không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Khi đó Loạn Ưng tẩu hỏa nhập ma, linh điền Mộc Huân hủy sạch, rõ là lưỡng bại câu thương.
Thẩm Thanh Huyền chọt trán y bảo: “Đi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ việc này nữa.”
Mộc Huân ngẩng phắt đầu.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không ai ở Kình Thiên Lục Thành mất mạng cả.”
Mộc Huân cắn răng nói: “Đó là sư phụ …”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu: “Đây là số mệnh.”
Mộc Huân còn muốn há miệng nói thêm, Thẩm Thanh Huyền đã khoát tay bảo: “Ngươi lo mà ở lại Vạn Tú sơn, chuyện năm đó ta sẽ tìm hiểu giúp ngươi.”
Hoàn toàn không cần phải tìm hiểu, chính y tận mắt nhìn thấy, có gì hay để tra!
Nhưng Mộc Huân không dám nói câu này, y cắn môi dưới, hành lễ: “Đồ nhi bất hiếu, nhọc sư phụ lo lắng.”
Thẩm Thanh Huyền lại búng vào trán y: “Ngươi tu dưỡng cho khỏe là hiếu thuận với ta rồi.”
Vỏn vẹn một câu khiến đôi mắt Mộc Huân đỏ bừng, ngặt nỗi tính y vốn sĩ diện, đánh chết không chịu bộc lộ.
Thẩm Thanh Huyền còn có chuyện băn khoăn nên không định nói thêm nữa.
Mộc Huân đang định rời khỏi, thế rồi bất chợt ngừng lại, do dự nói: “Sư phụ, xin người lưu ý Đế tôn Tâm Vực kia.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn y: “Cố Kiến Thâm sẽ không phản bội ta.”
Mộc Huân nói: “Khi đó ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng kết quả thì sao?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có khả năng, ta rất hiểu hắn.”
Mộc Huân rũ mắt, nhắc lại chuyện xưa: “Đế tôn Cửu Uyên dùng máu nhập thánh, xin sư phụ nhớ lại năm đó Lan Phất quốc đã máu chảy thành sông cỡ nào!”
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
56 chương
349 chương
110 chương
22 chương
26 chương
40 chương
30 chương