Tôn chủ đại nhân thẹn quá thành giận, lập tức trừng Cố Kiến Thâm: “Để ngươi đi làm nhiệm vụ, ngươi lại không biết nhiệm vụ hoàn thành thế nào?” Cố Kiến Thâm bị một câu của y chặn họng không thể chen mồm, đành “hổ thẹn” sờ mũi. Thẩm Thanh Huyền tiếp tục “sỉ vả” hắn: “Sa sút chây lười, không bắt được trọng điểm, ngươi đi làm ta ghen, kết quả thì sao? Ngươi đã làm được gì!” Cố Kiến Thâm trịnh trọng đáp: “… Yêu em.” Trái tim Thẩm Thanh Huyền hơi dao động, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc răn dạy: “Mẹ chiều con hư!” Nói xong Thẩm Thanh Huyền mới thấy câu này quá sai. Nhưng lời đã nói như bát nước đổ đi, muốn thu lại cũng không được, Cố Kiến Thâm cười tươi rói: “Bảo bối, ta cùng lắm làm phụ thân em, chứ mẫu thân không được đâu.” Thẩm Thanh Huyền tặng hắn một chữ: “Lăn!” Dứt lời y đứng dậy, vòng ra sau ngâm ôn tuyền. Tuy thân thể không vướng bụi, nhưng ngồi thiền trong thời gian dài, được ngâm ôn tuyền thì sảng khoái biết chừng nào. Y chân trước vừa đi, Cố Kiến Thâm đã đuổi kịp theo sau. Lăn gì gì đó, hàm nghĩa thực sự chính là lăn tới bên cạnh vợ, Đế tôn đại nhân hiểu mà. Thẩm Thanh Huyền muốn chuyển đề tài nhằm ém nhẹm lịch sử đen tối của mình, cho nên liên tục vứt nồi cho Cố Kiến Thâm, để hắn đừng nhắc lại nữa. Linh tuyền phía sau Duy Tâm cung rất đẹp, vách tường bằng noãn ngọc, làn sương mịt mờ trôi nổi, trong dòng nước ồ ạt ẩn chứa linh khí mênh mông, quả là một nơi thích hợp để thư giãn. Chỉ tiếc trông quá giống ao linh truyền trên Vạn Tú sơn, vì vậy Thẩm Thanh Huyền chẳng thấy có gì đẹp. Ao linh tuyền mới do chính tay y tỉ mỉ thiết kế, phần đáy làm bằng hồng ngọc, có thể ánh nước suối trong suốt thành màu đỏ nhạt, vừa tưởng tượng đã thấy cảnh đẹp ý vui. Nhìn ánh mắt của y, Cố Kiến Thâm biết tỏng y đang nghĩ gì, hắn búng tay, linh tuyền thanh lãnh lập tức trở nên dập dờn hân hoan. Hắn từng xem bản vẽ của Thẩm Thanh Huyền, biết hồ linh tuyền mới do y thiết kế có dáng dấp ra sao, giờ phút này vì khiến y vui mà hắn dùng huyễn thuật. Thẩm Thanh Huyền tất nhiên có thể nhìn thấu huyễn thuật của Cố Kiến Thâm, nhưng lúc này không cần thiết, y hạn chế tu vi, đắm chìm trong cảnh sắc xinh đẹp do người yêu ban tặng. Y trút bỏ y phục, bước vào trong ao, Cố Kiến Thâm theo sát sau y, đến khi y ngừng lại mới ôm y từ sau. Thẩm Thanh Huyền vỗ vào tay hắn: “Sang một bên.” Cố Kiến Thâm kề sát tai y thỏ thẻ: “Đã lâu không làm, em không muốn sao?” Đúng là đã lâu thân thể họ không thân mật, nhưng ở thế gian … Thẩm Thanh Huyền nói: “Muốn cái đầu ngươi.” “Sao lại muốn đầu ta, ta là …” Môi mỏng Cố Kiến Thâm khẽ nhếch, trêu y, “… Phu quân của em mà.” Thẩm Thanh Huyền: “…” Thế nào gọi là vạch áo cho người xem lưng? Ban đầu Thẩm Thanh Huyền còn định này nọ với hắn, vừa nghe câu này liền xù lông, hung tợn một cước đá văng hắn. Cố Kiến Thâm không biết nguyên do, cứ tưởng y thẹn thùng bèn tiếp tục xáp tới: “Gọi một tiếng thôi.” Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Cút!” Cố Kiến Thâm là người rất giỏi quan sát sắc mặt, hắn nghiền ngẫm thái độ y, khó hiểu hỏi: “Giận thật à?” Nhắc mới nhớ khi còn ở nhân gian, Thẩm Thanh Huyền rất ghét hắn nhắc chuyện này, rõ ràng lần đó hai người say rượu rất hưởng thụ, sao vừa tỉnh lại đã không vui? Mới đầu hắn còn tưởng y ngại, về sau phát hiện y bài xích thật nên không nhắc nữa, dù gì ở nhân gian Thẩm Thanh Huyền cũng là vua một nước, chú trọng thân phận là điều có thể hiểu. Nhưng vì sao về rồi mà vẫn giận? Rõ ràng chỉ là chút tình thú thôi mà. Chỉ có điều y không thích thì Cố Kiến Thâm sẽ không miễn cưỡng, hắn dỗ dành: “Là ta không tốt, em không thích nghe thì sau này ta không nói nữa.” Nghe hắn nói vậy, tâm trạng Thẩm Thanh Huyền chợt phức tạp không thôi. Y không thích nghe sao? Y … khụ khụ … thật ra cũng không ghét, hai người ngọt ngào, nói vài lời tình thú trên giường để gia tăng tình cảm, y cũng thấy rất thú vị. Nhưng khi ở nhân gian, chính vì một tiếng “phu quân” này mà đổi lấy câu “Thanh Huyền của ta” – trở thành trói buộc suốt nửa đời người của Thẩm Thanh Liên. Mỗi khi nhớ đến y lại đau khổ tột cùng, thành thử cũng bài xích hai chữ phu quân này, nó giống như tàn nhẫn vạch ra vết thương, khiến y chảy máu đầm đìa, khổ nỗi y không dám hỏi, không dám nhắc, cũng chẳng dám biểu hiện ra ngoài. Khi đó y cảm thấy lòng rất đau, pha lẫn trong ngọt ngào chỉ toàn là chua xót, mỗi khi hoảng hốt tỉnh giấc sau cơn mơ chỉ thấy trống rỗng … Mơ màng ngược bản thân đến tột cùng, hôm nay nhớ lại, Thẩm Thanh Huyền không muốn nhấc lên dù chỉ là chút bụi tàn, chỉ mong chôn giấu mọi thứ thật sâu, ai cũng không được chạm vào! Mất mặt quá chừng … Sao y phong bế ký ức lại đáng sợ đến vậy? Nếu Cố Kiến Thâm thật sự xem y là thế thân, y phải nên đâm một dao vào tim hắn, nhân nhượng một cách miễn cưỡng hết nửa đời là cái quỷ gì! Thẩm Thanh Huyền hiện giờ không cách nào hiểu nổi tâm tình của mình khi ấy, song y nghiêm túc nghĩ … Nếu Cố Kiến Thâm thật sự của hiện giờ xem y là thế thân, liệu y có đâm một dao xuyên tim hắn không? Giả thuyết không tồn tại, y vẫn đừng nghĩ quá nhiều làm gì. Cố Kiến Thâm tiếp tục nói: “Vậy … gọi em là Liên Hoa ca ca nhé?” Một câu chọc thẳng vào trái tim Thẩm Thanh Huyền, y vốn giả vờ giận, giờ phút này bị hắn thấp giọng gọi như thế, cả trái tim như hóa thành dịch mật, y cố kìm khóe miệng sắp cong lên nói: “Gọi sư thúc.” Cố Kiến Thâm ngậm môi y kêu: “… Ca.” Một luồng tê dại vọt thẳng xuống eo, Thẩm Thanh Huyền nào cầm lòng cho đặng? Chưa kể Cố Kiến Thâm đã trút bỏ y phục, nhìn thấy cấm ấn đã lâu không gặp, y càng thêm say mê quyến luyến. Hai người ở trong linh tuyền sảng khoái tràn trề mà làm một phát. Nói sao thì bản thể vẫn tốt hơn, Thẩm Thanh Huyền có thể chịu nổi, mặc hắn giày vò ra sao y đều có thể phối hợp hoàn mỹ, Cố Kiến Thâm cũng không cần sợ làm y bị thương. Có điều đến cuối Thẩm Thanh Huyền vẫn lười biếng dựa vào ngực hắn, mặc hắn tắm rửa. Cũng không phải do mệt, y chỉ lười nhúc nhích mà thôi. Mỗi khi hoan ái xong, y luôn có cảm giác mệt nhoài và trống rỗng … May mà được người yêu ôm ấp, y cũng ôm lại người yêu, lười biếng và trống rỗng vì có người chở che mà trái tim bình yên đến lạ. Bọn họ ngọt ngào đòi hỏi lẫn nhau. Thẩm Thanh Huyền được hầu hạ đến là thoải mái, thế rồi nói với Cố Kiến Thâm: “Lần này đến phàm thế, là ta sai.” Cố Kiến Thâm nói: “Không sao, luôn có những chuyện không lường trước được mà.” Điều kiện Thẩm Thanh Huyền đặt ra rất tốt, nếu thành công hai người sẽ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, sau đó vun vén tình yêu, được vạn người chúc phúc, hạnh phúc ở quốc gia màu vàng … Nghĩ sao cũng thấy ngọt ngào, kết quả … toàn là thứ tào lao! Nửa phần trước y bị hắn độc chiếm, nửa đoạn sau là thế thân, chua tới mức thoại bản còn chẳng dám viết kiểu đó … Cố Kiến Thâm rất tò mò y đã ghen kiểu gì, thế là dụ dỗ: “Chúng ta trao đổi đi.” Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn: “Hửm?” Trao đổi gì? Cố Kiến Thâm vốn định giấu việc này trong lòng suốt đời, nhưng lúc này có việc cần lấy ra nhử mồi, hắn nói: “Em có biết vì sao trước khi em đăng cơ ta không chạm vào em không?” Thẩm Thanh Huyền khó hiểu hỏi: “Vì sao?” Cố Kiến Thâm toét miệng cười: “Vậy em nói ta biết vì sao em ghen đi.” Thẩm Thanh Huyền: “…” Thấy y không lên tiếng, Cố Kiến Thâm tiếp tục dụ y: “Thật sự không muốn biết sao?” Thẩm Thanh Huyền suy tư: “Chẳng lẽ không phải vì khiến ta yêu ngươi?” Khi đó y là vật độc chiếm của hắn, nếu Cố Kiến Thâm cưỡng ép y thì sau này đừng mong có thể yêu nhau. Cố Kiến Thâm nói: “Em đã câu dẫn ta trắng trợn thế kia, em cho rằng ta nhịn được?” Thẩm Thanh Huyền tò mò cực kỳ: “Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Cố Kiến Thâm nói: “Em nói ta biết trước em đã ghen thế nào đi.” Thẩm Thanh Huyền lại trầm mặc. Cố Kiến Thâm dịu giọng: “Nói ta biết đi, ta muốn biết, sau này cũng tiện tránh.” Hắn không nỡ khiến Thẩm Thanh Huyền đau lòng. Thẩm Thanh Huyền do dự cả buổi, cuối cùng vẫn lí nhí: “Chuyện kia … lần đó chúng ta cá cược say rượu, ngươi còn nhớ không?” Cố Kiến Thâm đương nhiên nhớ chứ, một đêm tốt đẹp như thế làm sao hắn quên được. Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Lúc ấy … ngươi uống say, gọi ta là Thanh Huyền.” Cố Kiến Thâm ngớ ra, trong mắt đều là khó thể tin nổi: “Chỉ … chỉ vậy thôi?” Đã nói ra rồi, Thẩm Thanh Huyền hạ quyết tâm vò mẻ chả sợ nứt: “Khi chọn thể xác ta có đặt thêm một điều kiện …” Y kể rõ chuyện hai huynh muội Thanh Huyền và Liên Hoa, phải nói vì hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm Thanh Huyền đã hao hết tâm tư. Mới đầu y cho rằng, có một người tên Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm nhất định sẽ thấy hứng thú, đến lúc đó y có thể mượn cơ hội để ghen, nhưng không ngờ Cố Kiến Thâm không biết sự tồn tại của Thanh Huyền này, hại y uống giấm chua của chính mình hết nửa đời người. Đúng là … Thẩm Thanh Huyền nói xong đã thấy mất mặt chết luôn! Cố Kiến Thâm mất thật lâu mới phục hồi tinh thần, hắn nhìn Thẩm Thanh Huyền nói: “Em … tưởng mình là thế thân?” Thẩm Thanh Huyền gật đầu … Cố Kiến Thâm bắt đầu khó chịu: “Vậy mấy chục năm qua chẳng phải em …” Hắn cho rằng đó là những tháng ngày ngọt ngào của bọn họ, nào biết Thẩm Thanh Huyền luôn sống trong giày vò? Sợ hắn khôi phục trí nhớ, sợ mình là thế thân, không dám hỏi không dám nhắc, cưỡng ép sợ hãi lẫn bất an để ở bên hắn? Cả đời … suốt cả đời y đều không nói ra, cho đến chết vẫn không hỏi hắn. Cố Kiến Thâm kinh ngạc, trái tim co rút đau đớn! Thẩm Thanh Huyền ngượng ngùng nói: “Được rồi, ta nói rồi ngươi cũng nên …” Cố Kiến Thâm ôm cổ y, dùng sức ôm y, chặt đến mức muốn ghìm y vào huyết nhục của mình. Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, cảm nhận được đau đớn trong lòng hắn … Y ngớ người một lúc mới hiểu: “Ta không sao!” Mấy chục năm nhân gian với y chẳng qua chỉ là giấc mộng hoàng lương, sao có thể thật sự đau lòng? Thế mà y lại đau lòng thật. Đối với Thẩm Thanh Huyền phong bế ký ức, thì đó là đau lòng cả đời. Mà Thẩm Thanh Huyền khóa ký ức vẫn là Thẩm Thanh Huyền, một Thẩm Thanh Huyền tháo bỏ lớp ngụy trang của sự mạnh mẽ. Y cho rằng mình là thế thân, ngỡ đâu hạnh phúc chỉ là hư ảo, đến tận cuối cuộc đời vẫn chưa từng thẳng thắn. Vì sao? Bởi vì y yêu hắn. Dùng hết cả đời mà yêu hắn, bỏ đi kiêu ngạo và tự tôn để yêu hắn. Mấy chục năm nhân gian, Cố Kiến Thâm cho rằng mình là người bảo vệ và yêu Thẩm Thanh Huyền một đời, thực ra thì ngược lại. Là Thẩm Thanh Huyền yêu hắn bảo vệ hắn cả đời. Đây là Thẩm Thanh Huyền, con người thật của Thẩm Thanh Huyền, một Thẩm Thanh Huyền không hề luyến tiếc trả giá cho tình yêu. Cố Kiến Thâm không cách nào nói thành lời, nhưng hắn cảm nhận được, chạm vào được tình yêu xinh đẹp nhất, thuần túy nhất đời này mà Thẩm Thanh Huyền dành cho hắn. Thấy Cố Kiến Thâm như thế, trong lòng Thẩm Thanh Huyền cũng nóng hôi hổi, y vốn cảm thấy rất mất mặt, song thấy Cố Kiến Thâm còn mất mặt hơn mình y liền nguôi ngoai. “Được rồi, chút chuyện nhỏ này ngươi cần gì phải khóc?” Thẩm Thanh Huyền trêu hắn. Cảm xúc của Cố Kiến Thâm dâng trào, việc có thể làm là dùng sức hôn y, truyền đạt tình cảm xoay cuồng của mình cho y, dù là chút ít cũng hài lòng thỏa dạ. Thẩm Thanh Huyền khẽ đẩy hắn: “Vừa tắm xong …” Nhưng Cố Kiến Thâm đã chiếm giữ thân thể y rồi. Thẩm Thanh Huyền đành ỡm ờ thuận theo … Không rõ người này lại nổi điên gì, dù sao cũng rất hưởng thụ, Tôn chủ đại nhân đành điên với hắn. Lần thứ hai tắm rửa, Thẩm Thanh Huyền chợt nhớ chuyện mình băn khoăn. Y nói: “Đừng hòng giở trò, tới lượt ngươi nói.” Cố Kiến Thâm trầm mặc. Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Vì sao lúc ấy không chạm vào ta, đồng chí Đại Thâm có bản lĩnh thế à?” Cố Kiến Thâm đành vạch trần sự sỉ nhục của đời này: “Nó không giơ được.” _____ Hồi đó mình tình cờ đọc được 1 cmt đại loại thế này, giá mà Phi thăng dừng lại ở đoạn hai người cởi bỏ khúc mắc ở Vạn Pháp tông thì đã hay, những thế giới còn lại quá thừa. Nhưng mình không thấy vậy. Mỗi một lần xuống phàm thế, mỗi một lần khóa ký ức, họ lại vun vén thêm cho tình yêu của mình: ban đầu là tình thân, rồi sự tin tưởng trong tình yêu, rồi lại đến bỏ đi niềm kiêu ngạo của bản thân để yêu một người, hoặc sau này là yêu nhau bất chấp thân phận, địa vị … Nên mình thấy thế là đủ đầy với một Phi thăng rồi ( >w